Chap 10: Những tiếng thét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái công viên giải trí mà chúng tôi dừng chân là một công viên mới xây dựng khá đẹp. Nơi này Qri đã từng rủ tôi đến mấy lần nhưng tôi không chơi gì cả mà chỉ ngồi ở gốc cây đọc sách. =="

Bà cô khỉ vàng có vẻ rất vui, hồ hởi kéo tôi vào, miệng cứ cười không ngớt. Tôi lẽo đẽo bước theo, xẵng giọng hỏi:

Thế giờ chơi trò gì đây ạ, em nói trước rồi đấy nhé, chơi cùng em cô không thể về nhà nguyên vẹn được đâu.

Đã nói rồi mà, tôi chịu được hết. Chúng ta đến cái đó trước đi._ Cô giáo khẽ cười rồi chỉ tay về phía trước.

Và bây giờ thì chúng tôi đang đứng trước cửa ngôi nhà ma. Hai đứa không nói gì chỉ "dắt díu" nhau vào trong. Năm phút sau có một tiếng kêu thất thanh vọng ra từ ngôi nhà ma dễ thương , liền sau đó, một nhỏ tóc vàng kéo tay một đứa con gái mặc váy trắng chạy như bay ra khỏi nhà ma. Hai người đó không ai khác chính là bà cô khỉ vàng và tôi. 

Nhưng tiếng la vừa rồi là của ai nhỉ? Không biết thì nghe cuộc nói chuyện này đi:

Này…hà..hà… sao em lại làm thế hả?_ bà cô khỉ vàng cúi gập người xuống vì mệt, hổn hển nói.

- Làm cái gì cơ ạ?_ Tôi hỏi lại mắt tròn xoe.

Sao em lại đánh cái người giả ma vừa nãy? [mụ Ngố tàn bạo]

- Ô hay cô hỏi lạ nhỉ? Hắn dám giả ma giả quỷ nhát em thì em đánh hắn có gì là xấu.

- Trời ơi, đó là nhà ma, nhà ma đấy. Không có người giả làm ma thì còn gì là nhà ma nữa, nếu vừa nãy tôi không kịp kéo em chạy đi thì người ta đã bắt đền rồi.

Hừ, em không cần biết, ai bảo hắn dọa em. Mà có bắt đền thì phải bắt đền cô, tại cô kéo em vào chỗ quỷ quái đó đấy chứ, lại còn không cả dặn trước thì làm sao em biết được.

- Em..Hừ, đúng là chịu thua em luôn._Eunjung cau mày nói rồi cúi gập người xuống thở dốc.

Quá mệt mỏi sau màn chạy maraton, tôi và bà cô khỉ vàng cùng ngồi xuống gốc cây nghỉ một chút.

Té ra tiếng kêu thất thanh vừa rồi là của một nhân viên chuyên đi giả ma, giả quỉ trong nhà ma. Xấu số thế nào lại dọa đúng tôi thế là hắn bị tôi bẻ tay lên gối một cái, đau đớn đến độ hét lên, đúng là đáng thương.  

Tôi chép miệng nghĩ thầm rồi quay sang cô ta lên tiếng dò hỏi:

Vậy chúng ta thôi không chơi nữa về luôn chứ hả cô?

- Ai nói thế, chúng ta chơi tiếp đi, còn sớm mà, trò chơi mạo hiểm nhé..._ Eunjung khẽ nhíu mày rồi nhếch mép nói.

--------------------------

Vậy là chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình, chơi trò tàu hỏa siêu tốc. Sau một hồi chen lấn, cuối cùng tôi và cô Jung cũng mua được hai cái vé và ngồi yên vị trên ghế. Chiếc tàu hoả phóng vụt đi với tốc độ cực nhanh. 

Một lúc sau trên chuyến tàu hỏa ấy đột nhiên có một tiếng hét to kinh khủng vang lên át cả những tiếng la khác, tiếng hét ấy không phải của ai khác mà chính là của cô Eunjung - bà cô khỉ vàng. Nhưng tại sao cô ấy lại hét to như vậy nhỉ? Hi hi tôi biết đấy. 

Khi chuyến tàu tốc hành vừa dừng lại, cô Jung và tôi cùng nhau bước xuống. Đi qua ông soát vé ông thầy đáng thương của tôi còn nhận được một nụ cười tủm tỉm cùng cái vỗ vai thân tình:

Sợ lắm hả cô bé, rõ khổ nhìn cái mặt phờ phạc thế kia cơ mà. 

Còn những cô gái xung quanh vừa mới lúc trước còn nhìn cô giáo tôi bằng đôi mắt đắm đuối như con cá chuối, vậy mà bây giờ lại được thay bằng cái nhìn như thể thầy ấy là một tên hifi chính hiệu kèm theo những tiếng xì xào:

- Trông đẹp gái, manly thế mà lại…. 

....

Tôi cố nín cười lấm lét nhìn khuôn mặt tái mét của cô ấy, xem ra tôi sắp phải chịu một trận lôi đình đây, bởi trong bàn tay của tôi lúc này vẫn còn giữ vài sợi tóc vàng…

Cô khỉ vàng khẽ lừ mắt nhìn tôi rồi đùng đùng tức giận bỏ lên trước không thèm chờ tôi. Nhìn bộ dạng của cô ấy lúc này tôi phải cố gắng lắm mới có thể nhịn được trận cười chỉ trực phá lên như điên của mình. 

Mặt mũi thì phờ phac, tóc tai thì bù rù, quần áo xộc xệch đến là thảm thương. Nhưng dù vậy tôi vẫn không dám cười phá lên, bởi điều đó chẳng khác gì việc động vào ổ ong bò vẽ cả, dại gì, tính mạng là trên hết mà. Tôi nghĩ rồi đưa tay lên bụm miệng. 

Thế là cô ấy cứ tiếp tục bước những bước hùng hổ về phía trước cả người rung lên vì cố kiềm chế cơn giận, còn tôi thì lon ton chạy sau nhe răng ra cười liên tục. Đột nhiên bà cô khỉ vàng quay phắt lại khiến tôi không kịp thu lại nụ cười khả ố của mình, giận dữ hét lên:

Nói mau, sao em lại làm như vậy, hả?

- Làm gì cơ ạ?_ Tôi ngây thơ hỏi lại ngước đôi mắt tròn xoe như hòn bi ve lên nhìn con cáo đang phun lửa.

Đừng có giả ngây nữa, tôi hỏi tại sao em lại giật tóc tôi, em có biết mái tóc này là sinh mạng của tôi không hả?_ Rồi đưa tay lên đầu vò mái tóc bù rù Eunjung cay đắng nói_ Thế mà chỉ tại em mà nó thành ra thế này đây.[thừa bít tóc Cáo nhà ta ngắn mà ít nữa mà nỡ lòng bứt ]

Tôi vội đưa tay lên che miệng cố ngăn tràng cười như điên lại, cổ họng phát ra những tiếng khò khè. 

Cuối cùng khi đã trấn tĩnh lại tôi dịu dàng nói :

- Cô nè, ngày xưa cô đi học, thầy có dạy cô phải biết nghe lời bố mẹ không? 

Chuyện ấy thì có liên quan gì đến việc em giựt tóc tôi?

Chậc…thì cô cứ trả lời đi đã, có hay không nào?

Ừ có, thì sao?

Vậy thì cô không trách em được rồi_ Tôi cười toe nói tiếp_ Tại em ngoan nghe lời bố em chứ bộ.

Thế bố em bảo em giứt tóc tôi à?_ Eunjung nhíu mày nói.

Không, ai cô thấy đấy cái tàu hỏa nó lại phóng bất ngờ như vậy, trong khi nghĩ đi nghĩ lại, em chỉ thấy mỗi cái tóc cô là chắc nhất, nên…. 

Em…. Em giỏi lắm_ Eunjung khỉ vàng nghiến răng nói.

- Cảm ơn cô quá khen._ Tôi cười tít cả mắt_ Vậy giờ mình về chứ hả cô, em thấy cô cũng mệt rồi.

- Không, nếu về thì có nghĩa là tôi chịu thua em à. Được rồi lần này thì chơi trò gì nhẹ nhàng thôi, xem em còn làm gì được tôi._ Eunjung thản nhiên nói.

Tôi chưng hửng, bước đi theo bà cô khỉ vàng. Trời ạ, các bạn biết chúng tôi chơi trò gì tiếp theo không? Là trò chơi của bọn con nít, có mấy con vật dễ thương quay vòng vòng được giữ bằng những sợi dây thừng, người chơi cưỡi lên đó.

Thật là chẳng có gì thú vị cả, tôi bực mình nghĩ rồi đột nhiên giật mình khi chân đá phải một vật cứng, mắt tôi sáng như vì sao đêm hè, vội nhanh tay cúi xuống nhặt vật đó lên. Có trò hay rồi đây, cô Jung ơi lần này cô thê thảm rồi kha kha…. 

Cáo nhà ta sắp tiu rùi.Ngố sẽ làm gì típ theo đêy nhỉ hehe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jimin