Chap 4: Ngày thứ nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nó đi xuống nhà bếp với từng bước chân nặng trịch, khuôn mặt tối sầm như vừa chứng kiến một cái gì đó trái với quy luật tự nhiên. Hầm hầm ngồi vào bàn ăn, nó khiến tất cả những người có mặt ở đó phải trầm trồ xuýt xoa.


"Tiểu thư..." - Rol ngồi bên cạnh khen ngợi. - "Em thật sự rất xinh."

"Đúng thế!" - Yui vừa vớt mì ý ra khỏi xoong vừa quay sang nhìn nó. - "Như một thiên thần áo trắng ấy."

"Oaaaaaa....." - Miyu thốt lên khi cô vừa mới bước chân vào phòng ăn. - "Tiểu thư đáng yêu quá đi mất!"

Xét đi cũng phải xét lại. Đúng là ngoài gương mặt u ám ra thì trên người nó cái gì cũng hoàn hảo. Chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay có một cái cà vạt viền đen trên cổ áo, váy ca rô đen trắng xếp li ngắn sát đầu gối, đôi giày ba ta hàng hiệu tôn lên cái dáng vẻ nữ sinh ưu tú của nó. Mái tóc đen được buông xõa ra sau, sợi nào bay sợi nào rối cũng mặc kệ, nó chẳng thiết tha gì cái vẻ bề ngoài.

"Em đã như thế từ hôm qua tới giờ rồi." - Mia thở dài, mệt mỏi tựa lưng vào thành ghế phía sau.

"Chị nghĩ đó cũng không hẳn là quá tệ đâu, Ran ạ!" - Yui nói khi cô đặt trước mặt nó đĩa mỳ Spaghetti sốt cà chua mà nó rất thích. Nhưng đã nói rồi mà, hôm nay đâu có giống như quy luật hàng ngày. Nó-không-hề-động-đũa!

"Sao mà lai không tệ?" - Nó nhăn mặt. - "Em phải đi chung với hắn, học chung với hắn, ăn uống chung với hắn, lúc nào cũng kè kè bên hắn, ngày nào cũng lết xác sau lưng hắn..."

"Đủ!" - Miyu đột ngột cắt ngang lời diễn thuyết dài dòng của nó. - "Đó là lỗi do em đã đánh anh ta! Mấy chị đã dặn không được gây chuyện rồi mà, tại sao em không chịu nghe lời dù chỉ một chút?"

"Nếu em kìm được tính ngang bướng của mình thì chắc chắn sẽ không xảy ra cơ sự như ngày hôm nay." - Rol nghiêm mặt. - "Chị chưa nhắc em à?"

"Em biết, em biết mà." - Nó xụ mặt như chú mèo con tội nghiệp. - "Lỗi không phải ở các chị, lỗi là do em hết! Cho nên em mới bị quả báo thế này này."

"Tiểu thư...." - Mia ngồi đối diện với nó, tay cô nắm chặt tay nó. - "Đừng lo, có chuyện gì thì tụi chị sẽ bảo vệ em. Em cứ cho đây là một cuộc đối đầu giữa em và anh ta."

"Em không thua trong bất kì cuộc đấu nào cả, đúng không?" - Yui cầm chiếc nĩa xoắn lên một ít mỳ và đưa lên miệng Ran. - "Em xinh đẹp. Em thông minh. Và em chắc chắn sẽ thắng!"

"Em có thể không?" - Nó ngước mặt lên. - "Em sẽ thắng được anh ta chứ?"

"Ừ, em sẽ thắng." - Yui chạm nĩa vào môi nó. - "Ăn đi, sắp tới giờ đi học rồi! Đừng để anh ta đợi, không hay đâu!"

Nó cười toe. Há miệng thật to và "táp" lấy vài sợi mỳ trên nĩa, nó nhai và nuốt một cách chóng vánh khiến ai cũng phải phì cười.

"Phải rồi, hãy đợi đi, Shinichi! Tôi chắc chắn sẽ thắng!"
.....

Một lúc sau, khi dĩa mỳ chỉ còn lại ít nước sốt vương vãi, tiếng xe phanh gấp ở ngoài cổng làm nó hơi giật mình. Rol lấy khăn tay lau miệng và bước ra ngoài mở cổng, chỉ vì cô là người rảnh rang nhất ở đây.

1 phút.....

2 phút.....

3 phút.....

"Chị Rol lâu quá!" - Nó vừa nhâm nhi quả nho tráng miệng vừa thắc mắc. "Mọi khi chị ấy nh....."

"Tiểu thư!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Rol hét toáng lên một tiếng khi đang chạy vào phòng bếp, và nếu không phải là "nhà 5 sao" thì căn biệt thự này đã xém sập đất.

"Gặp quái vật hay sao thế?" - Bốn người ý nghĩ như một.

"Chuyện gì vậy chị Rol?" - Yui hỏi trong khi cô vẫn đang sắp xếp đồ ăn trong tủ lạnh.

"Ran....em phải thật bình tĩnh! Thật bình tĩnh!" - Rol lay lay người nó.

"Hửm?" - Nó nghệch mặt ra. - "Chuyện gì thế?"

"Hứa với chị, em phải thật bình tĩnh khi nghe tin này!"

Càng nói càng tò mò, Mia và Miyu đang tính toán chi phí sinh hoạt trong tuần cũng phải bỏ việc và xúm lại một chỗ.

"Chị nói đi chứ!" - Nó đã mất hết kiên nhẫn để nghe một câu nói mà có lẽ nó sẽ hóa đá khi đã nghe.

"Được rồi, ừm...." - Rol ngập ngừng. - "Kudo Shinichi đang ở trước nhà mình. Anh ta đến đón em!"


Ba giây đứng hình, ba chị vệ sĩ bất ngờ và cực kì ngạc nhiên.

Ba giây chết cứng, nó nghệch mặt ra như đang chứng kiến cảnh tượng phản khoa học!

"Ngạc nhiên thật!"

"Anh ta đúng là ga lăng. Giờ này còn quá sớm."

"Tớ chỉ nghĩ những gì các cô bạn của Ran nói toàn là đùa, không ngờ lại xảy ra sự thật."

"Chết rồi, tiểu thư!" - Yui hốt hoảng khi thấy bộ mặt ngờ nghệch nhất từ trước tới nay của nó, thậm chí còn hơn cả những lần trước nữa cơ.

"Ran! Ran! Bình tĩnh lại mau!"

"Anh ta đang chờ em! Ran!"

Cả bọn lay lay người nó như đang xảy ra động đất. Sau một hồi mỏi tay ê ẩm, cuối cùng thì hồn cũng về được với thân chủ, nó hét lên một tiếng vang vọng trời xanh....

"AAAAAAAAAAAAAAA...... Không thể nào!!!!!!"

"Có thể! Anh ta đang chờ em." - Miyu hối thúc. - "Nhanh lên, ra ngoài mau!"

Nó chẳng nói chẳng rằng gì nữa, tức tốc nhận lấy chiếc cặp sách từ tay Mia và phóng ra ngoài với tốc độ ánh sáng. À không, cũng không nên nói là phóng ra ngoài, chỉ dừng lại ở trước cửa phòng khách thông ra sân trước thôi. Vì nếu bay như điên ra ngoài cổng thì mất hình tượng tiểu thư cao quý quá đi mất!

........

Nó đứng tần ngần sau cánh cửa phòng khách, không dám mở toang ra chỉ vì sợ phải đối mặt với tên "sát thủ học đường" chết bầm kia, chỉ lén hé cửa và nhìn anh ta qua cái khe cửa bé tẹo, nhưng đủ để nó nhận ra anh.

Vài giây sững sờ.....

Kudo Shinichi, hiện đang đứng tựa vào thành xe, trên tay là chiếc Iphone đời mới nhất, một tay gác lên mui xe, tay còn lại lướt trên màn hình di động. Anh đang mặc bộ áo sơ mi trắng thắt cà vạt bên trong, áo khoác đồng phục đen viền trắng thả nút bên ngoài và quần đen dài đến mắt cá chân. Đôi giày ba ta trắng mang phong cách lịch sự, mái tóc được vuốt keo đơn giản, đôi mắt ẩn dưới cặp kính gọng đen, nhìn anh y như một nam sinh nghiêm chỉnh ngoan hiền. Làn môi bạc đôi lúc lại nhếch cười khiến các cô gái bên đường ngây ngất!

Hắn....đẹp trai thật!


Á, nó đang nghĩ gì thế này? Đẹp trai á? Hắn á? Không có đâu. Nó làm sao có thể công nhận một người như hắn lại có vẻ đẹp trai được!


Nhưng mà....hắn.....cũng đẹp thật.....


Ôi ôi, Ran ơi là Ran, đừng nghĩ về hắn nữa nào.... Hắn mà lại đẹp trai ư?

"Đẹp trai quá đấy chứ!"

Tiếng nói của chị Rol làm nó giật thót, như có ai đang trả lời hộ câu hỏi của nó vậy. A, khoan đã....Nó vừa nghĩ gì thế? Trả lời hộ sao? Trời ạ, tỉnh lại đi nào....

"Hình như có ai đè lên người mình."

Nó nhè nhẹ quay đầu ra sau, và tá hỏa khi thấy bốn chị vệ sĩ đáng yêu của nó đang chen nhau ngắm hắn ta qua cái khe cửa bẽ tí. Được một lúc, Miyu bực mình đóng sầm cánh cửa, khiến nó suýt nữa là rụng quai hàm.


"Đi đi, tiểu thư. Em nhất định phải chiến!"

"Đúng thế, chị không cho phép em bỏ cuộc!"


"Em sẽ thắng, mà không, em phải thắng."

"Hãy cho hắn biết động chạm tới em thì sẽ có kết cục như thế nào đi!"


Mỗi người một câu động viên an ủi, mà nó cảm thấy là đe dọa thì có lẽ đúng hơn. Mặt người nào người nấy sát khí ầm ầm, và nó, một cô bé mới lớn thì bắt buộc phải sợ hãi mà trả lời:

"V-vâng. E-em sẽ cố."

"Không! Không được cố! Phải chiến!" - Đồng thanh.

"Rồi ạ, em....sẽ chiến."

"Đừng quên cuộc trò chuyện mới nãy và cả bây giờ, nghe chưa?" - Lại đồng thanh.

"V-v-vâng....."

"Tốt! Xuất phát đi!"

Chị Rol mở toang cánh cửa phòng. Nó chầm chậm bước xuống bậc tam cấp, không quên vẫy vẫy tay tạm biệt. Ran chầm chậm bước trên con đường lát đá hoa từ cổng vào trong phòng khách. Lạy chúa, mong đừng có chuyện gì xảy ra.

.....

Anh ngừng lướt tay trên màn hình di động khi thấy bóng dáng thấp thỏm của nó đang tiến về phía mình. Đút điện thoại vào túi quần, anh cười một cái gian manh, trong đầu đang suy tính một kế hoạch.....

Nó ngước lên nhìn, và bắt gặp ánh mắt của anh đang hướng về nó, đôi môi vẫn ẩn ẩn nét cười. Nó giật mình quay mặt đi.   

  Xấu hổ, xấu hổ quá.

Gì đây? Sao nhìn nó vậy? Đừng nói là.....định giết người bằng siêu năng lực đấy nhé!!!!

Trời ạ, nếu đúng như thế thì làm ơn, cho con đường đá này dài mãi mãi đi.

Nhưng, chuyện gì đến cũng phải đến, bước chân của nó cuối cùng cũng đến cổng. Nó e dè run run mở ra và luồn tay qua cái lỗ nhỏ khóa lại, bất đắc dĩ thôi, vì nó buộc phải làm thế, không thì muộn học hoặc hắn ta sẽ xem nó như một con ngốc bệnh hoạn.

Nó cúi mặt bước tiếp mấy bước nữa, và đã đứng cạnh hắn từ khi nào cũng chẳng biết.

OK, giờ là mặt đối mặt rồi, Ran ạ!

"Cô làm sao thế?"

Cái giọng trầm trầm đầy mê hoặc của anh khiến nó buộc phải ngước mặt lên mà nhìn thẳng vào anh. Đôi mắt đen sắc bén của anh xoáy sâu vào tâm trí nó.

"Híc híc, hắn ta định giết mình à?"

Đấy, chỉ vừa mới thấy người ta nhìn mình một chút thôi mà đã suy nghĩ sâu xa rồi. Ran ơi là Ran, thật là hết nói nổi mà!

"Em phải đấu. Em phải thắng. Em không được bỏ cuộc. Cho hắn biết sự lợi hại của em đi!"

Người ta thường nói trước lúc lâm chung thì con người hay nhớ về gia đình mình. Nó mặc dù cũng chưa đến mức đó nhưng cũng đủ để nhớ những lời đe dọa nặng nề của mấy chị vệ sĩ. Đúng là có nguy hiểm mới biết gia đình quan trọng đến mức nào!

"Đến nước này thì phải cố thôi! Ran ơi, mày làm được mà!"

"Không có gì." - Nó trả lời nhẹ nhàng.

"Ngoan hiền thế? Tôi nhớ chiều hai hôm trước cô đánh tôi tàn bạo lắm mà?" - Anh giả ngu, hai tay vê vê nhau ra vẻ tội nghiệp.

"Cái tên chết tiệt này....."

"Ơ ưm, lúc đó có lẽ tôi hơi bị kích động một chút...." - Nó xuề xuề tay giải thích, mong là anh đừng nhắc đến nó nữa.

"Vậy sao? Thế sáng hôm qua, cô nhìn tôi như muốn giết người ấy...." - Anh xoa xoa tay lên cằm ra vẻ nghĩ ngợi, mắt thì lại liếc sang nó.

"Tên khốn, anh muốn giết tôi thì có!"

  "Hình như anh nhìn lầm tôi với ai đó rồi. Tôi có lý do gì để nhìn anh chứ!" - Nó cười khổ, mồ hôi con mồ hôi mẹ thay nhau đi diễu hành trên mặt.

Shinichi nhìn biểu hiện của nó thì thích thú vô cùng. Chỉ mới bắt đầu thôi mà nó đã tỏ vẻ thế rồi, sau này còn nhiều trò lắm đấy.


"Xem ra cô cũng tiểu thư nhỉ?" - Anh trêu chọc.

"Sao cơ?" - Nó ngạc nhiên.

"Hầy, không cần trả lời đâu! Tôi biết mấy cô tiểu thư mỗi lần đụng chuyện là làm quá lên, và cuối cùng thì lại chối bỏ như không có việc gì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro