39+40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fic: Hồn ma khốn kiếp, em yêu anh!
Chap 39

Khánh vừa bước vào phòng khách đã thấy năm gương mặt không thể quen thuộc hơn, ba mẹ, ông anh trai yêu quý và cả hai thằng bạn thân.
"Hôm nay họp gia đình sao?"
Khánh ngồi xuống ghế, không khí cô đọng thế này chắc có chuyện quan trọng.
Người cần chờ cũng đến rồi Nguyễn Thiên Vân lên tiếng hỏi Âu Dương Thiếu Phong.
"Có chuyện gì con nói đi."
Âu Dương Thiếu Phong lấy điện thoại mở file ghi âm ra để trên bàn.
"Chị hẹn tôi ra đây có việc gì?"
"Kể chuyện xưa cho cô nghe, được chứ?"
Khánh hơi căng thẳng là My và Nghi Anh, đưa tay lấy điện thoại trên bàn.
Dương Thừa Văn ngăn lại, hắn và Âu Dương Thiếu Phong đang nói chuyện trong quán cà phê thì Nghi Anh đi vào lát sau My đến. Thiếu Phong thấy lạ nên mới ghi âm lại cuộc nói chuyện của hai người họ.
"Cậu còn muốn giấu đến bao giờ, cậu không muốn biết My nói gì với Nghi Anh. Nghe xong tớ có chuyện muốn hỏi cậu."
Khánh thả tay ra để cuộc nói chuyện trong điện thoại tiếp tục, My gặp Nghi Anh nhưng không nói cho hắn biết.
"Được thôi, vừa hay bây giờ là giờ nghỉ trưa tôi có thời gian..."
Cuộc nói chuyện kết thúc, Âu Dương Thiếu Phong lấy lại điện thoại bỏ vào túi.
Nghe xong đoạn đối thoại tất cả như lạc vào mê cung chờ Khánh giải thích.
"Khánh con nói cho mẹ biết rốt cuộc mọi chuyện là sao. Tại sao thư kí Trần lại là cô gái đó, tại sao hai đứa lại yêu nhau bảy năm, tại sao con có thể là một tên không nhà không cửa, sống lang thang, vất vưởng, không có tương lai, không biết ngày trở về?"
Không có câu trả lời. Yêu hắn cô chịu nhiều ấm ức như vậy nhưng hắn làm được gì cho cô dù là hồn ma hay là người hắn cũng chỉ có thể đứng nhìn cô bị người khác xúc phạm.
"Trước khi con trả lời mẹ hãy trả lời câu hỏi của con trước."
"Con nói đi."
"Mẹ có thể chấp nhận My không?"
My là do bà chọn làm thư kí cho Khánh, từ ngày đầu tiên My vào thực tập ở DL bà đã có ấn tượng rất tốt nhưng thật không ngờ đằng sau vẻ ngoài ngây thơ đó là quá khứ mà bà không thể chấp nhận được.
"Không thể."
"Vậy thì con cũng không cần giải thích, con chỉ có thể nói cho mẹ biết nếu không nhờ cô ấy con bây giờ cũng chỉ là một cái xác không hồn nằm trên giường bệnh, con yêu cô ấy và sẽ không bao giờ buông tay."
Khánh đứng dậy liền có điện thoại gọi tới, là của My. Hít vào một hơi thật sâu bình ổn lại My trạng hắn không muôn cô cảm thấy My trạng hắn không tốt.
"My em sao rồi, bác sĩ nói gì?"
Bên kia điện thoại im lặng, có một cảm giác thật lạ dần xâm nhập vào từng mạch máu của Khánh.
"My..."
Cuối cùng bên kia cũng trả lời nhưng đó không phải là My.
"Xin lỗi tôi là y tá của bệnh viện thành phố, xin hỏi anh là gì của bệnh nhân My?"
Là y tá nhưng lại gọi bằng điện thoại của My hỏi hắn là ai, Khánh chần chừ một chút rồi trả lời.
"Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy, sức khỏe của cô ấy thế nào?"
"Sức khỏe của cô ấy tốt chỉ là cô ấy đang có thai nên hơi mệt thôi."
My... có thai, hắn... sắp có con Khánh còn chưa kịp cười đã...
"Cô ấy vừa bị bắt cóc bệnh viện đã báo cảnh sát nếu anh là chồng chưa cưới của cô ấy thì tới bệnh viện ngay bây giờ."
Mặt Khánh tái nhợt, không chút sức lực ngồi xuống sô pha, điện thoại không biết từ lúc nào đã rớt trên nền nhà. Bị bắt cóc, hắn chỉ vừa mới biết cô có thai tại sao chưa cho hắn vui mừng đã thẳng tay ném hắn xuống địa ngục, là kẻ nào bắt cóc bé con của hắn.
"Khánh...Khánh."
Dù họ có gọi thế nào Khánh cũng không nhúc nhích.
Hắn phải đi tìm My, mặc kệ mẹ hắn có đồng ý hay không hắn cũng sẽ lấy cô. Khánh đứng bật dậy lao ra khỏi biệt thự bỏ lại tất cả ở đằng sau.
"Khánh..."
"Để con và Thừa Văn đuổi theo xem sao."
"Hai đứa đi đi."
Nguyễn Thiên Vân và Cố Mĩ Yên đi ra của nhìn theo bóng lưng của ba người, ai có thể nói cho họ biết đang có chuyện gì xảy ra hay không. Bảy năm, thời gian đó Khánh vẫn còn đang hôn mê.
Nguyễn Thiên Bình nhặt điện thoại của Khánh lên điện lại vào số vừa gọi đến.
Vẫn là cô y tá lúc nãy.
"Sao anh còn gọi làm gì điều anh nên làm là đến bệnh viện ngay bây giờ."
"Sao tôi phải đến?"
Cô y tá xem thử mình có nhìn nhầm không, vẫn là số đó. Hay thật, tại sao tôi phải đến.
"Này anh, anh có phải là chồng chưa cưới của cô ấy không vậy cô ấy đang mang thai còn bị bắt cóc, anh có phải đàn ông không một chút trách nhiệm cũng không có."
Biết được thứ cần biết Nguyễn Thiên Bình tắt điện thoại. Khánh ngay cả em cũng dùng cách này.
"Có hai tin, ba mẹ muốn nghe tin nào trước."
Nguyễn Thiên Vân và Cố Mĩ Yên quay mặt lại đối diện với con trai, lúc nào rồi mà còn đùa.
"Có chuyện gì con nói đi, úp úp mở mở."
Ba hắn đúng là không thú vị chút nào.
"My có thai hơn nữa còn bị bắt cóc."
"Con nói gì?"
Sét đánh giữa trời quang, có thai, bị bắt cóc.
Chuyện của ba năm trước một lần nữa tái diễn, Cố Mĩ Yên loạn choạng ngã nhờ có Nguyễn Thiên Vân đỡ mới không trở về với đất mẹ.
"Khánh chắc đang đến bệnh viện, con đến đó xem sao."
"Đi đi, có tin gì thì báo về cho ba."
Nguyễn Thiên Vân đỡ Cố Mĩ Yên ngồi xuống.
"Chấp nhận đi, khi em chọn My làm thư kí cho Khánh không phải em có ấn tượng rất tốt với con bé sao. Đừng vì quá khứ đã qua mà làm khổ hai đứa nó, em nên tin vào mắt nhìn người của mình."
Nếu là lúc trước bà vẫn tin vào mắt nhìn người của mình nhưng quá khứ đó là vết dơ khó mà rửa sạch được.
"Không có người nào hoàn mĩ, em sẽ không bao giờ tìm ra người hoàn hảo cho vị trí con dâu của em. Đó là cuộc sống của Khánh hãy để tự nó quyết định, có sai lầm cũng tự nó gánh lấy. Tuy quá khứ của My không tốt nhưng biết đâu con bé có thể làm cho Khánh hạnh phúc, không phải Thiên Bình và Hiểu Lan rất vui vẻ sao."
Ngay cả chồng bà cũng thay mặt Khánh khuyên bà đổi ý.
"Em sẽ suy nghĩ."
Cố Mĩ Yên đứng dậy đi về phòng, suy cho cùng bà vẫn muốn con trai bà hạnh phúc. Mà cháu của bà là trai hay gái nhỉ, con của Thiên Bình là trai thì con của Khánh phải là gái, nhất định sẽ rất đáng yêu. Hi vọng My không sao.
Khánh, Âu Dương Thiếu Phong và Dương Thừa Văn chạy như bay vào bệnh viện.
"Ở đây."
Mun vẫy tay, cô vừa đi lấy lời khai về.
"Sao em lại ở đây?"
"Tôi đi cùng My đến bệnh viện."
Dương Thừa Văn có cố gắng nhưng thạch thì vẫn là thạch muốn tan ra còn lắm gian nan, thử thách.
"My sao lại tự bắt cóc?"
Giá như hắn kiên quyết thêm chút nữa đòi đưa cô đến bệnh viện thì sẽ không xảy ra chuyện này. Bây giờ không phải là lúc để hối hận hắn phải bình tĩnh để còn tìm cô.
"Lấy xong kết quả xét nghiệm My đứng ở cửa chờ tôi đi vệ sinh lúc tôi ra thì không thấy My chỉ có túi xách bị rớt lại. Bệnh viện báo cảnh sát còn tôi bị gọi đi lấy lời khi nên nhờ cô y tá lấy diện thoại báo cho anh."
"My có thai bao lâu rồi?"
"Ba tuần, thấy sức khỏe của nó không tốt lẽ ra anh phải đưa nó đến bệnh viện chứ."
Nếu cô không đi vệ sinh vào đúng lúc đó thì My đã không bị bắt cóc.
"Đó không phải là lỗi của cô, đừng tự trách."
"Có thai?"
Âu Dương Thiếu Phong, Dương Thừa Văn nhìn Khánh không biết nói gì hơn, thế là tên tiểu tử này sắp được lên chức.
"Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Mun người bên phía cảnh sát đâu."
"Trong phòng điều khiển của bệnh viện xem lại đoạn ghi hình My bị bắt cóc."
Cả bốn người cùng đi đến phòng điều khiển. Âu Dương Thiếu Phong nói gì đó với người canh cửa cuối cùng họ được đi vào.
Trên màn hình My đúng là đang đứng chờ nhìn cô rất vui còn lấy tay sờ vào bụng mình không hề để ý xung quanh. Một chiếc Mercedes 16 chỗ ngồi dừng ngay trước cửa bệnh viện, một nhóm khoảng mười người bước xuống xe trên người bọn họ mặc tây trang màu đen đặc trưng, chiếc kính đen quá khổ che gần hết gương mặt cơ bản không thể nhận diện được. Trên người còn mang theo súng uy hiếp người xung quanh, những người có mặt ở hiện trường chạy tán loạn. Nghe thấy tiếng động nụ cười trên môi My vụt tắt quay mặt lại nhìn ra cửa chưa kịp lên tiếng đã bị một người trong nhóm bắt cóc lấy khăn tẩm thuốc mê bịt miệng My lại, bế bồng My đưa lên xe rồi biến mất biển số xe vẫn được camera ghi hình lại. Tất cả diễn ra vỏn vẹn trong một phút, giữa thanh thiên bạch nhật còn là nơi đông người kẻ bắt cóc My quả là trắng trợn, không biết sợ là gì.
"Đội trưởng Trình."
Âu Dương Thiếu Phong gọi người đang chăm chú xem đi xem lại đoạn băng ghi hình.
Người được gọi là đội trưởng Trình quay mặt lại liền đứng dậy bắt tay với Âu Dương Thiếu Phong.
"Sao cậu lại ở đây?"
Tuyệt đối không thể xem thường Âu Dương Thiếu Phong, tuy hắn trăng hoa thành tính nhưng thân phận không hề nhỏ chút nào từ ông cố, ông nội cho đến ba hắn đều làm trông quân đội hơn nữa chức vụ không hề nhỏ. Hắn suýt nữa bị đuổi ra khỏi nhà khi không tiếp nối truyền thông quân nhân của gia đình. Những chuyện có liên quan đến quân đội hay cảnh sát cứ để hắn lo là ổn.
"Người bị bắt cóc là..."
"Là vợ chưa cưới của tôi."
Khánh chen ngang, hắn có biết sơ qua người trong cục cảnh sát. Vào cái thời có quyền có tiền mới làm được việc này muốn kinh doanh tốt phải xây dựng một chút quan hệ với người của cục cảnh sát, quân đội và cả chính phủ.
"Nếu là vợ chưa cưới của Nguyễn phó tổng thì chúng tôi phải cố gắng hơn rồi."
"Tất cả nhờ vào đội trưởng Trình."
Khánh nói nhỏ vào tai Âu Dương Thiếu Phong.
"Lấy bản sao đoạn băng ghi hình này cho tớ."
Hắn không thể ngồi chờ người của cục cảnh sát, dám bắt cóc My giữa thanh thiên bạch nhật một cách lộ liễu như thế thì thân phận có điểm hơn người.
"Cứ để tớ lo ba người ra ngoài trước đi."
Ba người vừa bước ra khỏi phòng điều khiển thì cô y tá lúc nãy cầm điện thoại của My đến tìm Mun.
"Hình như người nhà bệnh nhân gọi."
Mun nhận lấy điện thoại rồi cảm ơn cô y tá nhìn tới tên người gọi biểu hiện có chút cứng nhắc.
"Là cô Hiểu Hiểu gọi."
"Đưa tôi."
"Không cần để tôi tự nghe."
Mun đi ra chỗ khác nghe điện thoại phải nói cho mẹ My biết thôi.
Đã không còn ai Dương Thừa Văn hỏi Khánh.
"Cậu không định giải thích sao, bảy năm trước cậu vẫn còn đang hôn mê làm sao có thể yêu My?"
"Tớ giờ còn tâm trạng nào mà giải thích nếu không tìm ra My tất cả chỉ là vô nghĩa."
Khánh đấm tay vào cửa kính hắn chỉ muốn sống yên ổn bên cô mong ước đó có gì sai tại sao cứ muốn tách cô ra khỏi hắn. Để hắn tìm ra kẻ nào bắt cóc My nhất định hắn sẽ băm kẻ đó ra làm trăm mảnh vứt cho chó nhai.
Âu Dương Thiếu Phong đưa bản sao đoạn băng cho Khánh, chỉ cần hắn muốn lấy một bản sao có gì khó.
"Mun đâu rồi?"
"Tôi đây."
Mun nghe điện thoại xong lù lù xuất hiện sau lưng Âu Dương Thiếu Phong.
"Mẹ My sao rồi."
"Còn có thể thế nào nghe My bị bắt cóc hơn nữa đang mang thai con của anh làm cô gần như muốn ngất rồi. My nó không nói cho cô biết nó đã gặp lại anh, hai người cũng lạ thật hai người yêu nhau thì có gì sai mà phải giấu mọi người."
"Tôi và My có nỗi khổ riêng có những chuyện không phải muốn nói là được."
Mun chán nản giọng điệu này y hệt My, có nỗi khổ mà không nói thì ai nết được.
"Sáng mai cô sẽ đến đây, anh ra sân bay đón cô đi."
"Sao rồi?"
Nguyễn Thiên Bình đi quanh bệnh viện tìm Khánh, cuối cùng cũng tìm ra.
"Chẳng có tiến triển gì cả, người bắt cóc không nhận diện được. Sao anh biết mà tới đây?"
"Gọi lại vào số vừa gọi cho em là biết ngay mà."
Nguyễn Thiên Bình đưa trả điện thoại cho Khánh.
"Thư kí Trần có thai mẹ không cần phản đối nữa em cũng không cần hao tổn tâm trí tìm cách để mẹ chấp nhận..."
"Tít...tít."
Tiếng báo có tin nhắn vang lên làm giáng đoạn câu nói của Nguyễn Thiên Bình.
"Là tin nhắn của em mở ra xem đi."
Khánh chỉ mở cho có lệ nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh thì cả người như chìm trong băng, gương mặt tái đi.
Người trong ảnh bị trói hết chân tay, miệng bị băng keo bản to dán lại. Xung quanh rất tối chỉ có ánh sáng mờ mờ từ chiếc đèn ngủ chiếu lên gương mặt My, trông cô không ổn lắm.
Khánh tức giận nắm chặt tay, nhấn nút gọi đi bật luôn cả loa ngoài.
"Em biết anh sẽ gọi cho em mà."
"Nghi Anh cô làm trò gì thế hả, thả My ra."
Nghi Anh cười lên thích thú.
"Em tốn công bắt cô ta về đây sao có thể chưa được lợi gì đã thả ra."
"Cô muốn gì?"
"Lúc trước anh cũng hỏi em câu này, giá như lúc đó anh đồng ý rời xa cô ta thì hôm nay cô ta vẫn còn đang tự do nhưng bây giờ em không cần anh phải rời xa cô ta nữa. Em cho anh ba ngày, ba ngày sau em muốn anh mang giấy đăng kí kết hôn của chúng ta đến gặp em, em sẽ trao trả lại My nguyên vẹn cho anh còn không em sẽ vứt My vào nhà chứa với thân hình kiều diễm của cô ta nhất định sẽ làm cho đàn ông điên cuồng."
Khánh rít lên, hắn lúc này không khác gì Tula vương. Con người khi bị chạm vào cực hạn của chịu đựng họ sẽ không còn là họ nữa.
"Cô câm miệng, cô thử động vào một sợi tóc của My xem tôi sẽ làm gì cô. Giấy đăng kí kết hôn, cô đừng nằm mơ nữa."
"Em nghĩ anh nên suy nghĩ kĩ, em chỉ cần làm vợ của anh còn anh yêu ai, có yêu em hay không em không quan tâm . Ba ngày sau em sẽ đến tìm anh đừng nghĩ tới chuyện cảnh sát sẽ tìm được My cho anh mà bọn họ có tìm được nơi này thì em dám đảm bảo với anh có cho bọn họ thêm mười lá gan bọn họ cũng không dám bén mảng đến đây đâu. Tin tưởng bọn họ không bằng anh đồng ý yêu cầu của em, My như thế nào đều phụ thuộc cả vào anh."
Khánh tắt điện thoại, tay đấm vào cửa kính lần này cả cửa kính cũng vỡ nát. Sự giận giữ của hắn đã lên đến đỉnh điểm, từng mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm vào tay nhưng hắn không thấy đau, máu dọc theo cánh tay nhỏ giọt xuống nền gạch trắng bóng.
"Khánh..."
Cả bốn người đồng loạt kêu lên. Dương Thừa Văn cầm lấy tay Khánh xem vết thương, chưa bao giờ hắn thấy Khánh đáng sợ như lúc này cả người đằng đằng sát khí, mắt cũng hằn cả tơ máu nhỏ li ti.
Khánh giật tay mình ra khỏi tay Dương Thừa Văn, lúc này là lúc nào rồi mà còn chú ý tới vết thương nhỏ xíu này. Vì hắn mà My bị bắt cóc, lúc nghe cô y tá nói hắn không phải không nghĩ qua Nghi Anh là người đứng sau chuyện này nhưng sau đó lại phủ định đi không ngờ lại chính là Nghi Anh.
"Khánh anh tính làm sao nếu Nghi Anh thật vứt nó vào nhà chứa cả nó và đứa nhỏ đều không có đường sống."
"Sẽ không có chuyện đó dù có phải lật tung cả Bắc Kinh tôi cũng phải tìm được My với bất cứ giá nào."

Fic: Hồn ma khốn kiếp, em yêu anh!
Chap 40:

"Hình như cô ta chê mình sống quá lâu muốn đi thăm lão Diêm Vương."
Uyên như oan hồn địa ngục hiện ra sau lưng Khánh. Cuộc điện thoại vừa nãy cô nghe không sót một chữ, dám bắt cóc chị cô còn dám lớn tiếng nói ném vào nhà chứa, lần này Nghi Anh chết là cái chắc.
"Uyên Uyên..."
Giọng Âu Dương Thiếu Phong hơi khác so với thường ngày. Uyên Uyên trước mặt hắn lạnh lẽo như một u hồn, âm trầm đáng sợ sát khí trên người còn nặng hơn cả Khánh.
Chắc Mun đã gọi Uyên Uyên đến.
"Có bao nhiêu người bắt cóc chị My."
"Khoảng mười người, mặc đồ đen có súng, không nhận diện được."
Võ của chị My so với cô không hề thua kém vậy mà bị bắt dễ dàng như vậy, một phút rất ngắn. Nghi Anh rốt cuộc đã tóm được kẻ nào trong giới hắc đạo để giúp cô ta bắt cóc chị My.
"Chị không chống cự sao? Muốn bắt chị đâu có dễ."
Khánh đẩy Âu Dương Thiếu Phong sang một bên tự mình nói chuyện với Uyên Uyên.
"Lúc My ý thức được xung quanh đang xảy ra chuyện gì thì đã bị chụp thuốc mê mang đi rồi."
Uyên Uyên gõ trán suy nghĩ, là người trong giới hắc đạo hơn nữa còn có thế lực không nhỏ. Có lẽ cô nên về nhà một chuyến, năm năm không hề bước chân về đó không biết khi gặp lại còn ai nhận ra cô không.
"Khánh anh đi xử lí vết thương đi, chị mà thấy anh bị thương sẽ không vui đâu. Tôi biết ai có thể tìm ra chị My giúp anh."
"Cô biết, là ai?"
"Người đến club có hắc đạo cũng có bạch đạo, chỉ cần tôi nhờ họ việc tìm ra chị My không khó."
Uyên Uyên quay lưng bước đi, bị Âu Dương Thiếu Phong kéo tay giữ lại.
"Bạch đạo hay hắc đạo em cũng không cần liên quan đến bọn họ, rất nguy hiểm có biết không? Tìm My cứ để bọn anh lo là được."
Uyên Uyên gỡ tay Âu Dương Thiếu Phong ra.
"Để các anh tự lo thì lúc tìm ra chị My chỉ còn là một bộ xương trắng thôi. Anh nghĩ Nghi Anh bắt cóc chị My sao, làm gì có chuyện buồn cười đó nếu không phải có thế lực ngầm nào đó đứng sau chống lưng chị ta sẽ không bao giờ dám lớn tiếng ra điều kiện. Dù là cảnh sát, quân đội hay chính phủ khi đứng trước giới hắc đạo đều phải nể mặt ba phần, có tìm ra được chị chắc gì bọn họ có thể đưa chị ra khỏi đó an toàn. Giới hắc đạo cũng có quy tắc riêng không phải chỉ một vài ba câu nói của cảnh sát mà thả người ra đâu, em sẽ tìm một người có thế lực để can thiệp vào chuyện này. Nếu anh nghĩ cách em dùng không trong sạch thì anh hãy vứt nó ra khỏi đầu ngay lập tức, không có ai trong sạch cả so với em quá khứ của chị My vẫn chưa là gì."
Uyên Uyên bước đi nhưng trong lòng không chút dễ chịu, trước khi cô yêu Âu Dương Thiếu Phong chị My đã nói với cô.
"Yêu người như Âu Dương Thiếu Phong em chỉ có một lựa chọn, dù có đứng trước cái chết cũng không được nói ra quá khứ của em."
Cô và Âu Dương Thiếu Phong dây dưa suốt năm năm nhưng chỉ mới yêu nhau cách đây không lâu, cô giấu chừng đó năm cũng đủ rồi mỗi khi đứng trước mặt anh cô đều có mặc cảm tội lỗi. Anh vẫn nghĩ cô ngây thơ, anh không biết bàn tay mà anh thường nắm lấy khen đẹp đó đã dính rất nhiều máu, nhiều đến mức cô không còn nhớ rõ mình đã giết bao nhiêu người. Mười lăm năm thế giới của cô chỉ có giết chóc, máu và bóng tối chị đã đưa cô ra ánh sáng cô không thể chỉ vì hạnh phúc của bản thân mình mà bỏ mặc chị không lo. Sớm muộn gì Thiếu Phong cũng biết cô là ai thôi.
Tất cả đều sững sờ, bí mật cứ thế dần dần được hé lộ.
Cứ cho là hắn nghe lầm đi, Âu Dương Thiếu Phong quay lại hỏi Mun.
"Cô có biết My quen Uyên Uyên thế nào không?"
Mun cắn môi, cô không biết quá khứ đó là gì nhưng cô biết điều Âu Dương Thiếu Phong đang hỏi.
"Năm năm trước khi My thấy Uyên Uyên bơi ra giữa biển tự tử đã cứu về rồi giao lại Dark night cho Uyên Uyên quản lí, tôi biết chỉ có thế."
Khánh vỗ vai Âu Dương Thiếu Phong, quanh My có rất nhiều bí mật không thể nói.
"Club Dark night là của My, đừng suy nghĩ nữa dù cậu có trốn thì sự thật cũng không thể thay đổi học cách chấp nhận là biện pháp tốt nhất. Tớ đi gặp y tá rửa vết thương."
"Cậu biết điều gì phải không?"
Khánh lắc đầu.
"My không nói cho tớ biết."
Người đàn ông mặc đồ đen cởi trói cho My, lột miếng băng keo dán miệng cô ra rồi lặng lẽ lui ra ngoài. Trong căn phòng rộng lớn với nội thất tương đương khách sạn năm sao chỉ còn lại Nghi Anh và My, không ngờ cô bị bắt cóc mà nhận được đãi ngộ này.
My ngồi trên giường xoa xoa đôi tay bị trói đến đau nhức.
"Tôi đang ở đâu?"
Bị bắt cóc mà có thể bình thản như vậy, lúc tạo ra My có phải các đáng tối cao ngủ gục quên không bỏ dây thần kinh sợ hãi vào.
"Có nói thì cô cũng không biết."
"Thì chị cứ nói đi nhỡ đâu tôi lại biết."
"Đại bản doanh của X-LAO."
My ngơ ngẩn ra vài giây. X-LAO, tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới, đứng đầu Châu Á về buôn bán xũ khí và ma túy. Số cô là số vàng son hay số cục than vậy, cả X-LAO cũng có thể tới được.
"Chị giỏi thật ngay cả Lý Vĩnh Kỳ cũng có thể quen biết."
Nghi Anh hóa đá, My biết X-LAO cô không mấy ngạc nhiên nhưng còn Lý Vĩnh Kỳ thì cô không thể tưởng tượng được. Ngay cả người trong giới hắc đạo còn không biết ai là người đứng đầu X-LAO vậy mà My biết Lý Vĩnh Kỳ.
"Cô là ai?"
"Chẳng phải chị điều tra tôi sao, lẽ ra chị phải biết rõ tôi là ai chứ."
"Haizz...bỏ đi, tôi đói bụng chị có thể cho tôi ăn gì được không, giờ ăn tối qua lâu rồi."
Cô bây giờ không chỉ có một mình, cô có thai mà không hề hay biết. Đây là con của cô và Khánh, cảm giác có một sinh mạng đang dần lớn lên trong người mình thật kì diệu.
"Đến nước này mà cô còn có thể ăn?"
Biết làm sao được cô đói bụng mà.
"Tại sao tôi không thể ăn. Biết trước không thể trốn được thì nên chấp nhận, ăn nhiều ngủ nhiều một chút để tiết kiệm sức lực cứ xem như mình đang đi nghĩ dưỡng là được."
Nghi Anh dỡ khóc dở cười, không lẽ không có chút lo lắng nào.
"Cô đúng khác người."
"Chị muốn tôi giống người, khóc lóc cầu xin chị thả ra. Chị sẽ thả tôi sao, không bao giờ có chuyện đó đâu. Đã biết trước kết quả như thế nào thì tôi việc gì phải làm mấy việc ngu ngốc đó."
"Khẩu vị của Khánh đúng là đặc biệt, tôi sẽ nói người mang thức ăn vào cho cô."
My ăn ngon lành, lo lắng, tất nhiên là có cô cũng không phải là khúc gỗ vô tri vô giác.
"Nghe Nghi Anh nói cô biết tôi?"
Lý Vĩnh Kỳ mở cửa bước vào ngồi xuống ghế đối diện với My.
"..."
"Cô không nghe tôi nói gì sao?"
My uống vào một ngụm nước hoa quả, tiếp tục ăn. Trên mặt hiện rõ năm chữ: Đang ăn miễn nói chuyện.
Lần đầu tiên có người lơ mình, Lý Vĩnh Kỳ không tránh khỏi bực mình nhưng vẫn kiên nhẫn chờ My ăn xong.
My uống vào ngụm nước cuối cùng đẩy phần ăn trống rỗng của mình sang một bên.
"Bây giờ anh có thể hỏi được rồi?"
Vừa bực mình vừa buồn cười, thì ra có ngày hắn phải chờ người khác đồng ý mới có thể hỏi. Đúng là thú vị.
"Cô biết tôi?"
"Không biết."
"Cô có biết đùa với tôi có hậu quả gì không?"
"Tôi việc gì phải đùa với anh. Tôi chỉ nghe người ta nói lão đại của X-LAO tên Lý Vĩnh Kỳ còn cái người tên Lý Vĩnh Kỳ đó tròn méo, to nhỏ thế nào tôi không hề biết cũng chưa từng gặp mặt. Đối với tôi chưa gặp mặt thì không thể gọi là biết."
Mồm mép khá lắm.
"Anh còn gì để hỏi tôi không?'
"Tạm thời không?"
"Vậy tôi hỏi anh câu này được chứ?"
Lý Vĩnh Kỳ nhướng mắt nguy hiểm nhìn My, cô có thể hỏi hắn câu gì.
"Nói đi."
"Lão đại, có cấm kị nào mà chính anh cũng không thể chạm vào hay không?"
Mặt Lý Vĩnh Kỳ âm trầm như rớt vào động băng, hỏi hắn câu này là có ý gì. Cấm kị mà hắn không thể chạm vào chính là người mà hắn yêu thương nhất, chỉ cần người đó nổi giận sẽ hủy diệt cả X-LAO, bao gồm hắn.
Lý Vĩnh Kỳ còn chưa kịp hỏi My tại sao lại hỏi hắn câu đó thì người đàn ông trung niên đi vào phòng nói nhỏ bên tai Lý Vĩnh Kỳ tin gì đó khiến hắn rất ngạc nhiên, trên gương mặt băng sơn vạn năm còn nhiễm ý cười rất vui vẻ.
"Chú ra ngoài đi, xong việc gọi Nghi Anh đến gặp tôi."
Người đàn ông trung niên lặng lẽ lui ra vẫn như lúc trước là cái bóng âm thầm, không tiếng động.
"Có những câu hỏi không nên nói ra miệng, cô là người thông minh chắc hiểu tôi nói gì?"
Lý Vĩnh Kỳ bỏ lại một câu rồi đi ra khỏi phòng, sao lại về đúng lúc này. Bước đi nhanh hơn trở về phòng làm việc của mình.
"Uyên Uyên..."
Uyên Uyên ngồi trên ghế chẳng buồn liếc mắt nhìn ông anh trai.
Đối với việc này Lý Vĩnh Kỳ gặp nhiều thành quen, bây giờ mà Uyên Uyên vui mừng nói cười với hắn mới có vấn đề. Uyên Uyên chính là cấm kị không thể chạm vào của hắn.
"Năm năm nay em đi đâu sao không về nhà?"
Ngày Uyên Uyên biến mất hắn như muốn điên lên điều động cả X-LAO cũng không thể tìm ra, em gái hắn cứ như bốc hơi khỏi mặt đất. Sau đó Uyên Uyên chỉ điện về nói không trở về X-LAO nữa, từ nay sẽ sống một cuộc sống bình thường không có giết chóc rồi biệt tích cho đến bây giờ.
"Em vẫn ở đây chỉ là không muốn về."
"Em sống tốt chứ?"
Uyên Uyên gật đầu, cô biết anh rất thương cô. Lúc còn nhỏ khi ba huấn luyện anh và cô trở thành sát thủ cả hai là đối thủ của nhau đã từng cầm súng chĩa vào nhau không biết bao nhiêu lần nhưng khi kết thúc huấn luyện anh là người thương cô nhất, cái gì cũng nhường cho cô còn hay lén ba chịu phạt thay cô nữa.
"Em cần anh giúp em một chuyện."
"Em nói đi."
Uyên Uyên đưa ảnh của My cho Lý Vĩnh Kỳ.
"Tìm người này cho em, với thế lực hiện nay của X-LAO tìm ra người này không khó đúng không?"
Lý Vĩnh Kỳ gật đầu, không ổn rồi nhưng kế hoạch của hắn không thể dừng lại.
"Em có quan hệ gì với người này?"
"Đó là chị là me, là người thân của em. Nếu không nhờ chị ấy ngăn em lại thì em đã chết từ lâu rồi, chị ấy biết em là ai nhưng vẫn đối xử với em rất tốt."
Càng quan trọng thì hắn càng không thể nói. Thiếu sót của hắn là chỉ điều tra quá khứ mà không điều tra các mối quan hệ hiện tại của My nếu biết trước My có quen biết với em gái hắn thì hắn sẽ không ngu ngốc để Nghi Anh bắt cóc My.
Uyên Uyên viết số điện thoại của mình lên tờ giấy rồi đưa cho Lý Vĩnh Kỳ.
"Tìm được người thì gọi cho em."
"Tìm được rồi em tính làm gì?"
"Làm gì sao? Em bây giờ không phải là em của trước đây chỉ cần chị My không sao em có thể suy nghĩ mà tha cho bọn người ngu xuẩn đó một con đường sống, còn nếu trên người chị My có một vết thương nhỏ nào em sẽ cho bọn họ biết thế nào là sống không bằng chết."
Uyên Uyên bắt đầu giết người từ khi ba tuổi, con mồi của nó không bao giờ được chết thoải mái. Mười lăm năm chơi đùa với mạng sống của con người nó đã sớm biết cách hành hạ con mồi đến muốn sống không được muốn chết cũng không xong, con mồi càng sợ hãi van xin thì nó càng hưng phấn.
"Em phải về đây, em muốn anh tìm ra chị ấy trước ba ngày."
"Ừ."
Uyên Uyên về không lâu thì Nghi Anh đi vào gặp Lý Vĩnh Kỳ.
"Anh tìm em."
"Sáng ngày mai đưa Trần My ra khỏi X-LAO, chú Lý sẽ sắp xếp người đi theo cô."
"Anh muốn em đưa cô ta đi đâu?"
"Tùy cô, đi gặp chú Lý chuẩn bị đi."
Để My ở lại X-LAO sớm muộn gì Uyên Uyên cũng biết.
Cửa thang máy mở ra, Uyên Uyên lê thân xác mệt mỏi trở về nhà. Hôm nay đúng là xui xẻo, chị My bị bắt cóc, ở club thì bị một đám người chán sống gây chuyện.
Tiếng bước chân quen thuộc vang lên sau lưng, một giờ sáng rồi sao anh còn chưa về nhà.
Âu Dương Thiếu Phong cầm lấy túi xách của Uyên Uyên, đi bên cạnh im lặng không nói gì.
"Anh đợi em bao lâu rồi?"
"Anh không biết."
Hắn chỉ biết đợi cô về không quan tâm thời gian bao lâu.
"Sao anh không tới club tìm em?"
"Em còn phải làm việc."
Còn mười mét nữa là tới căn hộ cô đang ở, nếu bây giờ không đòi hỏi anh một chút e rằng sau này không còn cơ hội nữa.
"Thiếu Phong, bế em về nhà được không?"
Âu Dương Thiếu Phong dừng bước, từ lúc quen nhau đến giờ cái gì Uyên Uyên cũng đều làm theo ý hắn không đòi hỏi ở hắn bất cứ thứ gì, đôi lúc vì cô như vậy mà hắn nỗi cáu nhưng bây giờ...
"Sao tự nhiên lại muốn như vậy?"
Uyên Uyên cười, nụ cười thật buồn.
"Em muốn nhân lúc anh còn nghĩ em là người tốt để đòi hỏi một chút, em sợ khi anh biết em là ai sẽ không thèm nhìn đến em nữa."
"Em..."
Uyên Uyên cắt ngang.
"Sớm muộn gì anh cũng biết nhưng em sẽ không nói bây giờ đâu. Nói ra em sẽ không còn mặc cảm tội lỗi khi đứng trước mặt anh nữa nhưng nói ra cũng sẽ rất đau, em bây giờ chưa đủ dũng khí để cho anh biết. Anh cứ xem như em chưa nói gì đi, em về đây."
Uyên Uyên đi trước, cô muốn khóc nhưng không khóc được cảm xúc của cô đã sớm chai lì theo từng năm tháng ngươi giết ta, ta giết ngươi đó rồi.
Âu Dương Thiếu Phong rối rắm nhưng vẫn đuổi theo bế Uyên Uyên đưa về nhà.
Uyên Uyên khẽ cười, vòng tay qua cổ Âu Dương Thiếu Phong.
"Em đã ăn gì chưa?"
"Em ăn ở club rồi."
"Nghỉ ngơi nhiều một chút, em là người bằng xương bằng thịt chứ không phải sắt thép."
Phụ nữ bên cạnh hắn rất nhiều nhưng người có thể khiến hắn yêu chỉ có mình cô.
"Em biết rồi, dù mọi người có nghĩ chị như thế nào thì đối với em chị luôn vĩ đại."
Không phải ai cũng có thể chấp nhận một sát thủ.
Đặt Uyên Uyên nằm trên giường kéo chăn đắp mới đứng dậy. Tay áo hắn bị Uyên Uyên cầm chặt không buôn.
"Gần sáng rồi em mau ngủ đi."
"Không muốn, em ngủ rồi anh sẽ đi mất."
Âu Dương Thiếu Phong ngồi lại xuống giường nhéo mũi Uyên Uyên.
"Không muốn anh đi?"
Cho đến bây giờ hắn chưa từng ở lại nhà cô, cô cũng không bao giờ nói hắn ở lại.
"Không được sao."
Uyên Uyên lầm bầm trong miệng.
"Chẳng phải anh vẫn ở lại với mấy người phụ nữ kia sao."
"Không được so sánh, em khác với họ."
Hừ...cô không thích khác.
"Em không biết, em muốn anh làm gối ôm của em."
Âu Dương Thiếu Phong lấy tay chỉ vào môi mình.
"Hôn anh đi anh sẽ ủy khuất bản thân làm gối ôm của em một đêm."
Uyên Uyên làm theo lời Âu Dương Thiếu Phong nói nhưng thay đổi một chút không phải hôn môi mà là cắn môi Âu Dương Thiếu Phong.
"Lý Nhã Uyên, lần này em chết chắc."
Nhận thấy nguy hiểm, Uyên Uyên cười khanh khách tung chăn nhảy xuống giường chạy trốn.
"A... cưỡng bức con gái nhà lành."
"Cưỡng bức con gái nhà lành? Hôm nay anh sẽ cho em biết thế nào là cưỡng bức con gái nhà lành."
Xem ra hắn phải dạy bảo cô tốt một chút, đối với cô thương hương tiếc ngọc làm cô quên mất hắn là ai.
Người trốn ta tìm, Uyên Uyên có chạy đằng trời thì cũng bị Âu Dương Thiếu Phong tóm gọn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro