Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đau lòng giận dữ trừng mắt JB.

"Em béo thành ra thế này đều là tại anh!"

JB nhận sai: "Đều là anh sai."

"Anh chẳng có chút khái niệm nào về phát triển à, chẳng lẽ không biết em sẽ béo lên à?"

JB tiếp tục nhận sai: "Cũng là anh sai."

"Vậy anh nói xem nên làm gì bây giờ?"

JB rất nhanh đã nghĩ ra cách giải quyết, chúng tôi xuống trung tâm thương mại đi đến tiệm trang sức, mua một chiếc vòng cổ, xâu nhẫn vào vòng cổ rồi đeo lên.

Tôi đau lòng ủ rũ bước ra khỏi tiệm trang sức. "Em béo lắm rồi ư?"

"Không đâu, ôm càng vừa tay."

"Anh vừa mới bảo em béo."

"Lúc nào?"

"Lúc đeo nhẫn cho em!"

JB nghiêm mặt lại: "Em nghe nhầm rồi, tuyệt đối nghe nhầm."

Tôi nghi hoặc nhìn anh: "Thật sao?"

Anh gật đầu chắc chắn, "Tin anh."

_____________

Không cần giải thích gì nữa, chỉ cần biết tôi bây giờ có rất nhiều tiền, là một vị phú bà thật rồi.

Tôi và Kelly từng có nguyện vọng là được đàn ông bao, sau đó dùng tiền của người này đi bao nuôi người đàn ông khác. Tôi bây giờ đủ tiền bao bao nhiêu tên JB a ...

Tôi cảm thấy hài lòng mà ôm anh, thân thể ấm áp nha, giống như ôm một con mèo cầu tài, con rùa vàng, con rùa vàng của tôi a ...

Tôi muốn gọi điện thoại khoe với Kelly, với Park Young Min, với Yang Hyun Jae, chị đây chẳng những có đàn ông, lại còn có tiền nữa ...

"Ngủ trưa xong phải đi cục dân chính đăng ký." Tôi vỗ vỗ lưng anh nói.

Bây giờ nhà chúng tôi, tôi là chủ nhà tôi quyết định.

Mẹ già, con gái không khiến mẹ phải mất mặt a!

Gương kia ngự ở trên tường, ai là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này ...

Bấy giờ JB sớm có mưu mô, hộ khẩu hay gì gì đó đều chuẩn bị xong xuôi rồi, lúc sắp xếp lại giấy tờ, một bức thư rơi ra, tôi mở to mắt nhìn.

"Đây không phải lần trước ..." Là cái bức thư ở nhà lần trước anh không cho tôi xem...

Chẳng qua, bây giờ phong thư đã trống rỗng.

JB nhặt bì thư lên, "Vốn là một số giấy tờ chứng nhận quyền sở hữu bất động sản và giấy tờ của công ty, anh muốn cho em một niềm vui bất ngờ, nên bảo bên gửi thư đừng viết địa chỉ và tên công ty, cũng không nghĩ là sẽ khiến em nghĩ ngợi linh tinh như vậy."

"Em còn tưởng ..." Tôi rút tay về, ngập ngừng hai câu.

JB cúi mình, nhìn vào mắt tôi, như có chút tò mò: "Em tưởng là cái gì?"

Thật ra JB là người công tư rõ ràng, cái không gian riêng tư kia của anh cơ bản đều là giấy tờ về chứng khoán, vì sao lúc trước tôi lại có thể nghi ngờ lá thư này là thư tình Fendy viết cho anh được nhỉ?

Không đúng, tôi từng nghi ngờ sao? Tôi tuyệt đối chưa từng nghi ngờ! Tôi chỉ nghi ngờ có gian, tình mà thôi ... Kết quà là có gian, tình thật, có điều là gian tình giữa tôi và JB.

Tôi trước giờ đều không thích dùng lòng dạ hiểm ác để suy đoán về JB, đều là do đọc tiểu thuyết máu chó nhiều rồi, thế giới này đàn ông đê tiện tuy nhiều, nhưng cũng không đến mức để tôi đụng trúng đi.

Lợi ích lớn nhất của việc làm ông chủ đó là có thể tùy ý đi muộn về sớm, nghĩ đến sau này JB không cần phải liều mạng thức khuya dậy sớm, về nhà còn phải tăng ca, lòng tôi cũng thấy rộn ràng.

Lúc ở trên xe, tôi hỏi JB: "Sao anh lại đột nhiên nghĩ đến muốn đổi nghề làm boss?" Ngẫm lại lại cảm thấy không đúng, đây rõ ràng không phải đột nhiên nghĩ tới, mà sớm đã có mưu tính.

JB nhìn phía trước nói: "Anh không hy vọng sau này vào sinh nhật của em mà anh vẫn phải đi diễn, em tới bệnh viện anh cũng không có thời gian đi cùng em."

Tôi rưng rưng nước mắt nhìn anh: "Lúc trước anh bận như vậy, có phải là bận chuyện bên này không?"

JB thế mà có sao nói vậy: "Uhm, có vài thủ tục phải đợi ngân hàng phê duyệt, còn phải trang trí phòng."

Tuy là rất đau lòng, nhưng tôi còn nhịn không được oán giận: "Sao anh lại không nói cho em biết chứ? Giữa vợ chồng, không phải nên có phúc cùng hưởng sao!"

JB nhếch khóe môi, quay đầu lại nhìn tôi, ngón trỏ phết một cái lên mũi tôi. "Việc như này, để đàn ông làm là được rồi. Em là phụ nữ có thai ..."

"Anh kỳ thị phụ nữ có thai." Tôi than thở chêm vào một câu.

Anh nở nụ cười, nói: "Anh biết em không muốn để anh nuôi, cho nên về sau anh để em nuôi."

Anh đây là chơi chữ thôi, trên thực tế còn không phải là anh làm việc, tôi ngồi chơi sao.

"Em cũng muốn giúp anh."

JB thở dài: "Em chắc chắn? Nhưng mà..."

"Một phụ nữ nếu như cả ngày chỉ biết ở nhà nấu cơm, trông con, sẽ già nhanh lắm. Giống như mẹ em ấy..." Nghĩ đến 3-5 năm sau tôi cũng trở thành giống y như bà, mặc áo lụa in hoa to bản, béo tốt mập mạp, chạy một cái là gió lùa qua nách, như một con gà mái mẹ, tôi bỗng chốc không rét mà run.

JB có lẽ cũng đang nghĩ giống tôi, sắc mặt hơi biến, vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu, nói: "Ờm ... Đó là một vấn đề, có điều cứ đợi sinh con xong rồi nói sau."

Đợi một cái, là đợi đằng đẵng mấy năm a ....

Người xếp hàng ở cục dân chính không ít, nhưng mà đôi phong cách được như tụi tôi đây không nhiều lắm. JB như hạc trong bầy gà, suýt nữa chia rẽ mấy đôi vợ chồng còn chưa kết hôn, tôi cười trộm.

JB vừa bất đắc dĩ vừa yêu chiều thở dài, lắc đầu.

Đợi một lúc lâu, rốt cuộc cũng đến phiên hai chúng tôi, điện thoại JB lại reo vang.

JB cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, là một dãy số xa lạ không tên, sau khi tiếp máy, nhíu mày.

"Fendy?" JB nhìn tôi vừa kêu tên đối phương, "Có việc gì?"

Bên kia điện thoại huyên thuyên một trận, mặt JB biến sắc.

"Ở đâu?" Tôi lập tức đến!" JB cúp điện thoại, nói với tôi, "Yoo Jin, ở đây đợi anh, anh sẽ trở lại nhanh thôi."

Bác gái làm việc thiếu kiên nhẫn réo: "Cặp tiếp theo! Chậm rì rì thế làm gì! Đẹp trai là giỏi lắm sao!"

Tôi nhìn JB, lờ mờ cảm thấy màn này thật quen ...

Trong nháy mắt JB xoay người, tôi kéo tay anh, JB quay đầu nhìn tôi, nhìn ra được, anh rất lo lắng, hiếm khi lo lắng như này.

Tôi cũng không không hỏi đã xảy ra chuyện gì, nói thẳng: "Em đi cùng anh."

JB hơi do dự, tôi lại nhấn giọng nói: "Ông xã! Em đi với anh!"

Sắc mặt JB lại đổi, cầm lại tay tôi, nói: "Đi."

Tận tới lúc lên xe, tôi mới giật mình nhớ ra tại sao lại thấy quen mắt!

Với cái tư thế dứt áo ra đi như JB vừa rồi, nếu không phải sớm đã biết JB và Fendy không có tư tình, lòng tôi đã đau xót lên rồi, cho dù biết anh và Fendy không có tư tình, anh nếu dám vứt tôi lại như thế, trước mặt bao nhiêu khán giả tôi sẽ phát rồ lên trả thù anh ...

Tôi vì sự anh minh quyết đoán của mình mà thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

Xe JB chạy không phải là chậm, sắc mặt anh xanh mét, đôi mắt tối đen lóe lên lửa giận. "Vincent tới trường học tìm ba mẹ anh."

Tôi sửng sốt, cũng nổi giận. "Tên ranh này rốt cuộc chơi đủ chưa a! Anh ta rốt cuộc muốn làm gì?"

JB môi mỏng khẽ nhếch, trầm giọng nói: "Có lẽ là muốn khiến ba anh thân bại danh liệt."

Tôi nuốt nuốt nước miếng, nhẹ giọng hỏi: "Anh ta không phải là anh em cùng cha khác mẹ với anh đi ..."

JB hừ lạnh một tiếng: "Ai biết được."

Chuyện này, chú có thể nhịn, chị không thể nhịn được!

Chuyện kết hôn của chị đây bị hai đứa ranh con Vincent và Fendy làm gián đoạn bao nhiêu lần! JB có lẽ là sợ ba mình đúng là có lỗi với người ta mới không đành lòng ra tay, nhưng chị đây không chịu áp lực tâm lý nhá! Lần này nếu JB không dứt khoát giải quyết anh ta, chị đây liền tự mình ra trận! Nếu JB ra tay, chị đây sẽ cùng anh ấy song kiếm hợp bích!

Lúc tôi và JB đuổi tới dưới khu ký túc xá, đã nhìn thấy Vincent hai mắt đỏ ngầu lạnh lùng trừng ba Lim, nét mặt ba Lim xấu hổ, mẹ Lim tức giận, Fendy đứng xa xa ở một bên, trong tay cầm di động nhìn xung quanh, lúc nhìn thấy JB hai mắt sáng lên, nhìn thấy tôi lại ủ rũ, nhưng vẫn chạy tới rất nhanh.

"Sao cậu ta lại đột nhiên đến đây?" JB thẳng hướng Vincent mà tiến, nhưng mà là hỏi Fendy.

"Anh ấy uống say." Fendy nói.

Người minh mẫn đều nhìn ra được, Vincent không những uống say, mà còn uống không ít, cả người nồng nặc mùi rượu, râu mọc lởm chởm, tóc tai hỗn độn, cả người lôi thôi lếch thếch, nhìn còn khốn khổ hơn cả lần trước vừa bị móc túi rồi còn bị ăn vạ. Không giống là lần trước anh ta mang vẻ mặt muốn chết, lần này là vẻ mặt dữ tợn muốn dồn đối phương vào chỗ chết.

JB ngăn giữa Vincent và ba Lim, hai người đàn ông cao tương đương nhau lạnh lùng nhìn đối phương.

"Vincent, cậu ầm ĩ đủ chưa!" JB nén lửa giận, "Cậu rốt cuộc muốn gì, cứ nói ra đi!"

"Họ Lim kia, ông còn nhớ rõ hôm nay là ngày gì không.

Ba Lim xấu hổ nhìn cậu ta, thở dài thật dài. Mẹ Lim trong ấn tượng của tôi vẫn là một người phụ nữ dịu dàng, biết điều, nhưng lần này thật đã bùng nổ, tiến lên hai bước túm lấy cánh tay ba Lim, chỉ vào Vincent nói: "Hôm nay là ngày gì ông nói đi! Ông nợ nó cái gì hôm nay cũng trả đi!"

Tôi nhìn dáng vẻ Vincent, ngẫm nghĩ, hôm nay không phải sinh nhật mẹ anh ta thì chính là ngày giỗ.

Vincent nói: "Hôm nay là sinh nhật mẹ tôi."

Tôi đoán đúng rồi.

"Cũng là ngày giỗ của mẹ tôi."

Tôi lại đoán đúng rồi.

"Giáo sư Lim, ông có lẽ đã quên rồi ... Bảy năm trước, tôi cầu xin ông đi gặp bà lần cuối, ông đã nói với tôi như thế nào." Trong ánh mắt Vincent ánh lên hận thù mãnh liệt, "Mỗi một chữ tôi đều nhớ rõ! Tôi đồng ý với mẹ tôi, sẽ đưa ông tới gặp bà, khi đó tôi không làm được, bảy năm nay tôi vẫn thường nghĩ ... Vẫn nghĩ, sao ông không xuống đó ở cùng bà ấy đi?"

Tôi hít một hơi lạnh, nhìn chằm chằm Vincent, sợ anh ta chút nữa sẽ rút một con dao từ đâu đó ra, nghe câu này của anh ta như là sắp đến lấy mạng vậy.

Ánh mắt JB cũng cảnh giác lên, lớn tiếng nói: "Vincent, cái chết của mẹ cậu thì liên quan gì đến nhà chúng tôi?"

"Có liên quan gì thì tự cậu hỏi người cha đạo mạo kia của cậu đi!" Vincent say không nhẹ, chân hơi lung lay hơi bước, JB vội ngăn cậu ta lại.

Tôi len lén nhìn về phía ba Lim, thấy vẻ mặt ông đang do dự và vật lộn, còn chút áy náy khó nhận ra.

Xong rồi.

Sẽ không thật máu chó như vậy đi ...

Vincent là anh chồng của tôi?

JB tiến lên nắm chặt lấy cổ tay Vincent: "Muốn nói gì tới nơi khác rồi nói!"

"Sao lại phải tới nơi khác?" Vincent đẩy tay JB ra, cười lạnh, "Sợ bị người khác biết, giáo sư Lim hóa ra cũng chỉ là ngụy quân tử, thật ra phải gọi là thú vật? Bội tình bạc nghĩa, vứt bỏ vợ con, đi tìm niềm vui mới? JB, cậu cũng chẳng khác gì ba cậu đâu!"

JB vung một quyền, không lệch chút nào trúng má Vincent, Vincent lui lại phía sau mấy bước, không đứng thẳng nỗi ngã ngồi xuống đất.

"Mồm miệng sạch sẽ chút!" JB vẻ mặt lạnh băng.

Ba Lim giữ chặt JB nói: "Đừng đánh nó."

Mẹ Lim nắm chặt nắm tay, khóe mắt đỏ lên, bấy giờ cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa, xoay người bước đi.

Tôi nhìn nhìn bên này, lại nhìn nhìn bên kia, có cảm giác không xuống tay được.

Đây là chuyện của bậc bề trên, tôi là bề dưới, nhúng tay xen mồm vào không hay a ...

JB nói: "Được, chuyện này để chúng ta giải quyết riêng." Nói xong tiền lên hai bước, cúi xuống túm lấy vạt áo trước của Vincent, hơi nheo mắt trừng cậu ta: "Tôi cũng nhịn cậu lâu rồi, có chuyện gì, chúng ta không ngại nói cho rõ ràng, nếu thật nợ cậu, muốn trả thế nào cậu nói. Nếu như không nợ chút gì ..."

Vincent cười lạnh một tiếng: "Trả? Trả được sao? Trả không xong thì làm sao?"

JB nhíu nhíu mày nói: "Vậy thì không trả nữa."

Vincent vừa ho vừa cười, ánh mắt chuyển từ trên mặt JB qua tới mặt ba Lim. "Tôi thật hâm mộ ông, sống được yên tâm thoải mái như vậy. Thế giới này vốn không nên có ông ..."

JB kéo Vincent lên, bất thình lình Vincent đột nhiên ra tay, một đấm móc đánh thẳng hướng mặt, JB phản ứng cũng coi như nhanh, nhưng vẫn bị quẹt qua má, trên khuôn mặt trắng nõn từ từ hiện ra vết hồng. Ánh mắt JB bỗng chốc trở nên lạnh băng.

Tôi chầm chậm mắng một câu: "Khốn ... kiếp!"

Một nắm đấm kia đau như đánh lên mặt tôi, cuộc đời tôi lần đầu tiên muốn tự tay đánh một người như vậy!

Lần đầu tiên tôi thấy anh ra tay đánh người, cuối cùng cũng biết anh bình thường tập thể hình chẳng phải để chơi, ra quyền như gió, mau lẹ mạnh mẽ. Vincent uống rượu, động tác bất ổn, nhưng mà ánh mắt đỏ lên vẻ giết chóc nhìn còn dữ dằn hơn JB, ra tay với JB như là đang trút giận cái gì.

Tôi quay đầu gọi Fendy: "Còn không mau kéo Vincent ra!"

Fendy đã bị dọa tới ngây người rồi. "Sao tôi phải đi?"

Tôi nổi giận: "Khốn kiếp, cô không đi chẳng nhẽ tôi đi hả? Cô không nhìn thấy tôi lớn bụng à! Vincent là cô đưa đến, còn không mau đưa đi!"

Fendy vẫn đứng bất động.

Ba Lim tiến lên can ngăn, định tách hai người ra, "Hai đứa đừng đánh nữa! Về nhà rồi nói!"

"Nhà? Đấy là nhà các người, liên quan gì đến tôi? Giáo sư Lim, ông cũng sợ ư? Sợ những người khác biết được bộ mặt thật của ông ư?"

Ba Lim mặt trắng bệch, bất lực thở dài: "Đừng nói nữa..."

Nghe được những lời này của ông, sắc mặt Vincent bỗng chốc trở nên dữ tợn, cuối cùng giơ ra con dao không biết đã giấu bao lâu, nhấc tay hướng về phía ba Lim đâm tới. JB biến sắc, dùng tay đẩy ba Lim ra. Vincent nhào vào không khí, lảo đảo hai bước, mũi dao thẳng hướng tôi và Fendy đâm tới. Fendy hét lên một tiếng, không biết là cố ý hay không cẩn thận, tay đẩy trên lưng tôi một cái, tôi lảo đảo về phía trước hai bước, cứ thế đón thẳng hướng mũi dao ...

Một bàn tay cầm chặt con dao kia lại, Vincent kéo dao về, nhất thời máu chảy đầm đìa, theo kẽ tay chảy xuống dưới.

Trong nháy mắt nhìn thấy JB chảy máu, tôi đỏ mắt, không thèm nghĩ ngợi, một cước tung ra. Đây là lần đầu tiên từ khi tôi mang thai tới giờ giơ chân cao như vậy, đá chân mạnh mẽ như vậy, nhằm thẳng hướng mục tiêu là cẳng chân Vincent...

Vincent bị đau lảo đảo về phía sau, nào ngờ chân vấp phải một thanh gỗ, cứ như vậy mà mà ngã lộn nhào xuống từ lan can bên này ...

Lan can bên kia là một cái bờ dốc, cứ như vậy ngã xuống, là bằng độ cao của một tầng lầu rồi ...

JB đánh nhiều như vậy anh ta cũng chả xi nhê gì, tôi đá một quả, anh ta đã bị thương nặng! Có cần xui xẻo như vậy không a! Tôi không muốn giết người a!

"Con gái Chủ tịch YG đánh  người bị thương nặng"

Cái tít này nhất thời hiện lên trong đầu tôi, xong đời rồi ...

JB dùng cái tay không bị thương cầm lòng bàn tay đang phát lạnh của tôi, cúi đầu liếc qua, an ủi tôi nói: "Không sao, không chết được."

Tôi ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn anh.

JB nói: "Dưới đó không phải nền xi măng, cậu ta cùng lắm là ngã gãy tay thôi."

Fendy bấy giờ mới làm một việc mang tính người: Gọi điện kêu xe cứu thương.

——————————————————————————————

JB dạo này thật là năm xui tháng hạn, hai lần vào bệnh viện đều là vì Vincent.

Tôi đợi ngoài hành lang trong chốc lát, rốt cuộc cũng đợi được JB đi ra, vừa ngước lên, nhìn thấy mặt anh, tôi nhất thời bối rối.

Vốn là một khuôn mặt tuấn tú đến nhường nào a, sẹo trên trán còn chưa lành, khóe miệng khóe mắt lại tụ máu, tay còn bị cắt hai nhát rất sâu, băng quấn chặt vài vòng.

Tôi đau lòng sờ sờ mặt anh, anh kêu một tiếng, rõ là đang nhịn đau.

"Ba đâu?"

"Đi xem Vincent rồi." Tôi lầu bầu một tiếng.

Vincent hơi thảm, nhìn qua như là tay chân đều gãy, gáy cũng bị đụng một chút, xem như anh ta nợ JB thì giờ cũng đã trả sạch cả gốc lẫn lãi rồi.

Xử lý anh ta bên đó khá phiền phức, nghe nói còn có dấu hiệu trúng độc cồn nhẹ. Lúc ấy tôi liền chất vấn Fendy, "Cô vẫn là bạn gái anh ấy nhỉ? Cô trông chừng anh ấy thế nào vậy, làm sao mà anh ta uống thành như vậy rồi còn để anh ta lái xe tới trường học?"

Fendy khoanh tay ngồi trên băng ghế, cúi đầu không nói lời nào.

Từ đầu, tôi còn coi như có chút thiện cảm với cô ta, sau đó tự tôi cảm thấy cô ta quá tốt đẹp, sau đó nữa lại cảm thấy cô ta nhìn nhận người không rõ lắm, đến bây giờ tôi cảm thấy tâm lý ả ta thật sự là tăm tối – thiếu ánh sáng mặt trời chiếu rọi!

Cô ta đẩy tôi một cái kia rốt cuộc là cố ý hay vô tình không thể nào xác minh được, tuy tôi không bị thương, nhưng nếu như không phải ngăn lưỡi dao kia, JB cũng sẽ không bị thương.

Cho nên tôi quyết đinh, lúc kết hôn nhất định sẽ mời cô ta đi uống chén rượu mừng, không khinh bỉ chết cô ta rồi kiếm được một khoản tiền mừng lớn tôi thật sẽ bực bội không yên.

Vincent xem ra cũng gần là anh chồng tôi rồi, tuy là tên Vincent này cũng chẳng phải dạng hay ho gì, nhưng cũng tính là nửa người nhà, tuyệt đối không thể để anh ta rơi vào tay loại phụ nữ như Fendy này được!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro