Chương 14: Tu ma có gì là xấu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện - Mặc Hương Đồng Khứu/Xú
Fanfic (góc nhìn Lạc Băng Hà) - Mặc Thanh Quân (Chu Hồng)
chương gốc 18 Nam chính hắc rồi + 19 hắc hoá đại pháp hảo

Bỗng nhiên, một thanh âm đột ngột mà vang lên. Giọng nói già nua kia “A” một tiếng, ngạc nhiên nói: “Tiểu tử cư nhiên có thể phá tan kết giới của lão phu, không đơn giản.”

m thanh đó giống như là từ trong sơn cốc truyền đến, mang theo âm hưởng. Hơn nữa quanh quẩn ở bốn phía hai người, không phân biệt nổi từ phương hướng nào phát ra. Lạc Băng Hà đỡ Thẩm Thanh Thu đứng dậy, trong ánh mắt hiện lên một tia cảnh giác. Mộng Ma xuất hiện lúc Thẩm Thanh Thu bị thương, tình huống này đối với bọn họ bất lợi vô cùng. Y hạ quyết tâm, nếu Mộng Ma muốn hạ sát thủ, cho dù có dùng hết tất cả sức lực non nớt của mình cũng phải toàn lực chế trụ đối phương, tìm một đường sống cho sư tôn.

Y hạ quyết tâm này chưa được một giây, âm thanh đó lại nói thêm: “Ngươi lại đây, để lão phu nhìn xem, là thiếu niên anh hùng nào mới có bản lĩnh như vậy.”

Lạc Băng Hà không hiểu gì nhìn về phía Thẩm Thanh Thu. Sư trưởng chưa từng lên tiếng, đệ tử không nên tự tiện chủ trương. Thẩm Thanh Thu tâm trạng không tồi, còn có tâm tư trêu trêu y: “Người ta hỏi là hỏi thiếu niên anh hùng nhà ngươi, đáp lời đi?”

Lạc Băng Hà đỏ mặt, xoay người cất cao giọng nói: “Bài trừ kết giới của tiền bối, toàn bộ dựa vào lực của sư tôn ta. Thiếu niên anh hùng tuyệt không dám nhận.”

m thanh đó hừ một tiếng, tựa hồ rất bất cần.

Đến Thẩm Thanh Thu còn biết lão tại sao phải hừ. Nơi này là mộng cảnh của Lạc Băng Hà, chỉ có thể dựa vào sức mạnh của bản thân y. Tuy rằng hắn thay Lạc Băng Hà cản một lần công kích, nhưng cuối cùng vẫn phải nhờ Lạc Băng Hà nhanh chóng thanh tỉnh thần trí, mới có thể bài trừ kết giới.

Có điều Thẩm Thanh Thu cũng lười giải thích, chỉ hỏi xem người đến liệu đúng như dự đoán: “Các hạ phải chăng là Mộng Ma tiền bối?”

m thanh đó nói: “Lão phu kêu tiểu tử ngươi lại đây, chứ không muốn để phàm tu của Thương Khung Sơn phái cũng lại đây, để cho hắn ngủ một giấc đi.”

Ngay phút chốc đầu của Thẩm Thanh Thu liền đau một trận, thân hình nặng nề ngã xuống.

Lạc Băng Hà kinh hãi, vội đỡ lấy hắn, gọi: “Sư tôn?”

Mộng Ma nói: “Không cần lo lắng. Lão phu chỉ là đưa hắn tiến nhập mộng trong mộng, ngủ càng sâu mà thôi. Ngươi, mau tới đây!” Lần này lại có thể nghe ra, âm thanh là từ một sơn động tối đen ở phía Tây truyền đến.

Lạc Băng Hà lo lắng, không để ý đến Mộng Ma nói gì, liên tục gọi Thẩm Thanh Thu nhưng gọi mãi vẫn không tỉnh rốt cuộc từ bỏ, tay y nhẹ nhàng động tác chậm rãi từ từ để hắn nhẹ nhàng nằm trên mặt đất, sau đó y hướng về hướng âm thanh đó đến nói, giọng nói trẻ tuổi nhưng với loại khí chất này không thể nào có thể khinh thường: “Sư tôn ta xưng ngài một tiếng tiền bối, tất nhiên là ta càng phải đối xử lễ phép với ngài, hy vọng ngài cũng có thể không làm khó dễ sư tôn.”

Mộng Ma cười hà hà nói: “Tiểu tử, ta đã xem trí nhớ của ngươi, sư phụ này của ngươi đối với ngươi cũng không được tốt lắm, tại sao không cho ta diệt trừ hắn cho gọn? Ta đây chính là đang giúp ngươi a.”

Lão đã xem hơn phân nửa ký ức chung sống khi xưa giữa Thẩm Thanh Thu và Lạc Băng Hà. Vì vậy không thể nào không hiểu mối quan hệ của bọn họ ra sao.

Lạc Băng Hà cho là không đúng liền lắc đầu: “Sư tôn cũng không phải như tiền bối ngài nghĩ. Nói như thế nào đi nữa, sư tôn cũng là sư tôn, người đối đãi ta như thế nào cũng ta như thế nào cũng được, làm đệ tử lại không thể bất kính.”

Mộng Ma hừ nói: “Cổ hủ! Nhân giới chính đạo, đều là tính tình dối trá như vậy. Mặc hắn sư không sư, tôn không tôn. Phàm là người bên cạnh ức hiếp ta hãm hại ta, nên giết! Hắn biết rõ tu vi ngươi không đủ để ứng phó Thiên Chùy, lại còn phái ngươi ra trận, là có ý gì, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra?”

Lạc Băng Hà thản nhiên nói: “Khi đó, ngay cả chính ta cũng không tin mình có thể thắng. Sư tôn lại tin tưởng ta, chẳng những cho ta cơ hội, còn cổ vũ ta tại trận tỉ thí. Cuối cùng, ta đích thực đã thắng.”

Còn có một câu, y chỉ âm thầm ở trong lòng nói với chính mình: Sư tôn vì cứu ta, thay ta cản hai lần công kích. Người đối với ta, là tốt thật lòng.

Suy cho cùng thì Mộng Ma cũng chỉ nhìn thấy những phiến đoạn lung tung, cũng không muốn dây dưa thêm về vấn đề này. Nhưng lại cực kỳ vừa lòng với thái độ của Lạc Băng Hà: “Tiểu tử. Ngươi đúng là một người trọng tình trọng nghĩa.”

Lạc Băng Hà nói: “Không bằng một phần vạn sư tôn đối với ta.”

Nếu Mộng Ma có khóe miệng thì đã sớm run rẩy. Lão quyết định đổi đề tài.

Trầm ngâm một lát, Mộng Ma nói: “Lão phu cảm thấy trên người của ngươi, có một thứ rất lợi hại. Tuy rằng không biết đó rốt cuộc là cái gì.”

Lạc Băng Hà hơi hơi kinh ngạc: “Có cái gì? Ngay cả ngài cũng không nhìn ra?”

Mộng Ma hà hà nói: “Tộc của ta nhân tài lớp lớp, có người kiệt xuất hơn lão phu phong ấn cái gì trên người của ngươi, cũng không phải chuyện không thể.”

Lạc Băng Hà chấn kinh.

Mộng Ma không đến mức không cần thể diện cho cái mặt già nua mấy trăm tuổi, chạy đi lừa thiếu niên mười mấy tuổi như y. Y không thể tin nói: “Ý của tiền bối là, thứ trên người ta… có liên quan đến Ma tộc?”

Mộng Ma cười miệt nói: “Sao? Không vui? Khẩn trương muốn vạch rõ giới hạn với Ma tộc sao?”

Sự ngạc nhiên của Lạc Băng Hà cũng không tiếp tục được lâu. Tâm tư của y quay lại cực nhanh, trầm mặc một lát, cường ngạnh nói: “Ma giới làm nhiều việc ác, nhiều lần thương tổn sư tôn ta, tất nhiên là ta tuyệt đối không thể dính dáng đến họ.”

Mộng Ma buồn bực nói: “Tiểu tử, ngươi có dám dừng việc hai ba câu không rời sư tôn ngươi không? Lão phu đoán, câu tiếp theo ngươi sẽ hỏi, xin hỏi tiền bối, có phải có biện pháp lấy nó khỏi người ta không?”

Lạc Băng Hà cười khổ nói: “Cho dù ta hỏi, tiền bối sẽ nói cho ta biết sao?”

Mộng Ma cười ha ha: “Đây cũng không phải lão phu không muốn nói cho ngươi biết. Mà là lão phu cũng thật sự bất lực. Ngay cả nhìn cũng nhìn không rõ, nói gì đến gỡ bỏ? Nếu không phải không nắm bắt được tiểu tử ngươi, sớm đã giết sạch hai người các ngươi rồi, nào có hứng thú dây dưa nửa ngày. Ngươi tưởng lão phu rảnh lắm sao?”

Lạc Băng Hà không nói lời nào.

Y nghĩ chính là, cơ thể thực của ngươi cũng mất rồi, chỉ là một đống hư ảnh trong mộng cảnh của người khác mà thôi. Ngươi không rảnh thì ai rảnh?

Tuy rằng y trời sinh tính tình đôn hậu, dù gì đây cũng là sự thực…

Mộng Ma không biết y ở trong lòng oán thầm mình, lại nói: “Diệt trừ thì ta bất lực, có điều, áp chế thì không phải là không có cách.”

Lạc Băng Hà kinh ngạc. Y hỏi dò: “Tiền bối, có đồng ý cho ta biết phương pháp?”

Mộng Ma hướng dẫn nói: “Lão phu không chỉ có thể dạy ngươi phương pháp áp chế nó, hơn nữa, còn có thể dạy ngươi càng nhiều.”

Lạc Băng Hà nghe rõ.

Trái tim của y chìm xuống, âm thanh cũng lạnh hơn: “Ngươi muốn ta tu ma?”

“Tu ma có cái gì không tốt? Nếu ngươi có thể tu ma, thứ trên người ngươi sẽ có lợi ích rất lớn với tu vi của ngươi. Tiến triển cực nhanh, vượt trên vạn người cũng không nói suông, nếu thêm thời gian, thậm chí thành tiên ma chí tôn cũng không chừng!”

Nghe được câu cuối cùng, lòng Lạc Băng Hà khẽ động.

Tiến triển cực nhanh, vượt trên vạn người, tiên ma chí tôn. Đó… có lẽ là sự tồn tại mạnh nhất đi?

Rất nhanh, y lập tức phủ quyết ý niệm này.

Sư tôn căm hận nhất là con đường yêu ma, nếu như mình không nhịn được sự cám dỗ của Mộng Ma gia nhập tà đạo thì phải đối mặt sư tôn thế nào?

Bất luận là Thẩm Thanh Thu thương tâm tuyệt vọng, hay là nổi trận lôi đình, đều tuyệt đối không phải điều mình muốn nhìn thấy.

“Không được.” Lạc Băng Hà quả quyết cự tuyệt.

Mộng Ma cười lạnh nói: “Nếu ngươi không chịu theo ta học, chỉ sợ áp chế không được ma khí trên người ngươi. Hiện tại tiềm tàng sâu, không nhìn ra còn tốt, nhưng lão phu cảm giác được, phong ấn trên người ngươi đang yếu đi. Chờ một ngày kia nó phá phong ấn mà ra, hảo sư phụ ghét ác như thù, coi trừ ma vệ đạo là nhiệm vụ của mình, sẽ làm gì với ngươi?”

Đề cập đến việc Lạc Băng Hà kiêng dè nhất, y sắc mặt chìm chìm, nói: “Mộng Ma tiền bối, tại hạ chỉ là một phàm tu nho nhỏ, ngài cần gì nhất định phải cưỡng ép ta?”

“Tiểu tử đừng không biết hưởng lộc! Lão phu xem ngươi thân mang kỳ trạng, không muốn một thân tuyệt học theo thân thể ta tan thành mây khói, bao nhiêu người cầu cũng cầu không được!”

Lạc Băng Hà mặt không chút thay đổi. Mộng Ma thấy y không tiếp lời, bỗng nhiên nảy lên một dự cảm xấu.

Quả nhiên, khi Lạc Băng Hà lại mở miệng, mang theo nụ cười không rõ ý vị.

Y chậm rãi nói: “Tiền bối vội vã muốn dạy ta như vậy, chỉ sợ không chỉ vì không muốn tuyệt học không người nối nghiệp đi?”

Mộng Ma thầm kêu không tốt.

Lạc Băng Hà nói: “Ký sinh trong mộng cảnh người khác, nếu thường xuyên thay đổi kí chủ, nguyên thần sẽ bị hao tổn suy yếu theo từng lần lưu chuyển, nhưng nếu như có thể trường kỳ sống nhờ ở một kí chủ cố định thì có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, củng cố nguyên thần.”

Y dừng một chút, nói: “Chẳng lẽ Mộng Ma tiền bối đã cận kề nguy hiểm, mới bất đắc dĩ phải chọn ta làm kí chủ để bồi dưỡng?”

Mộng Ma bị y vạch trần, không chống chế cũng không tức giận, ngược lại thoải mái thừa nhận: “Không sai! Không ngờ tiểu tử ngươi cư nhiên cũng có kiến thức sâu rộng, còn biết được điều này.”

Lạc Băng Hà không tính nói cho lão biết những lời nói vừa rồi đều là y đoán mò được.

Mộng Ma thấy thần sắc y bình tĩnh, cân nhắc không ra tâm tư tiểu tử này như thế nào, nói tiếp:

“Có điều ngươi cũng đừng tưởng rằng kí chủ của lão phu không phải ngươi không được. Người có thiên phú dị bẩm của Ma tộc có hàng ngàn hàng vạn, có ai không quỳ xuống cầu xin vinh dự này! Còn ngươi, cần phải cân nhắc thật tử tế, liệu có thể bỏ qua cơ hội này không.”

Kỳ thật những năm gần đây nguyên thần của lão từ từ suy yếu, vốn sống nhờ bên trong ma khí, ở rất yên ổn, tĩnh tu tám mươi một trăm năm sẽ lại mạnh như rồng như hổ, nhưng Sa Hoa Linh không rõ chân tướng lại hồ đồ coi ma khí là vũ khí mà đưa lên người Lạc Băng Hà, lão đã không có sức lực đi tìm kí chủ khác nữa.

Nhưng bên trong tuyệt lộ, cư nhiên phát hiện trong cơ thể và trong thần thức tiểu tử mới ký sinh này đều tiềm tàng một luồng sức mạnh lớn như có như không, vui mừng không thôi, sao có thể bỏ qua như vậy?

Lão đã hạ quyết tâm, mặc kệ Lạc Băng Hà nói lời cự tuyệt dứt khoát thế nào, lão quấy rầy ngọt nhạt cưỡng ép lợi dụng, dùng hết thủ đoạn cũng phải thuyết phục y theo mình tu tập thuật pháp Ma tộc, để thân thể và thần thức thích hợp cho hắn ký sinh hơn.

Mộng Ma nói: “Lão phu cho ngươi thời gian, cẩn thận nghĩ rõ ràng. Nếu không, sẽ vĩnh viễn vây thần thức của ngươi và sư tôn ngươi ở trong mộng cảnh, điều ấy lão phu vẫn còn làm được!”

Lạc Băng Hà bỗng dưng ngẩng đầu, trong nháy mắt đó, Mộng Ma bị hàn quang lóe sáng trong mắt thiếu niên này làm kinh sợ.

Sự bình thản từ tốn mới nãy của Lạc Băng Hà hoàn toàn biến mất, âm thanh lạnh như băng: “Bây giờ là ngươi đang bàn điều kiện với ta, bất luận nói gì cũng được. Nhưng nếu tổn thương đến sư tôn, ta nhất định không tha cho ngươi!”

Mộng Ma bị câu nói này làm cho run sợ, một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, khiếp sợ vì sự thực vừa rồi mình cư nhiên bị khí thế của một phàm tu nho nhỏ ở nhân giới uy hiếp. Lão tung hoành tam giới trăm năm, cho dù là trận chiến gian khổ ban đầu khiến thân thể tổn hại, cũng chưa từng bị người khác lấn át về khí thế. Nhưng hôm nay vì sao lại trở thành như vậy trước mặt tiểu tử này chứ?

Trong sơn động đột nhiên bộc phát một trận cười ha ha.

“Tiểu tử ngươi, đúng là thú vị!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro