Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau đêm cố gắng làm hòa và cuối cùng là đe dọa EunHyuk thì DongHae thấy mình giống như một con quay, từ bên một ngôi sao này chạy đến bên một ngôi sao khác mà không ngừng nghỉ một giây nào. Anh hiện tại vẫn là một phóng viên xuất sắc, Seoul's Showbiz không ngừng đăng tải những tin tức và bài viết độc quyền của riêng anh, danh tiếng mỗi lúc một vang xa, một vài người quản lý của các ngôi sao còn chủ động liên hệ thời gian với anh để sắp xếp phỏng vấn chuyên đề, sếp điều chỉnh lương cho anh liên tục, những tập đoàn báo chí khác còn định dùng một mức lương hấp dẫn để quyến rũ anh sang làm việc cho họ.

Vậy nhưng, anh lại rất không vui, không có cảm giác vui sướng như anh đã từng tưởng tượng. Cảm giác thỏa mãn khi viết ra một bản tin có thể thu hút được sự chú ý của mọi người đem lại cho anh càng lúc càng ít dần. Thoắt nhiên anh bỗng thấy cô đơn, lúc ấy mới nhận ra, thì ra anh thật sự không có người bạn nào cả.

Anh còn có một người bạn nữa – EunHyuk. Nụ cười trong sáng, ánh mắt tín nhiệm của cậu, giống như một làn gió mát lành giữa mùa hè oi bức. Nhưng tiếc thay, cậu đã tức giận không còn ngó ngàng gì đến anh nữa, tuy anh đã dùng những tấm hình  để dọa dẫm khiến cậu không thể từ chối những lần anh muốn phỏng vấn cậu, nhưng, nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của cậu nhìn anh như thể thâm thù ngàn kiếp, trong lòng anh cảm thấy một cảm giác gì đó rất khó chịu...

Anh không phải là người tốt, đúng không? Thế nên chẳng ai muốn làm bạn với anh cả.

************************************************

Tại phòng thu hình, ánh sáng rực rỡ...

SiWon vác chiếc máy quay, nghiêng đầu sang liếc nhìn DongHae đang ngồi thẫn thờ trên đất. Lạ thật! Phóng viên đẳng cấp thế hệ mới có sức sống nhất Seoul's Showbiz, bình thường sinh khí dồi dào như thể không bao giờ mệt, sao mấy hôm nay lại gục đầu rủ rũ như đưa đám thế kia.

"DongHae, cậu vẫn ổn chứ?"

SiWon vừa quan sát động tĩnh trong trường quay, vừa hỏi với vẻ quan tâm. Hôm nay là ngày đầu tiên quay MV cho bài mới của EunHyuk, những phóng viên được vào phòng thu hình chỉ có đài truyền hình quốc gia, tạp chí Shine và Seoul's Showbiz. DongHae thực có bản lĩnh, đoạt được cả quyền phỏng vấn chụp ảnh quay phim mà mọi người đều ngưỡng mộ.

DongHae ngẩng đầu lên nhìn anh vẻ tội nghiệp:

"SiWon, tôi có phải là một người tốt không?"

SiWon giật mình, máy quay suýt trượt xuống khỏi vai. Anh ta ngẫm nghĩ một lúc, rồi trả lời nghiêm túc:

"Khụ... DongHae, cậu... rất giỏi mà!"

Câu trả lời như không! DongHae ủ rũ cúi gằm xuống, buồn bả suy nghĩ. Chẳng lẽ thực sự anh xấu xa đến nỗi không ai muốn làm bạn hay sao??

SiWon phát hiện ra hình như mình đã nói sai điều gì đó, nếu không sau nhìn DongHae y như một kẻ bị bỏ rơi ngoài công viên, vô gia cư vậy...

"DongHae à, ..."

Đang định chuẩn bị an ủi DongHae, thì bỗng nghe thấy một trận tranh chấp to tiếng từ trường quay vọng đến.

Đạo diễn MV quát EunHyuk vẻ mặt lạnh lùng:

"Tình yêu! Cảnh này cái cần biểu hiện là tình yêu! Ánh mắt cậu như vậy là lạnh lẽo! Cậu có thể dịu dàng tình cảm một chút được không? Nếu không, mọi người sẽ tưởng nhầm cậu có thù oán gì sâu sắc với người yêu mình đấy!"

Ông lại quay sang gầm lên với người đóng chung với EunHyuk:

"Cô phải nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời! Phải cười với cậu ta, dùng nụ cười của cô để truyền đến cậu ta, dùng ánh mắt tình cảm mặn nồng nhìn cậu ta ! Vẻ mặt như sắp chết vậy là sao hả? Các người đâu phải gặp nhau lần cuối, mà là đang yêu nhau hạnh phúc mà!"

Nữ chính rụt vai lại vẻ cam chịu, Kim EunHyuk nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lẽo như núi băng, sao cô ta có thể cười nổi, có ai đứng thay cô vị trí này nhìn ánh mắt đó xem có cười nỗi hay không?

"Quay lại lần nữa!"

Đạo diễn ra lệnh cho các máy quay chuẩn bị! 

"Diễn!"

Nhạc nền vang lên... Khung cảnh lãng mạn...

Quạt công suất cực lớn khiến mái tóc cô gái tung bay...

Cô gái đang mỉm cười...

Váy lụa trắng tinh dập dờn...

Đồng tử của cô mơ màng như thơ...

Cô khẽ cười đưa bàn tay mềm mại ra...

Ngay lúc đó!

EunHyuk bỗng nhắm nghiền mắt lại!

Nụ cười của anh rạng rỡ và ấm áp như tiếng sóng biển nhẹ nhàng từng đợt đánh vào bờ... cười nói với cậu rằng: "Sau này chúng ta là bạn"... rồi bỗng hình ảnh anh chỉ thẳng vào mặt cậu quát lên: "Chỉ vì cậu là một ngôi sao, chứ mấy tin này đáng giá lắm chắc??"... rồi hình ảnh anh mỉm cười khe khẽ đưa tay ra, trong lòng bàn tay là một tuýp thuốc bôi màu trắng cỡ lớn: "Cho cậu này!"... "Thuốc bôi có tốt không? Không làm da bị lột ra thành vảy đó chứ."...

Bàn tay anh rất ấm áp... nắm lấy tay cậu như thể đó là điều rất quen thuộc... nắm lấy tay cậu... ôm eo cậu... "Chúng ta vẫn là bạn chứ?"...

... "Không."...

... Cảm giác lạnh lẽo khiến cậu như chìm xuống địa ngục...

EunHyuk quay người rời khỏi trường quay, để lại đám nhân viên ngơ ngác sững sờ.

"Này! Kim EunHyuk!"

Mọi người kinh hoàng gọi với theo.

Tổng đạo diễn khoát khoát tay ra hiệu bảo họ đừng gọi cậu nữa. Ông đã hợp tác với EunHyuk nhiều lần rồi, trước kia cậu luôn cố gắng đáp ứng yêu cầu của ông, rất nghiêm túc rất chuyên nghiệp, nhưng lần này lại khác hẳn, chắc chắn là có nguyên nhân gì đó, thôi vậy, đợi tâm trạng cậu ta tốt hơn hãy bàn tiếp.

"Mọi người nghỉ ngơi hai mươi phút đi!"

Hy vọng EunHyuk có thể ổn định tâm trạng lại.

* * *

Trong kho chứa đồ tối om.

EunHyuk lặng lẽ ngồi trong một góc, cũng không biết vì sao cậu lại vào đây, có lẽ vì nơi đây tối, cậu không cần ánh đèn, bóng tối khiến cậu có được cảm giác an toàn.

Tại sao cậu lại ngốc như thế?? 

Rõ ràng là bị lừa dối, vở kịch đã hạ màn nhưng cậu lại thấy lòng đau như cắt, ước gì cứ mãi bị anh lừa dối. Tại sao anh không lừa cậu nữa? Cho dù viện bất cứ lý do nực cười nào, cậu cũng nguyện để cho anh lừa mà. Nhưng, có lẽ anh đã chán cậu tới mức không muốn đùa giỡn với cậu nữa.

Cậu co rúm người lại ngồi trong bóng tối.

Hình ảnh cậu nhóc yếu đuối ngày xưa trở lại, tại sao?? Tại sao vẫn là một phóng viên??

Không biết đã bao lâu. Một dáng người to lớn lặng lẽ bước vào.

Cậu quay đầu đi, không nhìn anh nữa.

DongHae rón rén bước đến gần bên cậu, ngồi xuống đất, thật gần...Anh dè dặt lên tiếng chào:

"Hello..." 

Cậu phớt lờ, tỏ vẻ không muốn nghe nữa.

"Không biết tại sao..." Anh cười rất gượng gạo. "Mấy hôm nay, anh cảm thấy rất không vui, càng ngày càng khó chịu."

Giọng nói khe khẽ, trôi mênh mang trong căn phòng.

"Chúng ta làm hòa nhé, được không?" Anh nhỏ giọng cầu xin: "Anh thành thật thành thật xin lỗi em mà, em đừng giận anh nữa nhé, được không? Tha thứ cho anh một lần thôi, chỉ lần này thôi mà, anh thề sau này không đăng lung tung nữa, em cho anh thêm một cơ hội nữa, được không?".

Cậu vẫn không đếm xỉa gì đến anh, nhưng trong một lúc cậu thoáng bất ngờ vì không hiểu sao... anh đột nhiên lại thay đổi cách xưng hô với cậu!?

Chắc có lẽ lại muốn lừa cậu nữa thôi... 

Về phía DongHae, cũng chẳng biết tại sao tự dưng mình lại thay đổi cách xưng hô như thế, nó cứ như vô thức, không biết như vậy cậu có chịu không? Nhưng mà anh chỉ biết, anh cảm thấy thích cách xưng hô này hơn! Thấy EunHyuk không nói gì, anh lại tiếp tục thỏ thẻ:

"Em không hiểu đâu, trong lòng anh buồn biết bao nhiêu..." Anh cúi gằm đầu "Anh biết là anh sai, anh không nên nói như thế với em, em tha thứ cho anh một lần đi, thực sự.. anh..."

Anh cảm thấy sóng mũi mình cay cay...

"... Anh thật sự không biết rằng em sẽ giận vì chuyện đó... Làm em tổn thương thế anh cũng thấy đau lắm... anh là một thằng khốn nạn... Nhưng em đừng giận anh nữa được không em muốn chửi muốn đánh gì cũng được mà ..." 

"...."

"Hyukie à..."

Anh cứ vậy tỏ rõ hối hận của mình với cậu.

Trong bóng đêm. Nước mắt của EunHyuk chầm chậm rơi xuống, tiếng nấc từng hồi cứ lớn lên. Tay cậu co chặt lại, môi cũng mím chặt, không nói câu nào.

Anh dừng lại một lúc, rồi khẽ hỏi:

"Hyukie, bài hát đó là em viết cho anh đúng không?"

Cậu xoay mặt đi, không muốn trả lời vì như thế cậu thấy cậu càng ngu ngốc.

Anh cố gắng hồi tưởng lại để hát, giọng anh không trong trẻo ngọt ngào như cậu, nhưng lại có độ ấm khiến con người ta thấy yên bình... 

DongHae vừa hát, lòng bàn tay nóng hổi của anh phủ lên mu bàn tay EunHyuk.

Sự ấm áp lan tỏa dần sang EunHyuk.

Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu... Hai bàn tay, một nóng hổi, một lạnh băng.

Anh cố gắng mỉm cười với cậu, nghiêng đầu cố nhìn thấy gương mặt EunHyuk lúc này:

"Nhìn này, anh đã nắm tay em rồi... Em tha thứ cho anh có được không?"

EunHyuk hất tay anh ra, quẹt nước mắt rồi lẳng lặng rời khỏi chỗ của hai người, không nói một câu nào.

Tại sao vẫn thất bại?

DongHae thực sự mệt mỏi đến không muốn nhúc nhích...

Thần linh ơi, anh đã thật lòng, thành tâm thành ý xin lỗi cậu rồi, tại sao cậu vẫn không chịu tha thứ? 

Rốt cuộc phải làm sao mới có thể níu kéo tất cả đây?

Trong từ điển của Ngọn lửa Đại ma đầu, lần đầu tiên viết hai chữ "thất bại"...

************************************************************

Buổi chiều hôm nay, địa điểm quay MV  đã được dời đến đầu phố, cũng may là không phải cuối tuần, lại đúng thời điểm mọi người đều đi làm, nên những người túm tụm quan sát cũng không nhiều lắm, nhân viên sắp xếp cho họ đứng một bên, để cảnh đường phố trống và rộng ra, cho EunHyuk có thể đi lại trên con phố phồn hoa.

Xe cộ nườm nượp. Trên đường phố.....EunHyuk lặng lẽ bước đi một mình với vẻ cô đơn.

Sự buồn bã toát ra từ cậu khiến thời gian bất chợt chậm dần, không khí cô độc khiến đường phố ồn ào bỗng nhiên trở nên yên tĩnh. Trong dòng xe đan xen, một bóng dáng nhỏ của chàng trai xinh đẹp thuần khiết nổi bật lên, dường như cậu đã bị người yêu làm tổn thương đến cực độ.

Tất cả mọi người đều bị cậu thu hút.

Tổng đạo diễn thầm mừng trong bụng, xem ra việc ông loại bỏ cảnh EunHyuk và cô gái kia yêu đương say đắm, đổi bằng cảnh đau buồn sau khi bị tổn thương là một việc làm hết sức đúng đắn và sáng suốt! Căn cứ vào cảm xúc hiện giờ của cậu, thể hiện hạnh phúc là điều không thể, nhưng đau buồn thì quá ư là xuất sắc.

Cánh phóng viên ủ rũ buồn bực, không có màn hôn nhau, không có cảnh tình cảm đắm đuối với nữ chính, thậm chí Kim EunHyuk còn không nói một câu nào với cô ta, thế thì tin này làm sao bùng nổ được đây? Họ chẳng phải đã toi công chuyến này ư?

DongHae ôm đầu, nhìn theo EunHyuk toàn thân toát ra hơi lạnh băng đang đi trên đường. Ôi, anh mong nhớ một EunHyuk hay ngại ngùng, cười nụ cười hở lợi trẻ con đáng yêu biết bao, những lúc vậy chỉ muốn ôm lấy cậu cưng nựng thôi

Anh giật mình tát mình mấy cái, cố gắng nghĩ ngợi, làm sao mà tự dưng lại có cái suy nghĩ ấy trong đầu vậy hả?? Ôm EunHyuk còn cưng nựng nữa, xem ra việc cậu giận anh khiến anh bị phát điền rồi...

DongHae mơ màng nghĩ ngợi...

"Trúng đạn? Đỡ một dao cho cậu? Trong vũng máu, đau khổ ọc ra từng ngụm máu tươi, gương mặt trắng bệch, nắm chặt lấy tay cậu, lẩm bẩm nói: "Hyukie... tha thứ cho anh...". EunHyuk sẽ đau khổ tuyệt vọng, ôm chặt lấy thân hình anh, gào thét tên anh: "DongHae, xin anh đừng chết! Chỉ cần anh sống, em sẽ tha thứ tất cả...".

"CẮT!" - Tiếng đạo diễn hét lên khiến DongHae giật mình.

Trời ơi, nghĩ xàm nữa rồi, bao nhiêu người sử dụng chiêu này, có thể thấy chắc cũng có hiệu quả. Nhưng tiếc là, thứ nhất, tìm đâu ra người bắn hoặc đâm anh đây? Thứ hai, lỡ như anh chết thật, thì lúc đó coi chừng Eunhyuk không thèm tha thứ mà vức xác anh lên rừng làm mồi cho thú hoang luôn!

Còn cách nào không nhỉ?

"Đúng rồi, đụng xe! Một chiếc xe nhào đến, mắt thấy sắp đâm vào EunHyuk, anh sẽ bay ra, đẩy cậu ra xa...

Rầm! Chiếc xe hất anh lên cao, cơ thể như bị ném tung ra giữa không trung.

Rầm! Anh rơi mạnh xuống đất! Máu tràn ra..."


Ôi thôi thôi, nghĩ tới thôi là thấy nổi cả da gà rồi...

Anh tự véo mình một cái, ánh mắt lại nhìn về phía con phố xe cộ dọc ngang như mắc cửi một cách không thể tự chủ, sao anh toàn nghĩ ra cảnh máu me rợn người như thế??

Chẳng lẽ anh thực sự sắp biến thành một DongHae tà ác, như EunHyuk từng nói, vì mục đích bất chấp thủ đoạn ư?

Đột ngột... Đôi mắt DongHae mở to! Thân thể không tự chủ nhào về phía EunHyuk đang quay MV! Giọng nói hoảng loạn, thét lên!

"EUNHYUK!"

Ngay khi vừa thét lên, anh đã như một viên đạn thoát khỏi nòng súng, bay ra phía trước!

Tất cả mọi việc đều xảy ra chỉ trong tích tắc!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro