Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng










     Sáng sớm.....


     Lộc Hàm tỉnh dậy sau giấc ngủ (ngàn thu). Cậu dụi dụi rồi chớp chớp đôi mắt nai to tròn, liếc ngang, liếc dọc, liếc lác cmn ra. Nai siêu ngốc cũng nhận ra một chân lý á: làm gì có chuyện tối hôm qua ngủ quên trong phòng tắm mà sáng hôm nay đã lăn trên giường rồi!!!


      Mommy a, Hàm nhi kết nhà này quá đi ấy chứ!!! Oh yeahhh!! Đây là phát hiện của thế kỷ!! Tiểu Lộc ta có sức mạnh siêu nhiên!! Là super man, là Super hero a~ là x-men a~ đàn ông đích thực a~ (đàn ông thích đực) hú hú~ Ta sẽ cứu thế giới!!

     Nhưng mà có gì đó khiến các reader phụt máu mũi... làm gì có super men nào ngốc vầy...

     Với cái đầu tưng tửng, bất ổn, không bình thường, có vấn đề, vân vân và mây mây... nói đúng ra là thần kinh thì Lộc Hàm bước khỏi giường, bắt đầu bài tập dưỡng sinh.


Thế Huân nghe thấy tiếng động, cũng lờ mờ mở mắt, đi theo hơi ấm kia. Lộc Hàm cũng có cảm giác thứ gì đó man mát phía sau mình, nhưng mà ứ quan tâm, ta đây càng thích, múa há há.

Kệ cmn chứ chụy Hàm ứ sợ, chuỵ còn phải đánh răng, rửa mặt cơ mà, sự nghiệp ăn vẫn chờ chuỵ, không thể từ bỏ được!!!


Lộc Hàm bỏ qua bài tập dưỡng sinh, vệ sinh cá nhân, rồi lại ôm cái máy tính, nhảy vào núi đồ ăn...

Sau mấy tiếng cày game, con mẹ nó, hết ăn lại lăn ra ngủ, báo hại Thế Huân ngốc lại phải làm osin miễn phí. Chẹp chẹp, cái này người ta gọi là nô lệ tình yêu với cả yêu từ cái nhìn đầu tiên nà-_-

Dọn dẹp xong ma ngốc lại nằm uỵch xuống, bên cạnh Nai Tơ.

Tôi yêu em mất rồi đấy con Nai kia!!!

     Bạn Huân âm thầm gào thét vậy thôi chứ nói ra bố ai nghe thấy... chẹp chẹp... quá đánh thương cho một đời làm ma...

      Chiều tà. Lộc Hàm (lại) mơ mơ màng màng tỉnh dậy, thấy cả căn phòng đã sạch sẽ và cậu đưa ra quyết tâm của thế kỷ: sẽ khám phá căn nhà ma ám này!!


      Với cái suy nghĩ chẳng mấy thân thiện, Lộc Hàm lên mạng, serch cách để có thể nhìn thấy ma, giao tiếp với ma.


     Tối, đúng theo giờ mà đã xem qua, Nai Ngốc bày lại đồ đạc trong phòng, xếp nến đúng theo cái hình gì gì đấy, ngồi vào giữa cái hình, khấn khấn mấy câu gì gì đấy. Thế Huân ngu ngơ không hiểu gì, nhưng cũng chẳng mất bao lâu để cái đầu thông minh nhận ra: Hàm Nhi đang tìm cách để gặp chồng tương lai của em ấy.

    Lộc Hàm khấn mãi, thỉnh thoảng lại nhìn vào chậu nước trước mặt để xem có thấy gì không. Thế Huân hiểu ý, đi lại bên cạnh Lộc Hàm, nắm lấy đôi bàn tay ấm áp của cậu, nhúng tay cả hai vào chậu nước. Lộc Hàm thoáng giật mình, nhưng nghĩ kĩ thì sau đây sẽ có người cùng cậu chơi đùa suốt thời gian cậu ở trong ngôi nhà lạnh lẽo này, cũng ngoan ngoãn nghe theo.

    Bàn tay trắng nhợt nhạt của Thế Huân hiện lên, Lộc Hàm cảm thấy tim mình đập có chút nhanh hơn, rồi lại dồn dập. Cảm giác này là sợ sao? Hay là hồi hộp? Nhưng mà... hình như tất cả đều không phải. Hay là muốn thấy mặt người đã giúp mình trong suốt mấy hôm nay?

    Cứ thế, dần dần, khuôn mặt con ma hiện ra, tuy nhợt nhạt, nhìn xuyên được qua, nhưng vẫn đẹp giai ứ chịu. Mày kiếm này, mắt đẹp này, mũi cao này, bo đì chuẩn này, tóc bạch kim nữa chứ.

    Thế Huân cười nhẹ, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm. Lộc Hàm giờ phút này tim đập thình thịch, mặt đỏ hơn xôi gấc, lắp bắp không biết nói gì. Thế Huân vẫn giữ nguyên nụ cười đểu giả, nhưng với Lộc Hàm lúc này lại là nụ cười của thiên thần. Anh cúi xuống, khẽ mút lấy bờ môi anh đào của cậu, rồi lại mỉm cười cái kiểu "anh vô tội mà" làm Hàm tức điên, nhưng len lói trong lòng Hàm Nhi bây giờ là 1 cảm giác, có lẽ là .... hạnh phúc.


-Cậu...cậu là ai?

Thế Huân vẫn cười, tiếp tục cười, mãi mới nói:

-Là Ngô Thế Huân, gọi anh là Huân.


-Cái gì mà anh!! Cậu bao nhiêu tuổi?


   -Anh hơn vợ 3 tuổi đấy-_-

 
    -24? Tôi không phải vợ anh!!

   -Nhưng anh vừa hôn vợ rồi, đánh dấu chủ quyền rồi a, vợ không trốn được anh đâu.


    -Tôi không yêu ma đâu!! Cho dù anh có đẹp đến mấy đi nữa!!


   -Chỉ là anh không thể trở về với thân xác thôi mà, nếu có chết thật rồi thì anh đã ở âm phủ với Diêm Vương rồi, Hàm Nhi đúng là ngốc.

   -Ai cho gọi tôi như thế? Ai cho biết tên tôi hả!!

   -Chứng minh nhân dân vợ để kia kìa


   -Đã bảo không phải vợ rồi mà!! Nhưng sao anh lại ở đây?


    -Để anh kể lại cho vợ nha, đừng buông tay ra đấy, sẽ không thể thấy và nghe anh nói đâu.


   Thế Huân bắt đầu kể lại mọi chuyện, từ anh là ai cho đến vì sao ở đây, vì sao lại không thể trở lại thân xác.


    -Vậy anh là Ngô Thế Huân, Ngô nhị thiếu gia của Ngô gia sao? Đến đây cùng bố mẹ và anh trai? Bị sát hại nhưng không thành? Không thể trở lại thân xác? Sao bố mẹ không đi tìm anh? Sao anh không đi tìm thân xác của mình?


    -Thân xác anh đã ở rất xa rồi, nếu anh ra khỏi ngôi nhà này thì anh sẽ tự tan biến, vì ngoài kia không có một chút hơi máu của anh.

   -Cần hơi máu thì linh hồn tạm thời mới tồn tại được sao?


   -Ừm, đây là nơi anh bị bắn, cũng là chỗ anh ở khá lâu nên sau bao nhiêu năm đi nữa thì vẫn sẽ có 1 chút gì đó giữ cho linh hỗn tạm thời tồn tại.


   -Anh ở đây bao lâu rồi?



-Chắc cũng hơn 2 năm rồi, nhờ em xé hết bùa nên anh có thể tự do chạy đi chạy lại đó, nếu không cũng sẽ chỉ có thể ở trong căn phòng đối điện phòng em thoii.

-À, vậy làm sao để anh có thể trở lại?



    -Đưa thân xác của anh đến đây....



     -Tìm bằng cách nào?


   - Tìm gia đình anh trước...


    -Em sẽ cho người điều tra, tên của họ là gì vậy?

    -Cha anh là Ngô Tuấn Miên, mẹ là Trương Nghệ Hưng, anh trai Ngô Diệc Phàm

    -Cái gì?! Ngô Diệc Phàm?!


    -Hàm Hàm quen anh ấy sao?


    -Em không chắc, nhưng em họ em, Hoàng Tử Thao là người yêu anh ấy. Có lẽ anh ấy cùng gia đình anh đang ở Canada vì Tử Thao mới sang thăm họ mà.

   -A, có lẽ anh cũng ở đó...

    -Được rồi, mai sẽ gọi cho thằng bé. Đi ngủ đây!!


     Thế Huân không can tâm, kéo Lộc Hàm ngồi trong lòng mình...


   -Anh thích Hàm Nhi


    -Anh là ma mà!!!


    -Để xem khi trở lại thân xác xem con Nai nào sẽ làm vợ anh!!!


   -Nuốt kẹo này đi, nó sẽ giúp em nhìn thấy vào nói chuyện được với anh


    -Kiếm đâuvậy?


    -Chùa!!!


    Thân ảnh Thế Huân hiện lên có vẻ rõ rệt hơn, anh xoay người Lộc Hàm lại, mặt đối mặt.

    Lộc Hàm xấu hổ, cúi đầu xuống, Thế Huân cười dâm, nâng mặt cậu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt Nai kia. Anh cúi xuống, áp đôi môi mát lạnh của mình vào đôi môi anh đào của cậu, kéo Lộc Hàm vào một nụ hôn sâu, cuồng nhiệt. Lộc Hàm giờ phút này đôi mắt nhắm hờ, nhẹ nhàng đáp trả lại nụ hôn của anh. Môi lưỡi dây dưa triền miên, Thế Huân thì không sao nhưng Lộc Hàm giờ phút này thiếu dưỡng khí, Thế Huân quyết định buông tha cho cậu.

   -Lộc Hàm, anh yêu em.

   -Anh biết em là ai không? Có biết gì về em không mà yêu?

   -Anh không quan tâm em là ai và thế nào, anh chỉ biết lần đầu thấy em, anh muốn chăm sóc, bảo vệ cho em, muốn nhìn thấy em mỗi ngày, muốn em được vui vẻ. Nhưng em hãy tin ở anh, trong suốt hơn 2 năm ở đây, bao nhiêu lượt tiểu thư hay cậu ấm đã từng đến đây ở và rồi đều chuyển đi sau vài ngày, em cần biết... em là mối tình đầu của anh... Có thể 2 năm trước anh là một thằng chơi bời, chưa bao giờ anh biết rung động trước người khác, nhất là 1 con người xa lạ như em, nhưng bây giờ, anh có thể cả đời này làm người hầu hạ cho em chỉ để thấy em cười, hiểu chưa Tiểu Lộc?

   -Em...em.... em cũng chưa yêu ai bao giờ... bây giờ lại rung động trước một con ma... em bị điên đúng không?

  -Có điên thì cũng là vợ anh

  
  Thế Huân lại tiếp tục kéo Lộc Hàm vào một nụ hôn sâu, cuồng nhiệt hơn ban nãy....


_______________

Ai muốn chap sau có H hôn? Cmt cho Pun biết đi ạ? *hóng*

Chap này siêu dài đấy nhá~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro