Chương 9: [Ma Tộc] Sư tôn tính nhiệm ta!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng đệ tử Thanh Tĩnh Phong, nhất thời một mảnh ồ lên.

Những đệ tử môn hạ khác còn tốt, bởi vì chưa quen thuộc tình hình của Thanh Tĩnh Phong, còn tưởng rằng phái ra nhất định là đệ tử đắc ý của Thẩm Thanh Thu, tu vi ít nhất cũng có ba mươi năm mới có thể đến đánh với trưởng lão Ma tộc nhìn một cái đã biết ít nhất mấy trăm tuổi, chỉ là kỳ lạ sao trước kia chưa từng nghe qua người này. Đám người trên Thanh Tĩnh Phong còn có thể không rõ tu vi của Lạc Băng Hà sao?

Minh Phàm mặt mũi trắng bệch, lắp bắp kêu lên: “Sư tôn… Phái tiểu tạp… Phái Lạc sư đệ xuất trận, không thích hợp cho lắm chăng?”

Tuy nói hắn vừa không muốn xuất trận, cũng rất thích ý để Lạc Băng Hà đi ăn đập, nhưng sự tình quan hệ đến vinh nhục bổn phái a.

Ninh Anh Anh lại gấp đến độ nước mắt trào ra, bày trò ôm lấy cánh tay của Lạc Băng Hà, vừa giậm chân vừa kêu: “Không muốn không muốn không muốn!”

Lạc Băng Hà không có kinh nghiệm thực chiến gì, trưởng lão Ma tộc kia cả người đầy gai mang độc, cái chùy kia cũng ít nhất phải mấy trăm cân, không bị đánh chết mới là lạ!

Thẩm Thanh Thu nhướn mày, quát lớn nói: “Ta kêu y lên thì y phải lên, các người có gì bất mãn với quyết định của vi sư sao? Anh nhi, buông y ra.”

Ninh Anh Anh thấy sư phụ nghiêm mặt, biết là hết cách.

Y trấn an mà vỗ vỗ nàng, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, giọng nói lại kiên định: “Sư tỷ không cần lo lắng. Tuy rằng ta không đáng dùng, nhưng nếu sư tôn đã phái ta xuất trận, ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó, cho dù liều tính mạng cũng không thể để bổn phái mất mặt.”

Ninh Anh Anh lau nước mắt buông cánh tay Lạc Băng Hà ra, tựa hồ không đành lòng ở tại chỗ này xem người trong lòng bị đánh, giậm chân mấy cái rồi oa oa oa chạy mất.

Y đi ra giữa trận tỉ thí, mọi người thấy Lạc Băng Hà đứng ra mặc dù thân hình chính trực, mầm mống căn nguyên cũng không tệ, nhưng vừa nhìn đã biết là đệ tử trẻ tuổi tu vi còn thấp

Trái lại trưởng lão đại chuỳ Ma tộc phái ra, thân hình lưng hùm vai gấu vừa đến nơi đó đứng, đối lập thân hình còn đang dậy thì của Lạc Băng Hà, liền hình thành một loại cảm giác áp bách, cả người tản ra ma khí đen hầm hầm. Tất cả mọi người có chút chần chờ, có kẻ đoán chắc là ẩn giấu thực lực, nhưng đợi khi chân chính đấu võ, tất cả mọi người không còn gì để nói.

Ẩn giấu thực lực cái gì! Y là thật sự đánh không lại a!

Đây có chỗ nào là tỉ thí, căn bản là đơn phương bị đánh!

Từ lúc trận chiến xảy ra, bọn họ một đánh một lùi, tên trưởng lão Ma tộc kia lực lớn vô cùng, cái thiên chuỳ quăng ra uy vũ cực lớn khiến cho gió nổi lên cuồn cuộn, Trưởng lão Ma tộc giơ lên cái gậy đầy gai nhọn theo đường dọc bổ xuống, với thực lực của Lạc Băng Hà hiện tại, căn bản là không có cơ hội xuất thủ, chỉ có thể đỡ đòn phòng thủ chờ thời điểm xuất kích, tuy rằng Lạc Băng Hà hết sức né tránh nhưng cây búa vẫn thỉnh thoảng nện ở trên người y, đau đớn cả người, y hệt như vật để người ta chơi đùa đánh đập

Có người tức giận nói: “đây mà là tỉ thí cái gì, rõ ràng là đơn phương bị đánh”

Khắp nơi bàn tán xôn xao.

Không chỉ Thương Khung Sơn phái bên đám Ma tộc cũng trợn mắt há miệng, líu lưỡi không thôi: Đây cũng quá thảm đi…

Có người nhỏ giọng nói: “Đây không phải nhất định sẽ thua sao... Còn so cái gì?”

Thiên Chùy trưởng lão ngửa mặt lên trời cười dài, giọng nói như chuông đồng cực kỳ hả hê hệt như vui đùa cùng con thú nhỏ: “Nói rất đúng! Tiểu oa nhi vẫn là sớm nhận thua đi, lão phu còn có thể giữ tính mạng cho ngươi.”

Y không đáp lời trong lòng không biết là cảm giác gì, nơi lòng ngực phập phồng y thở hổn hển, ánh mắt quyết tuyệt một kiếm đánh đến, Thiên Chùy trưởng lão đỡ lấy một kiếm nói: “ta thấy ngươi nên bỏ cuộc thì hơn, sư tôn ngươi có lẽ rất ghét ngươi nên mới lợi dụng trận tỉ thí lần này ép chết ngươi, ngươi còn không hiểu sao”

Lòng y thầm hiểu sư tôn chính là ghét cay ghét đắng mình, muốn lợi dụng cơ hội lần này khiến Lạc Băng Hà biến mất khỏi thanh tĩnh phong, nhưng biết làm sao đây, bản thân y cũng không biết tại sao sư tôn Thẩm Thanh Thu lại ghét mình đến thế, chỉ là y không muốn tin vào đều này, đằng khác còn liên quan đến vinh nhục bổn phái, sư tôn nhất định sẽ không, sẽ không…

Y bấc giác nhớ đến lần đầu bái sư, trên khuôn mặt non nớt của bản thân từng hiện ra nụ cười ái mộ người, lúc đó chỉ cần ánh mắt của người có chút xao động, lòng ta liền cảm thấy yêu thích vô cùng. Lạc Băng Hà liên tưởng đến đây lại không biết vì sao tim như nổi trống.

Trong lòng ngực phập phồng còn có thể nghe rõ tiếng tim đập loạn nhịp, chỉ nhớ lúc y dâng trà, đôi bàn tay non nót dâng lên cùng bao nhiêu ái mộ trong lòng bấy lâu, y điều đặt hết tâm can mình vào tách trà ấm nhỏ bé này. Sự thành kính dâng lên cho sư tôn. Nhưng sư tôn chẳng những không dùng, lại đem nó đi hất vào người Lạc Băng Hà.

Cuối cùng, bao nhiêu thành kính, ái mộ, si tâm vọng tưởng mình có được một sư tôn tốt nhất trên đời, điều tan thành mây khói. Thử hỏi có ai lần đầu bái sư mà như y không?

Thành tâm dâng lên tách trà ấm áp, đổ dồn hy vọng cả đời này vào nó, chỉ để đổi lại cái hất nước vào người.

Thẩm Thanh Thu lúc đó đã như thế nào? Hắn dùng ánh mắt lạnh nhạt, sự chán ghét tột cùng đem trà hất hết lên người y, nhiệt độ ấm như lòng thành của Lạc Băng Hà giống như tách trà bái sư này, hất lên mặt y, ướt đẫm, chỉ còn sót lại sự lạnh lẽo sau khi hất bỏ. Nước ấm trôi đi, chỉ để lại tấm chân thành ở đó. Nhưng rất nhanh lòng thành kính này cũng dần vơi đi.

Sau lần đó, y bị sư huynh cùng đồng môn chế nhạo, những năm tháng chịu đau khổ sỉ nhục từ mọi người, bị đánh đập dã man. Sư huynh sư đệ ức hiếp cũng chẳng làm được gì, ngu ngốc, đáng thương. …

Kết thúc hồi tưởng. Ban đầu y vốn là còn một tia hy vọng, nhưng tia hy vọng cuối lại như vụt mất, sư tôn đẩy y vào chỗ chết, đều này không thể cải, Thẩm Thanh Thu cư nhiên đem hết bao nhiêu thành tâm kính trọng của mình dành cho, từng cái từng cái đạp đến nát nhừ, trong đống đổ nát đó y lãnh hết mọi dày vò khổ sở, nơi trái tim bị nó lăng trì biến thành từng dòng máu tươi đỏ thẩm, Lạc Băng Hà như cảm thấy máu của mình mỗi lúc bị rút cạn, đau đớn trong lòng dâng lên thành từng đợt sóng lớn cuộn trào, trái tim nhỏ bé của y không chịu nổi sự dày vò này, sư tôn từ trước đến nay luôn không thích ta, người luôn luôn ghét ta, người ghét ta đến như vậy sao?

Sư tôn là căm ghét ta, cho dù ta có cố gắng như nào, ngoan ngoãn ra sao, người nhất định vẫn sẽ bỏ rơi ta…sư tôn, ta đã làm gì sai chứ?

Bên tai ù ù cạp cạp, toàn là lời chỉ trích từ đám đệ tử nội môn, trước mắt là ánh nhìn của thiên chùy trường lão, trong con ngươi của lão. Lạc Băng Hà chỉ thấy bản thân nhỏ bé, đơn độc đứng giữa trận tỉ thí, mọi ánh mắt đều dồn về y chờ xem y bị đánh chết, bị đánh càng thê thảm sẽ có người thầm vui sướng. Bị đánh đến chết càng có bật cười ra thành tiếng…

Bao nhiêu đây thôi đã khiến lòng y phát lạnh, càng chán ghét chính mình không thể mạnh hơn, mạnh hơn để bảo vệ chính mình, mạnh hơn để bảo vệ người mình yêu, mạnh hơn để trả lại mối thù ngày ấy… tận tay y trao ra tấm lòng thành, lại bị người ta chê cười, chán ghét mà chà đạp.

Nhưng ai kêu y đâu chứ, là tự y dâng ra, cuối cùng là tự mình đổi lấy kết cục này.

Y không thể thất bại, càng không thể chết tại đây, không thể! Tay Lạc Băng Hà cầm lấy chuôi kiếm càng chặt, mày khẽ chau, bộ dáng chờ đối đầu kẻ địch.

m thanh xì xầm vang vọng bên tai, chợt nghe thấy tiếng ai đó nói: “Y sẽ thắng.”

Lạc Băng Hà chính diện bị thương nặng, vài ngụm máu đọng ở lồng ngực, nghe một câu chắc nịch này truyền tới tai, liền nuốt xuống máu tụ, quay đầu nhìn đến người phát ra câu nói này.

Câu nói như lời động viên y sẽ thắng này, hoá ra, hoá ra là của sư tôn. Lạc Băng Hà môi nhấp nháy.

“Sẽ thắng… sao?”

Sư tôn là bởi vì thật sự cảm thấy y sẽ thắng, mới cho ta cơ hội xuất trận?

Sư tôn thật không phải là chán ghét ta, muốn ta đi chết?

Suy nghĩ hỗn tạp trong lòng y cuộn trào mãnh liệt, câu nói “y sẽ thắng” bất giác hiện trong đầu, y ngơ ngác cứng đờ lặp đi lặp lại, y sẽ thắng? Sẽ thắng? Sẽ thắng thật sao? Sư tôn là thật sự tin tưởng ta sẽ thắng nên mới cho ta xuất trận?!.

Đám Ma tộc bị câu nói này, trong tình cảnh này làm cho bật cười, khắp nơi vang dội tiếng cười ồn ào chế nhiễu kêu y nhận thua!

Lạc Băng Hà lại không theo ý nguyện của bọn họ, liên tiếp bị thương mấy lần, lại càng trấn định hơn, coi tiếng hò la bên ngoài như mắt điếc tai ngơ. Cước bộ cũng nhẹ nhàng hơn. Cái đại chùy của Thiên Chùy trưởng lão mười lần giáng xuống thì có đến chín lần không tới được phía y.

Nơi duy nhất trên người trưởng lão Ma tộc không bị gai độc bao bọc, chỉ có mặt gã và nắm tay. Đây cũng không phải là thông tin gì rất tốt. Điều này chứng tỏ hai nơi này lão luyện đến nhàn, mặc dù không có giáp gai độc bảo vệ, cũng sẽ không chịu thiệt.

Nhưng điều này cũng rất có thể là nơi đột phá duy nhất. Y thả chậm hô hấp, ngưng thần quan sát.

Sư tôn chọn y lên sân khấu, hoá ra không phải làm mượn tay giết người, cũng không phải là có ý xấu hay cố tình làm khó. Thật sự là như vậy? Nếu không thì trận này thua, người mất thể diện không chỉ Lạc Băng Hà, mà còn liên quan đến toàn bộ môn phái, cả nhân giới và bản thân Thẩm Thanh Thu đã chọn y xuất trận đều sẽ bị liên lụy.

Sư tôn, là thật sự tin chắc, y sẽ thắng, mới chọn y xuất trận tỉ thí!

Chưa từng có người tín nhiệm y như vậy.

Cho dù là vì sự phó thác bạo dạn này, y cũng phải thắng cho mọi người xem!

Cây đại chùy này lại một lần xé gió đánh úp tới. Đồng tử Lạc Băng Hà đột nhiên co lại, lòng bàn tay vận lực, ngưng khí thành quyết!

Tất cả mọi người bị thiếu niên kiên trì không ngừng này hấp dẫn. Tuy rằng Lạc Băng Hà tạm thời không có cơ hội phản kích, nhưng vẫn không từ bỏ tìm kiếm cơ hội phản kích khác, y lại càng không nhận thua. Mà giờ khắc này, khoảnh khắc phản kích rốt cuộc đã đến, đằng chuôi của cơ hội đã bị Lạc Băng Hà vô cùng chuẩn xác nắm vào trong tay.

Giằng co nửa canh giờ, trận tỉ thí thứ ba rốt cuộc có kết quả.

Ngoại trừ Thẩm Thanh Thu, tất cả mọi người đều không dự liệu được kết quả này. Thiên Chùy trưởng lão có được trăm năm công lực, mình đầy gai độc lại bị một thiếu niên mười lăm tuổi đánh bại!

Liễu Minh Yên và Sa Hoa Linh cũng bị Lạc Băng Hà hấp dẫn, bốn con mắt đẹp nhất tề nhìn lại đây, dừng ánh mắt ở thân ảnh của Lạc Băng Hà, chầm chậm đánh giá.

Thế nhưng, không quan hệ, hiện tại trong lòng mọi người đều nghĩ giống nhau.

Lạc Băng Hà, thật sự là hậu sinh khả uý!

Thẩm Thanh Thu, thật sự là sâu không thấy đáy!

Sa Hoa Linh nghẹn một lúc lâu sau, rốt cuộc rặn ra một câu: “Nhân giới Trung Nguyên, quả nhiên nhân tài đông đúc, thiếu niên anh hùng xuất hiện lớp lớp. Linh nhi rất là bội phục.” giọng nói nàng như chuông đồng vang lên, tuy không có biểu lộ ra tâm tình, nhưng mờ mịt vẫn có thể cảm nhận ra được biểu cảm trong giọng nói của nàng.

Thẩm Thanh Thu giả vờ khách khí, bên trong buồn bực chẳng thể lộ ra: “Đâu có đâu có. Nếu tỉ thí đã có kết quả, cô nương có phải nên rút về tộc nhân của các người? Thứ cho Thương Khung Sơn phái hiện nay rối ren, không thể chiêu đãi khách từ xa.”

Ngụ ý… Căn bản không phải ngụ ý, hắn thế này là trực tiếp rõ ràng hạ lệnh đuổi khách.

Sa Hoa Linh tức giận không có chỗ phát tiết, ngón tay vò một hồi lụa đỏ trên người, liền bạo phát.

Nàng duỗi tay ra, đánh cho Thiên Chùy trưởng lão một cái bạt tai vừa nhanh vừa ác, giọng kiêu căng nổi giận nói: “Đánh với đệ tử trẻ trung như vậy của môn hạ Thẩm tiền bối, lại thua khó coi như thế, mặt mũi của Ma tộc đều bị ngươi làm mất hết rồi!”

Thiên Chùy trưởng lão cũng thật đáng thương, ma giới cấp bậc nghiêm ngặt, Sa Hoa Linh lại là thánh nữ xuất thân cao quý, gã đã trúng một cái bạt tai, lại khúm núm không dám phản kháng, chỉ dám không nhịn được nói: “Thuộc hạ vô năng, cầu thánh nữ trách phạt!”

Thẩm Thanh Thu nhìn không được, không mặn không nhạt nói: “Sa cô nương, nếu muốn giáo huấn thuộc hạ, thỉnh đến nơi khác giáo huấn. Khung Đỉnh Phong cũng không phải là địa giới quý tộc ra uy.”

Sa Hoa Linh một cái bạt tai phát tiết, cuối cùng trút được khẩu ác khí, quay đầu một cái, sắc mặt lại tươi cười nói: “Thẩm tiền bối nói rất đúng. Linh nhi chỉ là thấy môn hạ của ngài thanh niên tài giỏi, nhìn lại thủ hạ của mình một đôi phế vật, trong lòng rất thất vọng, mới nhất thời không khống chế được, tiền bối ngàn vạn lần đừng chê cười.”

Nàng lại đổi bộ mặt, đối với Thiên Chùy trưởng lão lại là một khuôn mặt lạnh lùng: “Độc Bì trưởng lão và Thẩm tiền bối giao đấu thua là đương nhiên. Nhưng ngươi cũng thua tỉ thí, không cần ta nói, ngươi tự mình lo liệu đi.”

Câu “tự mình lo liệu” là có ý gì, Thiên Chùy đương nhiên không thể rõ ràng hơn.

Tim của gã đương trường lạnh đi một nửa. Nguyên bản cảm thấy trên Khung Đỉnh Phong ngoại trừ Thẩm Thanh Thu đều là tiểu oa nhi choai choai và đệ tử tu vi nông cạn nên mới muốn chiếm lợi thế có sẵn, tranh công trước mặt thánh nữ mới, lại không nghĩ rằng đại bại, ngay cả tính mạng cũng khó giữ được. Gã chỉ chớp mắt, thấy Lạc Băng Hà được mọi người vây quanh, hỏi han ân cần, ác ý lớn dần.

Thẩm Thanh Thu gã không dám động, tiểu oa nhi kia hại gã thảm như vậy, nhất định phải lôi y xuống làm đệm lưng chết cùng!

Thẩm Thanh Thu cực kỳ lưu ý mỗi một động tác cùng vẻ mặt của đám Ma tộc. Ác ý chợt lóe trong ánh mắt Thiên Chùy đương nhiên không thể giấu được. Nhưng Ma tộc thật là một chủng tộc không bị cản trở, nói làm liền làm, một chút thời gian điều hòa cũng không có, giây trước mới sinh ra ý này, giây tiếp theo đã quơ đại chùy lên!

Thiên Chùy trưởng lão thân hình cao lớn, rất nhanh tới gần, tựa như một tòa thiết sơn nghênh diện bay tới, Lạc Băng Hà bị thương không nhẹ, động tác chậm chạp, mắt thấy sắp bị đập một cái. Lại nghe Thẩm Thanh Thu hừ lạnh một tiếng, thân hình thoáng hiện ngay trước mắt, chiết phiến lượn qua đầu gối Thiên Chùy trưởng lão một chút. Thiên Chùy trưởng lão liền quỳ tại chỗ.

Toàn bộ thân hình ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự. Thanh đại chuỳ kia cũng bị Thẩm Thanh Thu thuận tay nhấc lên, áng chừng ở trong tay, quả nhiên có chút sức nặng. Có điều hình tượng khí chất cao nhã như vậy cầm một thanh đại chùy chung quy không được đẹp lắm, Thẩm Thanh Thu lập tức ném nó ra xa, nói: “Thua tỉ thí thì muốn diệt khẩu? Đệ tử môn hạ của ta, còn không tới phiên các ngươi tới bắt nạt!” Khi chính khí nghiêm nghị nói lời này, không riêng đám người Ma tộc im lặng chấp nhận, ngay cả Thẩm Thanh Thu cũng có hơi ngượng. Còn chẳng phải chính hắn tự tay ép Lạc Băng Hà ra trận tỉ thí hay sao.

Lạc Băng Hà nhìn bóng dáng áo xanh che ở trước người mình, ngay cả nói lời cảm tạ với sư tôn cũng quên. Y chỉ biết, sư tôn lại cứu y một lần.

Sư tôn luôn là như thế này, nhìn có vẻ đối xử với y khắc nghiệt, nhưng luôn ở thời điểm nguy cấp nhất, che ở phía trước y.

Thẩm Thanh Thu quay đầu lại liếc y một cái: “Không sao chứ?”

Lạc Băng Hà vội nói: “Đệ tử không sao! Đa tạ sư tôn cứu giúp.”

Thẩm Thanh Thu không để ý đến y nữa, quay đầu liền thay đổi sang gương mặt cao lãnh, nói với Sa Hoa Linh: “Sa cô nương, thuộc hạ của mình mình quản giáo tử tế. Nếu đã không nhận thua, lúc trước vì sao phải định ra ước hẹn ba cuộc tỉ thí?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro