Chap 19: Bị dằn mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng như tôi dự đoán, ngày hôm sau tôi đã nổi tiếng khắp toàn trường, mà nguyên nhân không phải là do tôi đã đạt giải đặc biệt trong kì thi nào đó mà là vì tôi đã ném hoa của hotdog í lộn hotgirl số một của trường vào sọt rác.

Vì thế mà ngay cả khi tôi không hề rời chân khỏi chỗ ngồi của mình nhưng vẫn nhận được những ánh mắt sắc hơn dao cạo của bọn con gái trong trường.

Mà cái bọn này đúng là gàn dở lắm cơ, chỉ là ném hoa thôi mà chúng làm cứ như là tôi ném kim cương, hột xoàn đi không bằng. Nếu được thì tôi đã ném luôn cái tên chết dẫm ấy vào sọt rác rồi. 

Rõ khổ, chung qui cũng chỉ tại cái bệnh mám sắc đời đời không chữa được. Haiz, chán.

Theo như lời cảnh báo của Qri thì tôi phải cẩn thận vì hành động của tôi đã lọt vào đôi mắt hí của mấy tay đàn chị lớp 12 đều là fan hâm mộ của Jiyeon cà chớn kia. 

Đấy tôi đoán có sai đâu, dính vào mấy cái loại du côn như Jiyeon, không sớm thì muộn tôi cũng mang vạ vào thân.

Nhưng mà có phải tại tôi muốn dính vào cô ta đâu, tại số trời đã định, tôi và cô ta là oan gia, mà các cụ đã có câu: oan gia thì ngõ hẹp, mà ngõ hẹp thì khó đi, khó đi nên mới hay chạm mặt như thế đấy, híc híc.



Buổi trưa, tại căng teen trường, tôi và Qri đang làm nghĩa vụ của một con người đó là ăn cơm. Đang ăn, bỗng tôi thấy cả căng teen như sôi lên, tiếng la hét inh ỏi mỗi lúc một to. Nhưng vốn đã thấm nhuần tư tưởng đạo đức của bố, nên tôi không thèm để ý đến mấy chuyện tầm xào ba láp vẫn tiếp tục cúi xuống ăn.

Nhưng Qri thì không, mắt nó trợn tròn lên như mắt ốc nhồi , miếng bánh mì đang ăn dở rơi tõm xuống bát canh, nước canh văng tung tóe ra bàn.

Tôi nhăn mặt nhìn nó nói:

Giờ thì tao đã biết kiếp trước mày là con gì rồi Qri ạ, mày không thắc mắc à, theo tao thì trôi dạt về năm triệu năm trước mày là một con ruồi chính cống.

Nó không thèm đếm xỉa đến câu bói của tôi, mồm miệng vẫn há ra. 

_Cạch…- Tôi ngồi đây được không?

Một giọng nói nhẹ nhàng bất chợt vang lên, tôi hơi ngước mặt lên để nhìn người vừa phát ra câu nói. Đập vào mắt tôi là một mái đầu màu vàng, còn ai vào đây ngoài ông thầy khỉ vàng nữa chứ. Hóa ra đây là nguyên nhân gây ra sự hỗn loạn ở căng teen. 

Tôi không thèm ư hử gì tiếp tục cúi xuống ăn, còn Qri thì lăng xăng lấy ghế mời bà cô khỉ vàng ngồi, tíu tít nói liên mồm:

Cô cứ ngồi tự nhiên, bàn còn rộng lắm.

Còn tôi thì lầm bẩm:

Muốn ngồi cứ ngồi còn phải hỏi, đúng là lịch sự rởm.

Qri quay qua liếc xéo và tùng xẻo một cái vào tay tôi đau thấu trời, 
rồi quay lại nhìn bà cô khỉ vàng nó cười rõ tươi nói:

Mặc kệ nó đi cô, con này nó cứ khùng khùng thế đấy.

Này, đồ con ruồi, mày…_ Tôi cáu tiết gắt lên nhưng nó không thèm đếm xỉa đến tôi tiếp tục hỏi chuyện:

Sao cô lại ra đây ăn cơm? Có nơi dành riêng cho các thầy cô mà?

À ừ…tại cô thích ăn cùng với các em. 

Thích cái gì, hâm hấp thì đúng hơn._ Tôi lẩm bẩm.

Qri lại lừ mắt sang tôi và tùng xẻo một cái rõ đau, gằn giọng nói:

Tao sút mày sang Tây gặp Voldermort bây giờ.

Ơ hơ, sao mày biết tao hâm mộ Voldermort._ tôi khoái chí nói.

- Trời, có ai điên như mày đi thích nhân vật phản diện ấy không?

Có, sắp rồi.

Ai?

Mày…haha.

Còn lâu, tao thích anh Harry baby cute cơ, hứ!

Nó nói rồi tức tối vớ lấy cái bánh mì, nhưng chưa kịp sực miếng nào thì một lần nữa chiếc bánh lại rơi xuống bát canh khiến nước canh bắn tung tóe. Tôi nhìn nó, khẽ thở dài:

- Haizz….mày chỉ sống được với con ruồi thôi Qri ạ.[đây là hình tượng Ri quý tộc xao] 

Nhưng nó không thèm để ý đến câu châm chíc của tôi, run run chỉ tay về đằng sau. Lần này thì tôi quay lại để xem là con ma nào. Khuôn mặt lạnh lùng pha chút giận dữ của Jiyeon đập vào mắt khiến tôi giật mình suýt ngã lộn đầu vào bát canh. 

Jiyeon nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt giận dữ như con hổ cái bị cướp mất con. Tôi nuốt nước bọt ừng ực vội quay đi chắp hai tay lại khấn:

- Ôi các cụ tổ tiên nhà mình có hiển linh hãy bảo vệ con khỏi bọn ma quỷ hiện hình, giúp con xua đuổi mấy tên người âm này đi. 

Tôi nói xong liền quay lại với đĩa cơm của mình hoàn thành nốt công trình dở dang.

Ra ngoài tôi có chuyện cần nói._ Cái giọng lạnh lùng của Jiyeon đột ngột vang lên.

Ô hay cái tên này, tôi là con cún cho hắn sai bảo đấy à? Chẳng lẽ hắn bảo tôi làm gì là tôi phải làm thế chắc? Còn lâu. Nghĩ thế nên tôi không thèm ư hử gì quay sang Qri hỏi:

Trường mình có nuôi quạ không mày?

Không, sao mày hỏi thế?_ Qri ngơ ngác hỏi lại . Tôi khẽ nhếch môi cười, thản nhiên nói:

Ừ thì tại tao nghe có tiếng quạ kê..

Nhưng chưa kịp phán hết câu thì đã bị Jiyeon nắm tay kéo dậy, khiến tôi bị nghẹn, suýt sặc cơm lên mũi.

Sao tôi nói cậu không nghe hả?_ Jiyeon gằn giọng nói.

Sao tôi phải có nghĩa vụ nghe, lời cậu nói là thánh chỉ à?_ Tôi tức tối vặc lại.

Eunjung lúc này cũng đứng dậy, giữ tay Jiyeon nói:

Bỏ tay em ấy ra, em hành động quá lố rồi đấy…

Nhưng cô ta không thèm đếm xỉa đến lời bà cô khỉ vàng kéo tay tôi bỏ đi một nước trước con mắt sửng sốt của tất cả mọi người.

...

- Này cậu làm gì thế? Còn không mau bỏ tay tôi ra?_ tôi vùng vằng nói, cố gắng rút tay ra khỏi tay Jiyeon. Nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí của Jiyeon, tôi xẵng giọng hỏi:

Thế có chuyện gì thì nói mau đi chứ hả PX.

PX là cái gì vậy?_ Jiyeon nhíu mày hỏi.

- À…P là perfect, còn X là Xenopus. Ý..ý tôi muốn nói cậu là giống ếch Nam phi hoàn hảo,mà ếch Nam Phi zừa quý,zừa hiếm ._ tôi gãi đầu, gãi tai nói.

Thật không?_ Jiyeon nhìn tôi ngờ vực.

Ai nói phét cậu làm gì, thế có chuyện gì nói đi chứ._ Tôi gắt.

À, ừm… _ Jiyeon lúng túng gãi đầu rồi buông gọn lỏn một câu_ Tôi quên rồi.

Sặc… kéo người ta ra cho bằng được rồi bảo quên rồi, cậu có bị ấm đầu không đấy?

Tôi thích thế._ Jiyeon nói rồi đút tay vào túi quần bỏ đi. Tôi nhìn theo bóng cô ta mà chẳng hiểu gì cả. Haizz chắc đang tuổi dậy thì, nên con bé biến tính thế đấy. 

Nhưng đang đi đột nhiên Jiyeon quay lại, rồi không nhìn tôi hắn ấp úng nói:

Từ giờ cho phép cậu gọi tôi là PX đấy. 

Nói xong Jiyeon dông thẳng. Đợi cô ta đi khuất, tôi mới dám ôm bụng cười nắc nẻ. Để tôi giải thích về cái nghĩa sâu xa của từ PX nhé. Là thế này:

X là íc, PX là píc mà píc bằng pig bằng con lợn. 

Thế là từ giờ tôi có thể tha hồ gọi cô ta là con lợn trong khi cô ta chẳng biết gì cả rồi ha ha. Nhưng.. chuyện này là bí mật, để lộ ra là tôi đi tong ngay.
Buổi chiều, sau khi đã kết thúc tiết cuối, vẫn như mọi khi tôi định xách cặp trở về bên nồi cơm gia đình, thì mĩ nhân Suzy hớt hải chạy vào thở hổn hển rồi nói với tôi:

Min, thầy hiệu trưởng muốn gặp cậu, chắc là có chuyện gì gấp lắm, thầy hẹn cậu ở văn phòng.

Nói xong cô nàng phắn luôn, nhanh như ma quỉ hiện hồn mặc cho tôi đứng đó ngẩn tò te, chẳng hiểu gì cả. Đúng là chuyện lạ đây, sao bỗng dưng hotgirl Suzy lại tử tế với tôi thế nhỉ? 

Bình thường, có ai nhờ vả việc gì liên quan đến tôi là y rằng cô nàng tảng lờ đi, không thèm để ý, thế mà hôm nay lại đột xuất hăng hái chạy đến báo cho tôi biết cơ đấy. Hay là ăn nhầm phải thứ gì linh tinh rồi?

Nhưng thôi, cứ đi xem sao cái đã. Tôi nghĩ rồi nhanh chân bước đến văn phòng thầy hiệu trưởng nhưng chân tôi chưa kịp bước qua vạch cửa thì cả người đã bị kéo đi.

Đến khi định thần lại, tôi mới biết mình đang ở khuôn viên phía sau trường, và cùng bầu bạn với tôi tại nơi sơn thủy hữu tình này là khoảng năm, sáu bà chị có máu mặt trong trường. 

Họ đều thân tình nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến toàn lòng trắng híc. Người nào người nấy mặt mũi bặm trợn, vòng tay trước ngực, răng nghiến ken két. 

Eo ơi thế là giấc mơ đóng phim hành động của tôi đã thành hiện thực rồi, tuy nhiên…trong trường hợp này tôi lại là diễn viên đóng thế hu hu.

Một bà chị trông rất đanh đá với mái tóc nhuộm đỏ, trên đầu đầy hoa lá, chim muông (ghim, cặp, nơ)  bước ra, tay chống nạnh, rồi hất mặt lên hỏi tôi:

Cưng có biết tại sao hôm nay bọn chị gọi cưng ra đây không?

Bằng trí thông minh siêu đẳng của mình tôi có thể đoán trước được rằng trong trường hợp này, nếu cố tỏ ra là một cô gái cá tính như trong mấy bộ phim tình cảm lãng mạn thì nhẹ là khâu mấy mũi, nặng hơn là gãy vài cái răng, tồi tệ nhất là nằm viện mấy tháng, để rồi khi tỉnh dậy, ngày ngày đều ra bờ sông, cười ngờ nghệch, bắt chuồn chuồn. 

Chỉ nghĩ đến thế thôi là tôi đã rùng cả mình, da gà nổi lên từng mảng. 

Vì vậy, với những đứa ngu si tứ chi phát triển, suốt ngày chỉ biết có đấm với đá như thế này thì nhún nhường là khôn ngoan nhất . Nghĩ vậy nên tôi bèn nở một nụ cười ngây thơ, ngước khuôn mặt vô (số) tội của mình lên, lễ phép nói:

Dạ, em không biết mình đã làm gì sai trái, nếu có mong các tiền bối bỏ qua cho ạ.

Chị ta có vẻ hài lòng trước thái độ ngoan ngoãn như con cún con của tôi, khẽ nhếch môi nở một nụ cười nửa miệng, chị ta nói bằng giọng kẻ cả:

Hừ, xét thấy thái độ ngoan ngoãn của cưng, tụi chị sẽ cho cưng biết nguyên do. Hôm nay tụi chị gọi (gọi cái gì, bắt cóc thì có) cưng tới là để dạy cho cưng một bài học vì tội dám ném hoa của Jiyeon vào sọt rác..

Tôi biết ngay mà, còn nguyên nhân nào vào đây nữa, sao mà cái trường này lắm đứa dại gái thế nhỉ? Lớp 12 rồi mà không chịu ở nhà ôn thi đại học, suốt ngày chỉ bày trò hành hạ những người dễ thương, tội nghiệp như tôi thôi.

Nói nhiều với nó làm gì, tẩn một trận tới bến luôn. 

- Rạch hai đường vào mặt nó cho bõ ghét.



Mấy người kia nhao nhao lên, mặt mũi người nào cũng hằm hằm, xắn tay áo chuẩn bị hành khuyết tôi. Vòng vây càng ngày càng siết chặt, kì này chắc chết quá, làm sao đây? Vận động trí não một chút…

- Khoan đã…_ Tôi nhăn mày suy nghĩ rồi vội vã kêu lên, những bàn tay đưa ra chuẩn bị dập tôi vội dừng lại, bà chị vừa nãy nhíu mày hỏi tôi:

Sao? Cưng có lời muốn trăn trối à? 

Dạ, trước khi xử, các tiền bối phải nghe em giải thích đã. Thực ra em không cố ý ném hoa của cái đồ hâm kia, à nhầm của bạn Jiyeon vào sọt rác đâu, chỉ tại lúc đó em nhìn thấy con sâu trong bó hoa, sợ quá nên mới tiện tay ném đi ai dè lại trúng thùng rác…. 

Hừ nói dối, thời đại nào rồi còn sợ sâu. Mà nếu có sợ đi chăng nữa cũng không được phép ném hoa của Jiyeon đi, điều đó là không thể tha thứ được.

Thực ra…_ Tôi làm khuôn mặt ủ dột rồi nói tiếp_ em có một kí ức đau buồn liên quan đến con sâu.[tới h Ngố ra tay ] 

Kí ức gì?_ Chị ta hất mặt hỏi tôi.

- Ừm, em có ông anh trai nghịch lắm, hồi còn nhỏ ổng thường bày trò trêu em. Có lần ổng đi bắt ở đâu về được hơn chục con sâu, rồi nhân lúc em ngủ đổ lên người em, lúc tỉnh dậy thấy sâu bò ngọ nguậy trên người, em sợ quá ngất xỉu đi, từ đấy cứ thấy sâu là em sợ. Híc, chuyện là thế đấy._ Tôi bịa bằng một chất giọng tang thương khiến tất cả bọn họ đều tin sái cổ nuốt nước bọt ừng ực tưởng tượng đến cái cảnh đó mà sợ mất mật. 

Cũng phải thôi, nếu gặp phải trường hợp đó thì đến ma còn sợ chứ nói gì là người. Nhưng rất tiếc là tôi chẳng có ông anh nào cả, mà nếu có thì người bị sâu bò lổm ngổm lên người phải là ông ấy chứ không phải tôi hehe…

Tưởng rằng mọi chuyện đã xong xuôi, ai dè cái lũ quỉ cái hám gái này vẫn không thèm tha cho tôi, cô nàng tóc đỏ lên tiếng:

Thôi được, chuyện ném hoa coi như chị bỏ qua cho cưng, nhưng chuyện cưng quyến rũ Jiyeon còn được em ấy tuyên bố là bạn gái là không thể chấp nhận được. Chị không đánh cưng nữa, nhưng chị sẽ xin một bên má nhé.[nhẹ nhàng tới rợn người]

Dứt lời chị ta rút ra một lưỡi lam sáng lóa, môi khẽ nở một nụ cười đểu, rồi từ từ tiến về phía tôi. Chết tôi rồi, phải nghĩ ra cách gì mới được. Nhìn lưỡi lam sắc bén, tôi mếu máo kêu lên:

Khoan…em không phải là bạn gái của Jiyeon đâu, các tiền bối hiểu lầm rồi.

Chị ta dừng lại ngước đôi mắt dò xét lên nhìn tôi hỏi:

Đừng có nói dối nhe cưng, sứt một bên má nữa đấy.

Không, là sự thật. Thực ra em và Jiyeon là bà con họ xa, không những thế, anh trai em lại là bạn thân của Jiyeon…

Thế thì sao?

- Jiyeon có nói với em là cậu ấy chán ghét cái cảnh con gái cứ đeo cậu ấy, vì thế cậu ấy muốn nhờ em giả làm bạn gái để cậu ấy có thời gian rảnh tìm một nửa còn lại cho mình._ Rồi ngó quanh quất tôi nói tiếp_ Biết đâu bây giờ cậu ấy lại đang đứng ở một chỗ nào đó quanh đây, quan sát mọi người để tìm ra cô gái mình thích đấy.[miệng mồm bà Ngố thiệt là hết biết]

Lời tôi nói có hiệu quả ngay lập tức, các bà chị vội thu nanh, lấy ra trong cặp những hộp gương nhỏ, ngắm nghía, vuốt tóc, trang điểm, rồi nở những nụ cười cực kì duyên dáng. 

Hành động dễ thương này khiến tôi suýt nữa thì phá lên cười. Cố gắng lắm tôi mới có thể giữ được bình tĩnh, nhìn bà chị tóc đỏ suýt xoa khen:

Oa, chị có cái nơ đẹp quá, có nó trông chị xinh hẳn lên.

Được tôi khen, chị ta sướng quá mắt sáng lên nhưng vẫn giả vờ lạnh lùng:

Thật đẹp chứ?

- Vâng, đẹp hết sẩy, Jiyeon bảo rằng rất thích những cô gái có mang nơ trên đầu, bạn ấy còn nói…

Nói cái gì?

- Bạn ấy còn nói cậu ấy rất thích những cô gái dịu dàng, và đặc biệt ghét những cô gái hung dữ suốt ngày chỉ biết đấm với đá….

Lời tôi nói tựa như sét đánh ngang tai đối với các bà chị này, sau một phút định thần lại, bà chị tóc đỏ vội nói với tôi:

À..ừm cũng gần tối rồi ha..?

Vâng._ Tôi ngây ngô đáp.

Thực ra thì…thực ra bọn chị không định đánh cưng đâu, bọn chị cũng ghét cay ghét đắng việc đánh đấm ha ha…

Vâng, em biết_ Tôi gật gù.

Vì thế, cưng đừng nói cho Jiyeon biết là bọn chị dọa đánh cưng nhé. Được không?

Vâng, em không nói đâu, nhìn mặt là em biết các chị thuộc mẫu người dịu dàng rồi._ Tôi nịnh. 

Ừ, thế chuyện này là bí mật nhé, chị em mình huề, coi như chưa có chuyện gì xảy ra._ Bà chị tóc đỏ nhìn tôi cười "dịu dàng" rồi quay qua lũ đàn em nói gọn:

-Rút.

Những người kia cũng tặng cho tôi một nụ cười duyên dáng rồi yểu điệu bước đi. Đến khi họ đã đi khuất tôi mới thở phào, bật cười nói:

Haha…may quá!

Rồi ngồi phịch xuống gốc cây lẩm bẩm:

Haizz… cái tên PX Jiyeon ấy thì thích ai được chứ, người gì mà cứ như tảng băng ấy, bị mình gọi là con lợn cũng không biết he he….

Cậu giỏi nhỉ?_ Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên ở ngay sau lưng khiến tôi giật mình, sặc cả nước bọt. 

Tôi vội đứng dậy, ngó xung quanh để tìm nơi phát ra tiếng nói, chẳng lẽ lại là ma? Tôi run rẩy nghĩ rồi định ba chân bốn cẳng dông thẳng thì Jiyeon từ đằng sau thân cây cổ thụ bước ra khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.

Sao…cô ta lại ở đây nhỉ, liệu hắn có nghe được câu nói vừa rồi của tôi không? Thôi chết tôi rồi. 

Này cậu ở đây từ khi nào thế?_ Tôi lo lắng hỏi.

Đủ để thấy được những chuyện cần thấy_ Jiyeon lạnh lùng nói.

Ơ hơ, chuyện gì cơ?_ Tôi ngây ngô hỏi lại.

Hừ, tôi không biết là mình có một người bà con họ xa là cậu đấy, còn nữa anh trai cậu tên gì? Sao tôi lại chưa từng biết mình có một thằng bạn thân là anh cậu nhỉ?

À thì ra là chuyện đó, hừ cái đồ đểu cô ta đứng đấy từ nãy đến giờ mà không thèm xông ra cứu tôi, cái thứ gì đâu ah gì đâu mà hơn đàn bà có chồng nữa ấy, chẳng ga lăng tẹo nào. Nghĩ vậy nên tôi bực tức gắt lên:

Hóa ra cậu đứng đó từ đầu, thế mà không ra cản mấy cô fan của cậu lại. Cái đồ độc ác, đồ cờ hó, đồ PX.

Này, cậu chửi xong chưa? Tôi còn chưa xử cái vụ cậu dám gọi tôi là PX đấy._ Jiyeon gầm gừ.

Thế cậu có phải là 1 nghĩa hiệp không đấy, thấy một cô gái liễu yếu đào tơ bị năm, sáu con quỷ dữ vây đánh mà cũng không thèm cứu giúp. Hay là…_ Tôi ngập ngừng.

Hay là cái gì?

Hay là…hay là..cậu bị biến thái thật?_ Tôi thì thầm. 

Này, ăn nói cho cẩn thận, tôi sút đi bây giờ._ Jiyeon giận dữ trừng mắt lên nhìn tôi.

Không phải thì thôi làm gì mà giận dữ thế he he._ Tôi nhếch mép cười.



- Ừm..thực ra.._ Jiyeon đột nhiên lên tiếng.

Thực ra làm sao, gì mà cứ lúng túng như con gái về nhà chồng thế?

Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu._ Jiyeon gầm lên tức tối.

Ok..Ok làm gì mà nóng thế, nói tiếp đi chứ._ Nhìn thấy thái độ tức giận của Jiyeon tôi vội cười xuề xòa, làm hòa.

Thực ra, ban đầu tôi cũng định cứu cậu, nhưng thấy không cần thiết nên chỉ đứng xem thôi.

Ôi tất cả chỉ là bao biện,…mà thôi tối rồi, tôi chẳng muốn dính vào cậu thêm nữa đâu, xúi quẩy lắm. _ Tôi nói rồi quay người đinh bỏ đi.

Khoan đã…_ Hắn gọi với theo.

Sao? Có chuyện gì?_ Tôi quay đầu lại nhìn hắn hỏi.

- Cậu nghĩ như vậy thật sao?

Cái tên này lại hít nhầm phải khí độc à? Hỏi một câu chẳng ra ngô, chẳng ra khoai gì cả. Tôi nhíu mày nhìn cô ta hỏi:

Nói cái gì thế? Bệnh điên lại phát tiết à? 

Jiyeon không để ý đến câu châm chọc của tôi ngập ngừng hỏi:

Cậu nghĩ rằng tôi là người không biết thích ai bao giờ ư?

À thì ra là câu nói vô tình của tôi lúc nãy, công nhận tai cô ta thính như tai chó ấy, tôi nói nhỏ vậy mà cũng nghe thấy. Tôi cười cười nhìn cô ta nói:

Thế không phải à? Một người luôn đem con gái ra làm trò đùa như cậu thì biết gì mà yêu với thích.

Nếu tôi….nếu tôi nói tôi thích cậu thì cậu nghĩ sao?

Tôi nghệt mặt ra nhìn cô ta, đây có thể được coi như một lời tỏ tình không? Khoan, người đang nói câu ấy là ai kia chứ? Là Park Jiyeon tay cua gái có hạng đấy, đây chắc hẳn là một chiêu trong chiến dịch cua gái của cô ta thôi.

Tôi mà tin cô ta thì tôi đi đầu xuống đất. Cô ta nghĩ tôi là loại con gái mới chỉ nghe có thế đã đổ cái rầm à? Nhầm..nhầm to rồi. Nghĩ thế nên tôi giả vờ ngây ngô hỏi:

- Cậu nói cái gì lạ như con quạ bị sét đánh thế? 

Nhìn khuôn mặt giả ngu của tôi, Jiyeon tức tối xẵng giọng nói:

Mà thôi, có nói với cậu cũng bằng thừa._ Xong cô ta đút tay vào túi quần đi thẳng.

À…láo, ý của cô ta là vì tôi ngu ngốc nên có nói với tôi cũng như không hả? Không thể chấp nhận được, tôi phải đốp một câu gì đó để chọc tức cho bõ ghét mới được. Nghĩ vậy nên tôi vội chạy theo níu áo lại, thở hổn hển nói:

Khoan đã….

Jiyeon quay xuống nhìn tôi bằng đôi mắt dò xét, hỏi:

Có chuyện gì vậy?

Tôi..tôi muốn nói với cậu rằng…rằng t..ô.i cũng… thích cậu._ Tôi ấp úng nói, đôi mày của Jiyeon chợt nhíu lại, cô ta nói với giọng đầy ngờ vực:

Cậu nói cái gì? Cậu thích tôi?

Ừ._ Tôi cố nín cười nói tiếp_ Nhìn thấy khuôn mặt trắng bóc của cậu tôi lại nhớ đến màu lông trắng của con chó xù nhà bà tôi, hi hi tôi thích con chó ấy lắm.
 
Cậu….

Tôi không để cho cô ta nói hết câu đã vội vàng ba chân bốn cẳng chạy thẳng, để lại tiếng cười khanh khách khoái chí, tôi là người như vậy đấy, luôn chọc tức người khác trong mọi tình huống, với cá tính này, có lẽ tôi sẽ ế dài dài…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jimin