Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tin rằng Yang Hyun Jae không những bị đại học làm hỏng, còn bị Park Young Min làm hỏng, so với lần trước tôi về gặp nó, trí tuệ và trình độ lưu manh đã nhảy cóc không chỉ ba bậc, quả nhiên gần mực thì đen, một phần tử trí thức đã từng uống mực của chủ nghĩa tư bản, bụng sao còn có thể trắng được nữa! Nó bị Park Young Min đào tạo một năm, đã trở nên biến chất rồi!

"Hừ hừ ... Tôi nói cho anh biết, ông đây nhìn anh không lọt mắt từ lâu rồi, đừng nói bụng chị ấy mang con của anh, cho dù chị ấy đã sinh cho anh cả tá con, nhà chúng tôi cũng nuôi được hết, còn có một đống người chờ lấy chị ấy!" Nó quay lại nhìn Park Young Min, "Park Young Min, anh có muốn lấy chị em không?". Sau đó cũng không đợi Park Young Min trả lời, lập tức cúi đầu nói tiếp, "Nghe thấy không, anh ấy nói sẽ lấy."

Tôi ở ngay đây mà hình như cũng đâu có nghe thấy ...

"Dù sao, chuyện này chắc chắn là anh sai, cho dù chị tôi sai cũng là do anh không ngăn cản bà ấy phạm lỗi nên chị ấy mới có thể phạm sai, cho nên xét đến cũng cũng là anh sai. Anh không cần đến, chị ấy sẽ không gặp anh. Bye bye!"

Nó ung dung cúp điện thoại, tiếp tục cầm đũa ăn cơm.

Tôi há miệng nhìn nó.

Nó giương mắt liếc tôi một cái, nói: "Nhìn gì, chưa thấy trai đẹp ăn cơm bao giờ à? Ngậm miệng ăn đi!"

Tôi lặng lẽ ngậm miệng, nghĩ ngợi mông lung, trong bốn người nhà chúng tôi, tôi là người kém cỏi nhất ... Lúc mẹ mang thai nó, ăn bao nhiêu thuốc bổ, mới có thể khiến nó tài năng đầy mình mà bộc lộ muộn màng thế này. Tôi vẫn hoài niệm cậu bé Yang Hyun Jae đáng thương ngốc ngếch chạy theo đuôi tôi, túm chặt một góc váy tôi, mặc trộm váy mà nhìn còn giống lolita hơn cả tôi , cũng thấy đau đớn trước cảnh nó đâm đầu chạy từ phái thần tượng lại lệch sang con đường lưu manh.

Yang Hyun Jae càn quét thức ăn xong cũng cảm thấy thỏa mãn lau miệng, lưng tựa trên ghế, tướng ngồi như không ngồi nhìn tôi. "Jinnie, thẳng thắn thì được nương tay, cầm thú rốt cuộc mắc phải lỗi lầm gì. Bà không phải yêu anh ta đến chết đi sống lại, bây giờ sao mà ngay cả đi đăng ký cũng không muốn đi với anh ta."

Tôi từ từ nuốt ngụm nước ấm, nói: "Chuyện này nói hai ba câu thì rất khó giải thích rõ ràng."

"Vậy bà nói nhiều thêm vài câu là được."

Tôi nói: "Tao muốn ngủ trưa một giấc..."

"Đừng hòng trốn tránh!" Nó hung trợn trừng mắt tôi, tôi cảm thấy nó với Kelly có vẻ giống chị em ruột hơn, nhất là ở thái độ với tôi và JB, đều giống nhau là chỉ thấy khinh bỉ với thù hận. 

"Hay là chờ tí nữa tôi đóng cửa thả cầm thú!"

Tôi bất lực ngửa đầu nhìn trần nhà, sắp xếp câu chữ một chút, cúi đầu nói với nó: "Anh ấy hình như có ngoại tình."

Yang Hyun Jae sửng sốt, mặt lạnh te cầm cốc nước, ực ực vài hớp, rồi nói: "Khốn kiếp!"

Tôi giận dữ nói: "Mày không thể không nói tục trước mặt tao được sao, nói nhiều không tốt cho việc dưỡng thai. Sạch sẽ chút!"

Park Young Min thở dài, rót thêm nước cho hai đứa bọn tôi, nói: "Anh đi đun nước nóng, hai đứa cứ từ từ nói chuyện."

Anh đóng cửa ra ngoài, Yang Hyun Jae nghiêm túc nhìn tôi chằm chằm. "Có chứng cớ không? Con ả nào?"

"Yang Hyun Jae, chuyện này mày đừng nhúng tay vào, tự tao có thể xử lý được."

"Có thể xử lý được mà tự bà giữa trưa lại chạy tới tìm tôi nương tựa?" Nó xì một tiếng, "Bà nói, là đồng nghiệp hay là bạn học cũ của anh ta."

Tôi cúi đầu thở dài: "Cả hai."

"Còn mẹ nó những hai người!"

Lúc trước tôi đã quá cất nhắc chỉ số thông minh của nó rồi. "Một người."

Nó động não một chút, cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận.

Tôi còn nghiêm túc nói: "Tao nói thật, vấn đề lúc này khá nghiêm túc ... Thật ta, bản thân tao cũng chưa xác định rõ được là vấn đề gì, dù sao ... Tao sẽ thu phục! Tin tao, em trai à!"

Nó rầu rĩ nói: "Tôi chưa từng thấy bà thực sự thu phục được cái gì ..."

Park Young Min mang theo một ấm nước về, nói với nó: "Chút nữa cậu còn phải lên lớp nữa đấy."

"Không đi đâu!" Yang Hyun Jae nói:

Tôi sợ hãi nhìn nó: "Học hành quan trọng như thế sao mày có thể không đi, mày muốn kéo lùi bước tiến của xã hội ư?"

Park young Min bổ sung: "Phải điểm danh."

Ba chữ của Park Young Min phun ra ắt có kẻ chết, Yang Hyun Jae vò đầu than một tiếng: "Khỉ thật!"

Chuyện đau khổ nhất ở đại học, là điểm danh mà lại không đi, càng đau khổ hơn, là đi học mà lại không điểm danh. Với các giáo viên mắt mờ chân chậm, bạn còn có thể để người khác đến điểm danh hộ, nhưng Yang Hyun Jae là người nổi tiếng của trường, là đối tượng quan sát trọng điểm của thầy cô, muốn lờ mờ mà cho qua, căn bản là không thể.

Chỉ có thể nói, nhân phẩm của Yang Hyun Jae, lúc sinh ra đã bị cắt xuống cùng với cuống rốn rồi, thành nỗi nhục không thể thừa nhận trong đường đời.

Tôi nhìn nó khập khiễng đi ra ngoài, trong lòng đau xót, vì thế quay đầu nói với Park Young Min: "Có thể gọi cho em một suất cơm thịt bò tiêu đen không, vẫn còn đói ..."

Anh im lặng một lúc, nói: "Bên ngoài trường có bán, qua trưa là có thể làm cơm tối rồi. Anh đưa em ra ngoài ăn cơm."

Đã qua giờ ăn cơm trưa, canteen trường học đã dọn bàn, anh đưa tôi ra ngoài trường chọn một tiệm cơm khá vắng vẻ gọi cơm.

Xem ra anh và bà chủ quán khá là quen thuộc, cô chủ quán kia liếc mắt đưa tình dữ dội, anh mặt vẫn lạnh tanh gọi mấy món ăn, rồi quay về ngồi xuống phía đối diện với tôi.

"Chiều anh không có lớp sao, không làm anh bị muộn chứ?"

Anh cười lắc đầu: "Không có. Em từ xa tới, phải tiếp đón chu đáo chứ."

"Sớm nên như thế." Tôi bất mãn nói, "Anh về lâu như vậy rồi, sao lại không nói cho em biết, Yang Hyun Jae cũng thế, nó cũng không nói cho em."

Anh cười cười. "Thật ra cũng không phải chuyện gì quan trọng, lúc trước em cũng không ở thành phố A."

"Em còn tưởng rằng anh sẽ di dân, sau đó sẽ đón bà nội qua."

Park Young Min vô thức xoay cốc nước, cúi đầu nghĩ gì đó, sau đó mỉm cười nói: "Như em nói đấy, đền đáp tổ tiên, vì nhân dân phục vụ."

Đồ ăn rất nhanh đã được mang lên, tôi với anh câu được câu không hàn huyên hơn nửa tiếng, ợ một cái, vác bụng ra khỏi cửa.

"Để anh đưa em về nhà." Anh nói, "Chỗ này hơi vắng vẻ, muốn về nhà em cũng phải chuyển vài lần xe bus, em bụng mang dạ chửa không tiện, để anh lái xe đưa em về."

Tôi rầu rĩ. "Hôm nay, JB nói với mẹ em là hai đứa đi đăng ký kết hôn, em mà tay không trở về là không xong đâu."

Anh nhíu mày: "Cho nên em muốn làm gì bây giờ?"

Thật ra câu này là tôi muốn hỏi anh. Tôi đau đầu, tự động não mình một chút, nói" "Lừa bà là cục dân chính bị cháy?"

"Bác ấy sẽ xem tin tức."

"Hay chạy tới cục dân chính châm lửa thật nhỉ?"

"Phụ nữ có thai mà phạm pháp cũng cùng tội với dân thường."

Park Young Min cười lạnh nói, một chút cũng chả thấy buồn cười!

Cuối cùng, tôi bất ngờ tìm được một quán chuyên làm giấy tờ phía ngoài trường học.

Trên thế giới này, rốt cuộc có thứ gì là không thể làm nhái?

Bác gái làm giấy tờ nói cho tôi biết, tất cả đều có thể làm nhái.

"Cháu muốn loại giấy tờ nào?" Bác gái ngậm điếu thuốc, bày ra đống giấy tờ giả.

"Giấy đăng ký kết hôn."

Bác gái sững người một lúc, nhưng nhanh chóng phản ứng lại. "Không thành vấn đề, bọn bác làm đăng ký kết hôn cũng cực kỳ giống thật." Nói xong cho tôi xem hàng mẫu.

"Cho cháu một tờ" Tôi quay đầu ý bảo Park Young Min trả tiền. Là một kẻ nhà giàu mới nổi, xưa nay tôi dùng tiền của người khác chưa bao giờ nhân từ mà nương tay.

"Hai người ư?" Bác gái dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi và Park Young Min, lại quét qua cái bụng hơi nhô lên của tôi, Park Young Min có thể vì tôi mà mang tiếng xấu rồi ...

Tôi tìm được bức ảnh chung của tôi và JB trong cái di động mà Yang Hyun Jae đưa tôi dùng tạm, "Hai người này." Anh nổi tiếng nhưng chúng tôi cũng không sợ bị công khai vì bên ngoài tôi mang danh nghĩa là em họ của JB. Anh em với nhau chụp hình thì có sao?

Sau khi trả tiền, tôi và Park Young Min bình tĩnh chờ đợi.

Park Young Min rất thẳng thắn nói: "Anh cảm thấy em khó có thể tự lo liệu chuyện của mình."

Tôi bất lực thở dài. "Nhưng để cho người khác nhúng tay vào cũng không hợp, rốt cuộc thì vẫn là việc gia đình, chuyện trong nhà mà."

"Từ từ mà nói chuyện với anh ta, đừng kéo dài dây dưa mãi" Park Young Min cười nói, "Bụng lớn rồi sẽ béo lên, mặc áo cưới sẽ không xinh nữa."

Từ đầu tôi muốn nói chuyện, anh lại không muốn, sau tôi đi rồi, anh mới đuổi theo, cảm giác đã hoàn toàn khác rồi.

"Cùng lắm thì không mặc áo cưới." Tôi nghĩ thông nói.

"Anh nhớ hồi nhỏ em rất muốn được mặc áo cưới cơ mà." Anh mím môi cười nhẹ, " Lấy màn làm áo cưới, ép Yang Hyun Jae làm trẻ nâng váy cho em." Anh lại không nhắc tới vai trò của mình trong chuyện đó.

"Năm đó em còn nhỏ dại ..." Tôi muối mặt mà nói. Tôi vẫn cho rằng mỗi một cô gái đều từng có giấc mộng đẹp về áo cưới trắng tinh khôi, hơn nữa cũng từng dùng cách dở khóc dở cười như vậy để hiện thực hóa. Tôi lấy màn quấn một vòng lại thêm một vòng trên người, kéo ra làn váy dài thật dài, cắm trên đầu một đống vương miệng lung tung, kết hợp văn hóa đông tây, nét đẹp cổ điển và hiện đại cùng chiếu rọi, khiến cho gia sư của tôi lúc ấy là Park Young Min vừa mở cửa, trong nháy mắt bất giác giật lùi lại nửa bước, lộ ra vẻ mặt hơi sững sờ.

Lúc ấy thần kinh tôi còn thô hơn bây giờ, làm ngơ trước vẻ bối rối của anh, còn hưng phấn chạy đến ngửa đầu nói với anh: " Young Min Young Min, có thể giúp em một việc được không?"

"Em ...nói ... trước đi ..." Đuôi lông mày, khóe mắt và khóe miệng anh đồng loạt run rẩy.

Tôi ngượng ngùng cúi đầu nói: "Anh xem, em có trẻ nâng váy." Chỉ chỉ Yang Hyun Jae ngây thơ đang cầm làn váy, "Nhưng nếu là hôn lễ, hình như còn thiếu cái gì nữa ..."

Park Young Min ngẩn người, lập tức bên tai từ từ hồng lên, ấp a ấp úng nói: "Ờm ... Thiếu cái gì ..."

"Cho nên." Tôi nhìn anh chờ đợi, "Anh sắm vai nhân vật kia một chút nhé!"

Khuôn mặt trắng nõn của anh lại hiện lên hai vệt đỏ ửng, bộ dạng còn ngượng ngùng hơn tôi, cứng ngắc nói: "Muốn làm như nào ..."

"Chính là đứng trước mặt em, sau đó hỏi cái gì mà sinh lão bệnh tử..."

Park Young Min lại ngẩn người một lúc lâu, phản ứng chậm hơn bình thường mấy chục lần, tận đến khi vệt đỏ trên mặt tan hết đi, khô khốc nói: "À, em là nói chủ hôn hả ..."

Không thì còn có thể là cái gì?

Tôi nhìn anh chờ mong, Yang Hyun Jae ở bên cạnh léo réo: "Chị, tay em mỏi lắm rồi ..."

Lúc ấy chúng tôi còn nhỏ, trẻ con còn chưa biết thẹn thùng...

Khóe mắt Park Young Min cong cong, cười nói: "Bây giờ thì tiến bộ được một nửa rồi."

Cầm tờ đăng ký kết hôn giả trong tay, tôi ngậm ngùi khôn xiết – lần đầu tiên mua phải thứ hàng nhái mà còn đắt hơn cả hàng thật.

Park Young Min dẫn tôi về trường vào bãi đỗ xe để lấy xe, một chiếc Roll Royce màu đen lướt qua người bọn tôi, tôi chỉ vào mông xe nói: "Đi loại xe này, với tốc độ này, không phải trai bao thì chính là nhân tình."

Kết quả là chiếc xe kia như nghe hiểu lời tôi, phúc chốc dừng lại, sau đó lập tức lùi về, dừng lại bên người tôi.

Cửa xe mở ra, trai bao JB bước ra, khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt lướt qua Park Young Min, lại dừng lại trên mặt tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro