Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Umma! Umma! Ngày mai, chúng ta sẽ dọn đến nơi này." Jeongyeon tràn ngập vui sướng nói ra lời này. Cô rốt cuộc cũng có thể cùng mẹ mình thoát khỏi đám người Yoo gia rồi! Thật vui vẻ.

"Cái gì?! Thật vậy chăng!" Yoo phu nhân có chút khó có thể tin được, bà có thể cùng con gái mình dọn đến căn biệt thự xa hoa đó sinh sống sao? Thật không thể tin được a...

"Thật sự, hiệu trưởng đưa." Jeongyeon nhún vai nói. Dù sao cũng là Hiệu trưởng đại nhân đưa... Nếu không nhận chính là không nể mặt mũi nàng!

Yoo phu nhân nghe xong lời Jeongyeon nói, thì hưng phấn chạy đến chỗ quản gia, lắc lắc vai ông ấy hú hét.

"Quản gia ông nghe gì chưa! Nghe gì chưa!!" 

"Dạ, phu nhân." Quản gia có chút bất đắc dĩ nhìn Yoo phu nhân. Sau đó, đem ánh mắt cầu cứu nhìn Jeongyeon.

"Umma mau buông quản gia Han ra đi. Umma không nhớ mình cần phải thu dọn đồ đạc hay sao." 

"Đúng vậy! Quản gia Han mau mau chuẩn bị đồ đạc! Ngày mai, chúng ta sẽ dọn đến UN Village!"

====

Đại học quý tộc TWICE.

Jeongyeon vui vẻ ngồi ở trên ghế, cô là đang suy nghĩ không biết một chút nữa khi về nhà cô có nên mở tiệc hay không, thì đột nhiên điện thoại cô rung lên...

Jeongyeon vừa nghe xong người bên đầu dây kia nói thì sắc mặt đang vui vẻ của cô liền trầm xuống, trong ánh mắt đầy sự tức giận cùng sát ý.

Jeongyeon nhanh chóng chạy đến phòng chủ nhiệm xin một đơn xin phép. Rồi vội vàng chạy đi.

Đúng là một đám không biết xấu hổ! Từ lũ già đến trẻ, các người đều không biết thẹn là gì!! Thật là cho các người một thời gian để hít thở không khí thì các người liền cho rằng mình sẽ được sống yên hay sao!! Quả thật, thủ đoạn của Jeongyeon cô quá nhẹ nhàng với đám người này rồi!!

Người mới vừa nảy gọi điện thoại cho cô chính là quản gia Han, giọng nói của ông trong điện thoại vô cùng sốt ruột.

"Đại thiếu gia, lão phu nhân cùng với đám con cái lại đến làm phiền nữa rồi. Hơn lão phu nhân còn đem phu nhân đẩy ngã!" 

Quản gia hoàn toàn không có biện pháp nào, ông bởi vì che chắn cho phu nhân cũng bị không ít vết thương, đám người làm hôm nay lại được nghỉ nên chỉ có mình ông. Nên quản gia Han chỉ biết vội vàng gọi điện thoại đến Jeongyeon.

Jeongyeon gấp gáp bắt một chiếc xe taxi, làm bạn học xung quanh nhìn thấy vậy thì đều rất tò mò, nam thần hôm nay làm sao vậy, sao lại vội vã như vậy...

====

Jeongyeon về đến nhà, thì liền bắt gặp được hình ảnh làm cô giận dữ đến mức có thể giết người, Yoo phu nhân đau đớn nằm trên mặt đất, trên trán còn chảy máu...Lão phu nhân còn chỉ vào bà mà mắng, đám người Yoo gia thì đứng ở đó mà hả hê xem phim. 

Yoo Han còn mang theo vợ của mình cùng ba đứa con một trai hai gái. Từ khi sinh ra đã được coi như bảo bối. Vô cùng được được Yoo lão gia cùng lão phu nhân vô cùng yêu thích, thái độ cùng cách đối xử hoàn toàn đối lập với Jeongyeon.

Ba người con của Yoo Han có tính cách vô cùng khác nhau. Người chị cả tên Yoo Eun Ah thành thục thiện lương, bởi vì từ nhỏ đã bị cha mẹ mình cho qua Nhật Bản để người khác nuôi nấng, đến lúc bảy tám tuổi mới đem trở về. Nên vẫn giữ được vẻ thuần phác cùng thiện lương, do đó không được cha mẹ yêu thích... 

Nhưng lúc nhỏ người chị này đối với Jeongyeon rất tốt. Người chị thứ hai là Yoo Eun Ji tính tình thì bị nuông chiều từ bé sinh hư, kiêu ngạo hống hách. Người con trai út Yoo Eun Nam cũng là một người được cưng chiều từ nhỏ, điêu ngoa* độc miệng, tự đại...

*Hay nói những điều bịa đặt, dối trá.

Còn chồng của Yoo Jihyun là trưởng phòng nhân sự trong Yoo thị là một người mặt dày mày dạn muốn làm rể Yoo gia. Là tra nam* chính hiệu vứt bỏ cả vợ con cùng Yoo Jihyun kết hôn, nhưng sau khi kết hôn được một năm thì mới biết được mình không thể sinh ra được một đứa con nào nữa. 

Jeongyeon thầm nghĩ đây có lẽ chính là báo ứng đi!

*Ý chỉ loại nam giới cặn bã không ra gì, vong ân phụ nghĩa, phụ tình, lợi dụng tình cảm người khác, nói chung làm những gì tồi tệ khiến người khác khó có thể chấp nhận và tha thứ.

Jeongyeon nhanh chóng chạy đến, dùng sức đẩy lão phu nhân ra chỗ khác, lão phu nhân phản ứng không kịp bùm một cái té lăn trên đất...Bà ta liền cảm giác được xương khớp lão hóa của mình đang phát ra những âm thanh rắc rắc khó nghe.

Jeongyeon hoàn toàn không để ý đến, cô vội vã đỡ Yoo phu nhân lên, trong ánh mắt cô đầy vẻ tức giận không thể che giấu được. Nhẹ nhàng ôm Yoo phu nhân chuẩn bị đi ra khỏi cửa, thì đúng lúc này đột nhiên vang lên một giọng nói the thé bén nhọn khó nghe. 

"Đứng lại!!! Tao chưa cho phép hai mẹ con mày đi!!" Lão phu nhân được con trai mình đỡ lên, ngón tay run rẩy dùng sức gào thét với Jeongyeon. Thằng nhãi ranh này lá gan không ngờ lại lớn như vậy! Dám đẩy bà!

"Ai cho mày đẩy bà nội của tao!! Bồi thường tiền!" Yoo Eun Nam lập tức vọt tới trước mặt Jeongyeon kêu gào muốn Jeongyeon bồi thường, hoàn toàn không hề có một chút quan tâm đi tới hỏi thăm bà mình...

Jeongyeon không có một chút nào để ý tới Yoo Eun Nam, cô tiếp tục đỡ Yoo phu nhân bước đi ra ngoài. 

Yoo Eun Nam thấy vậy liền tức giận, trong Yoo gia hắn chính là tiểu hoàng đế, muốn cái gì có cái đó không ai làm trái ý hắn... Chuẩn bị, bước đến phía trước cho Jeongyeon một cái tát...

Ánh mắt của đám người Yoo gia đều hiện lên sự vui vẻ vô cùng, đứng ở một bên mà xem kịch hay, đám người này ước gì Yoo Eun Nam tát một cái thật đau khiến Jeongyeon khóc một cách thê thảm, Yoo Han cùng vợ mình đầy vẻ tự hào cùng khen ngợi mà nhìn đứa con trai của mình. 

Yoo Eun Ji hứng thú bừng bừng, trong ánh mắt đầy vẻ cười nhạo cùng khinh thường. Yoo Jihyun cùng chồng mình đều đứng ở một bên mà xem phim...

Lão phu nhân kích động đến run rẩy cả người, cháu trai của bà quả nhiên thật khí phách hiên ngang! Đánh cho bà! Đánh chết thằng nhãi ranh này cũng được!!

Lúc này, đột nhiên xuất hiện một màn hài kịch! Chân phải Jeongyeon dùng sức đá! Trực tiếp đá vào hạ bộ của Yoo Eun Nam, sau đó lại bị Jeongyeon gạt chân ngã trên mặt đất! Đau đớn đến mức kêu cha gọi mẹ. 

Jeongyeon đem Yoo phu nhân giao cho quản gia Han, cô tiến lên một bước...Một tay nắm lấy cổ áo hắn tay còn lại thì dùng sức tát thật mạnh vào mặt tên này, trong nháy mắt khuôn mặt Yoo Eun Nam đều xuất hiện dấu tay đỏ hồng bắt mắt, rồi mặt mày nhanh chóng sưng lên!

Nhìn hành động kia của Jeongyeon làm cho đám người Yoo gia kinh ngạc mà đứng hình vài giây. Lão phu nhân nhanh chóng chạy tới, mặt mày đầy dữ tợn nhìn Jeongyeon... 

"Mày..Mày! Thằng nhãi ranh mày chán sống rồi sao!! Dám đánh cháu trai của tao!!" 

Lão phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, giống như bà ta chỉ hận không thể đem Jeongyeon ra mà lột da rút gân vậy.

Hai vợ chồng Yoo Han nhanh chạy tới chỗ của con trai mình mà yêu thương ôm lấy. Sau đó, lại quay sang nhìn Jeongyeon bằng vẻ mặt đầy cừu hận...

"Mày điên rồi sao!! Mày dám đánh con trai tao! Tao liều mạng với mày!!" 

Vợ của Yoo Han giống như một người đàn bà điên mới vừa trốn viện vậy. Bà ta điên cuồng hướng về phía của Jeongyeon mà nhào tới. Đây chính là con trai bảo bối của bà!! Bà nuông chiều nó còn không hết nói chi là đánh nó!! Không ngờ hôm nay, cái thằng nhãi ranh Jeongyeon này lại dám đánh con trai bà!! Bà phải cho cái thằng hống hách này phải quỳ xuống xin lỗi con bà!

Không thể không nói ý tưởng thật tốt đẹp, nhưng hiện thực lại rất tàn khốc...Thực tế, khi bà ta đang hung hăng chưa kịp tấn công thì đã bị Jeongyeon dùng sức đá một cái vào bụng. Làm bà ta ngã nhào ra đất, Jeongyeon nhẹ nhàng bước đến dùng sức đá vào người bà ta! 

Nếu đã muốn tìm đường chết như vậy thì cô sẽ thành toàn cho bọn họ!

Yoo Han thấy vậy thì nhanh chóng ngăn Jeongyeon lại, hôm nay thằng nhãi ranh này là bị điên rồi sao!!! Jeongyeon có thể tự tin bảo đảm nếu đám người này mà dám đi ngăn cản cô lại thì cô sẽ cho đám người này biết thế nào là lễ hội!

Đời trước, Jeongyeon có học qua Tae Kwon Do, hơn nữa còn đạt tới trình độ Master, lần trước buông tha cho bọn họ là bởi vì cô cảm thấy bọn họ là trưởng bối...Nên cho họ một chút mặt mũi. Nhưng lần này chính bọn họ đã dám chọc giận cô!

Lão phu nhân không ngăn được bản thân mình run rẩy, Jeongyeon cái thằng nhãi ranh này thật hỗn láo!! 

"Mày dừng tay cho tao!! Nghe không!!" 

Sức lực của lão phu nhân hoàn toàn giống như một con kiến hôi, cứ thế nhào tới liền bị Jeongyeon đẩy ngã xuống mặt đất, muốn bò dậy đều không bò dậy được làm bà ta chỉ có thể nằm ở trên mặt đất mà kêu rên...

"Con rể! Con mau giáo huấn lại thằng nhãi ranh kia cho ta!!" Lão phu nhân nằm trên mặt đất liều mạng kêu con rể của mình báo thù giùm mình...

Chồng của Yoo Jihyun là một người điển hình của kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu thế, nhưng bây giờ khi thấy Jeongyeon thì sợ tới mức phát không ra tiếng...

"Đến đi, ai không sợ chết thì đến đi! Cùng lắm thì bị thương bồi thường!! Nhà tôi cái gì cũng thiếu nhưng không thiếu nhất chính là tiền!!" 

Hai mắt của Jeongyeon hiện lên tia tơ máu, giọng nói lạnh lẽo đầy sát ý nồng nặc, làm lão phu nhân cùng với đám người Yoo gia sợ tới mức lùi về phía sau vài bước rồi co rúm người không dám làm gì. 

Nói trắng ra thì bọn họ chính là những người chuyên đi bắt nạt kẻ yếu hơn mình. Chỉ nhắm vào đám người yếu ớt, nhưng hiện tại bọn họ thật không nghĩ tới hôm nay lại gặp phải ác quỷ! 

Mỗi người đều bị Jeongyeon dọa đến mức bủn rủn tay chân...Hiện tại, xem ra Jeongyeon quả thật là muốn đánh chết bọn họ, xem sức lực của thằng nhãi này khi đánh hai mẹ con Yoo Eun Nam đi thật sự rất tàn nhẫn, đều đó làm cho bọn họ cảm giác được sợ hãi...

Hai mẹ con Yoo Eun Nam đều bị đánh đến mặt mũi bầm dập, người không ra người ma không ra ma...

Yoo Han cùng con gái mình còn có hai vợ chồng Yoo Jihyun nhanh chân vội vã chạy như điên ra khỏi nơi này. Nếu còn ở lại, chỉ sợ tên điên Jeongyeon này sẽ bước tới đánh bọn họ!! Bọn họ chạy lấy mạng ngay cả lão phu nhân cùng hai mẹ con Yoo Eun Nam cũng mặc kệ...

Lão phu nhân bây giờ cũng là rất sợ Jeongyeon, thằng nhãi ranh mày chờ xem! Tao nhất định sẽ quay trở lại nơi này trả thù!! 

Lão phu nhân nhanh chóng kêu con dâu cùng cháu trai mình đem bà nâng dậy, rồi ba người bọn họ ba chân bốn cẳng chạy khỏi nhà Jeongyeon. Đám người đó trước khi đi còn không quên quay đầu lại dùng ánh mắt đầy cừu hận nhìn Jeongyeon một cái, thì bị Jeongyeon dùng ánh mắt lạnh lùng cùng đầy sát ý quét tới đám người đó, khiến bọn họ xanh mặt chạy đi.

Phòng khách hiện giờ rốt cuộc cũng được yên tĩnh, Yoo phu nhân giờ phút này đã ngất đi, cô nhanh chóng đem Yoo phu nhân bế lên.

"Quản gia Han mau lấy xe!" 

Trong giọng nói đầy vẻ nôn nóng cùng lo lắng làm quản gia Han cũng không dám lơ là mà nhanh chóng đi lấy xe. 

Ngồi trên xe, cô đau lòng dùng khăn vải mềm nhẹ nhàng lau đi vết máu trên trán của Yoo phu nhân, trong ánh mắt đều hiện lên một tia sát ý đầy âm hiểm.

====

Sau khi đi vào bệnh viện, Yoo phu nhân đã được bác sĩ băng bó lại vết thương trên trán và truyền nước biển. Nhưng cũng đã vài tiếng Yoo phu nhân lại không có tỉnh lại, Jeongyeon cầm tay của Yoo phu nhân, răng khẽ cắn chặt môi, cô như thế nào lại không xuất hiện sớm hơn, nếu không sẽ không xảy ra việc này. 

Nhớ lại những lời nói kia của bác sĩ làm cô thật muốn đi tìm bọn họ mà đánh một phen cho hả dạ...

"Đại thiếu gia, mẹ của cậu đã bị chấn động rất nhỏ ở não, nhưng cũng thật tốt là nó không có nghiêm trọng." 

Bác sĩ nhìn đại thiếu gia đang mặt mày lo lắng, khuôn mặt có chút trắng bệch thì thở dài một hơi, quay người rời khỏi phòng.

Jeongyeon nghe được lời này trong lòng liền nổi lên một loại cảm giác từ đời trước cho đến bây giờ chưa bao giờ xuất hiện đó chính là cừu hận. 

Đúng vậy, đời trước Jeongyeon là một người hiền lành, có thể nói ai cũng đều thích làm bạn bè với cô. Bởi vì khi làm bạn với cô họ mới biết được sự chân thành trong tình bạn là như thế nào, không giả tạo giống như những con người trong giới thương nhân chỉ biết lợi dụng lẫn nhau vì lợi ích của bản thân.

Từ trước đến nay, cô chưa từng có một loại cừu hận như vậy. Cho dù là Seo Min hại cô, Jeongyeon cũng chỉ muốn cô ta phải trả giá cho những gì mình đã làm ra và còn muốn biết được người đứng sau mọi việc cô ta làm là ai. 

Còn lần này, lão phu nhân cùng người nhà của bà ta đã thành công khiến cho cô muốn giết chết cả nhà bọn họ.

Trong lòng Jeongyeon bắt đầu vạch lên kế hoạch đã chuẩn bị từ trước, chỉ cần chờ đợi một ngày nào đó cô sẽ làm cho những con người này không thấy được ánh mặt trời ngày mai. 

Mỗi một con người đều có mức chịu đựng giới hạn, nhưng bây giờ đám người đó đã cho cô vượt qua mức giới hạn đó, khi đụng đến người nhà cô. 

Yoo phu nhân yêu thương, che trở cô làm cho Jeongyeon cô từ đó đến giờ mới cảm nhận được tình thương của mẹ là như thế nào. Vì thế nếu có ai đám làm thương tổn Yoo phu nhân thì cô sẽ khiến đám người đó chết thật khó coi!!

Cầm lấy tay Yoo phu nhân, cô kiềm nén lại cảm xúc của mình, cô phải bảo vệ mẹ mình cũng như bảo vệ người chị của mình.

"Onee-chan*, thật xin lỗi em không thể giữ được lời hứa trước kia đã hứa với Otou-chan.**"

*Chị.

**Cha.

Chỉ trong chốc lát Yoo phu nhân hừ một tiếng, chầm chậm mở to mắt, bà nhìn khuôn mặt trắng bệch xanh xao của con gái mình thì đau lòng cực kỳ. Đều là bà vô dụng, làm con gái mình lo lắng.

Jeongyeon thấy Yoo phu nhân đã tỉnh dậy thì lập tức nắm chặt lấy tay bà nôn nóng hỏi: "Umma, bây giờ cảm giác thế nào rồi? Còn đau không?" Jeongyeon chỉ sợ mẹ mình sẽ xuất hiện di chứng nào đó...

Vốn vết thương của Yoo phu nhân đã không còn đau, nhưng khi nghe xong câu hỏi của con gái mình thì trên trán bà lại truyền đến đau đớn. 

Bình tĩnh để đừng lấy gối quăng vào cái mồm quạ đen của con gái mình, bà khẽ nhẹ nhàng mỉm cười một cái, ôn nhu vươn tay xoa xoa đầu Jeongyeon. Dịu dàng an ủi Jeongyeon.

"Tiểu Yeon, Umma không có việc gì, bọn họ có làm gì con hay không?" 

Sau khi an ủi Jeongyeon xong thì bà nôn nóng sờ sờ cánh tay của Jeongyeon, bởi vì bà sợ Jeongyeon sẽ bị đám người Yoo gia làm gì con bé.

"Umma, con không có việc gì cả, hơn nữa con còn đánh bọn họ bầm dập đó." 

Jeongyeon vỗ vỗ mu bàn tay Yoo phu nhân an ủi, rồi đem mọi chuyện diễn ra lúc nảy đều nói một lần với Yoo phu nhân. Nghe xong mọi việc đôi mắt của bà liền trừng lớn hơn... 

Không thể tin được đây chính là đứa con gái yếu đuối của bà lại có thể làm như vậy. Bởi vì từ trước đến nay mỗi khi đám người Yoo gia tới thì con gái bà đều lo lắng sợ hãi, không dám làm gì đám người đó.

Jeongyeon không biết mình có nhìn lầm hay không, khi cô cảm thấy được mẹ mình đang hưng phấn đến run người sau đó lại nhanh chóng trở lại bộ dáng bình thường.

Đợi Yoo phu nhân mệt mỏi ngủ đi, Jeongyeon lúc này mới dựa vào ghế sopha, đôi tay đan chặt lại với nhau. Khóe miệng lại nhếch lên đầy sự ác ý.

Đám người này quả nhiên là đang sợ sệt hay sao, sợ việc mình làm bị người khác phát hiện ra sự thật. Vốn dĩ Yoo Chang Joon không phải là người của Yoo gia.

Chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài khác nhau một trời một vực kia thôi thì Jeongyeon cô cũng cảm thấy được sự khác nhau giữa Yoo Chang Joon và đám người Yoo gia, bởi vì từ khi mới gặp mặt cô đã nhận ra được sự khác nhau đầy kì lạ này mà bắt đầu nghi ngờ nhờ người điều tra.

Hiện tại, cô cũng chưa muốn gặp mặt những người thân thích thật sự của cha mình, việc trước mắt hiện giờ là cô nên ở lại chăm sóc Yoo phu nhân.

=====

Bên này, Park Jihyo đã lái xe đi vào Đại học quý tộc TWICE, nàng chậm rãi bước đi ở hành lang, rồi bắt đầu nhớ lại những mảnh ký ức cũ kĩ, khi đó nàng được Jungyeon dẫn đi tới ngôi trường này, bởi vì lúc đó chị ấy chính là giảng viên được trường mời tới, còn nàng thì chỉ là một cô nhóc lẽo đẽo đi theo chị ấy. 

Bây giờ, nghĩ lại những kí ức ấy làm nàng thật không khỏi hoài niệm, hơn hết nàng cũng thật nhớ đến Jungyeon càng ngày càng nhiều hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro