Chap 9 : Trên đường về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ thì mọi chuyện cũng đã được giải quyết, ai cũng đã hiểu được tấm chân tình mình dành cho người kia, như vậy có quá nóng vội? cuộc sống sau này của họ sẽ như thế nào? hạnh phúc hay là giông tố sẽ bao vây lấy họ...?


Chuyện xảy ra hôm qua mà nói thì thật sự không khỏi bất ngờ, mới ngày nào hai người họ còn như chó với mèo, mà bây giờ thì...thật sự thì có lẽ là ông trời đã định từ khoảnh khắc họ gặp nhau hay sao (ông trời là hủ chúa :v). Sáng sớm Bạch Lạc Nhân đã dậy từ lúc nào, đang thay y phục thì Cố Hải giọng giễu cợt nói:


- "Mới thức dậy mà đã muốn quyến rũ ta rồi sao? Lần sau nếu còn thay y phục trước mặt ta như vậy nữa, thì ta sẽ lập tức thịt đệ"


Không buồn quan tâm những lời Cố Hải nói, Bạch Lạc Nhân quay qua hôn lên đôi môi kia, khẽ nói:


- "Buổi sáng tốt lành, hôm nay chúng ta phải đi xem kết quả thi đó!"


Chưa kịp dứt lời, Bạch Lạc Nhân đã bị Cố Hải kéo nằm dài trên người, nhẹ nhàng vuốt làn tóc mềm mại kia, dùng ánh mắt dịu dàng mười phần nhìn khuôn mặt ôn nhu kia mà nói:


- "Hôm nay cùng ta về nhà một chuyến nhé?"


- "VỀ NHÀ HUYNH!!!" - Bạch Lạc Nhân không khỏi bất ngờ.


- "Ừ" - đẩy nhẹ Bạch Lạc Nhân sang một bên, Cố Hải vội vàng thay y phục.


Đoạn đường hôm nay có vẻ khá là dài, Bạch Lạc Nhân trong lòng nghĩ như vậy, những gì xảy ra hôm qua không làm sao y có thể quên được, nghĩ tới thôi là vui vẻ trong lòng, cười tủm tỉm cả đoạn đường. Nhìn Bạch Lạc Nhân vui vẻ như vậy, Cố Hải cũng bị khuôn mặt đó làm cho vui lây. Lúc này, một nhóm người đứng tụm lại như là ổ kiến, tiến lại gần hơn thì ra bọn họ đang xem danh sách tên những người đậu. Chờ nhóm người đó tản ra dần, hai người mới đến tìm tên mình, tìm hoài cũng không thấy tên mình nên Bạch Lạc Nhân không khỏi có chút thất vọng, nhìn sang Cố Hải thì thấy y vẫn vui vẻ như thường. Thấy Bạch Lạc Nhân buồn rầu vì kết quả, Cố Hải bèn khoát tay y dỗ dành:


- "Không sao không sao, không đậu kì này thì còn kì khác, ta cũng rớt rồi, vấn đề bây giờ là chúng ta chuẩn bị hành lý về nhà ta nào!"


- "Về nhà huynh có gì?" - Bạch Lạc Nhân tò mò hỏi.


- "Có ta còn chưa đủ hay sao?" - Cố Hải mặt dày bỡn cợt Bạch Lạc Nhân làm cho ai đó xấu hổ không thôi.


Dù kết quả không được như ý muốn nhưng Bạch Lạc Nhân cũng không quá buồn, cũng nhờ kì thi này y mới có thể gặp mặt Cố Hải cũng như hiểu rõ con tim mình, chỉ cần có thể luôn bên cạnh ai kia là mãn nguyện rồi, vừa nghĩ tới điều đó Bạch Lạc Nhân đã cảm thấy hạnh phúc rồi. Thu dọn hành lý xong, cả hai cùng qua phòng tên Thiên Lãnh chào hỏi một tiếng rồi mới đi, bây giờ vẻ mặt tên Thiên Lãnh không tốt chút nào, khuôn mặt tỏ ra như có âm mưu gì đó, hắn cười tươi nhìn hai người nói:


- "Chúc hai người thượng lộ bình an!"


Chào hỏi tên Thiên Lãnh xong, hai người thuê một xe ngựa, mua một ít lương khô mang theo, mãi tới lúc đi đến một cánh rừng, sắc trời đã muộn, không thể đi tiếp, chỉ có thể ở bên bờ sông hạ trại, ăn ngủ ngoài trời. Con sông róc rách, gió nhẹ nhu hòa, giữa sông hai người đang đùa vui.


- "Kìa! Bên kia có cá kìa, huynh bắt cho đệ đi" - Bạch Lạc Nhân chỉ vào một con cá lớn nhìn Cố Hải kêu lên.


Cố Hải vừa nghe mệnh lệnh vội nhảy xuống nhắm ngay một con cá đang bơi bắt lấy, Cố Hải cầm con cá lên trên gương mặt đơn thuần mang theo vẻ tươi cười như ánh mặt trời. Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải không chớp mắt, ban đầu chỉ nói chơi thôi không ngờ tên đần lại làm thật, vội "Oa!!!" lên một tiếng.


- "Để ta nướng nó cho đệ" - Cố Hải cười cười, cầm lấy đuôi cá xiên vào nhánh cây đem đi nướng.


Bạch Lạc Nhân đi bẻ vài nhánh lá, phẩy phẩy mấy cái vào đống lửa cháy chưa đủ mạnh, ngọn lửa bùng lên, da cá nướng vang lên tiếng xèo xèo, mùi hương bốc lên từng trận, lửa vẫn chưa đủ lớn, cần thêm củi. Bạch Lạc Nhân cầm nhánh cây ném vào đống lửa. Xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu của Cố Hải:


- "Nhân tử, đệ phải lật cá, đừng để yên a, lật lại, lật lại, đừng để cháy"


- "Đệ biết rồi!"


Bạch Lạc Nhân nâng tay, lật lại con cá, nhìn một cái, lại bỏ thêm một ít củi, bỗng nhiên định thần nhận ra, mình đang bị Cố Hải sai vặt hay sao. Đến khi ánh chiều tà đã nhuộm đỏ chân trời, Bạch Lạc Nhân gọi lớn, Cố Hải ở dưới sông mới chạy lên bờ. Cố Hải chạy thật nhanh tới bên Bạch Lạc Nhân mặt hưng phấn hỏi:


- "Nướng ngon không?"


- "Hẳn là nướng tốt lắm rồi"


Bạch Lạc Nhân khuôn mặt tuấn tú dính một ít than bụi, không giống như bộ dạng thường ngày, Bạch Lạc Nhân hiện tại, càng giống nhân gian nam tử, y đem con cá nướng ngon nhất đưa cho Cố Hải, có chút chờ mong nói:


- "Nếm thử"


Cố Hải híp mắt cười, lau lau tay, vui vẻ cầm lấy con cá nướng, mặt ngoài vàng óng ánh, tản ra mùi hương mê người, Cố Hải chảy nước miếng, nhịn không được khen:


- "Oa! Nhìn qua cũng thấy ngon!"


Cố Hải thổi phù phù, xác định không còn nóng, cắn một miếng! Híp mắt, đột nhiên trợn to. Phun ra phì phì:


- "Tanh quá a! Đệ đến cả vẩy cũng không đánh! Làm sao ăn được!"


- "Ồ, quả nhiên không thể ăn sao"


Bạch Lạc Nhân dường như đã sớm đoán trước được, ngẩng đầu nhìn Cố Hải nói:


- "Đại Hải, chúng ta ăn lương khô"


- "Đệ không tự nếm thử trước đã kêu ta ăn" - Cố Hải tức giận


- "Đại Hải, cuộc đời đệ lần đầu tiên xuống bếp. Làm xong mời huynh ăn trước, ta đối với huynh tôn trọng..."


- "Đệ đừng nói mấy lời sáo rỗng nữa, dù sao ngươi cũng biết là không thể ăn, vậy mà còn đưa cho ta ăn!"


"Ừm..." Bạch Lạc Nhân nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, sau đó thành thực gật đầu: "Nói như vậy cũng đúng".


Cố Hải tức giận vứt bỏ con cá trong tay, y không thể đánh được Bạch Lạc Nhân!


Ăn uống xong xuôi, hai người duỗi tay ra, nằm trên cỏ, mắt cùng nhìn lên bầu trời, gió đêm thổi tới mang theo hương cỏ xanh. Bạch Lạc Nhân mở lời đầu tiên:


- "Huynh còn nhớ nơi chúng ta đã ngắm sao hay không?"


- "Còn nhớ, chính đệ trẻ con kéo ta đi ngắm sao băng chứ ai?" - Cố Hải vừa cười vừa xoay người đối diện Bạch Lạc Nhân.


- "Huynh có tò mò ta đã ước gì hay không?" - Bạch Lạc Nhân xấu hỏ nhỏ tiếng hỏi.


- "Có phải lúc đó đệ đã hy vọng chúng ta ở bên nhau mãi hay không?" - Cố Hải trêu đùa nói.


- "..." - có lẽ không ngờ Cố Hải lại đoán được suy nghĩ của mình nên không biết nói gì lúc này, nhìn khuôn mặt đối diện mà thầm hạnh phúc mỉm cười.


Hai người nhìn nhau tràn đầy hạnh phúc nào có ngờ từ phía rừng rậm một đám sát thủ đứng thành hàng, ánh mắt mang theo hàn khí lạnh lùng, sát khí nổi lên bốn phía. Đứng ở đầu tiên, hắc y sát thủ phất tay nói:


- "Lên!"


(sắp ngược rồi mấy má ơi, chuẩn bị tâm lý đi nha, Mãi Yêu :*)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang