Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy anh em chơi rất thân với nhau, nhưng không một ai trong ba người biết giới tính thật của Jeongyeon. Cho nên có thể nói là Jeongyeon đã thành công lừa gạt tất cả mọi người.

"Thằng quỷ! Tính làm tức chết ông già này sao!" Ông ngoại kích động nói, ngón tay run rẩy chỉ vào Kondo. Ông liền biết mấy thằng quỷ sứ này sẽ làm mình tức giận muốn hộc máu! Đồ cháu bất hiếu!

"Ông nội, ông đừng giả bộ nữa, chúng con nhìn hơn 20 năm nay riết quen rồi." Jiro bĩu môi, không thể hiểu nổi ông nội mỗi khi Jeongyeon về đều giống như bị chập dây thần kinh vậy.

Goro cũng bất đắc dĩ nhìn ông nội đang giả bộ đáng thương, giận đùng đùng đi ra ngoài thì gật đầu tán đồng.

"Các con nói chuyện với Jeongyeon đi, mẹ cùng thím phải đi đến phòng bếp giúp bà con. Tiểu Yeon, hai mợ phải đi rồi." Nakatomi Rei ôn nhu nói, nhẹ nhàng xoa đầu Jeongyeon, sau đó liền cùng Kojima Misumi đi đến phòng bếp.

"Em trai, gần đây cô có khỏe không?" 

Jiro nhanh chóng ngồi bên cạnh Jeongyeon hỏi, bởi vì khi còn nhỏ cô thường mua đồ ăn ngon và hay dẫn ba anh em đi chơi. Nên ba của ba người cũng không dám đánh anh em họ, vì thế họ rất yêu thương đứa em trai này.

"Sức khỏe mẹ em rất tốt, tình trạng của công ty gần đây cũng rất tốt." 

Giọng nói của Jeongyeon nhẹ nhàng rất dễ làm người khác an tâm, ba người cũng vì thế mà nhẹ nhàng thở phào. Sức khỏe tốt là được, hy vọng chuyện công ty không cần làm cô mệt.

"Vậy là tốt rồi. Tiểu Yeon, em lại đây cho anh hai xem." 

Goro vươn tay để lên bả vai của Jeongyeon. Hiện tại, em trai so với anh cao hơn một chút, nhưng cũng không sao. Goro ôn nhu xoa đầu Jeongyeon.

"Anh hai..." Jeongyeon không biết nói gì, bởi vì ba người anh của cô đang chăm chú nhìn chằm chằm Jeongyeon.

"Chà, càng nhìn càng thấy đẹp trai ra, rất có khí chất giống anh. Này! Nhìn em kiểu đó là sao!" Kondo da mặt dày nói, đổi lấy vài ánh mắt xem thường nhìn như muốn giết người của hai người anh.

Trò chuyện một lúc, bà ngoại từ bên ngoài bước vào, vẻ mặt hiền từ nhìn bốn người.

"Đồ ăn đã xong rồi, các con mau ăn cơm thôi!" 

Nghe được giọng nói ấm áp của bà, bốn anh em đều nhanh chóng đi đến phòng ăn, ngay ngắn ngồi vào vị trí của mình.

Một bàn ăn lớn, mỗi món đồ ăn đều rất phong phú và kỳ công.

Ông Naniko còn cố ý lấy ra bình rượu sake của mình, ba anh em vừa nhìn thấy đều nuốt nước miếng. Chỉ có người trong nhà đều biết, ông nội bọn họ chính là lão keo kiệt, ngay cả một giọt rượu sake đều không cho ba người nếm qua, hết cất rồi lại giấu. 

Lúc trước, Jiro lén lút muốn uống trộm một chút, nhưng tìm nửa ngày cũng không tìm được bình rượu. Không ngờ lại gặp ngay Goro cũng đang kiếm trộm giống mình. 

Nhìn bàn cơm gia đình trên bàn, Jeongyeon có chút hoảng hốt, cô giống như quay về mười mấy năm trước khi vẫn còn là Jungyeon. Tuy bây giờ cô đã trở thành Jeongyeon, nhưng vẫn không thích ứng được với thân phận mới này.

"Tiểu Yeon, nếm thử Tonkatsu bà làm nào." Bà ngoại nhẹ giọng nói, chiếc đũa gắp một miếng thịt heo vào chén của Jeongyeon.

"Tiểu Yeon, để ông gắp mấy miếng thịt bò cho con, không phải lúc nhỏ con rất thích ăn hay sao." Ông ngoại cũng gắp mấy miếng thịt bò Kobe. Mọi người thấy vậy cũng nhiệt tình gắp thức ăn vào chén của Jeongyeon.

"Tiểu Yeon, ăn cái này, cái này ăn rất ngon."

"Tiểu Yeon, con đừng nghe mấy người đó. Con ăn cái này đi, cái này cậu lớn gắp cho con."

"Anh dựa vào cái gì mà bắt Tiểu Yeon ăn cái đó. Cháu ngoan, cậu hai gắp cho con ăn!"

"Em trai, anh hai gắp cho em, món này em cũng thích ăn mà, đúng không!"

"Tiểu Yeon..."

"Cháu ngoan..."

"Em trai..."

Jeongyeon có chút đau đầu. Khi nhìn chén cơm nhỏ của mình đang có một núi thức ăn! Mọi người trong gia đình lại có ý muốn gắp thêm nữa! Cô có nên tìm một cái tô hay không...Cái chén hình như có vết nứt!

"Một người gắp rồi lại tới hai người gắp, mọi người cũng nên để Tiểu Yeon tự mình gắp thức ăn." 

Nakatomi Rei nhìn bộ dáng không thể nói nên lời của Jeongyeon thì mỉm cười, bất đắc dĩ mở miệng nhắc nhở. Xem ra mấy ngày sau, trên bàn cơm lại có thêm một cuộc đại chiến nữa rồi.

"A! Được được! Nên để Tiểu Yeon gắp thức ăn mình thích! Cháu ngoan, ăn thức ông ngoại gắp trước đi!" 

Nghe được lời nói của ông Naniko, mọi người trên bàn cơm cũng bắt đầu ngoan ngoãn bưng chén ăn cơm, nhưng khi nghe được câu sau thì lại nhịn không được trừng mắt nhìn.

Jeongyeon cũng rất nghe lời, làm ông ngoại vừa lòng gật đầu.

Một bữa cơm rất là ấm áp trôi qua, Jeongyeon phá lệ thường ăn hết ba chén cơm! Cũng bởi vì ánh mắt của người thân trong nhà quá nóng bỏng, luôn chằm chằm nhìn cô...

Đặc biệt toàn bộ quá trình ăn cơm, bà ngoại luôn đau lòng nhìn Jeongyeon, than thở cháu ngoại mình quá gầy, cần phải bồi bổ thêm.

Jeongyeon nghe vậy chỉ mỉm cười, cô biết mình ăn gì cũng không thể mập, cơ thể đời trước cũng thế bây giờ cũng vậy. Dáng người tiêu chuẩn của người mẫu, cao ráo, khỏe mạnh lại còn có cơ bụng.

Cơm nước đã xong, Jeongyeon tính giúp đỡ dọn dẹp chén đũa, nhưng đã bị ông ngoại kéo ra ngoài vì đã có người hầu dọn chúng. 

Mọi người trong nhà đều đã tụ tập ở trong phòng khách, uống trà nói chuyện vui vẻ.

"Bà nội, chúng ta chơi mạt chược đi." 

Goro đột nhiên đề nghị, bà Naniko nghe vậy thì mới nhớ tới ngày hôm qua bà cố ý mua về một bộ mạt chược, rảnh rỗi thì cùng các con đánh mạt chược.

"Tiểu Yeon, lại đây cùng bà ngoại chơi mạt chược." Bà Naniko đã nhắc tới thú vui thì vô cùng hứng thú, nhanh chóng gọi người tới chơi.

Jeongyeon mở to mắt hoảng sợ, cô sẽ không đánh mạt chược đâu! Nhanh lắc lắc tay từ chối, vẻ mặt thà chết chứ không chơi!

"Bà ngoại, con sẽ không..." Jeongyeon bất đắc dĩ nói, bà Naniko ngạc nhiên một chút, sau đó quay đầu ý bảo đi đến bên cạnh Goro học hỏi.

Và thế, bà Naniko, Jeongyeon, Goro, Jiro, bốn người một bàn.

Tiền đánh cũng rất lớn, bà Naniko vén tay áo Kimono bắt đầu đánh.

Jeongyeon mờ mịt nhìn con bài trong tay, nhưng không thể không nói vận may của Jeongyeon cũng thuộc loại cá biệt, đánh bậy đánh bạ cũng thắng.

Goro xem xong bài của Jeongyeon cũng phải trợn mắt, em trai của anh vận may đúng là khác người!

Sau khi lấy được một đống tiền về, Jeongyeon cũng đã bắt đầu biết cách như thế nào để đánh bài.

Goro hít sâu một hơi bắt đầu sờ bài, kết quả ván thứ hai liền thua thảm. Jeongyeon  nhẹ nhàng đẩy bài xuống...Đông, Nam, Tây, Bắc,...Ù Đại Tứ Hí, Goro trợn tròn mắt...

"Chà, Tiểu Yeon nhà bà lợi hại quá!" Bà Naniko hoàn toàn không có một chút chuyện thua mà mà buồn bực, mà ngược lại bà đặc biệt rất vui vẻ!

Goro cũng thua tiền hết trận này đến trận khác.

Bốn người rất khí thế đánh mạt chược đến hăng say, những người khác thì cũng vui vẻ nói chuyện với nhau, không khí trong nhà thật hòa thuận và ấm áp.


======

Đánh mạt chược được một lúc bà Naniko cũng mệt, mọi người thấy vậy cũng dọn dẹp bàn ghế để đi ngủ. 

Jeongyeon được ông bà cho ở phòng của mẹ. Phòng của Yoo phu nhân từ lúc bà được gả đi thì không ai vào nữa, nếu có thì cũng chỉ là người hầu vào quét dọn.

Jeongyeon nằm trên giường, nhìn xung quanh căn phòng, bỗng lại thở dài. 

Ngồi dậy, Jeongyeon vô tình lại thấy được một khung ảnh ở trên tủ đầu giường. 

Ông bà Naniko đang mỉm cười ngồi ở chính giữa, kế bên hai người là hai cô gái ôm lấy ông bà, đằng sau là ba người con trai hào hứng nhìn vào máy ảnh. 

Trên mặt mỗi người đều thật hạnh phúc làm sao...

Nhẹ nhàng mở ra ngăn kéo tủ, bên trong là một cuốn album.

Bên trong đa số đều là hình Yoo phu nhân mới sinh ra cho đến trưởng thành.

Jeongyeon đóng lại cuốn album, nhưng lại vô ý làm rơi mất một tấm ảnh xuống đất. 

Cô cúi người nhặt lên tấm ảnh cũ kĩ đã ngã vàng, Jeongyeon nhẹ nhàng quay tấm ảnh lại.

Trong ảnh là một người con gái thanh tú, mái tóc đen dài đang ôm lấy một cô bé...

Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên. Làm Jeongyeon giật mình, để lại tấm ảnh vào cuốn album.

"Có chuyện gì sao, Jihyo." Jeongyeon dịu dàng nói, tay đặt cuốn album vào ngăn kéo.

"Jeongyeon, cậu không xem tin tức trên mạng sao?" Jihyo nhìn báo trí đang không ngừng viết về Jeongyeon, chỉ thở dài. 

Tuy rằng biết Jeongyeon chưa chính thức debut làm diễn viên, nhưng nàng vẫn là muốn vì Jeongyeon trãi thảm.

"Có tin tức gì sao?" Jeongyeon chậm rãi bước đến phòng tắm, nhíu mày hỏi. Mấy ngày nay, cô cũng không có lên mạng, cho nên vẫn là không rõ xảy ra chuyện gì.

"Hiện tại fans của cậu đã hơn một triệu. Nên Jeongyeon, tôi nghĩ cậu nên tạo một tài Instagram, sử dụng nó cho đến lúc debut." 

Jihyo chậm rãi nói, nàng tuy biết chàng trai này sẽ nổi tiếng rất nhanh, nhưng không nghĩ tới sức ảnh hưởng Jeongyeon lại lớn đến vậy. Chưa chính thức debut đã hút fans đến thế, sau này nếu đã debut chắc chắn sẽ trở thành hiện tượng.

"Được, tôi đã biết." Jeongyeon dịu dàng nói với Jihyo, nhưng trong lòng không hề hào hứng gì. Đời trước đã gặp nhiều rồi, cho nên đời này không có cảm giác gì cả.

Bên kia, Jihyo vô cùng vừa lòng với Jeongyeon, tính cách không màng hơn thua, tất nhiên sau này sẽ biến thành một viên ngọc sáng.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Jeongyeon cầm lấy quần áo ngủ bước vào phòng tắm, cởi bộ quần áo trên người ra. Nhẹ nhàng cởi băng quấn ngực.

Vặn vòi sen, để cho dòng nước chạy lên khuôn mặt sau đó lăn dài trên cơ thể, toàn bộ phòng tắm đều là sương trắng. 

Dáng người rắn rỏi, cơ bụng hoàn mỹ, đôi chân thon thả, trên da thịt trắng nõn xuất hiện vài giọt nước. Giống như tăng thêm sự gợi cảm và mê hoặc. Từng ngón tay thon dài nhẹ nhàng gạt đi dòng nước trên khuôn mặt tuấn tú, toàn thân trên dưới không có một chỗ không hoàn mỹ.

Sau khi tắm xong, Jeongyeon mặc vào quần áo ngủ, lấy khăn nhẹ nhàng lau khô tóc, sau đó ngã người trên chiếc giường êm ái. Hôm nay, cô thật sự có chút mệt...

Đã tối rồi, mọi người đều ngủ say trong mộng đẹp.


=====

Ngày hôm sau, Jeongyeon dậy thật sớm, cùng mọi người ăn bữa sáng, sau đó lại cùng ông ngoại tập Aikido. 

Ông Naniko cũng rất vừa lòng, khi Jeongyeon có thể ném ngã ông, hơn nữa mọi động tác lại rất thuần thục như thể đã tập hơn mười năm. Ông không tiếc lời khen ngợi Jeongyeon càng ngày càng ưu tú hơn hẳn ba thằng quỷ sứ nhà này.

Jeongyeon mở điện thoại lên, xác minh tài khoản Instagram, sau đó chụp một tấm ảnh cô đang mặc võ phục, cùng một dòng chú thích nhỏ: 'Xin chào, tớ là Yoo Jeongyeon, mong mọi người quan tâm hơn.'

Nhắn tin cho Jihyo xong, Jeongyeon cũng không thèm đụng vào điện thoại, chỉ nhẹ nhàng cầm một quyển sách chậm rãi xem. Ánh nắng nhàn nhạt từ phía cửa sổ chiếu lên bộ võ phục của Jeongyeon. Thảnh thơi nằm trên ghế đọc sách.

Jihyo vừa thấy tin nhắn của Jeongyeon đã lên Instagram tìm tài khoản của Jeongyeon sau đó tag tên và chú thích: 'Mong mọi người chú ý Yoo Jeongyeon của tôi nhiều hơn.'

Lần này có rất nhiều fans sôi nổi bình luận.

"Omo, nam thần của em có Instagram rồi!"

"Không thể tin được, Jihyo Unnie làm manager của Wangseja!"

"Wangseja có tài khoản Instagram, mọi người mau chú ý..."

"Soái quá bà con ơi! Sao lại quyến rũ như thế chứ! Em xỉu đây!"

"Chàng trai này là ai? Sao lại đẹp trai đến vậy!"

Trong vòng chưa tới mười phút, Instagram có hơn ba bốn ngàn bình luận cùng tim. Hơn nữa còn lên hẳn bảng xếp hạng tìm kiếm của Twitter.

Ai cũng sôi nổi khen Jeongyeon rất đẹp, khi nào debut. Bởi vì chỉ nhìn thôi cũng biết, chàng trai này sinh ra là để làm người nổi tiếng.

Fans của Jeongyeon vừa biết tin ca sĩ Jihyo làm người quản lý, thì đã nhanh chóng follow hai người trên Instagram, chỉ mong sớm một chút được nhìn thấy thần tượng debut.

Kế tiếp trên các trang báo đầu đề đều là về Jeongyeon.

"Tốt rồi, bước đầu tiên đã làm tốt, chỉ còn chờ Jeongyeon từ Nhật Bản trở về." Jihyo nhìn màn hình điện thoại thở dài, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên màn hình, trong lòng lại nhớ về người kia vô cùng.

"Jungyeon, Jungyeon. Em nhớ chị, em mệt mỏi quá chị có biết không? Không có chị bên cạnh, em thấy thế giới này thật vô nghĩa." Trong mắt Jihyo bây giờ chỉ đầy ấp nỗi nhung nhớ cùng đau đớn, nàng ngẩn ngơ nhìn hình ảnh trên màn hình.

Trên màn hình điện thoại hiện lên một người phụ nữ xinh đẹp, đôi mắt buồn lúc nào cũng nhàn nhạt vẻ ưu sầu, môi mỏng hồng hào cùng bộ vest đen công sở. Người kia mỉm cười nhẹ nhàng ôm lấy một cô bé từ phía sau. Nhìn thật hạnh phúc và ấm áp.

Hình ảnh người phụ nữ trên màn hình chính là Jungyeon, còn cô bé lại chính là Jihyo. Khi đó Jungyeon vô cùng cưng chiều nàng, cùng nàng ca hát cùng nàng vui vẻ đi mọi nơi. Thật giống như, mọi chuyện lúc ấy chỉ là chuyện ngày hôm qua mới vừa xảy ra.

Khi đó, chị ấy nhẹ nhàng từng bước từng bước đi vào trái tim nàng, làm nàng cam tâm tình nguyện đi theo phía sau lưng chị ấy làm cái bóng, làm người đơn phương chị ấy mười mấy năm.

Trong điện thoại của Jihyo đều là hình ảnh của Jungyeon, nhưng trong phòng nàng lại không có một bức ảnh nào của chị ấy hoặc là của hai người, bởi vì nàng đều đem chúng nó cất vào một nơi chỉ riêng mình nàng. 

Có lẽ là do nàng sợ lại giống như lúc trước, khi Jungyeon phát hiện và chán ghét nàng, Jungyeon từ trước đến giờ vẫn luôn xem nàng là một đứa em gái, nhưng bản thân nàng lại ôm một loại tình cảm đối với chị gái của mình.

Khi biết Jungyeon có bạn gái, trong lòng nàng lại nổi lên sự uất hận. Hạnh phúc tới quá nhanh, nhưng đả kích cũng ngay sau đó mà đến.

Nỗi nhớ nhung của nàng bao năm qua cũng chỉ có thể nhìn vào ảnh chụp mà rơi nước mắt, nàng không kịp nói lên tình cảm của mình thì chị ấy đã như cơn gió biến mất khỏi cuộc đời nàng.

Nàng rơi nước mắt rồi, trái tim nàng đau đớn và khó thở quá.

Cô độc trong căn phòng lớn, nơi chỉ có nàng ôm điện thoại bất lực trước cõi lòng tan nát.


======

Jeongyeon gắp lại quyển sách trong tay, khi bị ba người anh trai kéo đi chơi bóng rổ.

Vừa đến chơi đến trận thứ ba, Jiro đã mệt đến mức đi lảo đảo, Goro thì liên tục lắc tay bỏ cuộc, hai người sớm biết rằng chơi không lại Jeongyeon thì đã không mời đứa em trai chơi bóng rổ cho rồi! 

Quá lợi hại! Làm hai người thua rất thảm, vả lại Jeongyeon cũng không nhường chút nào...Trong lòng khổ nhưng không thể nói!

Jeongyeon một tay ôm bóng rổ một bên thì nhìn hai anh trai đang nằm lăn ra đất. Jeongyeon chỉ liếc nhìn Kondo nhún vai không biết phải làm sao. 

Ba anh em của gia tộc Naniko, mỗi người đều có tính cách và ngoại hình khác nhau. Anh hai Goro thì thân hình vạm vỡ, cao hơn Jeongyeon một cái đầu, tính tình thẳng thắn, rực rỡ như ánh mặt trời đầy sức sống. Anh ba Kondo thì lại cao lớn, mảnh khảnh nhưng lại rất khỏe, là người lạnh lùng, ôn nhu, tính tình trưởng thành nhất trong ba người. Anh hai Jiro chiều cao lại xem xem Jeongyeon, nhưng lại thuộc tuýt người hậu đậu, thích chọc phá chơi khăm người khác. Là người nhiều chuyện nhất.

Có điều ba người anh của Jeongyeon cũng được không ít thiên kim tiểu thư yêu thích cùng theo đuổi, đặc biệt là anh ba Kondo.

"Em trai, anh không chơi nữa, em lợi hại quá!" Jiro ngồi ở dưới đất thở phì phò, hét lớn.

Jeongyeon thấy thế thì cầm một chai nước đưa cho Jiro, vẻ mặt đầy ý cười. 

"Anh hai, nghỉ ngơi một chút. Lát nữa, em với anh chơi solo." Jeongyeon bất đắc dĩ mở miệng, Jiro nghe vậy thì nhanh chóng đứng dậy, nhướng mày ý bảo chơi tiếp thêm một ván nữa.

Jeongyeon mỉm cười đem bóng rổ ném cho Jiro, hai người bắt đầu ván đấu.

Chỉ trong chốc lát, Jiro thật muốn khóc lần hai, sao em trai không thèm nhường anh?

Chỉ biết trơ mắt nhìn một màn rebound của Jeongyeon, Jiro chỉ biết đặt mông ngồi dưới đất.

"Không đánh nữa! Không đánh nữa!" Jiro nhìn Jeongyeon, giơ tay chịu thua.

"Được rồi, không chơi nữa. Anh hai, chúng ta ăn cơm trưa rồi." Jeongyeon vươn tay, nắm chặt tay Jiro kéo dậy. 

Hai người vui vẻ đi đến phòng thay đồ, sau đó liền trở về nhà chính.


========

Tất cả các trang báo đều liên tục đưa tin về Jeongyeon, nam thần chưa debut đã nổi tiếng.

Sự nổi tiếng này làm nhiều người khó có thể tin được, cũng làm nhiều người đố kỵ. Đương nhiên, vẫn là bởi vì video vườn trường trước đó, làm không ít người đều nhớ kỹ khuôn mặt của chàng trai này. 

Nhớ kỹ kỹ thuật diễn xuất thần, cũng như nhớ kỹ khí chất hơn người ấy, thật bất ngờ khi biết chàng trai ấy vẫn còn là một sinh viên, lại còn sinh viên của Đại học quý tộc TWICE. 

Từ một sinh viên vô danh biến thành một nam thần khiến nhiều người hâm mộ, lấy thành tích xuất sắc thành công vả mặt những người khinh thường mình. Có thể nói chàng trai này chính là một nhân vật chính trong tiểu thuyết...

"Thằng nhóc này có lai lịch gì? Sao lại nổi tiếng như vậy?" 

Một giọng nói đầy tức giận của một người phụ nữ, làm người quản lý ngồi bên cạnh cũng phải nhíu mày. Người phụ nữ kia càng nghĩ càng giận, kịch bản trong tay bị ả dùng sức ném trực tiếp vào mặt của nữ trợ lý đứng cạnh. Làm khuôn mặt của nữ trợ lý ấy đỏ chốt, đau đớn vô cùng.

Nữ trợ lý vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn người phụ nữ trước mặt mình, cô thật không thể tin được khi nhìn thấy được gương mặt thật của nữ diễn viên. 

Cô là fan của người phụ nữ này, phí hết tâm huyết mới có thể trở thành trợ lý của thần tượng, không nghĩ tới lại phát hiện thần tượng của bản thân lại không giống những lúc trả lời phỏng vấn hay những lúc có nhiều người. Mà là một người phụ nữ cay độc, tính tình ghen ghét ai hơn mình, giống như rắn độc không từ mọi thủ đoạn để xiết con mồi đến chết.

Ryu Hyoyoung, một nữ diễn viên có tên tuổi, trong các bộ phim đều đóng vai một cô gái dịu dàng, hiền lành, dễ bị ức hiếp. Làm rất nhiều người xem đều cảm thấy thương cho ả. 

Trong lòng ả, kỳ thật rất ghen ghét người phụ nữ tên Jungyeon chẳng kém Seo Min, bởi vì cô ta đã từng từ chối lời mời hẹn hò của ả, hơn nữa cô ta cái gì cũng hơn so với ả. Từ tiền tài, dung mạo, quan hệ. 

Ở giới giải trí khắc nghiệt này yêu cầu đầu tiên là có người hậu thuẫn phía sau, Ryu Hyoyoung muốn chính là quan hệ rộng của Jungyeon. 

Tiền thì ả có thể gọi ba nuôi đến giúp, nhưng quan hệ thì ả lại muốn Jungyeon nâng đỡ. Rất nhiều lần ả muốn lại gần thân mật với người phụ nữ này, nhưng lại bị cô ta khướt từ hết lần này đến lần khác!

"Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không mau đi mua ly cà phê về!" Ryu Hyoyoung quay đầu thấy nữ trợ lý vẫn đứng ngơ ngác ở đó, làm ả càng thêm chán ghét, nếu không phải lúc trước ả thấy con nhỏ này dễ sai bảo thì đã không lựa chọn thứ vô dụng này rồi. Ryu Hyoyoung ả thiếu người sao? Đương nhiên là không!

Lúc trước, khi tin tức Jungyeon qua đời đầy khắp mặt báo, làm ả suốt một buổi tối, ở trong chăn cười đến không ngủ yên được. 

Ở Instagram, ả liền viết một văn bản dài lê thê nói về quá trình ả theo đuổi người kia đầy thương cảm, và khi người ấy đã khướt từ tình cảm của ả ra sao. Sau đó, ả lại mướn một đám người làm khán giả bình luận sôi nổi. Kết quả không ngoài dự kiến của ả, không ít người đều cảm động muốn rơi nước mắt, trách Jungyeon sao lại quá vô tâm với một người thật lòng yêu thương mình. 

Rất nhiều người đều bị thương cảm cho ả, không nghĩ tới ả lại chung thủy với Jungyeon như vậy. Có không ít người đều theo phen ả, nói lời cay nghiệt với chính người đã khuất. Ngay cả đám người thân của Jungyeon, đều giả bộ khóc lóc với đám nhà báo kể lễ họ bị con gái bỏ mặc không lo ra sao, muốn theo luật Hàn Quốc đem tài sản Jungyeon phải về tay họ.

Lấy việc người đã qua đời để làm nổi bật bản thân. Đương nhiên cũng có người chỉ trích Ryu Hyoyoung hám fame không buông tha người đã khuất. 

Nhưng fan não tàn của Ryu Hyoyoung cũng vô cùng ác ngôn chẳng khác gì thần tượng. Mọi chuyện sau đó, ai cũng không nói tới nữa, bởi vì ả đã trực tiếp xóa bình luận sạch sẽ.

Mấy năm nay, Ryu Hyoyoung đã lấy được rất nhiều thành tựu lớn nhỏ, đá không ít đá cản đường. 

Hiện tại, khi ả vừa nhìn thấy chàng trai này giống như lại một lần nữa thấy được Jungyeon sống lại, bọn họ có một đôi rất giống nhau. Mọi cử chỉ, ánh mắt cũng rất giống, điều đó làm cho Ryu Hyoyoung rất bất an cũng như muốn chèn ép, bóp chết người này. 

Hiện tại đã nổi tiếng như vậy, chờ thằng nhóc này chính thức debut...

Ryu Hyoyoung ả tuyệt đối không cho phép có thêm một tên giống người phụ nữ Jungyeon này lảng vảng trước mặt mình.


=======

Jeongyeon hoàn toàn không biết có người có ác tâm đối với mình. Bây giờ, cô chỉ ngồi trên ghế, nghe ông ngoại mình nói mọi thứ trên trời dưới đất.

"Tiểu Yeon à, ông ngoại không biết mình sẽ sống được bao lâu đây?" Ông Naniko thở dài, vẻ mặt u sầu. Làm ba đứa cháu ngồi bên cạnh cũng phải trợn mắt, nhìn ông nội mình diễn mê say.

Jeongyeon sao lại không biết ông ngoại mình đang diễn. Nhìn một chút thì cô đã biết rồi, hơn nữa có ai diễn lại vừa nói xong thì cúi đầu mỉm cười đắc ý đâu chứ, thấy ông mình diễn sâu như vậy Jeongyeon cũng không dám đi vạch trần. 

"Ông ngoại, sức khỏe của ông rất tốt, đừng nói giỡn như thế." 

Jeongyeon bất đắc dĩ mở miệng, trong giọng nói đầy vẻ hoảng sợ. Làm ông Naniko nghe xong cũng bị hù dọa, ánh mắt trốn tránh, nhỏ giọng bĩu môi lải nhải. 

"Còn không phải bởi vì con không ký hay sao! Hừ!" Tuy giọng nói ông Naniko rất nhỏ, nhưng Jeongyeon lại nghe rất rõ ràng. 

"Em trai à, em nghe theo ông nói đi, ký xuống tờ giấy này." 

Goro nghiêm túc nhìn Jeongyeon nói, không có biện pháp nào khác, nếu không giúp ông nội nói vài lời thì anh sẽ bị ông cầm cây rượt đánh mất. Chỉ cần năn nỉ ăn vạ, anh tin tưởng em trai mình sẽ ký xuống tờ giấy chuyển nhượng.

"Đúng vậy, Tiểu Yeon, em mau ký đi."

"Tiểu Yeon, ký đi."

"Tiểu Yeon, nghe các anh con đi, ký giùm ông."

"KÝ!!"

Giọng nói đồng loạt ngắn gọn từ bốn người, Jiro trợn mắt nhìn Jeongyeon. Kondo bẽ tay.

Ngày hôm qua, Jeongyeon đã bị ông ngoại còn có các cậu và ba người anh trai, bắt ép cô ký xuống giấy chuyển nhượng, nhưng cô thật sự không muốn ký. Hôm nay, ông ngoại lại thần bí cầm một tờ giấy vô cùng dịu dàng muốn Jeongyeon ký tên. Jeongyeon cầm lấy nhìn vào tờ giấy, thì ngạc nhiên.

Giấy chuyển nhượng 10% cổ phần tập đoàn N.IK và đã được ông ngoại ký tên đóng mộc, chỉ còn chờ Jeongyeon ký tên. Tập đoàn N.IK vô cùng lớn, bên dưới nó là rất nhiều công ty nhỏ ở mọi lĩnh vực rất có tiếng. Mới đầu là một công ty nhỏ được thành lập vào khoảng thập niên 70-80. Đã có tuổi đời hơn 40 năm tuổi nghề.

Lúc đầu, thành lập công ty thật không dễ dàng gì, gia tộc Naniko bấy giờ chỉ còn lại một ít tài sản chỉ để sáng lập nên công ty chứa đựng tâm huyết của mọi người trong gia tộc. 

Khi Yoo phu nhân gả đi, ông Naniko liền tặng cho con gái mình 5% cổ phần. Lúc Jeongyeon mới sinh ra đời, ông Naniko cũng muốn xem mặt mũi cháu ngoại ra sao, nhưng bởi vì khi đó sức khỏe xuất hiện chút vấn đề cho nên không thể bay qua Hàn Quốc. 

Lúc đó ai cũng bận rộn, duy nhất chỉ cậu lớn Isao vừa đi công tác về. Isao nghe mình là người đầu tiên được đi gặp cháu ngoại thì vô cùng đắc ý. Ôm bé con mấy ngày cũng không chịu buông tay, vẫn là bởi vì công ty có việc gấp nên mới vội vàng rời đi.

Khi Jeongyeon lên được vài tuổi, bị đưa tới gia tộc Naniko ở một thời gian, thì đã bị người trong nhà yêu thương, cưng chiều hết mực.

Giấy chuyển nhượng đã được ông Naniko chuẩn bị 21 năm, từ lúc Jeongyeon sinh ra đời đã chuẩn bị tốt. Chỉ chờ Jeongyeon ký tên nữa thôi, hiện tại Jeongyeon đã 21 tuổi, cũng đã trưởng thành, hiểu biết điều có hại có lợi cho mình, đã có năng lực tiếp nhận cổ phần. 

Ông Naniko tưởng tượng đến cảnh hai mẹ con Jeongyeon những ngày nương tựa lẫn nhau mà sống càng cảm thấy chua xót trong lòng. Con rể tốt của ông yểu mệnh chết sớm, đám người nhà lại là đám người ăn thịt không nhả xương, tâm như rắn rết. 

Con gái ông yêu thương nhiều năm như vậy, bây giờ phải vất vả điều hành công ty vừa phải chăm sóc con nhỏ, thật làm ông đau lòng. Bây giờ, cháu ngoại đã trưởng thành, ông cũng già rồi. Việc nào làm được cho hai mẹ con ông đã làm xong, ông vì hai người chống lưng, chỉ hy vọng con gái cùng cháu ngoại sống một cuộc đời an nhàn.

Jeongyeon nhìn đến đôi mắt ông ngoại lặng lẽ rơi nước mắt, trong lòng cũng xúc động, ôm chầm lấy ông.

"Ông ngoại, con ký." Tuy thật sự Jeongyeon không muốn ký, nhưng bởi vì trước ánh mắt mong đợi của mọi người, cô cũng không đành lòng từ chối. Chậm rãi ký xuống tên mình. 

Thấy Jeongyeon tự mình ký vào giấy làm ông Naniko liền vui vẻ vô cùng.

Ông Naniko vừa lòng vỗ bả vai Jeongyeon: "Tiểu Yeon, buổi tối hôm nay con cùng ba thằng quỷ sứ sẽ tham gia một buổi tiệc tụ hội của các đại gia tộc." 

Ông Naniko vừa nhớ đến buổi tiệc này, thì thầm nghĩ nên để Jeongyeon tham gia. Cũng là vì tương lai của đứa cháu này, buổi tiệc tụ hội này rất cần thiết cho Jeongyeon. Bởi vì, những người tham gia buổi tiệc này đều là giới tài phiệt, gia tộc hùng mạnh, hơn nữa người tổ chức buổi tiệc này lại là một trong bốn Tứ Trụ Zaibatsu. Điều này đối với sự nghiệp phát triển của Jeongyeon về sau vô cùng tốt.












*Tết đến nên bù hai chương nha! Ngày 12 không biết có nên đăng chương hay không? =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro