Chap 16: Oan gia ngõ hẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi trừng mắt nhìn Jiyeon, gằn giọng:

Này, có bỏ tay ra không? Tôi cho cô chết bây giờ.

Hừ, cậu không làm gì được tôi đâu.

Tôi và cô ta cứ trừng mắt nhìn nhau và "tay trong tay" như thế một lúc lâu, bây giờ ước mong duy nhất của tôi là chà cái mặt cô ta xuống đất cho bõ ghét để xem cô ta còn dùng khuôn mặt ấy đi tán tỉnh con gái được nữa không . Nhưng nếu tôi có được cái khả năng ấy thì tôi đã đi thi thế vận hội olympic rồi híc híc. 

Vào cái giây phút tôi suýt tức nước vỡ bờ cho cô ta một cái bạt tay nháng lửa ấy, thì bàn tay đang nắm tay tôi của Jiyeon bị một ai khác giật ra, người đó là bà cô khỉ vàng. Tôi chợt nhớ ra hôm nay lớp tôi có tiết Anh đầu tiên. Bà cô khỉ vàng nhìn hai đứa tôi nói bằng cái giọng của một người giáo viên:

Này, em có biết đã vào giờ học rồi không? Em đang làm ảnh hưởng đến tiết dạy của tôi đấy, ra ngoài đi.

Nhưng tôi nhớ là trống vẫn chưa đánh mà._ Jiyeon nói bằng cái giọng lạnh lùng.

Nhưng tôi muốn vào sớm, đó là cái quyền của một giáo viên như tôi.

Quyền? Hay là cô muốn phá hoại chuyện của tôi, nên mới cố tình vào sớm như vậy?

Đó không phải là việc để cho em đoán mò. =="

Mò cũng có khi lại chính xác. 

Mọi người cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn hai hotgirl cãi nhau trong thân phận là cô và trò, còn tôi thì đã quá quen việc này rồi, hai tên này đúng là oan gia mà. Đã thế thì tôi cho họ im luôn. 

Tôi nhìn chằm chằm vào tư thế hiện tại của bà cô khỉ vàng và Jiyeon cười tủm tỉm rồi nói to:

Thôi Jiyeon, cậu không cần diễn kịch nữa đâu, tôi biết hết rồi.

Mọi người đều hướng ánh mắt về phía tôi,Jiyeon nhìn tôi ngạc nhiên hỏi:

Đóng kịch cái gì cơ?

Ầy ghét thế, hi hi cứ phải giả vờ.

- Nói cái gì thế, giả vờ gì cơ?

Tôi biết hết rồi, việc cậu thay bồ như thay áo, và có đến cả trăm cô bạn gái chỉ là cái tấm bình phong thôi, chứ thực ra cậu đã có người mình yêu rồi phải không?_ Tôi hỏi kèm theo một nụ cười.

Lông mày của Jiyeon khẽ nhíu lại, hắn ta bối rối hỏi:

Ai nói thế?

- Thì tôi thấy thế, hành động của cậu đã nói lên tất cả mà.

Thế theo cậu người tôi yêu là ai?

Xa tận chân trời gần ngay trước mắt_ Tôi cười tủm tỉm.

Mặt Jiyeon bỗng thoáng ửng đỏ, hắn cau mày gắt lên:

Cái gì chứ, quanh đây có bao nhiêu người gần tôi, chẳng lẽ tôi đều yêu hết.

Hi hi, người cậu yêu là… cô Jung chớ ai.

Mọi người xung quanh đều trợn mắt nhìn tôi, Jiyeon và bà cô khỉ vàng cùng quay sang tôi hét lên:

Nói linh tinh cái gì thế?

Đấy, đấy đến lời nói cũng đồng thanh nữa kìa._ Tôi cười hi hi nói.

Cậu đừng có ăn nói bậy bạ._ Jiyeon nhìn tôi gằn giọng đáp.

Tôi nhìn những khuôn mặt đằng đằng sát khí ở xung quanh cố nín cười nói:

- Ấy ấy đừng nóng, để tôi giải thích đã nào, mọi người nhìn xem từ nãy đến giờ bạn Jiyeon và cô Jung cứ nắm chặt tay nhau, còn nhìn nhau đắm đuối nữa chứ, không phải yêu nhau thì là gì ha ha …_ Cuối cùng không nhịn được tôi phá lên cười thích thú.

Nghe tôi nói thế Jiyeon và bà cô khỉ vàng vội bỏ tay nhau ra, tức tối ngoảnh mặt nhìn sang chỗ khác. Lũ con trai,lũ con gái thì nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn (dĩ nhiên rồi, vì tôi nói hai tình yêu của họ là les mà).

Quá mất mặt Jiyeon bỏ ra khỏi lớp không quên để lại một câu đe dọa:

- Lần này tôi sẽ tạm tha cho cậu, nhưng không có lần sau đâu.

Không biết có lần sau không nữa, nhớ đừng quên lời tôi dặn, ra đường cản thận đừng để xe tông để rồi thành xác ướp Ai Cập đấy._ Tôi nói với theo và cười hả hê.

--------------------------

Lớp tôi bắt đầu với tiết học đầu tiên bằng một không khí nặng nề, mà nguyên nhân cũng là do cái người đang đứng trên bục giảng kia. Bà cô khỉ vàng mang theo tâm trạng bực tức vào trong tiết học, khuôn mặt đằng đằng sát khí, trên môi không còn nụ cười sát gái nữa.

Khi đã bực tức như vậy thì phải có người xả giận, và người đó chính là..tôi híc híc. 

Suốt cả tiết, cô ta bắt tôi đứng lên đọc bài rồi chữa bài liên tiếp. Như thế thôi thì cũng chẳng sao, đằng này cô ấy bắt chẹt tôi từng lỗi nhỏ từ dấu chấm đến dấu phẩy rồi đem ra nhắc đi nhắc lại làm trò cười cho lớp. 

Tôi dù là thần đồng thì cũng phải có lúc sai chứ. Đã thế cái bọn trong lớp còn lấy đó là niềm vui quay xuống ném những ánh mắt hả hê về phía tôi. 

Huhu thật là nhục nhã, từ trước đến nay tôi chưa từng bị như thế bao giờ. Tôi chỉ luôn nhận được những ánh mắt trìu mến và lời khen có cánh của các thầy cô khác, vậy mà…

Đồ nhỏ mọn, ích kỉ, lấy việc công trả thù tư, không quang minh chính đại gì hết, đàn bà con gái gì mà chú ý tiểu tiết thế chứ.Lớn già đâu còn làm như con nít z ah_ Tôi lẩm bẩm tuôn ra một tràng, đúng lúc ấy thì….

Min, lên bảng làm cho tôi bài này.

Giọng nói của bà cô khỉ chết tiệt đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình, lập cập bước lên bảng. 

Trời đất, đây là kiến thức nâng cao của học sinh lớp 12 mà, đúng là ép người quá đáng. Tôi nghiến răng trèo trẹo, lừ mắt nhìn cô ấy thì nhận được một nụ cười nửa miệng đáng ghét .

"Được, được lắm ta sẽ cho mi xem, ta là ai kia chứ". Tôi nghĩ thầm rồi cầm phấn viết lia lịa.

Khi đã làm xong bài, nhân lúc không có ai để ý tôi bèn len lén xóa đi chữ " h" trong từ English mà bà cô ghi ở đầu bảng, để xem lần này còn bắt chẹt tôi được không. Tôi sung sướng nghĩ rồi hí hửng đi về chỗ.

Lẽ dĩ nhiên là bài làm của tôi vẫn không nhận được lời khen nào mà còn bị chê là chữ xấu. 

Hừ thử gọi người khác xem, đến cả chữ cũng chẳng có mà xem ấy chứ. Được thôi, bây giờ thì đến lượt học sinh chê lại cô giáo. Tôi hả hê nghĩ rồi đứng dậy mỉm cười rõ tươi dịu dàng nói:

Thưa cô…

Sao? Em có điều gì bất mãn à?_ Eunjung nhìn thẳng vào tôi hỏi.

- Không ạ, những lời cô nhận xét đều rất đúng, em vô cùng cảm kích, chỉ có điều em hơi thắc mắc chữ English viết như thế nào thôi ạ?

Cả lớp tôi đều cười ồ lên, Eunjung nhìn tôi nhếch mép nói:

Vậy ra đây là thần đồng của trường ta sao? Đến một chữ cơ bản như vậy cũng không biết viết, em nên xem lại kiến thức của mình đi.

Ồ, vậy cô có thể viết cho em xem không?_ Tôi mỉm cười hỏi.

Eunjung bèn cầm phấn viết chữ English lên bảng, rồi quay xuống nhìn tôi nói:

Thế nào, giờ thì em biết nó viết như thế nào rồi chứ.

Ha ha… _ Tôi bật cười khoái chí.

Em cười cái gì vậy, đây là lớp học chứ không phải cái chợ._ Eunjung nhìn tôi nghiêm mặt nói.

Xin lỗi, em buồn cười vì thấy cô viết chỗ này một đằng, viết chỗ kia một nẻo. Cô xem lại đi, chữ English cô vừa mới viết có giống với chữ ở đầu bảng không?

Hàng trăm con mắt đều nhìn lên con chữ phía trên đầu bảng, bà cô khỉ vàng ngạc nhiên nhìn chữ"Englis" mình đã viết rồi quay xuống trừng mắt nhìn tôi.

Chà, em tự hỏi không biết chữ nào mới là đúng đây, một cô giáo dạy Tiếng Anh lại viết sai một chữ cơ bản như vậy, tin này mà đồn ra ngoài sẽ có ối kẻ cười bể bụng đấy nhỉ?_ Tôi nói bằng giọng mỉa mai.

Là em bày trò phải không?

Hơ, cô có thể bị bắt về tội vu khống đấy, cô nói em bày trò, được rồi thế nhân chứng đâu? Vật chứng đâu?

- Bằng chứng là vẫn còn dấu tay xóa ở đây, ngay bên cạnh chữ s.

Tôi giật thót cả mình, thôi chết trong lúc vội nên tôi không kịp để ý. Tuy vậy ngoài mặt tôi vẫn cười tươi cố nói cứng:

Cứ coi đấy là vật chứng đi thế còn nhân chứng, ai đã chứng kiến em xóa chữ của cô chứ.

Em có thể làm chứng thưa cô, chính mắt em đã thấy bạn Min xóa chữ “h” trong từ “English” đi. _ Tiếng nói nhỏ nhẹ của Suzy vang lên mà tôi tưởng như sấm đánh bên tai. 

Người tôi nhũn cả ra, miệng cứng đơ không nói nổi câu nào, còn Suzy thì quay xuống nhìn tôi bằng đôi mắt có lửa tràn đầy sự ghét bỏ. Bà cô khỉ vàng đút tay vào túi quần rồi buông một câu vô cùng dịu dàng và dạt dào cảm xúc:

Chốc hết tiết cuối các em có thể về, trừ bạn Min phải ở lại quét dọn lớp.

Có đá, có đá rớt xuống đầu tôi, đúng là mình tính không bằng trời tính, cứ tưởng rằng sẽ có thể làm cho cô ta bẽ mặt một trận ai dè, chính tôi mới là người bị bẽ mặt, hu hu…

17 năm sống trên đời đây là lần đầu tiên tôi bị phạt dọn vệ sinh lớp, tin này mà lan khắp trường thì tôi sẽ bị mọi người cười thối mũi mất.

Tiết cuối đã qua đi một cách nhanh chóng, trong khi lũ bạn nối đuôi nhau cắp sách ra về, thì tôi thất thểu ngồi ủ ê cầm cây chổi chuẩn bị vệ sinh lớp học.Qri lại gần vỗ vai tôi thân tình hỏi:

Có cần tao giúp không?

- Thôi không cần một mình tao làm được rồi._ Tôi khách sáo nói.

Ờ thế thôi tao về đây _ nó nói rồi chay tót đi, đúng là con bạn đểu đáng lí ra không cần hỏi vẫn ở lại giúp tôi chứ, đằng này người ta mới nói như thế mà đã đồng ý ngay rồi. 

Nhưng đi đến cửa lớp nó bỗng quay lại hỏi tôi:

À, này mày có thấy cô Eunjung hôm nay là lạ không?

Có gì mà lạ, cái ngữ ấy thì khùng quanh năm, chẳng biết đâu mà lần_ Tôi hằn học nói.

Qri nhăn mặt, rồi đột nhiên mỉm cười ranh mãnh nhìn tôi nói:

Tao thấy, hình như cô ấy đang ghen.

Ghen ư? Ừ tao cũng thấy thế.

Thật sao? Mày cũng thấy thế à?_ Mắt nó sáng lên.

Ừ, chắc bả ghen với trình độ tiếng Anh siêu đẳng của tao, hứ người đâu mà đểu thế chứ._ Tôi bực bội nói.

Trời ơi là trời, mày đi chết đi._ nó gào lên rồi chạy biến đi, ơ hay cái con này, lại khùng nốt rồi. Chẳng biết nó ăn nhầm phải cái gì nữa, tự nhiên lại gào toáng lên. Tôi lắc đầu chán nản, chậm chạp lê cây chổi to sụ.

Đang vất vả với mấy khe nhỏ thì một giọng nói vang lên khiến tôi giật mình đánh rơi cả chổi:

Vất vả nhỉ?

Eunjung đang đứng tựa lưng vào cửa lớp cười nói.

Hừ, là tại ai chứ, mà sao cô nhỏ nhen thế, việc đó có gì đâu mà phải hành hạ em như thế này? Làm cô mà chẳng công tư phân minh gì cả.

Em thử nghĩ xem, tại ai mà tôi hành động như vậy? Em đã làm những gì với tôi?

Chuyện cỏn con ấy mà cô cũng giận á?

Chuyện đó mà cỏn con ư? Tại sao em lại để cho tcon nhóc đó nắm tay mà không chống cự, còn nói tôi và nó yêu nhau một cách thản nhiên nữa chứ, chẳng lẽ lúc nói như vậy em không cảm thấy gì sao?_ Eunjung gay gắt nói.

- Cảm thấy gì chứ? À…có đấy.._ Tôi nhíu mày suy nghĩ rồi reo lên.

- Em thấy thế nào?_ Eunjung nhìn tôi dò hỏi.

À em cảm thấy rất vui vì đã trêu được hai người hi hi._ Tôi cười toét cả miệng phán một câu xanh rờn. 

Trời…_ Eunjung vỗ trán một cái chán nản gắt lên_ Thôi em làm nốt đi.

Rồi quay bước bỏ đi, nhưng ra đến cửa lại đột nhiên quay người lại, nhìn tôi bằng ánh mắt chân thành hỏi:

- Liệu giáo viên có thể thích học sinh không nhỉ?

Ơ…

- Mà đó lại là một cô thần đồng thông minh trong mọi việc nhưng lại ngốc nghếch trong tình yêu nữa chứ… haiz mà thôi quên đi.

Cô ấy phẩy tay chán nản rồi dông thẳng để mặc tôi ở lại ngơ ngác lẩm bẩm: "Mụ này lại ăn nhầm phải cái gì à?"

Cuối cùng cũng hoàn thành công việc, tôi mệt mỏi xách cặp ra khỏi lớp, sân trường vắng tanh, chẳng có một bóng người. Phải rồi giờ này chắc mọi người đều đang ở bên bát cơm nghi ngút ngon lành, đâu có khổ sở như tôi. 

Đột nhiên, một cơn gió thoảng qua, tôi bỗng thấy lạnh cả xương sống, có cảm giác như có ai đang nhìn tôi ở một chỗ nào đó. 

Mà cảm giác của tôi từ trước đến nay đều rất tốt. Nghĩ vậy nên tôi lo lắng ngó quanh quất, nhưng tuyệt nhiên xung quanh đều không có một bóng người, chắc là tại tôi đói quá nên thành ra nghĩ linh tinh thôi.

Tôi gật gù cho là phải rồi can đảm bước tiếp về phía trước, đột nhiên......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jimin