43+44 ----The end---

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fic: Hồn ma khốn kiếp, em yêu anh!
Chap 43:

Cả bệnh viện chìm trong yên tĩnh ngoài kia gió đêm trêu đùa mấy chiếc lá khô phát ra âm thanh xào xạc, mọi thứ đã ngủ yên chỉ còn chiếc đồng hồ vẫn nhấc từng chiếc kim một cho đến khi ba chiếc kim cùng điểm đúng 12 giờ.
Đôi mắt ngủ say của Khánh nặng nề mở ra mọi thứ chỉ là một màu trắng mờ nhạt hắn đang ở bênh viện sao? My đâu rồi, hắn phải tìm My. Khánh gỡ kim truyền dịch trên tay ra loạn choạng bước xuống giường, lúc lăn xuống dốc đầu hắn bị va đập nhẹ đến bây giờ vẫn còn đau. Tiếng hít thở nhẹ nhàng, đều đều truyền vào tai Khánh đưa mắt nhìn quanh. Đúng thật là hắn cuống cuồng như vậy để làm gì chẳng phải My đang ở cạnh hắn hay sao, chỉ là nằm trên giường khác thôi. Nhẹ tay hết sức có thể kéo ghế ngồi cạnh giường My, hắn thích nhìn cô ngủ. Vuốt lại mấy sợi tóc lào xòa trên trán cô, mọi chuyện đều qua rồi từ nay sẽ không còn gì có thể ngăn cản hắn ở cạnh cô nữa.
"Ưm..."
My bị quấy rầy nhăn mặt trở mình nhưng không tỉnh lại, hắn làm sao có thể quên cô là heo lười lúc trước để gọi được cô dậy hắn không biết phải tốn bao nhiêu công sức nhưng không sao dù cô có lười cũng chỉ mình hắn thấy.
Sáng hôm sau Nguyễn Thiên Vân, Cố Mĩ Yên, Đồng Hiểu Hiểu và Đan Linh cùng tới bệnh viện. Nguyễn Thiên Vân mở cửa định bước vào đã đứng yên như tượng, con trai ông tỉnh từ lúc nào nhưng thế này thì...
Cố Mĩ Yên khó chịu, vào thì không vào cứ đứng ở cửa choáng đường.
"Sao không vào?"
"Tự xem đi."
Khánh gục đầu ngủ bên mép giường, một tay làm gối còn một tay đan vào năm ngón tay của My ngủ ngon lành.
"Ưm..."
My chậm rãi mở mắt ra mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi làm cô hơi khó chịu, muốn nôn. Cử động mới biết tay mình bị nắm lấy, anh có giường không ngủ đi qua ngủ gục bên giường của cô làm gì chứ. Người đã bị thương thế kia mà còn không biết lo cho bản thân, theo kinh nghiệm ngủ gục trong lớp của cô thì anh tỉnh dậy sẽ rất đau lưng.
My lấy bàn tay vẫn còn tự do lướt qua hàng mi của Khánh, vẫn như năm đó muốn nhổ sợi dài nhất.
"A..."
Khánh choàng tỉnh giấc bắt lấy tay thủ phạm nhưng đã quá trễ.
My tươi cười như hoa cầm sợi lông mi bé nhỏ phe phẩy trước mặt Khánh.
"Lần này thì được rồi."
Khánh đen mặt, nhân lúc quân địch không để ý ngồi lên giường giữ lấy gáy cô tùy tiện vừa hôn vừa cắn, để xem lần sau em có dám nghịch hay không.
Khánh buông My ra vừa lòng nhìn đôi môi hơi sưng đỏ của cô, cười có chút sở khanh.
"Anh...anh... anh..."
My vừa nói vừa thở, rất không cam lòng không lẽ cô cứ bị anh cưỡng hôn mãi sao. Lão thiên sao ngài lại bất công như thế... con ghét ngài.
Gương mặt của Khánh một lần nữa áp sát mặt My, cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh đang chiếm lấy từng tế bào trên mặt cô bất giác mặt cũng đỏ theo.
Hai gương mặt chỉ còn cách nhau vài mi li mét.
"Anh làm sao hả?"
Anh bỉ ổi, vô liên sỉ. Anh đánh lén em.
Cô thật sự rất muốn hét lên như thế nhưng cô biết nói ra sẽ có chuyện gì đang đợi cô ở phía trước. Biết làm sao được số trời đã định cô chỉ có thể bị anh bắt nạt.
"Mẹ, chúng ta trở thành người vô hình rồi."
Khánh nhìn ra cửa, trong phòng có thêm người từ lúc nào.
My ngượng chín mặt, cô tỉnh dậy trước nhưng không phát hiện có người đi vào thật mất mặt mà. Cô rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Khánh khẽ ho vài tiếng quay mặt sang nhìn gương mặt đỏ như cà chua chín của My không khỏi buồn cười, em ngượng ngùng cái gì chứ.
"Mọi người đến sao không lên tiếng."
Cả bốn người ngồi xuống ghế trong phòng ánh mắt tập trung hết trên người My.
Đan Linh che miệng cười khúc khích, hạnh phúc quá đi mất.
"Tại thấy hai người như vậy nên..."
Nói chưa hết câu lại cười, không ngờ chị dễ bị bắt nạt như vậy.
"Nhìn hai đứa như thế này ai mà nghĩ hai đứa vừa đi dạo ở chỗ Diêm Vương về chứ."
Sau mọi chuyện Cố Mĩ Yên đã không còn phản đối nữa, không chỉ vì My là con của Hiểu Hiểu mà còn vì con trai bà đã yêu My đến mức si mê tuyệt đối đến cả mạng sống cũng không cần nữa rồi.
My vuốt lại mái tóc hơi rối muốn bước chân xuống giường.
"Con ngồi yên đi, bác sĩ nói con bị động thai phải nghỉ ngơi nhiều."
Động thai...My ngoan ngoãn ngồi trên giường. Hai tay đặt lên bụng, chỉ mới ba tuần thôi cô không muốn mất đứa nhỏ.
"Mẹ và Đan Linh đến Bắc Kinh khi nào?"
"Ngay sau hôm con bị bắt cóc."
Đan Linh mon men lại gần ngồi xuống giường bệnh của My.
"Chị, em có chuyện này rất thú vị chị có muốn nghe không?"
Nhìn gương mặt thần thần bí của Đan Linh, My có chút tò mò muốn biết.
"Muốn."
"Chị bị bắt cóc nên chưa biết mẹ và ba mẹ anh Khánh có quen biết từ trước đúng không?"
Có quen biết, cô làn đầu tiên nghe nói chuyện này khẽ liếc mắt sang nhìn Khánh thấy anh gật đầu mới tin hoàn toàn. Trùng hợp thật.
"Hơn nữa..."
Đan Linh cười thầm, đây mới là chuyện thú vị.
"Hơn nửa sao em nói nhanh đi, úp úp mở mở."
"Chị à, em phát hiện chị ngày càng thiếu kiên nhẫn nha."
My đen mặt, đây có phải là muốn đùa với cô.
Nhìn gương mặt đã đen đi trông thấy của My trái tim bé nhỏ của Đan Linh không khỏi nhảy nhót vài cái, phụ nữ có thai rất dễ cáu giận xem ra là thật.
Đồng Hiểu Hiểu lắc đầu lại chuyện đó chứ gì. Im lặng uống trà do con rể tương lai rót.
"Đừng nóng em sẽ nói ngay mà."
"Mối tình đầu của cả ba và mẹ là ba mẹ của anh Khánh."
Sốc toàn tập, không chỉ có My cả Khánh cũng không tài nào tin được. Ba hắn trước đây yêu mẹ của My, còm mẹ hắn lại yêu ba của My sao. Đây là loại duyên phận gì.
"Mẹ... là thật sao?"
Đồng Hiểu Hiểu gật đầu, đã là chuyện ngày xưa rồi, có lẽ hai đứa đang tiếp tục duyên phận mà trước đây bà và Mĩ Yên đã bỏ qua .
Đan Linh quay đầu lại nhìn Khánh, dây mơ rễ má thế này hai người còn lo nghĩ gì nữa.
"Em có thể gọi anh là anh rễ được không?"
Khánh gật đầu, thật ra trên phương diện pháp luật hắn đã là chồng hợp pháp của My rồi.(T/g: Thật ra anh Khánh mới là hồ ly giả trang thỏ trắng chỉ có chị My ngây thơ bị lừa bán mà không hay biết. Khánh: Nói gì vậy *liếc* T/g: Hok j hehe)
"Em giao chị em cho anh, anh không được bắt nạt chị em đâu đó."
"Em không cần lo điều đó, làm gì có ai bắt nạt được chị của em."
Tất nhiên phải ngoại trừ hắn.
Cố Mĩ Yên đặt li trà xuống bàn, dù bà chấp nhận nhưng có rất nhiều chuyện khiến bà thắc mắc
"My, con thấy trong người thế nào rồi."
"Con ổn."
Thật ra cô có chút áp lực tâm lí, dù sao mẹ của Khánh cũng không thích cô lắm.
"Vậy thì tốt, dì có thể hỏi con một chuyện không?"
"Dạ được, nếu con biết nhất định con sẽ nói đúng sự thật."
Bà đã hỏi Hiểu Hiểu, Đan Linh và cả Mun nhưng câu trả lời của ba người chỉ có một lại còn giống hệt nhau.
"Con và Khánh yêu nhau bao lâu rồi?"
"Bảy năm."
"Con có biết bảy năm trước Khánh đang hôn mê không?"
"Con biết."
Khánh bước nhanh về phía giường My ngăn cô lại.
"Để anh nói, không được làm bản thân căng thẳng."
"Có gì mẹ cứ hỏi con."
Dù có là sự thật nhưng nói ra chuyện này không phải dễ, nói ra là một chuyện có ai tin hay không lại là một chuyện khác. Cứ để hắn một lần đứng trước mặt người khác thừa nhận tất cả, che mưa chắn gió cho cô.
Nguyễn Thiên Vân đặt li trà đã lạnh xuống bàn, câu trả lời cảu My không giống như đang nói dối nhưng là bảy năm trước thì không thể nào.
"Con chỉ cần nói sự thật là đủ."
Khánh ngồi xuống giường , bắt đầu câu chuyện.
"Mẹ có nhớ con đã từng nói với mẹ nếu không nhờ My thì con bây giờ vẫn chỉ là một cái xác không hồn nằm trên giường bệnh không?"
Cố Mĩ Yên gật đầu, tuy bà không biết câu nói đó có ý gì nhưng bà vẫn nhớ rõ.
"Con..đã từng..là một...hồn ma."
Căn phòng yên lặng đến mức tiếng lá rơi ngoài kia cũng có thể nghe thấy rõ mồn một, thời gian như đang dừng lại bởi câu nói của Khánh. Thật lâu sau...
"Anh rể đừng đùa quá đáng như vậy chứ, em không phải chị em không thích truyện ma."
"Anh không đùa đó là sự thật."
Ba người còn lại cũng không tin, trên đời này làm gì có chuyện ma quỷ tồn tại.
"Con biết mọi người sẽ không tin nhưng con vẫn phải nói. Khi con gây tai nạn hồn của con đã lìa khỏi xác, thứ mà ba mẹ thấy chỉ là một Khánh với thân xác trống rỗng. Linh hồn con trôi dạt tới Việt Nam, con không biết tại sao mình đến được đó càng không biết lí do vì sao mình nói được tiếng Việt mọi việc cứ như đã được sắp đặt từ trước. Một tháng sau con gặp My ngoài biển khi đó cô ấy còn chưa tới mười tám tuổi, con không thể về nhà cũng không có nơi nào để ở nên con đi theo nhờ cô ấy giúp đỡ. Con lúc đó giống như cô ấy nói là một tên không nhà không cửa, sống lang thang, vất vưởng, không có tương lai, không biết ngày trở về."
My cầm lấy tay Khánh, mười ngón siết chặt tự mình tiếp tục câu chuyện.
"Ngoại trừ con không ai thấy, nói chuyện hay chạm vào được linh hồn của Khánh đối với họ anh ấy không tồn tại. Lúc đó con sống một mình rất buồn chán, Khánh cũng không gây phiền phức gì cho con nên con để anh ấy ở lại nhà. Khi mẹ cùng Đăng Quân và Đan Linh ra Huế đón tết Khánh cũng ở trong nhà mình vì con sợ mẹ nói muốn gặp Khánh nên con mới nói là anh ấy về nhà rồi. Mọi người thấy con đeo tai nghe nói chuyện với Khánh cũng là giả, anh ấy luôn ở cạnh con một bước cũng không rời. Lúc con sắp thi tốt nghiệp thì Khánh biến mất, đi mà không nói với con một lời nào, khi đó con thật sự rất sợ Khánh không thể trở về với thân xác mà biến mất hẳn thì sau này con phải làm thế nào. Hơn nửa năm sau đó khi Khánh tỉnh dậy cũng là lúc con vừa đặt chân xuống sân bay Bắc Kinh mãi tới năm năm sau chúng con mới gặp lại nhau nên mọi người mới nghĩ con và Khánh quen nhau mới hai tháng."
Dây tơ hồng của Nguyệt Lão đã quấn chặt lấy hai cuộc đời không hề liên quan đến nhau họp lại thành một. Yêu thương, đợi chờ, đau khổ đan xen nối tiếp nhau nhưng hạnh phúc vẫn mỉm cười với họ.
Nếu không phải vì thói đời bề dâu
Tình yêu thật sự làm sao có thể hiển hiện
Trải qua mưa dập gió vùi mùa xuân âm áp đang ở trước mắt.
Chỉ có như thế những ai đang yêu mới trân trọng những gì đang có.
Những gương mặt chứa đựng kinh hoàng, hoảng sợ và phần lớn là không thể tin nổi nhìn hai người đang ngồi trên cùng một chiếc giường. Thời đại khoa học- kĩ thuật phát triển những thứ đại loại như ma quỷ chỉ có trong thế giới tâm linh không có thật của con người, thật không thể tưởng tượng nổi trước mắt họ có một người đã từng là hồn ma và một người khác lại yêu chính hồn ma đó.
Những chuyện như thế này không đơn giản chỉ là kinh dị, tin hay không tin.
"Ba mẹ đã thấy căn phòng trong nhà của con rồi đúng không, nó rất giống phòng ngủ của My ở Việt Nam con định sau khi tìm ra My sẽ để cô ấy sống ở đó. Có nhiều chuyện con người không thể tưởng tượng được, con không bắt buộc mọi người phải tin những gì con nói ngay bây giờ nhưng đó là sự thật không thể nào thay đổi mà nếu như có con cũng không muốn thay đổi."
Cố Mĩ Yên bần thần đứng dậy lấy túi xách đi ra ngoài sau đó Nguyễn Thiên Vân, Đồng Hiểu Hiểu và Đan Linh cũng theo sau. Mấy phút sau Cố Mĩ Yên quay lại không đi vào mà chỉ đứng ở cửa.
"My cảm ơn con đã chấp nhận Khánh. Sau khi khỏe lại hai đứa hãy nhanh chọn ngày kết hôn, để bụng lớn mặt áo cưới không đẹp dù sao cũng chỉ có thể mặt áo cưới có một lần."
Nói xong Cố Mĩ Yên quay lưng bước đi, có tin hay không cũng phải tổ chức lễ cưới.
"Khánh chúng ta có thể xem là tu thành chính quả rồi phải không?"
Khánh cười ôm lấy My. Hắn mua một còn được tặng một, phải về nhà sửa sang lại một căn phòng cho tiểu bảo bối thôi.
"Em nói xem con chúng ta là trai hay gái?"
"Anh muốn nó là trai hay gái?"
"Anh và mẹ đều muốn nó là con gái nhưng đâu phải anh muốn là được."
Cô lại muốn nó là con trai. Con trai thường rất nghe lời mẹ lúc đó cô sẽ có thêm đồng minh để giúp cô bắt nạt anh.
"Em chọn ngày kết hôn đi, anh không muốn sau này em nhìn ảnh cưới mà tiếc nuối."
My nhẩm tính, có tia sáng kì dị lóe lên trong đầu.
"Cuối tháng sau được không anh?"
Cuối tháng sau là... Khánh dở khóc dỡ cười.
"31-10, lễ Hallowen. Em có thể chọn ngày đặc biệt hơn một chút không?"
"Không thể, ngày đó không phải rất tuyệt sao. Lễ cưới của chúng ta sẽ là lễ cưới đặc biệt nhất trong lịch sử."
Đúng là đặc biệt, chỉ có cô mói lấy ngày lễ ma quỷ làm ngày cưới. Ừm...ma quỷ, hình như hắn đang tự mắng chính bản thân mình.
"Em không hối hận?"
"Không."
My nói như chém đinh chặt sắt.
"Vậy thì anh sẽ nói Daney thiết kế riêng cho em một bộ váy cưới của quỷ biến em thành cô dâu ma."
"Ma thì ma, dù gì cô dâu ma cũng sẽ bước vào lễ đường với chú rễ ma."
Cô thì sắp kết hôn còn Uyên Uyên thì vì cô mà bỏ qua hạnh phúc của mình, cô không biết phải nói gì ngoài câu xin lỗi khó khăn lắm Uyên Uyên mới có thể sống một cuộc sống bình thường.
"Chị đừng nhìn em bằng gương mặt tràn ngập tội lỗi đó, đâu phải là lỗi của chị. Em không thể sống mà giấu Thiếu Phong mãi được, nói ra rồi thật nhẹ nhõm."
"Vậy em có vui không, em đúng là ngốc nếu có thể cho thời gian quay trở lại chị nghĩ Âu Dương Thiếu Phong cũng không muốn biết được sự thật tàn khốc này."
Điều đáng nói là thời gian không thể quay ngược trở lại, sự thật không nên biết cũng đã biết rồi.
"Đến em còn không biết làm thế nào để tha thứ cho quá khứ của mình thì Thiếu Phong làm sao có thể tha thứ. Từ đầu đã định là không thể nhưng em vẫn cố chấp yêu Thiếu Phong, kết quả này là do em tự chuốt lấy, Thiếu Phong có hận em thì cũng xứng đáng thôi em còn có thể trách ai."
"Uyên Uyên...không ai có thể lựa chọn chỗ để sinh ra."
Sinh ra trong gia đinh hắc đạo không cho phép bản thân nhu nhược, chỉ bộc lộ một chút yếu mềm sẽ bị dè bĩu, khinh khi. Cuộc sống đã định sẵn là phải dẫm đạp lên mạng sống của người khác, người giết ta, ta giết ngươi là luật bất thành văn không ai có thể thay đổi. Muốn sống như một con người chỉ có cách ép bản thân trở nên tàn nhẫn, sắt đá dù có phải uống máu tanh cũng phải chấp nhận.
"Có lẽ em không đến dự lễ cưới của chị được, em sẽ ra nước ngoài một thời gian chờ khi tâm trạng ổn định em sẽ về."
"Khi nào em đi."
"Ngày mai."
"Em cứ đi đi, nghỉ ngơi một thời gian, chơi thật vui rồi hãy về."
Cũng tốt, hãy cho bản thân một khoảng lặng để suy nghĩ lại biết đâu sẽ tìm được ánh mặt trời mới.

Fic: Hồn ma khốn kiếp, em yêu anh!!!!!
Chap 44 (cuối):

"Đẹp không?"
My mặc váy cưới xoay một vòng trước mặc Mun, bộ dáng này thật giống với câu "Hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh" bất hủ trong truyện Kiều.
"Không đẹp mới lạ ấy, trên người bà từ váy cưới cho đến trang sức đeo trên người đều là do Daney thiết kế. Người ta mặc váy cưới màu trắng tinh khôi còn bà lại diện một màu đen u ám thật không hiểu nổi Khánh nghĩ gì, anh ta là ma chứ đâu phải bà."
Đến bây giờ nghĩ lại cô còn rợn cả người. Yêu một hồn ma, khẩu vị của My đúng là đặc biệt.
My cười hắc ám ngồi xuống ghế, sau cô sẽ là Mun đi.
"Nghe nói có người đã chấp nhận Dương Thừa Văn."
Mun liếc xéo My, việc gì phải nói bóng gió cô chấp nhận đấy thì sao nào. Uyên Uyên như vậy không lẽ cô không học được gì, cô không muốn sau này phải hối hận.
"Anh ta mà không đối xử tốt với tớ, không nói nhiều tớ sẽ đá anh ta."
My hất cằm ý bảo Mun nhìn ra sau lưng, vui rồi đây.
Mun ha ha cười đá chân My, biết có người tới sao không nói với cô.
Dương Thừa Văn đi tới gần Mun nói nhỏ vào tai cô, giọng nghe qua thì rất bình thản nhưng ai mà biết được Dương Thừa Văn đang nghĩ gì, cái bề ngoài ôn nhu nho nhã kia cũng chỉ lừa được mấy chú nai con ngây thơ thôi.
"Em muốn đá ai, sẽ đau chân lắm đó. Em đau anh cũng không được thoải mái."
Mun cây ngay không sợ chết đứng, khi còn có thể anh cứ cố hết sức mà cười.
"Em cũng đâu muốn đá, tại người ta cứ bắt nạt em thôi. Em đâu thể để bản thân chịu thiệt thòi, không phải anh nói với em không được để bản thân chịu ấm ức sao. Em chỉ là đang đoán trước tình hình để tự bảo vệ mình."
Dương Thừa Văn triệt để im lặng nói đúng hơn là không muốn cùng Mun tranh cãi. Đối với Mun không thể dùng lời nói để thể hiện tấm lòng cái cốt yếu là ở hành động, yêu bằng miệng thì chẳng có ý nghĩa gì.
Chậc...chậc...cặp đôi oan gia ngõ hẹp này thế nào mà lại yêu nhau, càng ngày càng không thể hiểu được tiêu chuẩn nối tơ hồng của Nguyệt Lão.
"Dương Thừa Văn dù anh có nhớ Mun thì cũng không nên xông vào mà không báo trước thế chứ, đây là phòng tôi nhỡ anh vào mà nhìn thấy cái gì không nên thấy thì anh tính làm sao?"
"Tôi cũng đâu nhìn thấy gì, hai người nhanh xuống ăn cơm đi."
Mai là Hallowen cũng là ngày cưới của cô, tối nay Khánh đích thân xuống bếp nấu đãi mọi người một bữa. Cô chỉ cần ngửi thấy mùi thức ăn là nôn đến bán sống bán chết, mang thai cũng thật khổ.
"Xuống cùng Dương Thừa Văn đi, tớ thay đồ xong sẽ xuống."
"Ừ, thay nhanh lên."
Là đêm cuối cùng của cuộc sống độc thân Khánh ngồi đàm đạo với Âu Dương Thiếu Phong và Dương Thừa Văn đến nửa đêm. Lúc về phòng ngủ cả cơ thể nhàn nhạc mùi rượu nhưng vẫn còn rất tỉnh táo.
My mở hai mắt tròn to nhìn trần nhà, bực mình quá không ngủ được.
"Sao em còn chưa ngủ ngày mai sẽ rất mệt."
Khánh lên giường, không cần nhắc nhở tự lấy tay mình làm gối cho My, đã thành thói quen rồi.
"Em không ngủ được."
Có thể là do cô hồi hộp quá.
"Em lo ngày mai em thể hiện không tốt."
Tiệc cưới không chỉ có mỗi người trong nhà, danh giá như Nguyễn gia có rất nhiều đối tác làm ăn, người có quyền thế đến dự. Nhỡ cô làm sai điều gì sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều người.
"Không cần lo cứ đứng sau lưng anh là được. Ai hỏi anh sẽ trả lời, ai mời rượu anh sẽ thay em uống hết, mọi việc cứ giao cho anh. Em chỉ cần tin tưởng vào chồng em."
"Chồng gì chứ chúng ta còn chưa kết hôn."
Khánh ngồi dậy mở tủ lấy ra "giấy bán thân" của My.
My không hiểu mở ra xem, đọc chưa hết dòng đầu tiên máu trong người cô như muốn chảy ngược.
"Nguyễn Văn Khánh..."
Hắn biết cô sẽ như thế này mà, trước sau gì cũng đăng kí trước hay sau đều không quan trọng.
"Đừng nóng, anh chỉ chuẩn bị trước thôi."
Nội tâm My gào thét, tại sao cô lại gặp phải tên sắc thú đội lốt cừu này chứ. Anh là tên khốn kiếp, bề ngoài tiên nhân bên trong phúc hắc một bụng hồ ly. Rõ ràng cô vẫn còn độc thân, rõ ràng là cô chưa kí vào giấy kết hôn tại sao tờ giấy này lại ghi cô là phụ nữ đã có chồng hơn nữa có chồng gần hai tháng, cô còn chưa bước vào lễ đường mà. Oa....oa....là anh cường thủ hào đoạt cô. Nuốt nước mắt chảy ngược vào trong My lên giọng chất vấn.
"Anh làm cái này lúc nào?"
Khánh làm như không thấy nỗi ấm ức trong người My, tỉnh bơ trả lời.
"Tối hôm Nghi Anh bắt cóc em, cô ta muốn có giấy đăng kí kết hôn mà anh lại không muốn nên anh mới đi đăng kí cho chúng ta trước. Pháp luật quy định hôn nhân một vợ một chồng, anh đã là chồng của em thì làm sao có thể trở thành chồng của người khác đây cũng không phải cổ đại đàn ông có thể tam thê tứ thiếp."
Nói tóm lại là vì bảo vệ hạnh phúc của anh và cô nên anh mới làm vậy. Dù thế cô vẫn nuốt không trôi nỗi ấm ức trong người, ấm ức không chịu được.
"Gì chứ, em có kí vào giấy đăng kí kết hôn đâu."
"Nguyễn nhị thiếu của Nguyễn gia cũng không phải chỉ được cái vẻ bề ngoài, chỉ cần anh muốn em không cần kí vào đó anh cũng sẽ là chồng hợp pháp của em."
Khánh anh lợi hại, quen anh lâu như vậy bây giờ cô mới biết anh cũng có thủ đoạn. Hồn ma khốn kiếp vẫn là hồn ma khốn kiếp hận một nỗi cô lại yêu hồn ma khốn kiếp này a.
"Em giận?"
"Không có."
Không mới lạ đấy, ngay cả mình lấy chồng vào ngày nào cũng không biết cô làm người không phải thất bại bình thường. Nằm xuống trùm chăn ngủ.
Khánh buồn cười còn nói là không có. Đặt giấy kết hôn vào chỗ cũ nằm xuống kéo My ôm vào lòng rồi hôn lên đôi môi mọng đỏ của cô.
"Tiểu My, mẹ con giận ba rồi kìa."
Khánh luôn nói đứa nhỏ là con gái, ngồi vắt óc suy nghĩ ra không biết bao nhiêu cái tên mĩ lệ nhưng vẫn không hài lòng cuối cùng lấy một tên trong tên cô đặt tên cho con. Nếu là con gái sẽ lấy tên là Nguyễn Tiểu My.
Thế nếu nhỡ nó là con trai, cái này cô cũng hỏi anh rồi nếu là con trai anh sẽ để cô tự quyết định con tên gì. Con của cô phải có một cái tên thật khí phách, nghe một lần sẽ để lại ấn tượng mạnh. Nguyễn Huy Khánh, đủ khí phách, đủ ấn tượng.
"Haizz...mẹ chẳng còn sức mà giận ba con nữa rồi. Ngày mai phải tiếp khách rất nhiều, em ngủ trước đây."
My quay người lại vùi sâu vào vòng tay của Khánh tìm một tư thế thoải mái nhất từ từ đi vào mộng đẹp.
Khánh kéo chăn đắp lên người My, cô là phụ nữ có thai lẽ ra phải được nghỉ ngơi nhiều.

Tiếng nhạc hòa theo tiếng vỗ tay đều đều, trong bộ váy cưới đen tuyền đầy bí ẩn và quyến rũ My tươi cười hạnh phúc cùng Trần Chí Hiền người vừa là ba, là chú tiến vào lễ đường. Hôm nay ai cũng có mặt trừ Trần Chí Viễn nhưng cô không quan tâm.
"Rõ ràng người cầu hôn là tôi nhưng Khánh mới là chồng của My. Thật đau lòng."
Châu Tuấn Kiệt thở dài trách cho số phận trớ trêu của mình, hôm đó cầu hôn My là thật nhưng ích gì khi người nhận chiếc nhẫn lại cho là giả. Vẫn là hắn chậm hơn Khánh một bước.
"Anh bớt nhảm đi, muốn trách thì hãy trách anh không biết tận dụng thời cơ cho anh hai năm nhưng một chút tình cảm của My My bảo bối cũng không lấy được."
Đăng Quân ngồi bên cạnh liếc xéo Châu Tuấn Kiệt, hắn cũng từng muốn người này làm anh rễ của hắn nhưng thật đáng tiếc đời không như là mơ. Tình cảm của My My bảo bối đối với Khánh trước sau vẫn như một không thể nào lay chuyển được.
"Đến nước này rồi mà than thân trách phận. Châu Tuấn Kiệt anh theo đuổi My được bao lâu chứ, người đau lòng khó buông bỏ nhất vẫn là tôi. Nhưng không sao, tôi không tin bản thân mình sẽ như vậy cả đời cứ cho là ở một nơi nào đó có người đang chờ tôi đến là được."
Dương Huy dõi theo từng bước chân của My, hạnh phúc thì tốt. Nam tử hán đại trượng phu nhấc lên được thì cũng bỏ xuống được hắn không phải là kẻ lụy tình ngu ngốc. Sợi dây chuyền ngôi sao may mắn hắn luôn giữ bên người nay lấy ra làm quà cưới cho My. Tình cảm hắn đặt hết vào đó tặng đi rồi sẽ dứt bỏ được.
My à cô đúng là họa thủy thử quay đầu lại nhìn xem, phía sau cô còn có hai người đàn ông vì cô mà trái tim tan vỡ nhưng hãy yên tâm sớm muộn gì cũng có người rước hai đóa hoa si của cô đi thôi.
Trần Chí Hiền đặt tay My lên tay Khánh, mắt đã phiếm hồng từ trước đến nay ông vẫn luôn xem My là con gái của mình.
"Hai đứa phải hạnh phúc."
My thật sự rất cảm động gần như sắp khóc ôm lấy Trần Chí Hiền.
"Cảm ơn ba con nhất định sẽ hạnh phúc."

Lúc trước cô luôn có một mong ước, trong đêm giáng sinh sẽ thấy được nụ cười hạnh phúc của mẹ, được ở trong vòng tay ấm áp của ba nhưng bây giờ cô không cần nữa. Dưới kia mẹ Tố Thu(mẹ nuôi của My) và mẹ của cô đang mỉm cười rất hạnh phúc và ngay bây giờ cô đang ở trong vòng tay rất ấm áp của ba. Người sinh ra ta không phải lúc nào cũng là ba.
"Ba yên tâm con sẽ thay ba chăm sóc My thật tốt, yêu thương cô ấy cho đến khi con làm ma một lần nữa."
Khánh nắm lấy tay của My cùng nhau đi đến trước mặt người chủ hôn. Lời thề của hắn hôm nay còn dài lâu hơn cả sự vĩnh viễn.
Đeo nhẫn vào tay nhau, ngập trong mắt Khánh và My là sự kiên định, là niềm tin vào một tương lai hạnh phúc tràn đầy. Cuộc sống sau này còn bao khó khăn, trắc trở nhưng tình yêu trong trái tim là duy nhất, như thần thoại tươi đẹp mãi không bao giờ thay đổi dù ngắn dù dài vẫn mãi mãi vĩnh hằng.
My đứng quay lưng lại với Mun, Đan Linh, An An và những ai muốn bắt được hoa cưới. Nếu có Uyên Uyên ở đây thì hay biết mấy.
"Một...hai...ba..."
Bó hoa hồng xanh của My bay thành một đường cong hoàn mĩ theo như dự kiến sẽ rớt trúng tay của Mun. Nhưng ông trời có vẻ thích trêu ngươi, tiệc cưới của cô tổ chức ngoài trời nên mấy cơn gió vu vơ thổi ngang qua đã làm lệch đường bay của bó hoa. Người bắt được bó hoa lại chính là người đang bị một đám phụ nữ vây quanh.
Âu Dương Thiếu Phong ngẩn ngơ nhìn bó hoa cưới từ trên trời rơi xuống tay mình, nếu có Uyên Uyên ở đây hắn nhất định tặng nó cho cô biết đâu còn lấy còn dùng chính bó hoa hồng xanh này để cầu hôn cô. Thật ra trước hôm My bị bắt cóc hắn đã bỏ công ngồi ở nhà tự mình chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ chỉ có hai người để ngày mai cầu hôn Uyên Uyên, nhẫn cầu hôn đang ở trong túi áo hắn. Váy cưới hắn cũng đã nhờ Daney thiết kế và cả nơi tổ chức tiệc cưới cũng chuẩn bị xong chỉ chờ mỗi cái gật đầu đồng ý của cô. Hoa hồng xanh, loài hoa của phép màu, diều kì điệu và cả tình yêu bất diệt. Tình yêu của hắn vẫn còn đây nhưng phép màu và điều kì diệu để đưa cô trở về bên cạnh hắn đâu. Dù hắn chấp nhận mọi thứ của cô thì ba mẹ hắn cũng không bao giờ chấp nhận, có người phản đối thì hạnh phúc mà hắn cho cô vẫn chưa trọn vẹn.
Mun bước đến trước mặt Âu Dương Thiếu Phong làm gián đoạn mạch suy nghĩ của hắn.
"Anh giành mất hoa cưới của chị em chúng tôi. Âu Dương Thiếu Phong, bắt được hoa cưới trong vòng sáu tháng anh phải kết hôn nếu không sau này anh khó mà lấy được vợ."
Khó lấy thì khỏi lấy hắn cũng chẳng cần.
"Cho cô đấy."
Âu Dương Thiếu Phong đặt bó hoa cưới vào tay Mun cầm lấy ly rượu trên bàn đi vào đám đông. Nụ cười trên môi đắng chát, uống rượu như uống nước lã.
Mun đưa bó hoa cho Đan Linh đi đến chỗ My đang ngồi nghỉ.
"Bao lâu thì anh ta mới quên được Uyên Uyên."
"Tớ không biết, có thể là rất lâu hoặc không bao giờ có thể quên được . Người anh ta chằn chịt vết thương không thể nào lành lại nữa rồi."
Cô nghe Khánh nói người Âu Dương Thiếu Phong yêu đầu tiên thì người đó bị tai nạn giao thông qua đời kể từ đó Âu Dương Thiếu Phong như cái xác không hồn, không có lấy một chút sức sống từ bỏ cả ước mơ làm quân nhân. Người thứ hai yêu hắn chưa được bao lâu thì lừa dối hắn rồi cũng chạy theo người, bắt đầu từ đây mới có một Âu Dương Thiếu Phong trăng hoa thành tính, xem phụ nữ chỉ là đồ chơi giải trí. Sau bao năm đóng cửa trái tim đầy thương tích, Âu Dương Thiếu Phong động lòng với Uyên Uyên nhưng thật không may mắn cả Uyên Uyên cũng không thể ở cạnh hắn. Yêu mà đau khổ như Âu Dương Thiếu Phong mấy ai có thể chịu được. (T/g: Tui có ác với Âu Dương Thiếu Phong hok ta? Phong: Quá ác)
My nằm trên giường lim dim ngủ, cứ theo cái đà này sau khi sinh con cô nhất định trở thành bà cô mập. Còn đâu vóc dáng làm điên đảo bao người mà cô vẫn luôn tự hào.
Khánh mở cửa bước vào phòng nhìn vợ lười biếng nằm trên giường không nói gì trực tiếp lên giương chọc phá giấc ngủ của vợ. Hắn vừa đưa Thiếu Phong ra sân bay, tên tiểu tử này từ khi Uyên Uyên đi như biến thành một người khác, cả ngày lao đầu vào công việc và đặc biệt không dính dáng tới phụ nữ.
Bị phá mất giấc ngủ ngọt ngào My nữa tỉnh nửa mê vơ đại cái gối ném vào mặt chồng, cô bị thai hành chưa đủ mệt hay sao mà cả lão công của cô cũng không cho cô yên.
Nhìn vợ yêu mệt mỏi như thế này kẻ làm chồng như hắn chỉ đành bất lực không thể làm được gì, ai bảo hắn là đàn ông không phải là phụ nữ không thể nào mang thai thay cô. Vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa trên trán My đau lòng hỏi.
"Em mệt lắm sao?"
"Ừm... tên cương thi Âu Dương Thiếu Phong đi du lịch ở đâu?"
"Pháp cụ thể là Provence."
"Gì?"
My tỉnh ngủ hẳn, mang đôi mắt ngập nước mơ màng nhìn Khánh. Provence, hai người này cũng thật là...Uyên Uyên đang ở đó. Cô phải gọi điện báo cho Uyên Uyên biết, khoan đã, hãy để tình cờ gặp lại như thế sẽ càng thú vị. Uyên Uyên cơ hội đến rồi em phải nắm cho thật kĩ.
Khánh dời ánh mắt ra khỏi mặt My, vợ à em có biết đôi mắt đó của em khiến kẻ làm chồng như anh đây muốn phạm tội hay không. Hắn nhịn, phải nhịn.
"Em sao lại ngạc nhiên như vậy chỉ là Pháp thôi mà?"
My cười mờ ám, chuyện không biết có thành hay không tạm thời không nên nói ra.
"Bây giờ ở Pháp Lavender nở rất đẹp em cũng muốn đi."
"Chờ khi em sinh xong anh sẽ thu xếp thời gian đưa em đi."
My lấy điện thoại dưới gối ra nhắn tin cho Âu Dương Thiếu Phong, hai câu quá đỗi quen thuộc.
"Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất thương phùng."
Chỉ cần có duyên dù có chạy đi đâu cũng không thoát được đâu, số trời đã định rồi.
Khi Âu Dương Thiếu Phong đến Pháp nhận được tin nhắn của My trong đầu chỉ chứa mỗi một dấu chấm hỏi to đùng nhưng hắn cũng chẳng buồn gọi hỏi xem có ý gì. Đến khi hắn gặp lại Uyên Uyên trên cánh đồng hoa oải hương mới hiểu hết dụng ý trong tin nhắn của My.
Đến Provence cũng chỉ là lựa chọn ngẫu nhiên. Provence là xứ sở của hoa oải hương, từng cánh đồng hoa màu tím trải dài bạt ngàn nhìn như vô tận. Uyên Uyên nói rất thích nơi này nếu có cơ hội sẽ cùng hắn đến đây du lịch. Có phải vì Uyên Uyên thích nên hắn mới đến Provence, thật ra hắn đang chờ đợi điều gì? Hình như rất lâu rồi hắn không có nhìn thấy cô, có chút nhớ.
"Em nhắn tin cho ai?"
"Âu Dương Thiếu Phong, chúc anh ta may mắn."
Nói xong My lại thả hồn vào giấc ngủ, rồi ai cũng sẽ được hạnh phúc.
Theo như ước nguyện của Khánh và Cố Mĩ Yên, My sinh con gái thế là kế hoạch có thêm đồng minh để cùng bắt nạt Khánh của My tan thành bọt biển.
Vừa tắm cho Tiểu My xong, My ngồi trên giường mặc đồ cho con gái. Người ta nói con gái thường giống ba không sai chút nào, cô nhìn chỗ nào trên gương mặt Tiểu My cũng đều giống Khánh. Mới mấy tháng tuổi đã thế này liệu sau này Tiểu My có trở thành bản sao phiên bản nữ của Khánh hay không? Anh đã họa thủy như vậy cô lo sau này Tiểu My sẽ hại nước hại dân, sắc đẹp tội lỗi mà.
My suy nghĩ đến thất thần không để ý Khánh vừa đi làm về đang rón rén ngồi lên giường ôm lấy My từ phía sau.
"Đang nghĩ gì?"
My thuận thế ngả người dựa vào vòm ngực của Khánh.
"Đang nghỉ xem anh có lén em giấu bóng hồng nào đó bên người không."
My nheo mắt nguy hiểm ngẩn đầu nhìn lên, cô vẫn còn ở nhà chăm sóc con chưa đi làm được. Khánh đã lên chức tổng giám cũng từ bỏ cả quyền thừa kế DL, anh nói nếu thừa kế DL sẽ không có nhiều thời gian dành cho cô và Tiểu My, kiếm tiền không quan trọng bằng gia đình.
Lịch sử lại một lần nữa tái diễn, trong khi cô ở nhà Khánh không biết đã thay bao nhiêu thư kí nam hình như anh có thù oán gì với họ ấy.
"Oan quá, anh nào dám lén em giấu bóng hồng nào. Anh chỉ cần mình em là đủ rồi."
My hừ mũi, anh chỉ được cái dẻo miệng.
Đôi mắt ngây thơ không lấm bụi trần của Tiểu My nhìn thẳng vào ba mẹ đang ôm nhau ngồi trước mặt, hình như Tiểu My hiểu Khánh đang nói gì. Gương mặt mếu máo sắp khóc nhưng Khánh và My vẫn không hay biết gì, ba nói ba chỉ cần mỗi mình mẹ không cần Tiểu My. Để chứng minh cho sự tồn tại của mình cũng như để ba nhận thức được lỗi lầm vừa gây ra Tiểu My khóc toáng lên.
Lúc này Khánh mới để ý đến con gái buông My ra bế con gái trên tay.
"Tiểu My sao lại khóc?"
Nếu như Tiểu My có thể nói nhất định nó sẽ trả lời, vì ba chỉ cần mẹ không cần con.
"Đưa em."
My đưa tay bế con gái nhưng Tiểu My càng khóc lớn.
Không thích mẹ, mẹ giành ba của con.
Dỗ dành như thế nào Tiểu My cũng không chịu nín khóc. Khánh lắc đầu nhận lấy con gái từ tay My quả nhiên Tiểu My ngừng khóc môi còn chúm chím cười đưa đôi tay bé nhỏ sờ mặt Khánh.
My vỗ trán dỡ khóc dỡ cười, con gái cô còn nhỏ như vậy đã biết làm nũng tranh thủ tình cảm của ba. Xem ra cô đã sinh ra tình địch của mình.
"Tiểu My ngoan lắm, ba không để ý đến con nên con khóc sao?"
Tiểu My chớp mắt ngây thơ vô số tội, chính xác, ba bây giờ mới nhận ra sao.
Tức chết cô mất, Khánh anh dám quyến rũ cả con gái em.
Nước vẫn cứ chảy hoa vẫn cứ trôi, thời gian cứ như thế qua đi trong tĩnh lặng.

Năm năm sau.
"Mẹ thật chậm chạp cứ như vậy sẽ đến trễ cho coi."
Tiểu My chu đôi môi bé nhỏ càu nhàu My, kéo mẫu hậu đại nhân đi xuống lầu.
"Con đâu cần nôn nóng như vậy, con cũng không phải cô dâu."
Nói đến chuyện này Tiểu My tức tối giậm chân tại chỗ không đi nữa.
"Chú Thiếu Phong nói dối, chú nói sẽ nuôi cơm con, cho con làm cô dâu của chú vậy mà chú lại làm chú rễ của dì Uyên Uyên mất rồi."
Khánh bóp trán ảo não. Từ nhỏ Tiểu My đã bám lấy Thiếu Phong luôn miệng nói lớn lên sẽ làm cô dâu của tên tiểu tử này vậy mà bây giờ... con gái hắn chắc đang rất đau lòng đây.
Bế Tiểu My lên tay, Khánh dỗ dành.
"Không cần chú Thiếu Phong nữa sau này ba sẽ tìm một người đẹp hơn chú Thiếu Phong về làm chú rễ của con."
Tiểu My học cái gì không học lại đi học làm sắc nữ, có thêm My và Mun bồi dưỡng cấp độ ngày càng cao, không phải người đẹp nó sẽ không nói chuyện.
Tiểu My tất nhiên không dễ dụ nhưng vẫn bỏ qua cho Âu Dương Thiếu Phong, kẻ thất thời mới là trang tuấn kiệt.
"Ba, chú Thiếu Phong và dì Uyên Uyên lấy nhau rồi sẽ sinh em bé đúng không?"
Khánh không hiểu con gái mình có ý đồ gì nhưng vẫn gật đầu.
My ôm lấy Tiểu My cho con gái ngồi ở ghế sau còn mình ngồi ở ghế phụ để Khánh lái xe đi đến nhà thờ.
Uyên Uyên không được gia đình Âu Dương Thiếu Phong chấp nhận nhưng hai người này vẫn sống chết bên nhau còn Mun và Dương Thừa Văn đã kết hôn cách đây một năm rồi. Chuyện tình của hai người này cũng thật lắm trái ngang, chỉ vì đằng sau cái chết của ba Mun có một bí mật mà bí mật đó trực tiếp liên quan đến gia đình của Dương Thừa Văn nhưng sau cơn mưa trời lại sáng, ai cũng đều tìm được bến đỗ hạnh phúc cho riêng mình.
"Tiểu My con đừng nói với mẹ là chờ khi dì Uyên Uyên sinh em trai con sẽ bắt về nhà để ba mẹ nuôi con rể từ khi còn nhỏ nha."
"Không phải."
"Vậy thì con định làm gì?"
"Con muốn mẹ sinh em trai cho con, để xem con của ba hay con của chú Thiếu Phong đẹp hơn."
My im lặng giả vờ không nghe thấy gì.
"Ba..."
Tiểu My làm nũng đưa đôi mắt long lanh nhìn Khánh.
"Đừng nhìn ba, mẹ của con mới là người quyết định."
Tiểu My xụ mặt, hừ... ba có còn là đàn ông hay không lúc nào mẹ cũng là người quyết định. THÊ NÔ.
Khánh cười nhìn My đang trốn tránh ý muốn của con gái. Tiểu My à ba chưa vội con đã vội rồi.
Chiếc Lamborghini lướt nhanh trên đường, ánh mặt trời chiếu rọi lên thảm cỏ xanh mướt làm long lanh thêm nhưng giọt sương sớm. Hai bên đường Lavender nở rộ sắc tím nhuộm khắp không gian.
Tiểu My ló đầu ra ngoài cửa xe hít hà mùi hương trong gió sớm.
"Mẹ ơi, chúng ta xuống đó chơi được không?"
My nhìn cánh đồng hoa bên ngoài cửa xe cùng chung ý nghĩ với con gái.
"Còn hai tiếng nữa mới tới giờ làm lễ chúng ta xuống đó chơi một lúc đi."
Khánh không nói gì chuyển hướng lái xe xuống cánh đồng hoa.
Tiểu My mở cửa xuống xe, vừa nhảy chân sáo vừa hát lên khe khẽ một giai điệu nào đó. Hòa mình vào cánh đồng hoa ngắt một bó Lavender thật to rồi chạy về phía Khánh và My miệng cười còn tươi hơn cả bó hoa trên tay.
Khánh và My ngồi trên bãi cỏ đưa tay đón lấy con gái nhỏ ôm vào lòng.
"Con cười lên thật giống em."
Hắn vẫn nhớ như in cảm giác của năm đó. Nụ cười của cô tỏa sáng dưới ánh nắng buổi sớm đẹp như một thiên thần chiếu thẳng vào tim hắn, khảm sâu vào nơi mềm mại nhất. Một hồn ma và một con người ai nói là không thể yêu. Qua bao năm khi đứng trước mặt cô hắn vẫn chỉ là một Nguyễn Văn Khánh của ngày nào, tình yêu đó đến chết vẫn chưa lụi tàn.
My gục đầu tựa vào vai Khánh, mười nón tay đan vào nhau siết chặt. Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi vào ba người, một gia đình thật hạnh phúc.
Cô cũng muốn được như giáo sư Dương Lam Hàng.
Cảm ơn trời, cảm ơn đất
Cảm ơn ánh mặt trời chiếu xuống nhân gian
Cảm ơn gió, cảm ơn mưa
Cảm ơn định mệnh đã cho chúng ta gặp nhau.
Hạnh phúc của ngày hôm nay mà cô, Mun và Uyên Uyên có được đều phải trải qua bao nhiêu đau khổ, sóng gió đời người. Cuộc sống không bao giờ là một màu hồng nó là cả một bức tranh muôn màu muôn vẻ mà trong đó mỗi màu là một gia vị của cuộc sống. Đôi khi ta bước trên thảm đỏ rải đầy hoa hồng và đôi khi lại bước trên cả gai nhọn của những bông hoa ấy. Biết quý trọng những gì ta đang có, dũng cảm đối mặt với thực tại nhìn vào quá khứ để thấy rằng cuộc sống này vẫn còn nhiều may mắn và hi vọng. Đừng vì một chút khó khăn mà từ bỏ cả tương lai phía trước, muốn có được hạnh phúc thì tự bản thân phải trả giá để mua nó chỉ có thế hạnh phúc ấy mới lâu bền và có ý nghĩa.

Oº°'¨◦ THE END ◦¨'°ºO

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro