Chương 9: Henry and Resorted.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 9: Henry and Resorted.

Harry thức dậy vào khoảng năm giờ sáng. Cậu nhìn quanh phòng và thấy tất cả các chàng trai đều đang ngủ yên. Harry ngã ngửa ra giường và thở dài nặng nề.

Tiếng ngáy nhè nhẹ vang lên từ mọi chiếc giường trong phòng, ngoại trừ giường của Harry vì cậu đã thức giấc.

Nghĩ rằng đây là một cơ hội hoàn hảo, Harry ngồi dậy, kéo rèm quanh giường, niệm thần chú im lặng quanh giường và triệu hồi chú vịt nhỏ mà cậu để lại cho đám gia tinh.

"Quạc quạc," chú vịt con lập tức kêu lên khi nhìn thấy Harry.

"Chào Henry!" Harry mỉm cười nhìn xuống chú vịt con của mình. "Sáng nay nhóc khỏe chứ."

Tất nhiên câu trả lời mà Henry nhận được chỉ là tiếng ríu rít, nhưng không sao cả vì Henry có vẻ rất quý Harry, nên Harry đối xử với nó như đứa con không biết nói của mình.

"Nhóc có đói không?" Harry hỏi, lướt ngón tay trên cơ thể mềm mại màu vàng của đứa trẻ.

Harry triệu hồi một đĩa nhỏ đầy rau diếp, cỏ dại cắt nhỏ và cỏ. Cậu đặt bát rau xanh xuống giường và Henry lạch bạch đi đến đó. Nó ăn một miếng trước khi lạch bạch đi mất.

"Ta cứ quên mất! Nhóc không thể ăn rau xanh mà không làm ướt nó," Vì vậy, Harry hất cổ tay và chiếc bát nhỏ đã ướt đẫm nước. Harry đặt Henry trở lại cạnh thức ăn.

Lần này Henry ăn rau xanh ướt. Harry mỉm cười và vuốt ve bộ lông vàng của Henry.

"Quack quack," Henry líu lo khi ăn xong miếng cuối cùng. Nó lạch bạch quay lại chỗ Harry và ngồi xuống đùi cậu.

"Nhóc chỉ có thể ở lại thêm một chút nữa trước khi ta thức dậy và bắt đầu ngày mới thôi," Harry nhẹ nhàng nói, nhìn đôi mắt Henry từ từ nhắm lại khi cậu vuốt ve nó lâu hơn.

Henry kêu một tiếng cuối cùng trước khi ngủ thiếp đi trên đùi Harry. Cậu mỉm cười và tiếp tục vuốt ve nó trong vài phút trước khi cậu đuổi Henry về và đứng dậy ra khỏi giường.

Harry tháo bùa ra và kéo rèm lại. Cậu duỗi tay duỗi chân ngay khi đứng dậy và bước đến cánh cửa có biển báo nhà vệ sinh.

Sau khi đi vệ sinh, tắm rửa và đánh răng, Harry bước ra ngoài và ngồi lên giường thì thấy tất cả các chàng trai đã bắt đầu thức dậy và đang trò chuyện trong khi thu dọn đồ vệ sinh cá nhân.

"Chào buổi sáng, Harry!" Draco nói khi đi ngang qua cậu. "Ngủ ngon chứ?"

"Không sao đâu. Ít nhất thì tôi cũng ngủ được. Tôi thường mất ngủ trong một tuần sau lễ Halloween," Harry nói, xoa cổ và thở dài.

Ngay cả khi đã ngủ đủ giấc, cậu vẫn kiệt sức vì những thay đổi mới mà cậu đang trải qua. Có lẽ đó là lý do tại sao cậu ngủ ngon như vậy?

Draco gật đầu và đi vào phòng tắm. Ngay sau đó, những đứa con trai khác cũng đi theo.

Harry ngã ngửa ra sau và đợi mọi người chuẩn bị xong. Cậu hơi đói và đã nhận thấy một chút màu đỏ trong đôi mắt xanh của mình trước đó khi cậu nhìn vào gương trong lúc đánh răng.

Phải mất khoảng hai mươi phút để mọi người hoàn tất việc chuẩn bị. Họ đi lên phòng sinh hoạt chung, nơi họ gặp Pansy và một vài cô gái khác trước khi họ bắt đầu đi ăn sáng.

Vì là sáng chủ nhật nên hầu hết các học trò thường ngủ dậy muộn trước khi đi ăn sáng. Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi Harry và những người bạn mới của mình là những người đầu tiên có mặt ở đó.

Ngay khi Harry ngồi xuống bàn, đĩa và dao kéo biến mất và thay vào đó là một chiếc cốc chứa đầy chất lỏng màu đỏ. Bụng Harry cồn cào khi cậu chờ mọi người khác ngồi vào chỗ và tự lấy đồ ăn trước khi uống phần của mình.

"Cậu không cần phải đợi chúng tôi đâu, Harry," Blaise thì thầm bên cạnh cậu, bày một đĩa trái cây đầy đặn. "Có lẽ cậu nên bắt đầu uống trước khi bất kỳ ai nhìn thấy màu đỏ trong mắt cậu."

Blaise và Harry cười khúc khích trước khi cậu lén lút nốc hết cả chiếc cốc trong vòng chưa đầy năm giây. Đặt chiếc cốc lên bàn, chuyển động ở bàn giáo viên thu hút sự chú ý của cậu. Thì ra là Dumbledore đang ngồi ở vị trí của mình ở giữa bàn bên cạnh Severus.

Ánh mắt của Harry chạm vào Severus trong một giây và người đàn ông đó di chuyển ngón tay từ khóe môi trái của ông xuống cằm trước khi quay sang hiệu trưởng.

Harry hiểu ý, lau máu trên mặt và lắng nghe cuộc trò chuyện trên kia trong khi nhìn chằm chằm vào bức tường xa đối diện.

"Buổi sáng tốt lành, con trai!" Dumbledore nói với giọng quá vui vẻ vào thời điểm này của buổi sáng. "Ta cho là thầy không ngủ được nhiều?" cụ hỏi với ánh mắt lấp lánh.

"Chào buổi sáng," Severus đáp lại bằng giọng đều đều. "Cụ đoán đúng. Tôi quá bận nghiên cứu đêm qua rồi không ngủ được như mấy đứa ngốc nghếch kia," ông nói với vẻ mặt cau có.

"Ta cũng cho rằng có người nào đó vẫn chưa uống cà phê buổi sáng!" Giọng Dumbledore tăng lên theo từng từ với tông giọng cao vút, vui vẻ đến phát ốm. Cụ búng tay và một tách cà phê xuất hiện trước mặt Severus.

"Bây giờ, ta nghĩ bây giờ là thời điểm tốt nhất để hỏi một trong những câu hỏi đang hiện hữu trong đầu thầy," Dumbledore nói khẽ trong khi Severus nhấp một ngụm cà phê, nhưng Harry vẫn có thể nghe thấy cụ nói bằng thính giác siêu phàm của mình.

"Đúng vậy, Harry đã yêu cầu phân viện lại,*" giọng nói của Severus nghe có vẻ tự mãn và chỉ cần liếc nhanh qua ánh mắt của Harry, cậu thấy Severus thực sự đang mỉm cười.

<*resort: chỗ hẹn gặp mặt, khu nghỉ dưỡng, phương pháp, chỗ lưu trú.
có quá trời nghĩa và tôi không biết tác giả đang đề cập đến cái gì nhưng nôm na hiểu như kiểu đến chỗ cụ Dum rồi phân viện lại.>

"Tại sao thằng bé lại yêu cầu được phân viện?" Dumbledore nghe có vẻ hoàn toàn kinh ngạc. Cụ không thể tin rằng cậu bé vàng của mình lại muốn rời khỏi Gryffindor. "Chắc chắn là cậu ấy đang đưa ra quyết định hấp tấp."

"Không, cậu ấy chắc chắn," Severus cười khúc khích một cách u ám và điều đó khiến Harry rùng mình. "Cậu ấy đã nói với tôi, và tôi trích dẫn, 'Tôi có thể vào nhà thật sự của mình không?' "

"Được rồi, ta cho là phải đưa cậu ấy đi," Dumbledore thở dài trước khi ăn sáng một chút. "Thầy sẽ đón cậu ấy và ta sẽ gọi tất cả các Chủ nhiệm nhà lên chỗ phân viện trong phòng làm việc của ta, tất nhiên là sau khi chúng ta ăn sáng xong. Vậy nên khi thầy xong, Severus, hãy đưa người nghe nhỏ bé của chúng ta lên phòng làm việc của ta."

Liếc lên bàn, cậu thấy một đôi mắt xanh lấp lánh thích thú đằng sau cặp kính hình bán nguyệt và một đôi mắt nâu chocolate đen với chút tình cảm sâu thẳm đang nhìn lại cậu.

"Tất nhiên rồi thưa ngài," Severus nói trước khi ngừng nhìn và quay lại ăn sáng với nụ cười nhếch mép.

Thở dài, Harry gọi thêm đồ uống và từ từ nhấp một ngụm trong lúc chờ bạn mình ăn xong.

"Này, có chuyện gì thế?" Draco hỏi từ bên cạnh cậu.

"Tôi sẽ được phân viện lại sau khi tất cả các Chủ nhiệm nhà dùng xong bữa sáng," Harry nhẹ nhàng nói. "Tôi sẽ gặp lại các cậu ở đâu?"

"Chúng tôi sẽ đợi các cậu ở ký túc xá. Chúng tôi đã quyết định sẽ ra ngoài ăn trưa", Theodore xen vào cuộc trò chuyện của họ.

"Luôn phải là người chỉ huy những gì chúng ta phải làm vào cuối tuần, đúng không Nott!" Blaise cười và ném một quả nho vào trán Theodore. Kết quả là Blaise có một vòng đầy dâu tây.

Một giây sau, mớ trái cây biến mất khi tiếng bước chân nhanh nhẹn và tiếng sột soạt của chiếc áo choàng giáo viên của Severus tiến về phía bàn.

"Em đã sẵn sàng đi chưa, Harry?" Severus hỏi bằng giọng trầm, đều đều với một bên lông mày nhướn lên hoàn hảo.

Gật đầu và chào tạm biệt mọi người, Harry đi theo Severus ra khỏi Đại sảnh đường.

Hai người bước đi trong im lặng khi họ đi qua nhiều hành lang và cầu thang của Hogwarts. Khi Harry và Severus đến văn phòng của Dumbledore, Harry muốn ngã gục trên ghế.

Đừng hiểu lầm. Cậu muốn ngã gục trên ghế vì cậu lo lắng về việc bị ép phải đi bộ đến tận đây. Nếu chiếc mũ quyết định cậu nên ở Gryffindor thì sao?

"Em sẽ ngồi chứ?" Severus khẽ đẩy Harry ngồi xuống ghế. "Tốt, ta chỉ muốn hỏi em một câu hỏi nhanh trước khi phân viện thôi?"

"Vâng?" Harry trả lời đơn giản.

"Đêm hôm trước, khi ta thấy em khóc ở hành lang, em còn nhớ chúng ta đã nói chuyện gì không? Em có nói gì đó về việc phải chiến đấu vì điều gì đó không?" Severus nắm lấy tay Harry và nhẹ nhàng siết chặt.

"Em đoán là em chỉ đang nghĩ về lần cuối cùng em nghe thấy một học viên nói thế. Tuần sau, nó nhảy khỏi tháp thiên văn," Severus nhìn chằm chằm vào Harry với biểu cảm ngớ ngẩn. Rõ ràng là ông ấy đang nghĩ lại ký ức đó.

"Không. Không, không, không, không!" Harry nói, mắt mở to. "Không, khi em nói 'có thứ gì đó để chiến đấu', ý em là em cần phải chiến đấu để giành lại quyền kiểm soát cuộc sống của mình. Để giành lại mọi thứ đã bị đánh cắp. Tin em đi, tự tử sẽ không bao giờ là lựa chọn của em."

Harry cười khúc khích và liếc nhìn khuôn mặt của Severus, nhận thấy sự nhẹ nhõm thoáng qua trong mắt người đàn ông và cách ông ấy thở ra một hơi rõ ràng là đang kìm nén.

"Một điều có lẽ đã giúp em nhiều nhất là chăm sóc Henry, một chú vịt con. Mẹ của nhóc bị thương và em đã nhận nuôi nó, hóa ra là nó đang mang thai. Em đã có thể giữ lại một trong những chú vịt con và thả những chú khác trở về với tự nhiên. Em để nhóc với những chú gia tinh hầu hết các ngày. Nhưng em thích cho nhóc ấy ăn vào cuối tuần hoặc sáng sớm," Harry nói, mỉm cười khi nhớ lại cục bông màu vàng nhỏ bé của mình.

"Ồ, ta mừng là em đã giúp một con vịt mẹ. Lily đã từng giúp một con vịt khi bọn ta còn nhỏ," Severus mỉm cười khi nhớ lại ký ức của chính mình. Ông thả tay Harry ra và cả hai ngồi lại vào ghế.

"Em lại phải ngủ ở ký túc xá sao? Em ngủ với ông được không?" Harry hỏi với đôi mắt cún con đẹp nhất mà cậu có thể làm được vào lúc này.

"Được thôi, Harry," Severus mỉm cười trước khi để mặt mình chìm vào vẻ nghiêm túc. "Rốt cuộc, không ai có thể cấm một ma cà rồng quyền tiếp cận bạn đời của mình."

"Đúng, đúng," Harry cười khúc khích trước khi cánh cửa mở ra và Dumbledore bước vào, theo sau là những người đứng đầu các nhà khác.

Tạo ra thêm ba chiếc ghế nữa, Dumbledore ngồi xuống sau bàn làm việc sau khi lấy chiếc mũ phân loại trên kệ ở một bên phòng.

"Ta gọi các giáo viên đến đây hôm nay để chứng kiến việc phân viện lại của Harry James Potter," Dumbledore nói với đôi mắt lấp lánh. "Harry, trò chắc chắn về điều này chứ?"

"Vâng, thưa hiệu trưởng," Harry gật đầu.

"Cụ không thể để trò ấy làm thế, Albus! Trò ấy chỉ là một cậu bé và không biết điều gì là tốt nhất cho mình!" Minerva lên tiếng, cho mọi người biết ý kiến của cô.

"Cậu ấy không phải là cậu bé, Minerva," Severus chế nhạo người đứng đầu nhà Gryffindor. "Cậu ấy đã mười tám tuổi và là người lớn hợp pháp ở cả hai thế giới."

Minerva mím môi thành một đường mỏng và thở hổn hển khi ngồi lại vào ghế. Harry đảo mắt và Dumbledore đứng dậy, đi vòng qua bàn để đến trước mặt Harry.

"Cơ hội cuối cùng, Harry. Một khi trò dùng đến biện pháp này, trò sẽ phải ở trong ngôi nhà đó cho đến hết năm," Dumbledore nói, đôi mắt lấp lánh buồn tẻ.

"Vì Merlin, hãy đội mũ cho em!" Harry nói, mệt mỏi vì phải chờ đợi để được phân viện.

Dumbledore bước tới và đặt chiếc mũ lên đầu Harry. Có một phút im lặng trước khi chiếc mũ nói vào tai cậu.

"Vậy là, cậu Potter đã yêu cầu được phân viện lại? Cuối cùng cũng nhận ra rằng cậu sẽ tốt hơn nếu ở nhà Slytherin," chiếc mũ nói với giọng thích thú.

"Làm ơn cho tôi biết tôi có vào Slytherin hay không! Tôi phát ngán vì phải chờ đợi rồi!" Harry hét lên trong đầu.

"Tốt nhất là... Slytherin! " chiếc mũ thông báo phần cuối một cách to rõ.

Harry tươi cười rạng rỡ khi chiếc mũ được tháo khỏi đầu. Cậu nhìn sang Severus và mỉm cười. Sau đó, cậu nhìn sang Dumbledore khi thấy cụ không còn chút lấp lánh nào trong mắt nữa. Rõ ràng là cụ nghĩ rằng Harry sẽ được đưa vào Gryffindor hoặc Ravenclaw.

"Được rồi, trò Potter chính thức vào nhà Slytherin rồi," Dumbledore nở một nụ cười giả tạo và vỗ tay, đặt chiếc mũ trở lại kệ trước khi quay lại bàn làm việc và ngồi xuống.

"Harry, một số giáo sư và ta có một vài lo ngại về... tình hình của trò." Dumbledore nói một cách nghiêm túc.

"Ý thầy là việc bây giờ em đã trở thành một ma cà rồng?" Harry nheo mắt, tự hỏi chuyện này sẽ đi đến đâu.

"Đúng vậy, một ma cà rồng," Dumbledore thì thầm, mắt cụ đờ đẫn trong một giây trước khi cụ trở lại thực tại. "Ta không biết liệu trò có biết điều này không, nhưng một ma cà rồng không có bạn đời, hoặc không có nguồn cung cấp máu tốt, có thể dễ dàng - làm sao ta có thể nói điều này... có thể dễ dàng đi vào vào bản năng ma cà rồng bên trong của bản thân và mất kiểm soát hoàn toàn hành động của bản thân."

"Nếu trò tỏ ra là mối nguy hiểm cho các học trò, ta sẽ buộc phải đuổi trò ra khỏi trường. Vậy nên hãy cẩn thận với hành động của mình, Harry. Ta không muốn trở thành kẻ xấu đâu," Dumbledore nói với một nụ cười giả tạo và giọng điệu lo lắng giả tạo.

Harry khịt mũi và đôi mắt xanh lá cây của cậu nheo lại khi màu đỏ xoáy trong mắt. Cậu siết chặt chiếc ghế và một số mảnh gỗ bị gãy. Tâm trí cậu lướt qua giữa ma cà rồng Harry và Harry.

Khi tâm trí cậu hướng nhiều hơn đến ma cà rồng Harry, mắt cậu trở nên đỏ hơn và lỗ mũi nở ra khi cậu đứng dậy.

Cậu tiến lên một bước và khi hít vào, cậu ngửi thấy mùi hương thiên đường, không thể diễn tả được của bạn đời. Cậu dừng lại trên đường đi và cúi đầu. Cậu hít một hơi thật sâu nữa để thanh lọc tâm trí trước khi nhìn lên lần nữa và đôi mắt đã trở lại màu xanh lục.

"May mắn thay, em có một người đồng hành. Em biết mình có thể tiếp cận tốt với máu và có một lượng máu tốt," Harry bình tĩnh nói, lùi lại cho đến khi lưng cậu chạm vào bức tường gần cửa. "May mắn thay, thầy* của em đã huấn luyện em để chủ yếu kiểm soát ma cà rồng của mình, chỉ những ai làm em thực sự bị thương sâu sắc mới không an toàn trước ma cà rồng của em cho đến khi em kiểm soát hoàn toàn. Thầy không có gì phải sợ, Hiệu trưởng. Không. Gì. Cả," và với điều đó, Harry quét mắt qua tất cả các giáo sư và rời khỏi qua cánh cửa bên cạnh cậu.

<*master>

Khi đến chân cầu thang, Harry từ từ bước về phía ngục tối để Severus có thể đuổi kịp.

Cậu nghe Dumbledore bảo Severus đi theo cậu và đảm bảo cậu không gây tổn hại đến các học trò. Cũng như đảm bảo cậu đến nhà mới an toàn và ổn định chỗ ở.

Chỉ mất chưa đầy một phút để Harry bước đi bên cạnh người bạn đời của mình trong một cuộc đi bộ nhẹ nhàng trở lại ký túc xá Slytherin và phòng sinh hoạt chung.

Khi họ đã ở trong sự an toàn của hành lang và cầu thang thấp hơn của Hogwarts, Severus nắm lấy tay Harry và kéo cậu lại gần hơn để vai họ chạm vào nhau sau mỗi bước đi.

Đi xuống thêm một cầu thang nữa, rẽ trái, rẽ phải, đi cho đến khi tìm thấy bức tường, nói mật khẩu. Harry nhớ đường xuống như thể nó nằm trên mu bàn tay của cậu vậy. Làm ma cà rồng cũng có những điều kỳ quặc.

Severus buông tay Harry ra ngay trước khi họ bước vào phòng sinh hoạt chung của Slytherin. Mọi thứ dừng lại khi mọi người trong phòng sinh hoạt chung nhận thấy người Chủ nhiệm nhà trong phòng.

"Ta chỉ muốn thông báo nhanh một chút. Cậu Potter vừa mới được chuyển đến Slytherin sáng nay. Tất cả các trò phải làm cho cậu ấy cảm thấy được chào đón. Cậu ấy giờ đã là một phần của nhà Slytherin. Đối xử tốt với cậu ấy nếu không muốn bị phạt", Severus nói, trước khi nhìn Harry thêm một lần nữa và rời khỏi cửa.

"Cảm giác thế nào khi được vào nhà Slytherin?" Draco hỏi, vòng tay qua vai cậu và dẫn cậu xuống ký túc xá nam năm thứ tám.

"Tôi không biết! Tôi vừa mới bị bắt cách đây 15 phút!" Harry cười lớn khi hất tay Draco ra.

Harry và Draco bước vào ký túc xá và nghe thấy tiếng reo hò lớn từ tất cả mọi người trong đó.

"Ba tiếng hoan hô cho Harry vào Slytherin!" Blaise hét lên át hết tiếng ồn. Mọi người đều hét lên, reo hò, vỗ tay và dậm chân xuống đất.

Harry ngồi trên giường và mỉm cười rạng rỡ. Cậu nhìn quanh và thấy tất cả các chàng trai cùng tất cả các cô gái năm thứ tám. Cuối cùng cậu cảm thấy mình được chấp nhận hoàn toàn vào nhà Slytherin.

"Tôi không thoải mái đâu, chúng ta sắp ra ngoài bờ hồ cho đến giờ ăn trưa," Theodore nói, vừa nói vừa niệm một câu thần chú đánh bật Harry khỏi giường.

"Này!" Harry ném một chiếc gối vào Theodore và cười cùng mọi người. Harry đứng dậy và lấy một chiếc áo khoác từ trong rương của mình trong phòng Severus.

Trời không lạnh bên ngoài. Cậu cần nó vì ma cà rồng cắn cậu thuộc một gia tộc đặc biệt. Gia tộc này chịu được ánh nắng mặt trời, nhưng họ không thể ở ngoài trời quá một giờ nếu không họ sẽ bị phát ban ngứa. Cậu đã học được từ việc rút kinh nghiệm.

Harry vắt áo khoác qua vai và đi theo mọi người ra ngoài và xuống hồ. Tất cả ngồi xuống gần cây liễu lớn thành một vòng tròn lười biếng. Harry ngồi cạnh Blaise và Theodore, Harry tựa đầu vào đùi Theodore.

Blaise bật cười khi Theodore tát vào trán Harry khiến Harry ngồi dậy và xoa đầu đau nhức.

"Chỉ vì chúng ta là bạn bè không có nghĩa là cậu được phép lười biếng với tôi. Cậu có xương sống của riêng mình, hãy sử dụng nó trước khi tôi bẻ gãy nó," Theodore cười khẩy rồi bật cười trước vẻ sợ hãi trên khuôn mặt Harry.

"Nhắc tôi đừng có mà đụng vào cậu. Không bao giờ," Harry cười trước khi ngã xuống giữa nhóm. Cậu phủ áo khoác lên chân vì chúng đang ở ngoài nắng, nhưng nửa thân trên của cậu lại ở trong bóng râm.

Cả nhóm trò chuyện cho đến khi họ nghe thấy tiếng chuông báo hiệu bữa trưa đã sẵn sàng. Vì vậy, họ đi lên đại sảnh. Khi họ đứng ngoài cửa, Harry nói với họ rằng cậu sẽ đợi ở phòng sinh hoạt chung với lời giải thích đơn giản là cậu cảm thấy mệt mỏi vì tất cả tiếng ồn trong phòng.

Khi Harry bước vào phòng sinh hoạt chung, cậu nhìn quanh và quyết định trò chuyện với Salazar. Vì vậy, cậu bước đến ghế dài và ngồi xuống. Lò sưởi sáng lên ngay khi cậu ngồi xuống. Thực sự rất lạnh trong ngục tối.

"Ồ, chào đứa nhỏ của ta! " Salazar rít lên, mỉm cười nhìn xuống từ bức chân dung của mình. "Ta thấy cậu mặc bộ đồ màu xanh lá cây và bạc rực rỡ hôm nay. Có phải ám chỉ điều gì không? "

"Vâng, sáng nay tôi đã được phân lại viện rồi thưa ngài," Harry cười tươi đáp lại, tự hào vì cuối cùng cũng được ở trong ngôi nhà thực sự của mình.

"Làm ơn, hãy gọi ta là Sal hoặc Sly. Ta thích được gọi như vậy hơn là cái tên cũ," Salazar nói, giơ tay lên để ngăn Harry nói.

"Được rồi, Sal! Tôi đảm bảo với ngài là tôi luôn được định sẵn ở trong ngôi nhà này, tôi chỉ chọn ngôi nhà khác vì tôi muốn làm bố mẹ tôi tự hào. Tôi từng nghĩ rằng tất cả những ai vào Slytherin đều trở nên độc ác. Tôi được một người bạn cũ nói cho điều đó," Harry thở dài nhìn xuống tay mình.

"Sao ngươi có nhiều bạn cũ thế, nhóc? " con rắn rít lên, xuất hiện ở dưới cùng của khung hình.

"Ờ thì, tất cả Gryffindor đều yêu mến tôi, tôn thờ tôi, chỉ vì tôi đã đánh bại chúa tể hắc ám Voldemort khi tôi mới một tuổi. Tôi đã nói với những người bạn thân nhất của mình rằng tôi là người đồng tính và tôi là ma cà rồng. Một người trong số họ đã đánh tôi trong khi người kia theo dõi và gọi tôi bằng những cái tên khủng khiếp," Harry im lặng khi nhớ lại tất cả những cái tên khủng khiếp mà Hermione và Ron đã gọi cậu ngày hôm đó.

"Thật kinh khủng! " Sal hét lên. "Họ có bị trục xuất không? "

"Không, tôi không đủ can đảm để nói với Hiệu trưởng Dumbledore, tôi nghĩ vậy," Harry thở dài lần nữa và ngã người ra sau ghế. "Tôi xin lỗi, nhưng tôi vẫn chưa hỏi tên ngươi."

"Tên ta là Jaime theo ngôn ngữ loài người. Mẹ ta đặt tên ta như vậy vì bà tin rằng bất kỳ ai có đôi mắt màu tím đều đáng được coi là quý giá và nên được tất cả mọi người, những người nhìn thấy vẻ đẹp của đôi mắt đó, yêu mến," Jaime rít lên, cuộn tròn trên đùi Salazar.

"Làm sao ngài tìm được Jaime, Sal? " Harry hỏi và nghiêng đầu khi ngắm nhìn đôi mắt đẹp của Jaime.

"Ta tìm thấy cô ấy khi cô ấy đang bị hai con chó hoang đuổi theo. Cô ấy bị thương nên ta đã chăm sóc cô ấy và ngược lại, cô ấy trở thành người bạn thân thuộc của ta ", Sal rạng rỡ tự hào khi kể lại câu chuyện về cách anh và con rắn của mình tìm thấy nhau.

"Vậy cô ấy là loài rắn gì? " Harry hỏi Sal.

"Chúng ta không chắc. Hồi đó rắn chỉ là rắn thôi. Nếu cậu nghiên cứu giúp chúng ta, cậu có thể tìm ra câu trả lời ", Sal nói, vuốt ve vảy của Jaime.

"Được rồi, tôi sẽ sắp xếp việc này vào ngày khác," Harry nói ngay khi nhóm bạn của cậu bước vào phòng sinh hoạt chung.

"Chúng ta sẽ ra ngoài lần nữa," Draco giơ hai tay lên trời rồi chống tay vào hông với tư thế ra lệnh.

"Được rồi. Tôi sẽ nói chuyện với ngài sau, Sal." Harry vẫy tay tạm biệt khi cầm áo khoác và rời đi cùng nhóm bạn.

Tất cả đều ngồi ở cùng một chỗ như lần trước, nhưng lần này Harry ngồi thẳng dậy với chiếc áo khoác vắt trên vai. Cả nhóm quyết định làm một chiếc mũ đầy ý tưởng trò chuyện để giết thời gian. Vì vậy, tất cả họ đều viết ra hai sở thích của mình.

Thứ đầu tiên được kéo ra là đồ ăn. Mọi người nhìn Crabbe và Goyle nhưng họ lắc đầu. Vì vậy, mọi người nhìn Draco, người đỏ mặt và gật đầu.

Sau một lúc, họ chọn chủ đề tiếp theo từ chiếc mũ. Mảnh giấy nhỏ bay ra khỏi chiếc mũ và rơi xuống đất. Draco cầm lấy nó và đọc to.

"Vịt? Ai đã viết cái này thế!" Draco hét lên, xé toạc tờ giấy. "Các người đều biết vịt và đồ ăn là điểm yếu của tôi!"

"Thật ra tôi viết thế vì tôi cũng thích vịt," Harry nói, đỏ mặt khi gọi Henry. "Đây là Henry, chú vịt con của tôi."

Hầu như mọi người đều xuýt xoa khi Henry xuất hiện trên đùi Harry. Harry dựng một rào chắn bao quanh cả nhóm và đặt Henry vào giữa.

Draco ngay lập tức túm lấy cậu và khúc khích khi lướt ngón tay qua đám lông tơ màu vàng.

Cả nhóm chậm rãi đưa Henry đi khắp nơi và hỏi Harry đủ thứ câu hỏi về Henry và cậu đều trả lời được.

Khoảng 10 phút sau khi Henry tham gia nhóm và Theodore đứng dậy và bắt đầu bước đi. Harry là người duy nhất nhận ra nên cậu đi theo người bạn mới của mình.

Cậu bắt kịp khá nhanh với tốc độ của mình và đi ngang qua Theodore, người đang đút tay vào túi và cúi đầu.

"Có chuyện gì vậy? Cậu muốn nói về chuyện đó không? Nó sẽ có ích, cậu biết mà?" Harry hỏi khẽ, không muốn làm Theodore tức giận hay buồn bã thêm nữa.

A/N: Theodore dạo này sao thế? Hãy tìm hiểu ở chương tiếp theo nhé! Vậy là hết chương này rồi. Bình luận, bình chọn và bất cứ điều gì tôi thường bảo bạn làm. Thật đáng buồn là ông tôi đã qua đời vào tuần trước và tôi đã đến dự đám tang đầu tiên trong đời và điều đó thực sự khiến tôi bàng hoàng. Vậy nên hãy thông cảm nếu tôi không cập nhật trong một thời gian. Cảm ơn vì đã đọc và tiếp tục ủng hộ!

Hết chương 9.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro