Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, JB nhíu mày nhìn tôi sắp xếp va li hành lý, nói: "Yang Yoo Jin, em định về nhà hay chuyển nhà vậy?"

"Lần này em đi chưa biết bao lâu mới về, nói là chuyển nhà cũng không quá mà!". Tôi thở dài thật dài, xoay người dụi dụi vào hõm vai anh, "Yên tâm, em sẽ chừa lại mấy thứ cho anh ngắm vật lại nhớ người ...".

Anh véo véo mặt tôi, cười thầm một tiếng, nói: "Nhớ phải gọi điện thoại mỗi ngày, không được chơi máy tính nhiều, không được thức khuya, không được ăn cay."

"Được, em biết rồi!". Tôi đẩy tay anh ra, lại kiểm tra lại hành lý lần cuối, anh ở bên cạnh nói: "Lên máy bay rồi phải tự cẩn thận một chút, xuống máy bay thì gọi điện ngay cho anh."

Tôi ngạc nhiên nhìn anh, "Jaebum, anh trở thành người lải nhải như vậy từ lúc nào thế?"

JB day day mi tâm, thở dài, "Chắc là từ sau khi rơi vào tay em."

Tôi đây nên đắc ý hay nên áy náy đây?

Sau khi kiểm tra hành lý xong, tắm xong đã hơn 11h. Vé máy bay ghi là 3h chiều, bởi vì cũng không gấp, cũng không cần dậy quá sớm, anh dựa trên giường xem tạp chí, để mặc tôi trêu ghẹo anh, chỉ thản nhiên quăng ra một câu: "một vừa hai phải thôi."

Cũng coi như đã yêu nhau nhiều năm thế rồi, mà anh còn không hiểu tôi đây nào có biết thế nào là một vừa hai phải đâu.

Tôi nhìn chằm chằm con ngươi gần như màu trà của anh, nghiêm nghị nói: "Lúc em không ở nhà, anh sẽ không đi ăn vụng chứ?".

Đuôi lông mày bên trái của anh hơi nhíu lại, bình tĩnh đáp: "Không đâu."

Tôi khẽ thở phào. "Vậy thì tốt..."

Tay anh đưa lên xoa xoa đầu tôi, như cười như không nhìn tôi. "Anh nói gì em cũng tin sao?"

"Cho tới bây giờ, anh vẫn chưa vô lương tâm đi lừa em lần nào." Tôi cười hì hì nói, "Giữa vợ chồng, quan trọng nhất là lòng tin a ..."

Anh nhìn như rất hài lòng khẽ gật đầu, cuối câu tôi lại chuyển giọng: "Nhưng mà... có cách phòng ngừa cần thiết cũng rất là quan trọng! Phòng cháy, phòng trộm, phòng kẻ thứ ba, nếu em không làm chút gì, em sợ anh sẽ cho rằng em không quan tâm đến anh, không để anh ở trong tim mình, tuy rằng ngoài mặt anh không nói, nhưng em cảm thấy cứ để như vậy anh sẽ cảm thấy bị bỏ rơi, thật mất mát đúng không?" Anh há miệng muốn nói, lại bị tôi cắt lời, "Anh không cần phủ nhận! Em biết đàn ông các anh thích sĩ diện, cho nên đều là miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo! Em hiểu ý là được rồi chứ gì!"

Tôi – người vợ biết lo chu toàn đại cuộc – nặng nề vỗ vỗ vai anh. "Cho nên đừng có lau đi nhá..."

Tần Chinh sững người, lập tức phản ứng lại, cúi đầu nhìn về nơi tôi vừa mới "chơi" qua – khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú nhất thời nhăn nhó vặn vẹo, nghiến răng gọi tên tôi vừa nồng nàn vừa ngân nga: "Yang — Yoo — Jin!..."

Tôi rúm người lại, sờ sờ bụng anh — uhm, tấm lưng dẻo dai, săn chắc, không yếu ớt, mà cũng không quá cứng rắn. "Hay là anh thích em ký tên bằng kiểu khác?" Tôi cực kỳ dân chủ mà trưng cầu ý kiến anh, lại nghĩ tới một việc, thật là buồn bã mà sờ sờ cằm. "Nhưng mà em vừa dùng loại bút mà trong thời gian ngắn mực sẽ không phai được đâu ..."

Bên trên vùng tam giác bí ẩn gợi cảm của JB, tôi ký xuống tên của mình một cách lộng lẫy, đánh dấu chủ quyền của mình!

JB đã rơi vào trạng thái câm lặng được một lúc lâu rồi, trong bụng tôi có thiên tử, không sợ anh dám manh động một xác hai mạng, cho nên yên tâm đến gần vỗ vỗ vai anh an ủi, nói: "Thật ra, chỉ cần anh không đi bơi, không qua đêm với cô nào, cũng sẽ không bị người ngoài nhìn thấy. Anh xem vợ anh quan tâm anh biết bao, biết anh sẽ nhớ em, liền ký cái tên cho anh thấy tên nhớ người, hơn nữa cũng chỉ anh mới có thể nhìn thấy, người khác nhìn cũng không thấy nha!" Tôi ghé sát bên tai anh khẽ cười nói: "Chỉ thuộc về mình anh thôi!"  

JB xoay người ôm tôi thật chặt, môi anh nấn ná trên má tôi.

JB dừng một chút, sau đó vừa bực vừa buồn cười vỗ vỗ mông tôi: "Đến bao giờ mới có thể đứng đắn một chút! Đừng dạy hư con!"

Tôi ôm bờ vai anh lẩm bẩm, nghĩ chắc là Kelly dạy tôi rồi ...

__________________________

Truyền thống trọng nam khinh nữ nhà tôi thì chỉ nhìn vào cái tên thôi cũng đã rõ mồn một rồi. Tên tôi, Yang Yoo Jin, cực kỳ phổ biến, trên đường gọi Jinnie một tiếng, mười nhóc thì cũng phải có đến ba đứa quay đầu lại. Em trai tôi, Yang Hyun Jae thì lại khác, tên nó nghe rất có vẻ như kiểu tên nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, hoặc tên của một idol nào đó. Tôi vẫn thật hâm mộ tên Yang Hyun Jae, trừ lúc bị phạt phải viết tên ra.  

Yang Hyun Jae nhỏ hơn tôi 3 tuổi, ba tuổi là cái hố. Lúc nó tốt nghiệp tiểu học thì tôi tốt nghiệp cấp 2, nó tốt nghiệp cấp 2 tôi lại đã tốt nghiệp cấp 3, 6 năm trung học cũng chẳng đụng chạm đến nhau. Lúc nó đang tuổi trưởng thành lại thiếu chị cả tôi đây dẫn dắt theo con đường đúng đắn, cứ thế mà đâm đầu phát triển theo hướng trai trẻ bất lương. Tôi vẫn nhớ rõ hồi nó học lớp hai, tôi lớp năm, nó để quả đầu bé gái, tôi xén tóc kiểu con trai, nghe nói nhìn qua không giống chị em, có vẻ giống anh em hơn. Lúc tan học, tôi đi qua lớp đón nó, cái lũ học sinh chẳng có ai quản kia lại reo lên: "Em Jae, anh mày tới đón kìa!"  

Một câu nói này thôi cũng đã đắc tội hai người. Khi đó Yang Hyun Jae còn nhỏ dễ ngượng, bị chúng nó trêu ghẹo chỉ biết vừa khóc vừa trốn, tôi đã là một đứa lớp 5 già đời, làm sao có thể để vài đứa oắt con bắt nạt được. Tôi xưa nay đánh lũ oắt con này đều bằng tay không thôi!

Tôi thực là hoài niệm cảnh Yang Hyun Jae trốn sau lưng tôi run lẩy bẩy a, đáng tiếc chẳng biết từ lúc nào nó đột nhiên gia nhập bàng môn tà đạo, sửa thành quả đầu đinh, đánh người như bổ dưa hấu. Hồi cấp hai tôi bị người ta bắt nạt, nó mang theo một đám anh em trực tiếp xông thẳng vào trường chúng tôi, vây lũ con gái kia vào trong góc, cảnh cáo con người ta muốn xỉu luôn.

Lúc ấy đến phiên tôi trốn sau lưng nó run lẩy bẩy, cuối cùng cũng nhận ra thằng em trai nhỏ nhà tôi đã thành đàn ông thực thụ rồi. Lúc tốt nghiệp, tôi đưa JB về gặp phụ huynh, nó mới lên năm nhất đại học, già dặn cứ như là bị trường đại học làm tăng thêm 4 tuổi, ra vẻ thâm trầm bắt tay JB, còn có chút thái độ thù địch.  

Đương nhiên, tôi cũng sẽ không tự mình đa tình nghĩ đến kiểu tình tiết em yêu chị linh tinh gì đấy, cảm giác của Yang Hyun Jae đối với JB cũng giống như một loại thù hận giai cấp bản năng, thù hận của đám sinh viên cá biệt dành cho những nhân vật ưu tú, mẫu mực trong trường.

Tôi cảm thấy Yang Hyun Jae thật bị đại học làm hỏng rồi, cứ mở miệng là loáng thoáng nghe được tiếng "ĐM, CMN!". 

Nhà chúng tôi ở ngoại thành, cách sân bay hơn nửa giờ chạy xe. Yang Hyun Jae lái xe vào gara, tôi canh lúc JB nghỉ giải lao mới gọi điện cho anh, qua điện thoại nghe anh có vẻ như đang rất mệt, tôi nói hai câu liền cúp điện thoại.

Mẹ đưa ba đi bệnh viện làm kiểm tra, hai vị cứ nửa năm đều theo lệ đi kiểm tra một lần, chuyện ba sợ nhất là người còn chưa chết, tiền đã tiêu hết sạch rồi, cho nên liều mạng kiếm tiền. Chuyện mẹ tôi sợ nhất lại là người đã chết mà tiền còn chưa tiêu hết, cho nên liều mạng tiêu. 

Theo cách nói của Chu Duy Cẩn mà nói, đây cũng gọi là bù đắp ưu thế, kết hợp tài nguyên tối ưu, lại còn có cống hiến thật lớn cho GDP.

Lúc cửa phòng khách mở ra, tôi đang ngồi xếp bằng trên sô pha vừa ăn mì vừa xem TV, nâng mí mắt nhìn hai vị phụ huynh, tôi nhếch miệng giơ tay, nói: "Hi!"

Mẹ tôi xông tới cấu nhéo mặt tôi một trận: "Con gái gả đi rồi như chậu nước đổ đi, giờ mới biết đường về nhà!"

Tôi đẩy cái tay bà đang giày vò hai má tôi ra, nói: "Chậu nước này là mẹ vội vã đổ đi đấy chứ ..."

Lúc đầu tôi và JB mới chỉ dừng ở giai đoạn sơ cấp thuần khiết, nói dễ nghe một chút thì là mỗi người đều giữ lại cho mình chút riêng tư và một khoảng không gian nhất định, nói khó nghe chút chính là anh ấy vẫy thì tôi đến, xua thì tôi đi. Khi đó cảm giác của tôi với anh cũng chỉ dừng ở giai đoạn "thế nào cũng được", suy cho cùng là do Kelly kiên trì mong tôi xa JB, nhưng mẹ tôi ác hơn, bà tặng tôi keo siêu bám dính JB.

"Đàn ông giống như cổ phiếu, nhất là cái loại như JB này, thứ thích hợp đã rơi vào tay rồi, phải nắm giữ dài hạn! Bây giờ việc mày phải làm là không ngừng mua vào, tận đến khi thành cổ đông lớn nhất trong công ty thì thôi!"

Sau đến khi hai gia đình gặp mặt, bà đã nghiễm nhiên coi như người một nhà, thiếu chút nữa là ép chúng tôi đi đăng ký kết hôn – có lẽ bây giờ bà cũng hơi hối hận rồi.

"Ba mẹ không thể nuôi mày cả đời, thằng bé JB này, tao thấy đáng tin cậy."

Đến giờ ăn cơm rồi, mẹ còn đang vừa khen JB tốt, vừa hỏi JB dạo này đang làm gì. Tôi thành thật báo cáo mấy câu, Yang Hyun Jae cau mày nói xen vào: "Trước tiên còn không về nhà thì sao coi là đáng tin cậy được."

Tôi thanh minh giúp anh một câu: "Anh ấy bây giờ còn chưa thoát thân được.Chỉ còn có một tháng thôi về mà."

Mẹ tôi cũng nói tốt cho JB hai câu. Qủa nhiên là mẹ vợ luôn khá khoan dung với con rể. Nhà tôi bằng cấp cao nhất là tôi, tốt nghiệp đại học. Thứ nhì là Yang Hyun Jae, đang học đại học. Ba tôi xếp thứ ba, tốt nghiệp cấp 3. Mẹ tôi, tiểu học cũng chưa tốt nghiệp ... Ba mẹ JB đều là giáo sư đại học, thuộc dòng dõi thư hương, phần tử trí thức cao cấp.

Mẹ tôi lúc nào cũng tự hào: "Có thể gài bẫy người khác cũng là một loại bản lĩnh!", Vâng, hình như tôi cũng di truyền từ mẹ rồi. JB đáng thương cũng đã bị tôi gài bẫy.

Tối trước khi đi ngủ, JB gọi điện tới, khi đó tôi đã chui vào trong chăn rồi.

"Jaebumie à..." Tôi bỗng có cảm giác đau thương, "Một ngày không gặp như cách ba thu ..."

Từ sau khi tốt nghiệp, chúng tôi cũng rất ít khi cách xa lâu như vậy, thói quen thật đáng sợ a. JB không phải người nói nhiều, cái hồi kia ở đại học đã coi như cuồng nhiệt lắm rồi (Cái hồi Ma cà rồng cưỡng hôn Thần Chết ấy!), anh cũng rất ít khi gửi tin nhắn hay gọi điện cho tôi, bình thường chỉ là hai người cùng tới thư viện; anh có tiết học, tôi không có thì tôi theo anh tới lớp; tôi có tiết mà anh không thì anh chờ tôi ở thư viện. Sau khi tốt nghiệp lại ở chung, ngày ngày chạm mặt, so với việc nói chuyện, anh hình như càng thích ôm tôi nhắm mắt nghỉ ngơi hơn.

"Hôm nay ngồi máy bay lâu như vậy, còn không mệt sao?" Giọng JB buổi tối nghe có vẻ trầm thấp dịu dàng, rất là thôi miên, tôi có thể tưởng tượng ra anh đang cầm điện thoại nói chuyện, ánh mắt vẫn dính vào màn hình laptop.

"Không sao, không sao." Tôi chuyển mình, điều chỉnh đèn đầu giường tối đi một chút, trong không gian như vậy nghe anh nói càng nhộn nhạo. "JB à, anh chắc chắc anh họ Lim chứ? Anh xác định anh không phải con của mẹ em thất lạc nhiều năm ư? Nói không chừng ở bệnh viện bị bế nhầm rồi, sao bà có vẻ khá là thương anh a?"

 Anh nói. "Anh thương em, là được rồi."  

JB nói một câu, nhất thời khiến cục cưng bé bỏng của tôi khẽ động vừa đau vừa tê.

Bạn JB, một người tác phong đứng đắn, nghiêm túc, sau khi bị nữ lưu manh đội lốt lương thiện tôi đây dẫn dắt, đã từ từ mục nát, sa đọa. Thật có lỗi a! Tôi đây có tính là đang phá hoại tương lai đại Hàn dân quốc không?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro