C1: Đứa Trẻ Không Ai Cần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại trên con đường mang tên Privet Drive. Hầu như ai sống ở đây cũng biết về điều kì lạ của gia đình ở căn nhà số 4.

Gia đình Dursley khá nổi tiếng với sự bình thường đến bất bình thường. Họ có một thằng con rất quậy. Còn có thêm một thằng bé khác với vẻ ngoài tồi tàn hơn nhiều so với thằng con họ. Họ thường giải thích với hàng xóm với vài điều. Ba má của thằng bé mất và may mắn lắm bọn họ mới nuôi nấng thằng bé lớn được.

Thằng bé là đứa bất thường trong gia đình bình thường này. May là ở Âu Châu, người ta không thường bàn tán chuyện nhà người khác.

Với nước Anh nổi tiếng lịch thiệp, hàng xóm của họ không quá bận tâm về thằng bé có tia chớp trên trán. Dù sao nó đã sống ở căn nhà Dursley từ lâu lắm rồi.

Vernon thức dậy vào buổi sáng như bình thường. Dượng ta hôn lên má vợ mình một cái rồi hôn lên mặt thằng con đang quậy tùng phèo của dượng. Dượng ra khỏi nhà đi làm và không nhìn đến sự hiện diện của đứa trẻ còn lại.

Petunia cũng nín thinh, dì rất ghét nó. Nó là đứa con bất thường của lũ người bà ghét. Chẳng biết từ đâu mà nó chui ra được.

Một con nít 3 tuổi không hiểu sự đời cũng cảm nhận được cảm xúc uất hận, thù ghét của người lớn. Vậy nên nó lẳng lặng và hiểu chuyện đến mức đau lòng. Nó chỉ co rút trong góc, dường như tin rằng làm như vậy sẽ không ai biết nó tồn tại.

Tiếc Petunia không làm điều đó. Dì ta khe khẽ lên tiếng đầy ghét bỏ trước mắt đứa trẻ sợ sệt trong góc tối:"Mày nên đi tắm rồi Potter."

Harry đã có một tuần không tắm. Nó còn quá nhỏ để biết tự mình tắm rửa. Petunia không vội mang nó vào phòng tắm. Dì ta dỗ dành cho Dudley ngồi yên chơi và nói dịu dàng:"Con đợi má một chút."

Dì ta hôn lên gò má của con trai. Dudley ghét bỏ né tránh cái hôn của dì ta. Dì ta chỉ cười một cách cưng chiều hết mực.

Petunia đi lấy cái bao tay trong kệ tủ trên bếp. Một đôi bao tay y tế và dì lôi nó vào phòng tắm. Dì ta mất kiên nhẫn mà xối nước vào đầu nó rồi thoa dầu gội cho tóc và cả người nó.

"Dì.." Nó lí nhí nhút nhát trước sự tàn bạo của dì.

"Câm miệng, tao không có thời gian mà tắm rửa cho mày đâu. Đều tại mẹ mày, nó chết và vất mày trước cửa nhà rồi bắt tao phải chăm sóc thằng con hoang như mày. Thật đáng kinh tởm." Petunia móc mỉa rồi xối nước ngay.

Nó ho sặc sụa vì nước đột ngột vào mũi. Nó im lặng chịu đựng nhưng cơ thể nó không ngừng run rẩy. Nó chẳng biết phải làm gì.

Sự thơ ngây của nó chọc cho Petunia tức điên. Dì ta ngắt vào cánh tay nó thật mạnh. Rồi quăng đại cho nó bộ quần áo cũ của Dursley. Dì ta quay ngoắt đi:"Mày tự mặc quần áo. Từ hôm nay tao không tắm cho mày nữa đâu."

Nó xoa xoa cánh tay của nó. Lủi thủi về phòng dưới gầm cầu thang. Nó nằm im, cuộn người lại trên cái giường bé nhỏ.

Harry không hề khóc, nó rất ngoan, nó đã rất ngoan. Tại sao họ nói nó ngoan, họ sẽ kiên nhẫn với nó hơn. Hay là do nó còn chưa đủ ngoan.

Tối, gia đình Dursley quyết định ra ngoài ăn tối và họ gửi nó cho bà Figg. Một người có tuổi, già dặn và là người duy nhất không từ chối việc tiếp nhận nó. Bà Figg cũng chỉ là người mới chuyển tới gần đây.

Nó bước đến nhà bà Figg. Lũ mèo kì lạ di chuyển xung quanh nó. Bọn chúng không ghét nó. Chúng dụi vào chân nó thân mật.

"Thật ngạc nhiên là bọn chúng thích con." Bà Figg nói, mắt bà hơi tròn lên. Lụ khụ ngồi trên ghế sô pha cạnh lò sưởi.

Bà im lặng đánh giá Harry Potter. Đây là thằng nhóc nhỏ đã trở thành kẻ nổi tiếng bậc nhất Giới Phép Thuật. Một người mang tên của hi vọng và ánh sao sáng dẫn đường. Xua tan đi bầu trời đêm đã che lấp nước Anh suốt hơn cả chục năm.

Cũng chỉ một đứa con nít.

Bà Figg than nhẹ.

"Bà Figg.." Harry là một cậu bé thật nhút nhát. Nó tròn mắt lên nhìn bà và cố rặn hỏi:".. Con chưa đủ ngoan ngoãn hả bà. Sao dì và dượng không thích con?"

"Không đâu.. không.." Bà Figg giật mình, giọng bà thật cố an ủi thằng bé. Nhưng không hiểu sao bà lại thấy bất lực không tả nổi. Thằng bé còn quá nhỏ, quá yếu ớt.

"Con sẽ tự tắm, chỉ cần tự tắm là dì dượng sẽ yêu con đúng không?" Nó hỏi bà rồi đôi mắt nó sáng lấp lánh. Nó thì thào ngây ngô:"Dì Petunia đã bảo con nên tự tắm. Đáng lẽ ra con nên tự tắm sau một tuần chỉ ngồi một chỗ. Hỏi sao dì dượng không thích con."

"Con là một đứa trẻ hư."

"Không!" Bà Figg cố gắng không tỏ ra quá kích động, bà thật tức giận. Bà đau lòng và bà không tả được điều bà thấy suốt thời gian qua. Cách mà gia đình họ đối xử với Harry. Chưa bao giờ tốt đẹp.

"Harry, con không phải là đứa trẻ hư... con đã rất ngoan.." Bà nói, cố gắng không rơi nước mắt vì thương đứa trẻ trước mặt. Bà lặp lại thì thào:".. con rất ngoan rất ngoan, rất là ngoan ngoãn.. Harry à.."

"Con đã ngoan tới mức không cần phải ngoan như vậy..."

"Thật sao..?" Nó hỏi thật kĩ, không tin lời bà Figg nói. Nhưng nó lại cười tít mắt vui vẻ:"Con cảm ơn bà nhiều lắm, con đã vui hơn rồi, con biết bà đang an ủi con mà."

Bà Figg trầm mặc, bà im lặng không nói năng gì nữa. Cho đến khuya gia đình Dursley về và thằng con của họ đã ngủ ngon. Harry được đón về và lại bị vất trong góc cầu thang như thường. Chẳng có phép màu nào dành cho nó cả.

Đêm đó, bà Figg dặn lòng mình phải bình tĩnh khi viết thư cho cụ Dumbledore. Nhưng bà đã xé nát hết cả chục bức dưới sàn. Bà gửi cho cụ một lá thư màu đỏ sau khi hết hơi.

Sáng hôm sau, bà Figg bị đau họng. Harry rất đáng yêu mà mang theo kẹo ngậm trong nhà cho bà Figg.

Lũ mèo bu bám nó rất nhiều. Nó thì xoa xoa từng con vui vẻ. Gia đình Dursley không ngăn cản nó đến nhà bà Figg. Vì như vậy họ sẽ có khoảng không khí trong lành ở nhà bọn họ. Chẳng còn thứ nhơ bẩn nào hết.

Bà Figg băn khoăn khi nhìn thằng bé. Bà không chắc về quyết định của người vĩ đại. Khi đánh đổi tuổi thơ của một đứa trẻ. Tuy rằng cả Giới Phép Thuật đều đang vui mừng suốt ba năm qua. Nhưng bà vẫn cảm nhận được ngày nào đó Harry sẽ đối mặt với hiểm nguy nhất mà kẻ thù mang lại.

Nếu là vậy, không phải cụ nên để cho thằng bé sống cuộc sống tuổi thơ tốt hơn sao?

Bà không tài nào hiểu được quyết định của một người thông thái. Cũng không tài nào hiểu được đứa trẻ như Harry phải chịu đựng cuộc sống phía như thế nào.

Nó ở nhà Dursley, dượng Vernon chăm chút cho cái ria mép của mình. Dượng cắt tỉa, chẳng biết sơ ý thế nào lại cắt bớt nhiều hơn so với bên còn lại. Dượng ta nhìn qua Harry nạt:"Mày cút đi cái đồ dơ bẩn. Mày làm tao chướng mắt. Cái mùi hôi thối của mày làm ảnh hưởng tao rồi đấy biết chưa?"

Nó rụt đầu lại nhẹ dạ một tiếng rồi về phòng ngủ.

Cạch.

Nó lại bị dượng nhốt. Nó chẳng làm gì cả mà?

Nó chẳng hiểu làm sao cả. Nó hôi lắm sao? Nó chà cơ thể thật đau rồi khóc. Nó không hiểu gì cả. Nó không hiểu vì sao người lớn ghét nó.

Ba má nó đâu rồi? Sao họ không đón nó đi?

Họ đã chết rồi...

Chết là gì nhỉ? Nó cũng muốn chết, nếu nó chết nó có thể gặp được ba má nó rồi. Làm sao để chết nhỉ? Nó sẽ hỏi bà Figg. Chắc chắn bà sẽ biết chết là gì.

Nó nghĩ ngợi nhiều như vậy cũng dần yên ắng ngủ rồi. Sáng hôm sau là nó đã được thả ra.

Petunia quăng đồ ăn lên bàn cho nó, nó ăn ngấu nghiến vì đói. Nó không quan tâm đến cái nhìn của dì ta vì hôm nay nó đã có một chuyện khác để làm. Nó sẽ tìm cách chết và gặp được ba má nó ngay nhanh thôi. Hai người sẽ yêu thương nó như cách dì dượng thương Dudley vậy đó.

Nó lon ton đến nhà của bà Figg. Nhấn chuông cửa, bà Figg bước ra nhìn nó.

Nó cười ngây ngô:"Con có chuyện muốn hỏi bà á."

Bà Figg cười rồi cho nó vào nhà. Bà bước đến ghế dựa ngồi xuống.

Harry bước cái chân nhỏ né tránh mấy chỗ có mèo đứng, nó sợ nó đúng trúng tụi nhỏ đáng yêu. Nó đặt mông ở cái ghế nhỏ đối diện bà Figg.

"Làm sao để chết vậy ạ?" Nó hỏi một cách lạ lùng. Lạ lùng đến bất bình thường trong mắt của bà Figg.

Bà ho khan, mặt lấm lem tái mét. Khiến cho Harry bỗng hơi sợ sệt một chút. Nó cố hiền dịu bảo:"Con chết, con có thể gặp được ba má của con không ạ?"

"Tại sao con nghĩ vậy?"

"Vì con chết, ba má con sẽ thấy con. Con cũng sẽ là đứa trẻ cũng có người cần đến. Con sẽ không còn một mình nữa. Ba má con chết, con cũng chết được mà ạ?" Harry quá bé nhỏ để hiểu từ chết khốc liệt đến thế nào.

Nó chỉ nghĩ rằng chết là một nơi nào đó xa xôi. Nó chết thì nó cũng ở nơi đó.

Bà Figg run rẩy người, bà ấy cười gượng gạo, khó chịu:"Con đừng nghĩ vậy..."

Bà không biết phải giải thích thế nào..

"Con nghĩ rằng dì dượng cũng thương con nhưng họ không cần con ạ. Dì vẫn tắm vẫn cho con ăn. Dượng vẫn để ý đến hiện diện của con trong nhà..." Harry cúi thấp đầu xuống, giọng buồn bã." Nhưng sao con buồn lắm.. con muốn có ba má như Dudley vậy! Không được hả bà?"

"Không đâu Harry à. Đó không phải là thương con..." Bà Figg lúng túng:".. họ chỉ đang.."

"Nhưng mà bà ơi. Ba mẹ con cũng không cần con sao? Ba má con không đi tìm con ạ?" Nó cứ hỏi mặc dù bà Figg không trả lời trọn vẹn câu hỏi của nó." Nếu ba má không tìm con, con muốn đi tìm ba má. Con muốn con cũng là một đứa trẻ ngoan hay hư cũng có người cần."

Bà Figg đưa bàn tay lên xoa đầu của nó, bà thầm thì dịu dàng:"Ba má con rất thương yêu con.. nhưng giờ họ không thể gặp con được. Họ vẫn luôn ở cạnh theo dõi con."

"Con phải sống thật tốt, thật ngoan, một ngày nào đó ba má sẽ đến và thương con như Dudley vậy..." Nói tới đây, giọng bà đã rất kiềm nén sự nức nở thương xót cho đứa trẻ này.

"Nếu con hư, họ sẽ không thương con ạ?"

"Sẽ không.. sẽ không... dù cả thế giới có không cần con. Chắc chắn ba má con sẽ luôn cần con..."

Tiếc là thế giới này cần ba má con.... Harry bé nhỏ à.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro