21+22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fic: Hồn ma khốn kiếp, em yêu anh!
Chap 21:

My vừa thay đồ xong đã bay qua phòng Khánh cửa cũng không cần gõ trực tiếp đi vào.
Khánh dựa lưng vào ghế hai chân thon dài duỗi ra gác lên bàn lười biếng nhắm hai mắt dưỡng thần.
My hơi ngớ người, ở chung một nhà với Khánh lâu như vậy đây là lần đầu tiên cô thấy anh an tĩnh thế này. Rón rén từng bước thật nhẹ đi đến gần hồn ma đẹp trai. Không nói cũng biết lúc ngủ Khánh đẹp như thế nào. Đôi môi có độ cong rất đẹp đã từng hôn cô này, chiếc mũi sọc dừa cao ráo này, cả hàng mi cong rủ xuống che đi đôi mắt khi nhìn cô rất dịu dàng nữa này. Anh mệt lắm sao vừa về đã ngủ rồi. My đưa tay chạm vào hàng mi, ghen tị thật lông mi còn dài hơn cả cô. Đầu ánh lên suy nghĩ nghịch ngợm, ngón tay lướt qua hàng mi tìm sợi dài nhất để......... nhổ.
"A..........."
Là Khánh bị nhổ lông mi đau nên kêu lên hay vẫn là......
"Anh.... anh không ngủ?"
"Anh đâu có nói là mình ngủ, sao đây nhân lúc anh ngủ nhổ sạch lông mi của anh hả?"
Bé con em thật nghịch ngợm, tay vòng qua vòng eo tinh tế ôm chặt lấy cô dựa sát vào người mình, cảm nhận tim cô đang đập loạn nhịp, nha mặt cũng phớt hồng lên rồi. Em dễ ngượng ngùng thật đấy, anh có làm gì em đâu chỉ là ôm thôi mà.
Tiếng thét vừa nãy là của My, lúc cô định ra tay nhổ mi đẹp của Khánh đã bị đương sự phát hiện, thế là hồn ma đẹp trai bắt lấy bàn tay đang "phạm tội" của cô kéo nhẹ một cái cả thân hình mềm mại của cô vừa vặn, gọn gàng nằm trong vòng tay của Khánh.
"Không ngủ anh nhắm mắt làm gì? Không cần ôm em nữa được không?"
Phớt lờ lời đề nghị của cô. Khánh không những ôm mà còn ôm chặt hơn lúc nãy, cằm tao nhã tựa lên đỉnh đấu My.
"Muốn lấy quà không?"
"Hả? Muốn."
My bừng tỉnh mục đích cô tìm Khánh là để lấy quà mà. Đáng đánh thật cô bị "sắc đẹp tội lỗi" của anh làm quên mất.
"Vậy.....hôn anh đi, anh sẽ đưa cho em."
Khánh đưa mặt mình sát mặt My.
"Em muốn hôn chỗ nào tùy em chọn, anh bằng lòng trao tất cả cho em."
"Ai thèm hôn anh chứ, tránh gương mặt yêu nghiệt của anh ra chỗ khác đi"
"Ừm........ em không hôn anh vậy anh chịu thiệt một chút hôn em vậy."
Kết quả My bị Khánh hôn đến trời đất đảo lộn, Oa............hồn ma khốn kiếp anh cưỡng hôn em.
Khánh vừa lòng nhìn đôi môi sưng đỏ của My, cười có chút vô sỉ.
"Quà anh tặng em đấy, thích không?"
"Thích cái đầu anh ấy."
My đẩy gương mặt đang dần tiến sát lại gần mặt mình ra xa. Quà kiểu này cô quá thiệt thòi rồi.
"Đùa em thôi,ở trên bàn kìa tự đi lấy đi."
Khánh trao trả lại tự do cho My, đẩy cô về phía chiếc bàn ở cạnh đầu giường.
"Woa....... đẹp quá, nhưng tại sao lại là....... con heo."
Trên bàn một chú heo hồng đứng bằng hai chân sau, hai chân trước ôm một trái tim đỏ tươi cười ngộ nghĩnh, rất đáng yêu. Đặc biệt chú heo nhỏ này được ghép lại từ rất nhiều ngôi sao, nhìn qua là biết tự tay Khánh làm, anh rất khéo tay. Công phu, tỉ mĩ còn tốn rất nhiều tâm sức. Cô thích món quà này, rất thích.
"Bởi vì nó đáng yêu giống em, 1000 ngôi sao may mắn hóa thân thành con heo em thấy thế nào?"
( T/g: Thì ra anh Khánh vẫn canh cánh trong lòng về sợi dây chuyền Dương Huy tặng chị My nha. Khánh: Lo vít típ ik *lườm*. T/g: ik vít típ để bảo toàn tính mạng)
Đây là chuyện cổ tích gì vậy, làm gì có ngôi sao nào hóa thành con heo, đáng ra phải hóa thành cô tiên hay ông bụt chứ. Chắc hai người họ phải tức Khánh đến nôn ra máu mất.
"Rất sáng tạo, em sẽ giữ nó thật kĩ."
"Nhìn em giống nó lắm sao, em thấy không giống nha."
"Ừ, rất giống. Giống nhất ở điểm thích ngủ."
My xụ mắt, hóa ra đây không phải heo hồng đáng yêu mà là heo lười.
"My cười lên xem nào, em làm sao giống nó được em đáng yêu hơn nó nhiều. Thôi mà đừng giận."
"Hừ, không thèm nói chuyện với anh, em giận anh rồi."
My ngoảnh mặt quay lưng bước đi về phòng mình. Nói là giận nhưng khóe môi không tự chủ giương lên nụ cười ngọt ngào, hạnh phúc nhất. Heo hồng đáng yêu thì như thế nào, heo lười thì đã làm sao. Chỉ cần có người vì cô mà bỏ thời gian, tâm sức ra làm thứ mà hơn một nữa động vật giống đực trên thế giới cho là vô bổ, nhạc nhẽo thì dù đó có là Trư Bác Giới cô cũng thấy rất vui, rất cảm động rồi.
..................................................

"Mama đến nhà tìm con có việc gì không?"
"Còn có thể có việc gì ngoài đến xem quà của Khánh, nói đi anh ta tặng cho bà cái gì?"
Ừm, cô có nên nói Khánh tặng cho cô một nụ hôn dài tới mức cô sắp tắt thở và một con heo hay không. Heo thì được nhưng hôn thì........ ngượng ngùng nha.
"Ở trên phòng có muốn xem không?"
"Vậy thì đi thôi."
Mun kéo My chạy lên phòng.
My cầm con heo đưa trước mặt Mun.
"Đẹp không? Khánh tự làm đấy."
Mun đưa mắt nhìn lên lại nhìn xuống, lấy điện thoại trong túi quần ra lén chụp lại hình ảnh hạnh phúc vô hạn của My. Thả người rơi tự do xuống chiếc giường nệm màu xanh lục thủy mềm mại, thở dài.
"Tớ nhất định nói Hùng làm cho tớ một con như thế này à không to và đẹp hơn thế này."
My trả con heo về lại vị trí đẹp nhất trên bàn học, thả người xuống giường nằng cạnh Mun.
"Hùng ấy à, không làm được đâu. Không đủ kiên nhẫn với lại bà muốn làm thì làm con khác nha không được nhái hàng con heo của Khánh."
Một tiếng Khánh hai tiếng cũng Khánh, e hèm cô và Hùng còn chưa gọi thân mật kiểu này. My nói đúng Hùng không đủ kiên nhẫn để làm những thứ đòi hỏi phải có nhiều thời gian và tỉ mĩ như thế. Khánh nhất định đối xử rất tốt với My. Cũng lạ thật, sao chưa bao giờ cô nghe My nói đi chơi, ăn cơm hay gặp riêng Khánh lần nào. My yêu một anh chàng rất bí ẩn.
"Bà và Khánh quen nhau như thế nào?"
Nhớ lại không khởi bật cười, có một số chuyện nhìn như tình cờ nhưng thật ra đã được số phận sắp đặt sẵn. Cô và anh cũng vậy. Nếu cô không tình cờ gặp anh ở biển thì hôm nay chắc chắn anh vẫn còn ở đó đợi cô đến gặp anh, ngoài cô ra làm gì còn ai biết được sự tồn tại của anh. Còn cô có lẽ vẫn chỉ có một mình trong căn nhà lạnh lẽo mà bà nội để lại. Cô rất biết ơn bởi vì anh luôn ở bên cạnh yêu thương, chăm sóc cho cô.
"Tớ nghĩ lúc tớ gặp Khánh ở biển đã trúng tiếng sét ái tình rồi, chỉ là hôm đó Lôi Công không đủ điện đánh nhẹ quá tớ không nhận ra. Lúc đó tớ đang đọc "Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa" đọc rất chăm chú đến khi Khánh thấy tớ ba tiếng đồng hồ không rời mắt khỏi màn hình máy tính lại gần phá đám tớ mới biết thì ra có người nhìn tớ suốt ba tiếng đồng hồ. Bà không biết đâu Khánh rất đẹp, chỉ cần một nụ cười đã đủ làm tớ điên đảo rồi, cũng may hôm đó tớ kiềm chế tốt nếu không Khánh sẽ sợ tớ mà bỏ chạy mất."
Nghĩ lại tim vẫn còn đập thình thịch, tình yêu của cô và anh như đóa quỳnh hoa nở trong đêm. Lặng lẽ không tiếng động, không báo trước, nhẹ nhàng len lỏi trong tim cô và anh cứ thế đến một ngày nó đủ sâu, đã mọc rễ mới ngỡ ngàng nhận ra không biết cô và anh đã yêu nhau từ bao giờ.
Khánh đứng ngoài cửa phòng cô cười khẽ, thì ra là như vậy. Bé con em yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên, nếu tôi không nói ra câu yêu em thì đến lúc nào em mới nhận ra. khoảnh khắc lần đầu tiên gặp cô hiên lên rõ ràng như hắn vẫn đang đứng ở biển trong ngày định mệnh đó. Cô cười, trầm ngâm, tức giận.... những cảm xúc kia chỉ vì một câu chuyện tiểu thuyết trên mạng, cô rất giàu tình cảm. Hắn cũng không biết yêu cô từ lúc nào chỉ biết lần đầu nhìn thấy cô cười bắt tay với hắn, hình ảnh đó mỗi khi nhớ lại tim hắn ấm áp một cách lạ thường. Cứ thế cô đã thay thế Nghi Anh, dần xóa nhòa đến bây giờ đã không còn tồn tại dù chỉ là rời rạc và vụn vặt.
Ra là vậy, không cần tưởng tượng chỉ cần nhìn vào ánh mắt mơ màng, miệng cười đến tận mang tai của My, Mun cũng đủ biết Khánh đẹp trai như thế nào.
"Tóm tắt sơ yếu lí lịch của Khánh cho tớ nghe. Ừm, tớ phải xem Khánh có thật sự hợp với bà hay không?"
My trầm tư cô chỉ biết được vài điều vặt vãnh, Khánh chưa từng kể về gia đình mình cho cô nghe. Cô không muốn hỏi, đến lúc anh anh muốn tự anh sẽ nói.
"Tớ không biết rõ về Khánh, gia đình anh như thế nào tớ cũng không biết. Không cần lo cho tớ, Khánh là người ôn hòa, rất dịu dàng. Tớ nghĩ anh sinh trưởng trong gia đình tử tế nhiều khi còn là hào môn thế gia nữa cơ. Bọn tớ rất có duyên, Khánh hơn tớ hai tuổi còn trùng cả ngày sinh."
Đúng là rất có duyên nhưng cô vẫn thấy lo My không biết gì về Khánh, cô sợ Khánh chỉ đùa vui với My.
"Sao bà biết được nhà Khánh là hào môn thế gia nhỡ đâu đó là vỏ bọc Khánh đem đi lừa bà thì sao. Bước vào tình yêu khó phân biệt phải trái, chỉ sợ bà tổn thương thôi."
"Không đâu."
My nói như chém đinh chặt sắt, kiên định từ trong xương tủy toát ra làm người ta không thể nghĩ sai về Khánh. người khác có thể nghĩ Khánh không tốt nhưng cô tin anh.
"Làm sao bà có thể khẳng định."
Làm sao ư, chỉ cần nhìn đồ hiệu anh mặc trên người là biết. Anh chỉ có mỗi một bộ đồ từ khi trở thành ma đến giờ chưa từng thay đổi. Áo sơ mi trắng bó sát người tôn lên tỉ lệ hoàn mĩ của cơ thể, quần tây đen lịch lãm kết hợp với áo sơ mi trắng nhìn anh rất phong độ, tinh anh. Đặc biệt đồ anh mặc nằm trong bộ sưu tập của ông vua thiết kế thời trang Daney, anh không giàu có mà có thể mặc đồ hiệu như vậy sao. Hơn nữa anh đã từng nói với cô người yêu cũ của anh rời bỏ anh để đi theo Hạ Chính Hiên đại thiếu của Hạ gia, đối thủ của anh. Nếu anh chỉ là một tên không quyền không tiền Hạ Chính Hiên cần gì phải hạ mình cướp Nghi Anh khỏi tay anh, cũng có thể Hạ Chính Hiên yêu Nghi Anh thật nhưng cô nghĩ khả năng dó chỉ được một phần tỉ. Kết hợp những điều đó lại với nhau cô đoán Khánh là con gia đình hào môn thế gia. Nếu hỏi tại sao cô biết Khánh không đùa với cô có lẽ là vì cô cảm thấy như vậy.
"Cảm tính, nếu bà gặp Khánh bà cũng sẽ nghĩ như vậy. Ở Khánh toát lên được cái gì đó làm người ta tin tưởng vô điều kiện."
Mun thở dài, My yêu Khánh không còn lối thoát nữa rồi. Đã vậy cô cũng muốn xem anh chành bí ẩn này à người như thế nào.
"Bà đem Khánh ra đây, gặp mặt mới biết được nghe mình bà nói không yên tâm chút nào."
"Đến khi có thể sẽ đưa Khánh ra cho bà kiểm định, tin tớ đi không sai đâu."
Cô không biết đến khi nào mới có thể, có quá nhiều điều cô không biết nhưng đôi khi không biết lại hay giống như sự thật về gia đình cô, cô tự nguyện không biết gì. Cô yêu một hồn ma những điều như thế này đã lường trước, không sao cả.
"Tớ sợ cô giá khác thấy Khánh xuất chúng như vậy sẽ nổi lòng riêng cướp mất anh ấy. Bà biết rồi đó, Dương Huy không xuất chúng bằng anh ấy đã có bao nhiêu người giành giật nếu để Khánh lộ diện chỉ chưa đầy nửa phút Khánh đã bay xa khỏi tay tớ rồi."
Mun bật cười ném gối vào mặt My. Làm gì phải giấu Khánh kĩ như vậy, kiểu này làm cô liên tưởng tới Khánh là người ngoài vòng pháp luật đang bị các đầy tớ của nhân dân truy nã. My này không giây phút nào làm người ta hết lo lắng được.
"Không cho gặp thì thôi còn lí do lí trấu."
Ấm áp dần lan tỏa, có một người bạ lo lắng cho cô thế này còn mong gì hơn. Mun, cảm ơn.
Hơn bốn giờ chiều Mun ra về, My ngồi trên thành cửa sổ nhìn xuống dòng người xe tấp nập phía dưới, mờ mịt. Có người vén lại tóc trước mặt cô, My nhìn lên mỉm cười.
"Anh vào từ lúc nào?"
"Vừa mới thôi."
Nội dung cuộc nói chuyện giữa cô và Mun hắn đều nghe hết, hắn xót xa cho cô.
"Yêu anh ấm ức lắm phải không?"
Anh nghe thấy hết rồi, My lắc đầu ôm lấy thắt lưng Khánh, cô chưa bao giờ ấm ức, cô chỉ buồn vì tương lai của anh và cô rất mờ mịt. Người ta nói tình đầu rất mong manh, bình thường đã thế cô yêu hồn ma còn mong manh hơn, cô không muốn mối tình đầu của cô như bong bóng xà phòng vỡ tan trong nắng. Như vậy rất đau.
"My, em có hối hận không?"
Lại lắc đầu, từ ngày cô quen anh hai chữ "hối hận" chưa từng xuất hiện trong từ điển của cô. My buông Khánh ra nhay xuống khỏi cửa sổ, nhìn cô thế này nhất định thấy có lỗi, cô không muốn anh không thoải mái.
"Khánh chúng ta đi siêu thị, em muốn ăn đồ anh nấu, được không?"
"Được, em muốn ăn gì?"
My vừa đi ra khỏi phòng vừa liệt kê ra những thứ cô muốn ăn cũng hỏi xem Khánh thích ăn gì. Cô biết rất ít về anh, nếu cả anh thích cái gì, ghét cái gì cô cũng không biết thì không ổn chút nào.
Mun nằm lăn qua lăn lại trên giường quyết định nhắn tin chặt đứt vọng tưởng của Dương Huy. Nội dung tin nhắn có cả bức hình mà cô lén chụp My lúc chiều.
"My rất yêu Khánh cậu nên từ bỏ đi không có kết quả gì đâu. My dù không biết gì về anh ta nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng, anh ta rất bí ẩn, theo lời My anh ta cũng không tồi đâu. Nhìn thấy không My rất hạnh phúc, đó là món quà chính tay Khánh làm tặng My, về tinh thần nó là món quà vô giá."
Dương Huy chuẩn bị đi ngủ thì điên thoại rung lên báo có tin nhắn mới. Mở ra xem nội dung tin nhắn và cả bức hình như muốn nói với hắn "hãy bỏ cuộc đi". Trong hình My cười tỏa sáng như ánh mặt trời, rạng rỡ chói mắt.
Khánh là ai, là người như thế nào, bí ẩn. Hắn muốn lột bỏ lớp màng đen bao bọc quanh con người này. Cầm điện thoại hắn gọi cho một văn phòng thám tử tư.
"Tôi muốn các anh điều tra cho tôi một người tên là Khánh, hai mươi tuổi. Rất khó tìm nhưng các anh chỉ cần bắt đầu điều tra từ cô gái tên Trần Khởi My này là sẽ tìm ra, tôi sẽ gửi ảnh của cô ấy cho các anh sau. Càng nhanh càng tốt giá cả không thành vấn đề, mấu chốt không được cho cô ấy biết là mình bị theo dõi."
Bị hạ gục mà không biết kẻ hạ gục mình là ai, cảm giác đó thật khó chịu.

Fic: Hồn ma khốn kiếp, em yêu anh!
Chap 22:

Văn phòng thám tử tư theo dõi hai tư trên hai tư giờ nhưng một chút manh mối cũng không có, nửa tháng trời không tìm thấy gì dù chỉ là hạt bụi trên đế dày Khánh, họ bắt đầu nản.
Biện pháp cuối cùng là đặt camera theo dõi trong nhà My.
Thật không may vào chính lúc này khi văn phòng thám tử tư cho người lẻn vào lắp camera theo dõi lại đúng ngày Khánh ở nhà không đi học cùng My. Thất bại ngay từ ban đầu.
Khánh lạnh mặt dựa lưng vào tường nhìn hai nhân viên bận rộn đi đi lại lại lắp ráp hơn mười chiếc camera theo dõi, phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp..... mọi ngóc ngách đều có. Kẻ điên nào đã ngưỡng mộ My tới mức này.
"Cậu nói xem tại sao cậu thiếu gia rỗi hơi rãnh việc đó lại đi theo dõi một cô bé mười tám tuổi, còn cái người Khánh gì gì đó thật ra có tồn tại hay không, nửa tháng rồi chúng ta chẳng có chút manh mối nào."
Người nhân viên có vẻ lớn tuổi hơn hỏi người bên cạnh.
"Người giàu có khó hiểu lắm, chúng ta thắc mắc cũng không làm được gì làm tốt công việc của mình thì hơn, nhanh lên cô bé kia sắp di học về rồi."
Hai người lại bắt tay vào việc.
Cả người Khánh toát ra hơi thở lạnh lẽo, cậu thiếu gia rỗi hơi rãnh việc, là ai? Dương Huy sao? Có thể lắm chứ. Tiến từng bước đến gần hai viên đang bận rộn cố ý làm ra tiếng động.
Làn gió lạnh lướt qua cộng thêm với tiếng động đáng ngờ hai nhân viên lạnh toát mồ hôi hột nhìn ngó xung quanh, không một bóng người.
"Sột...... soạt.........lạch...........cạch."
Tiếng động đáng ngờ cứ kêu lên từng hồi, đứt quãng lại tiếp tục. Cảm giác rợn tóc gáy càng rõ thao tác lắp ráp càng nhanh, họ chỉ muốn thoát khỏi ngôi nhà này càng nhanh cành tốt. Có ai đó đang đứng trong bóng tối trêu đùa vói lòng can đảm của họ.
"Ngôi nhà này như có ma ấy."
Câu nhân viên nhỏ tuổi có vẻ nhát gan.
"Tầm bậy ma quỷ gì chỉ là mấy con chuột chạy ngang qua thôi."
Chuột.............. Khánh đen mặt, vo tròn tờ giấy trong tay, mục tiêu là cái đầu của tên nhân viên vừa gọi hắn là chuột. Cục giấy bay một đường thẳng đẹp mắt đánh bốp vào đầu mục tiêu.
"A............."
Tên nhân viên khốn khổ giật mình hét toán lên, tay run lẩy bẩy nhặt lấy cục giấy vừa rơi từ đầu hắn xuống đất, liếc nhìn người bên cạnh mặt cắt không còn một giọt máu. Chuột không thể nào làm được thế này, hai chữ "có ma" hiện rõ trong đầu nhanh tay thu dọn chạy ra khỏi nhà My.
Khánh nhìn bóng dáng co giò bỏ chạy của hai nhân viên đáng thương nhếch môi cười. Có gan lẻn vào nhà người ta mà chỉ một trò vặt vãnh như thế này cũng bỏ của chạy lấy người, một chút chuyên nghiệp cũng không có. Camera thì đã làm sao, bọn họ có đặt ở nhà My từ nay đến hết đời cũng không nhìn thấy hắn. Chỉ lo bọn họ nhìn thấy những hành động, lời nói kì lạ trong lúc ở "một mình" của My mà sinh nghi thôi.
My vừa về đến nhà đã thấy Khánh đứng trước cổng chờ cô, dừng xe lại bước xuống cười tươi như hoa.
"Sao không ở trong nhà mà lại ra đây chờ em?"
"Nếu hôm nay em ở nhà nhất định được xem kịch vui."
Kịch vui? Cô đã bỏ lở tiết mục đặc sắc gì rồi?
"Có người lẻn vào nhà lắp hơn mười chiếc camera theo dõi."
Cameera theo dõi, tên nào khùng dữ vậy?
"Để làm gì?"
"Theo dõi em tìm ra anh, nghe hai người lắp camera nói là một cậu thiếu gia rỗi hơi rãnh việc."
Thiếu gia rỗi hơi rãnh việc, có thể là ai? Một cái tên dài mười chữ cái xâm nhập vào đại não My, bật thốt ra.
"Hồ Dương Huy."
"Không chắc nhưng anh nghĩ giống em."
Rảnh rang thật, Dương Huy cậu muốn làm gì. Cậu mất công như vậy tôi không làm đổ sông đổ bể thứ cậu muốn làm thì thật có lỗi với bản thân.
My vào nhà thay đồ xong xuôi qua phòng Khánh lục lọi tìm ra một đống phi tiêu, phòng này trước đây của anh Quân. Lấy tai nghe không dây đeo vào tai, cầm điện thoại ra làm như đang gọi cho ai đó. Cô biết những gì cô làm đều có người ngồi trước màn hình máy tính theo dõi.
"Khánh tự nhiên em muốn luyện ném phi tiêu, lúc em học lớp tám anh Quân đã dạy em ném lâu không tập không biết có còn ném trúng hồng tâm hay không."
My huơ huơ đống phi tiêu trước mặt cười như có như không. Hồi đó cô ném phi tiêu không tệ, trong nhà cũ của ông nội ở Hồ Chí Minh còn có một tấm bia gỗ trên đó chi chít phi tiêu cô ném. Mọi bức tức, ấm ức của cô đều ở hết trên đó.
Dương Huy khó hiểu nhìn màn hình máy tính, My định làm gì, phi tiêu? Có dự cảm không lành dần lấn vào. Nửa tháng nay My không hề gặp Khánh, thám tử không tài nào lần ra anh chành này lai lịch như thế nào chỉ có thể đặt camera theo dõi để xem My liên lạc như thế nào với anh ta, nhưng My đeo tai nghe không dây hắn không tài nào có thể nghe Khánh nói gì.
Tâm Khánh hơi động, hồng tâm ở đây không phải là mấy cái camera đó chứ.
"Em định làm gì?"
"Anh yên tâm em chỉ làm mấy cái kia thành đống phế liệu trong bãi rác mà thôi."
My miết tay dọc theo thân chiếc phi tiêu màu đen tuyền, nhắm thẳng chiếc camera khuất sau góc tủ trong phòng ngủ phóng tới.
"Phập."
Trúng mục tiêu, có vài ánh điện lóe lên đầy lạnh lẽo, chiếc camera một đi không trở lại.
Dương Huy nhìn chiếc phi tiêu lao thẳng về chiếc camera, hóa đá. Ánh mắt sắc lạnh của My và cả chiếc phi tiêu như muốn xuyên thẳng qua màn hình máy tính ghim thẳng vào mắt hắn. Màn hình bỗng chốc đen ngòm, tim nảy lên một nhịp. Sau khi phục hồi tinh thần Dương Huy cầm lấy chuột máy tính chuyển qua cảnh của camera khác nhưng tất cả đều một màu đen trừ chiếc camera trong phòng khách. Liếc nhìn qua bảng báo cáo của văn phòng thám tử, lúc đầu hắn còn không tin những gì thám tử điều tra được nhưng bây giờ có lẽ hắn không còn cách nào khác là phải tin My từng là tay anh chị nhỏ tuổi nhưng gan không hề nhỏ của đất Sài thành. Ánh mắt của cô thật đáng sợ.
Sau khi xử lí gần hết đống camera đáng thương My cầm chiếc phi tiêu màu đỏ cuối cùng đi ra phòng khách. Ngồi xuống sô pha nhìn thẳng vào chiếc camera, đôi mắt đen láy sâu thẳm nuốt chửng lấy chiếc camera cười đầy quyến rũ.
Khánh chưa bao giờ thấy My như thế này, từ ánh mắt cho đến phong thái như biến thành người khác. Có lẽ những thứ đó đều do quá khứ của cô tôi luyện nên, lâu nay thấy cô tươi cười, thờ ơ với mọi chuyện mà quên mất cô còn có một mặt này. Hôm nay cô vì hắn mà bị người ta điều tra theo dõi, vì hắn mà trở về với cuộc sống tăm tối trước đây dù là chỉ trong chốc lát hắn cũng không muốn cô giống như vậy, hắn muốn cô thoải mái sống, thoải mái cười.
Tay cầm chuột của Dương Huy nắm chặt. Đã hủy cả rồi, còn chiếc này tính làm thế nào, tính hủy trong im lặng hay vẫn là..........
"Dương Huy tôi cho cậu ba mươi phút để đến đây nếu cậu không đến đừng hỏi tại sao nhà tôi được cảnh sát ghé thăm mà cậu cũng được vinh dự vào đồn ngồi chơi xơi nước, Ba mươi phút thôi đấy suy nghĩ kĩ vào."
Nói xong chiếc phi tiêu màu đỏ trên tay My thẳng tắp bay về chiếc camera xấu số, chưa đầy mười phút hơn mười chiếc camera trong nhà My oanh oanh liệt dắt tay nhau vào bãi phế liệu.
Trên trán Dương Huy rịn ta một tầng mồ hôi mỏng, tâm rơi xuống đáy cốc. Hắn chỉ nghỉ người bên văn phòng thám tử đặt camera quá lộ liễu bị My phát hiện không ngờ cô đã biết từ trước, còn biết là hắn ở sau lưng làm những việc này. Nhưng tại sao cô biết đó là việc mà hắn nghĩ mãi cũng không ra. Đặt chiếc laptop xuống bàn, lấy chìa khóa xe ba mươi phút đủ thời gian đi từ nhà hắn đến nhà My.
Khánh lấy tai nghe không dây trên tai My xuống, đưa tay vuốt mi tâm đang nhíu lại đầy phiền não của cô, nếu không vì hắn cô đã không phải làm thế này.
My làm nũng ôm lấy thắt lưng Khánh, cô thích cảm giác lành lạnh trong vòng tay anh. Lạnh bên ngoài ấm bên trong.
Nhìn cô gái đang ôm mình bật cười, cô rất thích ôm hắn thì phải. Hắn biết dáng người hắn rất tốt ôm rất thoải mái nhưng cô đừng như vậy à tự chủ của hắn không tốt như cô nghĩ đâu.
"Anh không phải tủ lạnh của em, bên ngoài trời cũng không có nóng."
"Em lạ lắm phải không?"
"Ừ, suýt nữa anh không nhận ra em."
My buông Khánh ra ngẩn mặt lên, lo lắng hỏi.
"Thật?"
Từ lo lắng chuyển dần qua hoang mang, có chút lo sợ. Không nhận ra..... lúc đó cô khác như vậy sao, Khánh liệu có không cần đứa con gái không tốt như cô không.
Chuyển biến trên gương mắt My làm tim Khánh nhói lên, hắn chạm vào nỗi đau của cô rồi. Nghiêm túc sửa sai.
"Giả đấy, làm sao anh có thể không nhận ra em. Không được suy nghĩ lung tung có biết không."
Hừ, hóa ra là đang trêu cô à hại cô lo lắng không đâu. Đáng đánh.
Khánh cầm lấy bàn tay đang đánh mình không thương tiếc lại, bất chợt chạm vào vết sẹo trong bàn tay phải, nhíu mày.
"Em vẫn không thể nói cho anh biết vết sẹo này làm sao mà có?"
My vuốt ve vét sẹo trong lòng bàn tay, cái quá khứ ngu xuẩn đó có đáng nhắc lại hay không, từ ngày cô mang vết sẹo này trên tay mọi ước mơ của cô đã vỡ vụn cả rồi. Nếu anh không đến mang theo một chút hi vọng cho cô không biết bây giờ cô còn thảm hại đến mức nào.
"Lúc nào tụ đủ 'thiên thời, địa lợi, nhân hòa' em sẽ nói cho anh biết."
Cô vẫn muốn tránh né, thôi vậy khi nào cô muốn tự cô sẽ nói cho hắn biết.
Ba mươi phút sau Dương Huy đến. Vào phòng khách đã thấy chiếc camera đáng thương với lăng kính vỡ nát rơi vãi dưới sàn nhà. My lúc nào cũng như chiếc hộp bí mật chưa mở ra chưa biết được bên trong đựng thứ gì. Cô càng vậy hắn càng muốn bước chân vào cuộc sống của cô.
"Tại sao cậu biết đó là tôi mà không phải là người khác?"
"Ngoài cậu ra tôi không nghĩ ra được bất kì người nào có lí do để đặt camera trong nhà tôi."
"Tôi muốn gặp Khánh."
Khánh ngồi cạnh My ngay bây giờ rất muốn có hình dạng con người để nói cho Dương Huy biết, My là của hắn cậu ta đừng mong tơ tưởng tới My dù chỉ là một sợi tóc. Cả người Khánh toát ra ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ, đáng tiếc Dương Huy không nhìn thấy được.
"Khánh không có ở Huế, anh ấy bận việc ra nước ngoài hơn nửa tháng rồi."
My nói dối mà tim không đập loạn nhịp, chân không run.
Thảo nào nửa tháng nay không tìm được gì về Khánh, ra nước ngoài vào đúng lúc này thật biết cách chọn thời điểm.
"Khánh kia rất tốt sao, tốt đến mức có thể làm cho trong mắt cậu chỉ có mình anh ta. Tôi rốt cục thua kém anh ta ở chỗ nào. Anh ta cho cậu thứ gì mà tôi không thể cho cậu được hay sao? Sao cậu không nói gì, nói đi chứ."
Dương Huy như ngựa mất cương lồng lộn hét lên. Từ nhỏ đến lớn thứ cậu muốn có chỉ cần cậu nói chưa từng động tay vào giành lấy. Lần đầu tiên để ý tới một người con gái lại chỉ có thể đơn phương. Kiêu ngạo mười tám năm của cậu không cho phép cậu bình tĩnh thêm một giây phút nào nữa. Hai từ Văn Khánh nói ra một cách tự nhiên, thân mật đến nỗi làm tai câu tê ù. Ngọn lửa ghen tị rực cháy trong người Dương Huy càng lúc càng lớn nó không còn là một đốm lửa nhỏ ngày nào.
""Cậu rất tốt nhưng tôi không yêu cậu."
"Bởi vì tôi đến sau Khánh?"
"Thời gian không là vấn đề, dù cậu có đến trước nhưng chỉ cần tôi gặp Khánh người tôi chọn vẫn là anh ấy."
Kết quả chỉ có một mãi mãi không thể nào thay đổi.
"Vậy vấn đề là ở đâu?"
"Ở cảm giác. Ở bên cạnh Khánh tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm, những điều tôi chưa bao giờ nói với ai ở bên cạnh anh ấy tôi có thể mở lòng nói ra tất cả. Tôi không cần thứ gì ngoài một người kề bên tôi lắng nghe tôi chia sẽ."
"Tôi cũng có thể làm như vậy, là cậu không nói với tôi, không cho tôi cơ hội."
My lắc đầu, cậu không thể làm được. Cô không nghĩ Dương Huy chấp nhận được một đứa con gái như cô, nếu có nó có thể tồn tại được bao lâu.
Bởi vì cô và Khánh đồng cảm cho nhau mới có thể giống như ngày hôm nay. Cô chấp nhận một hồn ma, anh chấp nhận một cô gái có quá khứ đen tối. Giống như một vụ trao đổi có cho có nhận nhưng ai nói như vậy không thể yêu nhau. Khó đoán nhất vẫn là một chữ "tình".
"Tôi nói rồi đó là do cảm giác, bởi vì cậu không cho tôi cảm giác đó nên tôi không thể nói với cậu. Dương Huy đừng dây dưa nữa không tốt cho cả tôi lẫn cậu. Chuyện camera ngày hôm nay tôi bỏ qua mong cậu đừng can dự vào cuộc sống riêng tư của tôi thêm một lần nào nữa, nếu có lần sau tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu. Cậu về đi."
Cô đã làm tổn thương một người yêu cô, đối với việc này cô chỉ có thể xin lỗi.
"My đã có ai từng nói với cậu điều này chưa, cậu .........rất vô tình."
Vô tình.....vô tình, như vậy không tốt sao. Đối với Dương Huy lúc này là tàn nhẫn nhưng đau ít còn hơn đau nhiều, đau dài không bằng đau ngắn. Sau này có khi cậu phải cảm ơn sự vô tình của tôi ngày hôm nay cũng không chừng.
Dương Huy ta chìa khóa vào xe bắn tốc độ nhanh nhất chạy trên đường. Gió lạnh buốt táp vào mặt đay rát, tê tái. Liệu có thể buông tay dễ dàng như vậy không?
Ngoài trời mây trắng trôi bồng bềnh, tâm tư trôi dạt theo từng đám mây.
"Anh suy nghĩ gì mà tập trung vậy?"
"Có phải anh quá ích kỉ hay không? Vẫn biết không thể cho em tương lai nhưng vẫn cố giữ em lại. Em yêu Dương Huy có lẽ tốt hơn nhiều, ít ra cậu ta có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh em còn anh dù ở bên cạnh em hai tư giờ vẫn không ai biết."
"Mình em biết là được rồi, nếu anh mà cứ suy nghĩ vẫn vơ như vậy, lo em không có tương lai thì buông........."
My còn chưa nói hết Khánh đã nhảy vào họng.
"Em mơ đi trừ phi anh chết."
Đối với cô hắn không chỉ có yêu mà còn có cả chấp niệm, đã quá sâu không tài nào buôn ra được nữa rồi.
"Anh là hồn ma còn chết được à chỉ có thể thăng thành Tiên thôi nhưng mà.............."
My kéo dài giọng nói nhìn Khánh đầy nghiền ngẫm.
"Nhưng mà sao, hử?"
"Nhìn anh đầy mùi phong trần thế này liệu có thành Tiên được không, em sợ cả yêu quái anh cũng không làm được. Thôi vậy hay là anh cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh em thôi."
Ngoan ngoãn, em ngày càng to gan rồi. Hơi thở nguy hiểm lan tràn khắp nơi, nheo mắt nhìn My chỉ cần cô nói ra thêm từ nào nữa hắn sẽ làm thịt cô ngay tức khắc cho cô biết thế nào là mùi vị phong trần.
Ý thức được nguy hiểm đang tới gần My thông minh vớt vát lại tình thế đang bất lợi cho mình.
"Không được tức giận sẽ xấu lắm đấy, anh ích kỉ em vô tình chúng ta chẳng phải là một đôi trời sinh hay sao."
Khánh lấy tay nhéo mũi My, vì câu nói này anh tha cho em đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro