Chap 7: Mùa hè năm ấy, nhập viện.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ sau buổi đi chơi ấy, quan hệ của Kris và Ji Eun trở lại bình thường như trước.

- Ji Eun, sao em đến trễ quá vậy.

Kris nói lớn. Từ đằng xa Ji Eun chạy lại thở hồng hộc. Nó vừa thở vừa nói:

- Em xin lỗi, em ngủ quên.

Thở dài, Kris nói:

- Haizz, lại tật cũ. Buổi hẹn hò đầu tiên mà em làm thế này à.

Ji Eun gãi đầu xin lỗi. Kris hỏi:

- Bây giờ em muốn đi đâu.

Như thể chỉ chờ mỗi câu hỏi này, Ji Eun hét lên như một đứa con nít:

- Ba-da !!!! (biển)

Kris gật đầu :

- Vậy thì đi thôi.

Đã từ lâu lắm rồi Ji Eun cứ ước rằng một ngày nào đó mình sẽ được ra biển mà ngày nào mình cũng chỉ xem trên tạp chí. Anh chở nó trên chiếc xe đạp nhỏ màu xanh dương chạy trên con đường rợp bóng cây phượng. Hít thở không khí trong lành nơi đây, nó và anh cảm thấy rất sảng khoái. Quan trọng nhất là trái tim của anh với nó, đều cùng chung một nhịp đập. Cảm giác đó ấm áp đên lạ thường...

Đi đến biển, Ji Eun hào hứng như một đứa trẻ chạy ào ra biển. Kris gọi :

- Ji Eun, không được tắm đâu. Sẽ bị cảm lạnh đấy.

Ji Eun quay lại và nói :

- Một chút thôi mà, Kris...

Nhìn cái khuôn mặt cún con của nó mà Kris không chịu được:

- Rồi, chỉ một chút thôi đấy...

Anh dứt lời một cái Ji Eun đã kéo anh ra biển. Ji Eun té nước vào người anh.

- Hehe! Anh ướt như chuột lột rồi kìa.

Kris cười gian rồi té nước lại vào người Ji Eun:

- Anh sẽ trả thù em.

Hai người chơi với nhau rất vui. Thấm mệt, hai người ngồi xuống và ngắm bình minh.

- Kris, đẹp thật anh nhỉ.

Kris gật đầu, Ji Eun nói tiếp :

- Ngồi với anh thế này, em cảm thấy vui lắm.

Kris cười rồi xoa đầu nó :

- Anh cũng vậy...

Tầm một lúc sau, Ji Eun ngủ gục lên vai của Kris. Ji Eun ngủ không còn mê sảng hay gặp ác mộng nữa, yên bình lắm...

Một lúc lâu, Kris lay lay người Ji Eun để gọi nó dậy nhưng nó vẫn không dậy. Linh cảm chẳng lành, Kris lay mạnh hơn. Lúc này đôi bàn tay của Ji Eun buông thõng xuống, máu từ mũi nó bắt đầu chảy ra. Hốt hoảng, anh bế thốc nó chạy đến bệnh viện.

- Ji Eun, tỉnh lại đi! Đừng doạ anh như thế này.

Đến bệnh viện, anh không giữ được bình tĩnh nữa, gào lên:

- Nhanh lên! Xin hãy cứu lấy cô ấy.

Các bác sĩ gấp rút đưa nóvào phòng cấp cứu. Kris thở dốc, không mặt không chút sinh khí nào nữa. Anh lo sợ, rồi mai đây...khi nó không còn ở bên cạnh anh như thế này nữa. Anh sẽ phải làm sao đây...

- Người nhà bệnh nhân đâu ạ.

Kris đứng lên. Bác sĩ nói:

- Cô ấy...bệnh đã ngày một nặng hơn rồi...nếu muốn kéo dài thời gian sống...bây giờ chỉ còn cách là nhập viện thôi...

Kris sững sờ :

- Gì chứ, cô ấy mới bị bệnh được 3 tháng thôi mà.

Bác sĩ trả lời :

- Có thể là cơ thể cô ấy yếu từ bé nên bệnh phát tán nhanh hơn bình thường...theo tôi, trong những ngày tháng cuối cùng anh hãy ở bên cạnh cô ấy đi...

Nói rồi bác sĩ đi mất.

Anh thất thần bước vào căn phòng cấp cứu, Ji Eun đang nằm ở đó. Vẫn yên bình như thế, trên môi nó còn nở một nụ cười mà nó hay dành tặng cho anh. Vậy mà có lúc anh lại vứt bỏ nụ cười ấy, để rồi đến bây giờ anh phải hối tiếc. Nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nó, anh nói:

- Vậy là....đến một lúc nào đó...em sẽ rời xa anh mãi mãi sao....em sẽ không còn cười với anh...không còn ở bên cạnh anh nữa ư...em trả lời đi...làm sao anh có thể chấp nhận được chứ...

Nói đến đây anh lại bật khóc. Anh không thể kìm nén nổi nữa, thực sự việc này rất đau lòng đối với anh...Vừa đến lúc anh nhận ra được tình cảm của mình...cũng là lúc em chuẩn bị rời xa anh...

Tiếng chim ngoài cửa sổ kêu chinh chích, ánh sáng hắt qua chiếc rèn. Khẽ nhúc nhích, Ji Eun tỉnh dậy.

- Gì thế này, sao minh lại ở đây.

- Con dậy rồi à.

Ji Eun giạt mình khi nhìn thấy mẹ ở bên cạnh. Nhớ tới Kris, Ji Eun hỏi :

- Kris đâu hả mẹ.

Mẹ nó trả lời :

- À...thằng bé đó à...nó đi mua cháo cho con rồi...nó gọi mẹ đến đây khi con bị ngất xỉu...thằng bé đó ngày xưa hay đón con đi học đúng không ?

Ji Eun gật đầu. Mẹ Ji Eun cười, nắm lấy tay con gái :

- Con hãy cười nhiều lên nhé,

- Vâng...

Một lúc sau, Kris về. Thấy Ji Eun tỉnh dậy, anh vui mừng :

- Cậu tỉnh dậy rồi à, ăn cháo đi này.

Kris đổ cháo ra bát và định súc cho Ji Eun ăn nhưng Ji Eun ngăn lại :

- Để tớ tự súc được rồi.

Kris lắc đầu :

- Không được, cậu còn yếu lắm, đưa đây tớ súc cho. Rồi khi nào cậu khoẻ tớ dẫn cậu đi chơi.

Nghe thấy Kris nói vậy Ji Eun ngoan ngoãn nghe theo. Xoa đầu nó một cái rồi anh quay sang mẹ Ji Eun :

- Bác cứ đi làm đi, cháu sẽ ở đây chăm sóc cho cô ấy.

- Ừ, vậy Ji Eun nhà bác trông cậy vào cháu...

Nói rồi mẹ Ji Eun rời đi.

- Ji Eun này...anh có chuyện muốn nói với em...

Ji Eun gật đầu.

- Từ bây giờ, em sẽ sống trong bênh viện...

Ji Eun tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh :

- Cái gì chứ...không phải anh nhầm chứ...mới chỉ có ba tháng thôi mà...

Kris không nói gì, chỉ biết thở dài. Đôi mắt nó rưng rưng. Anh chỉ biết ôm nó vào lòng an ủi...

- Không sao mà...Đã có anh ở đây rồi...

-End Chap 7-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro