Chương 49 : Sự tích năm 8 tuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó dạo một vòng rồi quay lại nhà hàng. Đám Hyomin và bọn hắn đã đứng chờ nó ngoài cửa nhà hàng. Vừa thấy nó, Hyomin đã nhắng nhít vẫy tay:
" Hey, Yeonie, ở đây, ở đây!" Nó bước tới gần, mỉm cười:
" Ăn xong rồi sao?" Hyomin tươi cười gật đầu. Soyeon chui ra từ dưới cánh tay hắn, nhìn nó hỏi:
" Thiếu nữ thiên tài nhà Park đây sao?" Hắn thuận tay kẹp chặt cổ Soyeon làm cô nhóc la oai oái:
" Anh, làm gì vậy?" Soyeon vùng ra khỏi cánh tay hắn, đưa một tay ra trước mặt nó:
" Chào chị, em là Kim Soyeon. Rất vui được gặp!" Nó cũng đưa tay ra bắt lại:
" Kim Soyeon, nhị tiểu thư tập đoàn Kim phải không? Tôi là Ryan." Soyeon ngạc nhiên:
" Sao chị biết? Em còn chưa giới thiệu danh tính." Nó rút tay lại, cho vào túi quần, bình thản nói:
" Trong một bữa tiệc nhà Kim, tôi đã nhìn thấy cô, lúc đó cô 7 tuổi, tôi 8 tuổi." Hyomin ôm cổ nó, nháy mắt:
" Tớ với Yeonie cũng quen nhau ở đó đi!" Soyeon ồ lên một tiếng:
" Vậy ra chị là cô gái đó sao?" Hắn cùng bọn kia tò mò:
" Cô gái nào?" Soyeon kể tiếp:
" Lúc đó, trưởng lão Hàn thị dẫn theo cháu gái đến, con nhỏ đó kênh kiệu lắm, làm em ngứa mắt cực kì. Lúc ra đến bàn tiệc, Xian không may đụng ngã cô ta. Cô ta không nói không rằng tát Xian một cái, còn bắt Xian phải quỳ xin lỗi. Lúc Xian định quỳ xuống thì cô ta định giáng cho Xian một bạt tai, nào ngờ, cái tát tay đó còn chưa rơi xuống, tay của con nhỏ kia đã bị vặn ngược ra sau. Chính chị ấy đã làm vậy đấy!"- Soyeon chỉ vào nó-" Chị ấy đẩy cô ta sang một bên. Cô tiểu thư kia giận lắm, cô ta quát lên" Cô biết tôi là ai không hả? Có tin tôi phá sập tập đoàn nhà các người không hả?" Mọi người biết chị ấy nói gì không?"- Cả đám lắc đầu, Soyeon cười, tiếp tục:
" Chị ấy chỉ nhếch mép khinh thường nói:" Nếu có thể, cô cứ thoải mái mà phá! Tập đoàn Park đang có rất nhiều cao ốc bị hỏng còn chưa sửa, nếu được thì phiền Hàn tiểu thư đây góp ít thuốc nổ ra phá hộ, nếu vậy thì còn gì bằng!" Chị ấy đã nói vậy đấy! Con nhỏ kia sau khi nghe đến 2 chữ Park thì tái mặt, chạy mất luôn. Sau đó chị ấy lại quay sang Xian, quát lên:
" Đứng dậy!" Xian đứng lên rồi, chị ấy mới nói:
" Cô, đường đường là tiểu thư của một tập đoàn nhất nhì, vậy mà nói khóc là khóc, người ta nói gì cũng chỉ biết nghr theo, hoàn toàn không có chút gì tự lập! Chẳng lẽ sau này người ta kêu cô đem công ty nhà mình đem cho cô cũng đem sao? Cô nên dành chút thời gian để rèn lại cái bản tính nhút nhát ấy đi, nếu không cô sẽ bị đè bẹp dưới tận cùng!", nói xong chị ấy bỏ đi, tù lúc ấy, em đã trở thành fan hâm mộ của chị ấy rồi!" Mắt Soyeon đã dần mơ màng. Woohyun bỗng reo lên:
" Vậy ra, cô chính là cô gái lúc đó sao?" Hyomin tròn mắt:
" Không lẽ bữa tiệc đó cậu cũng có mặt sao?" Woohyun gật đầu:
" Ừ, bữa tiệc đó tôi cùng nhà tôi cũng được mời mà!" Hyomin nheo mắt:
" Nhà tôi? Vợ cậu? Tớ không ngờ bây giờ còn có người gọi vợ theo kiểu lỗi thời đó nha?" Woohyun bực bội nói:
" Không phải vợ mà là gia đình! Cậu đừng nói linh tinh!" Hyomin che miệng cười:
" Gia đình? Bao gồm cả vợ cậu?"

Woohyun hét lên:
" Tôi đã bảo không rồi mà!"

" Có mà!"

"Không!"

" Có đấy!"

"Tôi bảo không là không!"

"Nhưng tôi thấy có!"

" Cô thấy bao giờ?"

"Tương lai!"

Woohyun đỏ mặt vì tức không cãi được, còn Hyomin ôm bụng cười. Nó khoát tay:
"Về thôi, tớ mệt rồi!" Hyomin hô lên:
" OK!" rồi nhảy chân sáo theo.
Cả bọn kéo nhau về khách sạn. Soyeon về phòng, hắn và Woohyun chơi điện tử, Hoya, Sungyeol, EunJung, Qri lên tầng thượng ngắm cảnh, nó ngủ còn Hyomin đọc truyện. Một ngày trôi qua như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro