Chap 21: Chạm mặt người quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuôn mặt tôi dường như đông cứng lại, trí não ngừng hoạt động, ,tiêu rồi, tiêu thật rồi kì này tôi chết là cái chắc huhu…. 

Người vừa mới gọi tôi không phải Jiyeon cũng chẳng phải là cô Jung mà là… So Yeon - Park So Yeon cái tên đã bị tôi hất cả li sữa vào người trong buổi gặp mặt hôm thứ 7. Đúng là xúi quẩy mà, sao cô ta lại tìm đến tôi đúng vào lúc này chứ, đã thế đi cùng còn có mấy tay đàn em mặt mày khả ố nữa. Thật là đen đủi cho tôi hết mức.

Sao thế? Tôi gọi cậu đấy, Park Hyomin - thần đồng của trường cấp III Queen._ So Yeon nhấn mạnh câu sau kèm theo một nụ cười hiểm ác.

Hừ cái dồ mắc dịch, có cần phải réo cả tên họ của tôi giữa đường giữa chợ như thế không. Cái tên thuộc dòng dõi cao quý của tôi lại để cho cái đồ cờ hó như cô ta gọi linh tinh à? Nhưng thôi bây không phải là lúc tôi nên tức giận, nghĩ vậy tôi bèn nở một nụ cười tươi như hoa nói với cô ta:

Ủa? bạn nhận nhầm người rồi, tôi không phải là học sinh trường Queen đâu, hihihi….[nai ớn chưa]

Nói xong tôi quay đầu định ba chân bốn cẳng dông thẳng. Nhưng quái sao chân tôi vẫn chạy mà người thì không nhúc nhích thế này? 

Tôi nghĩ rồi quay đầu lại. Khuôn mặt cờ hó của tay So Yeon đập vào mắt khiến tôi suýt thì phải vào viện vì một cơn nhồi máu cơ tim. Bàn tay voi của cô ta đang nắm chặt lấy vạt áo tôi, khuôn mặt ánh lên sự đểu giả. 

Định làm ngơ luôn à? Khuôn mặt cậu có hóa ra tro tôi cũng nhận ra, nhờ li sữa của cậu mà mặt tôi trắng, mịn hơn đấy._ So Yeon cười rõ đểu nói.

Tôi hoảng quá vội la lên:

Ê này, này tôi đã bảo không quen cậu mà, sao cứ nắm áo người ta thế, định giở trò bắt nạt con gái nhà lành giữa ban ngày ban mặt đấy à?

Ha, ngộ ghê. Mấy giờ rồi mà còn ban ngày ban mặt?_ So Yeon nhếch mép mỉa mai.

Ừ ha…_ Tôi cười ngô nghê rồi ngọt ngào nói_ Ban ngày hay ban đêm cũng như nhau cả thôi, mới lại một người quang minh chính đại xinh đẹp (dại gái) xuất chúng như bạn So Yeon thì ai lại làm những chuyện khuất tất ấy hi hi….

Đáp lại nụ cười cùng giọng nói ngọt ngào của tôi cô ta chỉ nhếch mép một cái, gằn giọng:

Tôi quen quá rồi, không cần diễn kịch đâu, chắc là trong đầu cậu đang chửi rủa tôi thậm tệ phải không?

Khiếp mới có không gặp mấy ngày mà cô ta đã đi tu luyện ở đâu rồi biến thành con sâu chui vào bụng tôi mất rồi. 

Quả thật là lúc này đây tôi chỉ muốn lấy lại phong độ tát cho cô ta một cái nhàng lửa rồi rủa xả một trận cho bõ tức. Nhưng nhìn đám đàn em đứng lúc nhúc đằng sau tôi lại không đành để cô ta mất mặt (không dám thì đúng hơn). Nghĩ vậy tôi đành xuống nước năn nỉ:

So nè, cũng tối rồi tôi phải về nhà không bố tôi đánh, cậu tha cho tôi lần này rồi lần sau tôi mời cậu ăn cơm để tạ lỗi được không?

Hừ…mời ăn cơm? Tạ lỗi? cậu nghĩ hạ nhục tôi xong rồi muốn làm gì thì làm sao? Nói cho cậu biết hôm nay tôi sẽ cho cậu biết tay._ So Yeon gằn giọng đe dọa.

Thế cậu muốn làm gì?_ Tôi bực mình xẵng giọng nói.

Hừ, thì mời cậu vào con hẻm kia CHƠI chứ sao nữa._ So Yeon nhìn tôi và nở nụ cười đểu đôi mắt ánh lên sự gian tà.  [Máu dê nổi lên rùi =))]

Nghe câu nói của cô ta mà tôi hoảng kinh, sợ run lên. Quả thật bây giờ tôi không biết nên làm gì nữa, có lẽ chỉ còn cách la to lên cho bàn dân thiên hạ biết thôi. Nghĩ vậy tôi bèn lấy hơi hét to lên:

Bớ ng…_ Nhưng tôi chưa kịp nói đến chữ thứ hai thì đã bị tay So Lùn bịt miệng kéo vào con hẻm gần đó. Trời ơi kì này tôi chết thật rồi, tôi không muốn cái tên mình bị đưa lên mục "gia đình chúng tôi thương tiếc báo tin…" đâu. Cứu tôi với, có ai không?

-----------------------------------

Sau khi đã đưa tôi vào sâu trong hẻm, So Yeon mới bỏ bàn tay bẩn thỉu của cô ta ra khỏi chiếc miệng xinh xắn nhả hoa nhả ngọc của tôi. Nhìn khuôn mặt đểu giả của cô ta lờ mờ trong bóng đêm tôi trừng mắt giận dữ nói:

Tôi thật không ngờ cô lại bỉ ổi như vậy, nếu cậu còn không thả tôi ra thì tôi sẽ la to lên cho cả làng cả nước biết việc làm xấu xa của cô đấy.

- Hừ….Cậu cứ việc la thoải mái, cùng lắm là có con chó con dũng cảm vào cứu cậu, chứ ở đây chẳng ai nghe thấy cậu la lối đâu._ So Yeon cười đểu rồi đưa bàn tay dơ bẩn lên vuốt má tôi._ Đây là cái giá phải trả cho việc sỉ nhục tôi, chưa có đứa con gái nào dám làm thế với tôi cả.

Tôi chỉ sỉ nhục những người đang sỉ nhục thôi._ Tôi mỉa mai nói.

Tên So Lùn trừng mắt lên nhìn tôi rồi gằn giọng nói:

Mạnh miệng nhỉ? Để xem lần này cậu làm gì để thoát được tôi.

Cô ta nói rồi vung tay quật mạnh một phát, chiếc cằm của tôi đau nhói, một chiếc cúc áo bị đất @@, bắn tung đi. Tôi sợ đến phát run lên, trong tình huống này, cái đầu của tôi dường như bị đóng băng không thể hoạt động được nên chẳng nghĩ ra cách gì cả. Cái tên ác quỉ đội lốt người trước mặt sẽ làm gì tôi đây, huhu….chẳng nhẽ cuộc đời tươi sáng của tôi sẽ kết thúc tại đây ư? Không, tôi không cam tâm.

Tôi nắm chặt lấy cổ áo, thầm cầu trời khấn phật thì đúng vào lúc ấy bỗng…

_BRỪM…BRỪM….B RỪM…..

Một người lái xe mô tô lao vào con hẻm vắng nơi tôi đang gặp nạn, đâm thẳng vào chỗ bọn đàn em của tay So Lùn khiến bọn chúng nháo nhào vội vàng dạt sang hai bên. 

Người lái mô tô tháo mũ bảo hiểm rồi bước xuống xe, trông như một tay trùm xã hội đen thứ thiệt, vẻ lạnh lùng toát lên trong đêm tối, đã thế hắn lại mặc quần đen, áo đen mới kinh chứ. Chẳng lẽ hắn là đồng bọn của tay So Lùn đến đây để giúp So Lùn xử tôi?

Oa, oa, oa sao ông trời lại lỡ đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy. Chỉ cần thấy tên này là tôi đã tưởng tượng ra cảnh mình nằm trong quan tài rồi. 

Lúc này, tôi thấy So Yeon quay ra khẽ liếc mắt nhìn tên mặc áo đen rồi nói:

Sao mày biết mà đến giúp tao?=))

Đấy đấy tôi đoán có sai đâu nào, sao cái số tôi nó lại đường cùng như vậy nhỉ? Tên mặc áo đen bước đến chỗ chúng tôi đang đứng, khẽ quét ánh mắt lạnh lùng qua tôi rồi quay sang So Lùn, cất giọng nói lạnh lùng tựa như băng:

Mày nghĩ tao đến để giúp mày?

Giọng nói này sao nghe quen quá, chẳng lẽ là….?

Tôi quay sang nhìn chằm chằm vào tên mặc áo đen, dù trong bóng tối nhưng tôi vẫn lờ mờ nhận ra hắn có một khung người rất chuẩn, khuôn mặt toát lên vẻ lạnh lùng đáng sợ nhưng vẫn không thể mất đi vẻ đẹp quyến rũ, các đường nét trên mặt đều hoàn mĩ như một tuyệt tác điêu khắc. Trông giống như một vị hoàng tử bóng đêm vậy. 

Người có khuôn mặt đẹp như vậy chắc chỉ có thể là cô ta, Park Jiyeon

Đứng bên cạnh tôi, So Yeon khẽ nhếch mép mỉa mai nói:

Mày có giúp hay không cũng không quan trọng, miễn là đừng phá tao là được.

Nói ròicô ta lại dùng bàn tay dơ bẩn của mình để vuốt ve khuôn mặt của tôi, khi bàn tay của cô ta chạm vào môi tôi, tức khi tôi dùng chiêu "cẩu cạp chủng" cắn cho một phát thạt mạnh vào bàn tay =)). Tên này đau quá kêu rú lên vội vàng dựt tay ra khỏi răng tôi, hét lên tức tối:

Con khốn tao cho mày chết!

Nói rồi vung tay lên định đánh tôi, thấy vậy tôi vội đưa tay lên che mặt, kì này thì khuôn mặt trăng rằm của tôi sẽ biến thành hình quả quéo mất huhu…..

Nhưng mãi một lúc lâu sau vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, tò mò tôi mở he hé mắt để nhìn, bàn tay đang đưa lên định đánh tôi của So Yeon đã bị Jiyeon giữ lại. Cô ta quay ra trừng mắt nhìn Jiyeon gằn giọng nói:

- Tao đã nói mày đừng xía vào chuyện của tao rồi cơ mà.

Jiyeon vẫn im lặng, dùng bàn tay của mình siết thật chặt tay So Yeon, khiến tên lùn này nổi giận quát lên:

Chuyện này không liên quan đến mày, tránh sang một bên.

Ai nói chuyện này không liên quan đến tao?_Jiyeon lạnh lùng nhả từng chữ.

Vậy là mày không tránh ra chứ gì?_ So Yeon trừng mắt quát.

Im lặng

Thế thì đừng trách tao.

_BỐP…..dứt lời So Yeon lao đến vung tay đấm Jiyeon một cú mạnh như trâu húc người, Jiyeon không chống đỡ gì cả, khuôn mặt đẹp rạng ngời của Jiyeon lãnh luôn cú đấm, ngã nhoài xuống đất.

Quái lạ, thiên hạ đồn thổi Jiyeon có đai đen karate cơ mà, thế sao một cú đấm của con cờ hó So Lùn cũng không đỡ được, hay là trong lúc chạy xe trên đường đâm phải chỗ nào, đầu bị chập mạch rồi.=)) 

Tôi nghĩ mà trong lòng không khỏi lo lắng, sợ hãi. Chẳng hiểu hắn anh hùng cứu mĩ nhân thế nào mà mới một cú đấm đã xỉn cà que rồi, đúng là….

So Yeon tiếp tục lao đến chỗ Jiyeon như một con bò điên túm cổ áo Jiyeon vung nắm tay giáng thêm một cú đấm nữa, máu từ miệng Jiyeon lại phun ra, nhưng khuôn mặt cô ta vẫn lạnh lùng không tỏ vẻ gì là đau đớn môi khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai. (Nếu là tôi chắc tôi đã khóc rống lên rồi). Y.Y

Tức khí trước thái độ coi thường của Jiyeon đối với mình, So Yeon nghiến răng ken két định dùng cây gậy của bọn đàn em đưa cho phang cho Jiyeon một cú. 

Eo ơi kì này thì không còn răng mà húp cháo, tôi nghĩ rồi hoảng kinh đưa hai tay úp vào mặt.

_BỐP….- Ối…..

Một tiếng bốp ròn tan vang lên tiếp theo là tiếng hét lên đau đớn, tôi lẩy bẩy bỏ tay ra he hé mắt nhìn, nhưng đôi mắt của tôi gần như lồi ra, kẻ ngã xuống đất không phải là Phong mà là Dương, hắn đang đau đớn ôm lấy khuôn mặt bị đánh hằn học nhìn Phong. 

Còn Jiyeon,đã đứng dậy từ lúc nào, cầm thanh gậy vất sang một bên, phủi bụi trên áo, nhếch mép nở một nụ cười kiêu ngạo, lạnh lùng nói:

Hai cú đấm vừa rồi, coi như tao đền cho mày vì mày là bạn tao, còn bây giờ thì…._ Jiyeon ngừng nói khẽ nhìn tôi rồi quay sang So Yeon gằn giọng nói_ ….bây giờ tao sẽ cho mày biết tay vì dám đụng vào…bạn gái của tao.

Sặc..cô ta đang nói cái quái gì vậy? Ai..ai là bạn gái của cô ta cơ? Sao chưa được sự cho phép của tôi, cô ta đã dám phát ngôn linh tinh như thế chứ.

Tôi trừng mắt nhìn Jiyeon nhưng JIyeon nào có để ý đến sự giận dữ của tôi, mà thôi trong tình huống cấp bách thế này, có giận cũng vô ích, miễn sao được cứu thoát khỏi cái nơi quỉ quái này và bọn đầu trâu mặt ngựa kia là tôi mãn nguyện rồi. Nghĩ vậy tôi đành nuốt cục tức vào bụng căng mắt xem cuộc đấu trâu.

So Yeon lồm cồm bò dậy, lấy tay xoa xoa phần bên má bị đánh buông một câu gọn nhẹ:

- Nhào vô…

Dứt lời lũ đàn em của cô ta đều xông vào Jiyeon chuẩn bị luộc chín Ji, mặt mũi tên nào tên nấy đều sặc mùi sát khí. Còn Jiyeon thì cởi chiếc áo cánh đen vất cho tôi nói:

Cầm áo cho tôi và ở yên đấy. [wow.cùng tưởng tượng nào]

Rồi xông vào lũ đàn em củaSo Yeon,Jiyeon tả xung hữu đột như Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga =)) khỏi bọn cường hào. Thì ra lời thiên hạ đồn không sai chút nào,Jiyeon rất giỏi võ, những cú đấm, đá, bay người của Ji đều rất bài bản giống hệt mấy tay võ thuật trên phim truyền hình. 

Trông Ji chẳng khác gì những diễn viên chính trong mấy bộ phim tình cảm lãng mạn Hàn Quốc, đang liều mình cứu nữ chính.=))

Nhưng còn tôi thì sao? Tôi thì lại khác xa so với các nhân vật nữ chính trên phim, bởi thay vì ngồi run rẩy sợ hãi hay luôn miệng gọi tên nhân vật chính kia… thì tôi lại ngồi cắn áo của Jiyeon rồi vỗ tay reo hò vì thích.

Trông tôi giống như một khán giả đi xem bò tót húc nhau thì đúng hơn =)). Híc.

Chỉ trong vòng 15 phút Jiyeon đã xử gọn mấy tay đàn em của So Lùn khiến bọn chúng đau đớn nằm lăn lộn trên đất, còn tôi thì sung sướng quá không kìm chế được reo lên:

Aha…con bò tót đen đã chiến thắng (Jiyeon đang mặc chiếc áo phông đen cộc tay nên tôi gọi cô ta là con bò tót đen hi hi)

Cả lũ đều quay ra hướng ánh mắt ngạc nhiên dành cho nhân vật nữ chính là tôi đây. Thấy mình đang là trung tâm của sự chú ý tôi vội xua tay cười cười nói:

À, đừng để ý, tôi nói mớ ý mà….

Bọn họ không thèm chú ý đến tôi nữa mà quay ra trừng mắt nhìn nhau, đám đàn em bại trận của So Yeon đều chạy đến đứng núp sau lưng đại ca. Về phần So Yeon, cô ta quay ra nhìn Jiyeon rồi chán nản nói:

Mày thay đổi rồi Ji ạ, trước kia mày có làm như thế này vì một đứa con gái đâu.

Jiyeon vẫn im lặng

- Mày đã quên người đàn bà đó đã bỏ cha con mày đi như thế nào à?

Tao không quên nhưng cũng không khắc sâu trong lòng mãi mãi._ Jiyeon lạnh lùng nói.

Hừ, mày sẽ phải hối hận, con nhỏ đó rồi cũng bỏ mày đi như người đàn bà ấy thôi.

Mày im đi, tao không muốn nghe.

Nó không thuộc về thế giới của những đứa như tao và mày đâu, nó chỉ thuộc về thế giới của sách vở, của nhưng đứa mọt sách thiên tài.

- Tao đã nói mày thôi đi cơ mà._ Jiyeon quát.

Thôi, có nói với mày lúc này cũng vô ích, tao nghĩ mày thích con nhỏ ấy mất rồi._ So Yeon nói rồi chán nản khoát tay ra hiệu cho bạn đàn em bỏ đi.

Tao và mày…vẫn là bạn chứ?_ Jiyeon ngập ngừng nói với theo.

So Yeon quay lại nhìn Jiyeon giơ nắm đấm ra, rồi chậm rãi xoay nấm đấm chĩa ngón tay cái hướng lên trên, xong cô ta quay đầu bỏ đi. Tôi bỗng thấy trên khuôn mặt của Ji thấp thoáng một nụ cười.

Hơ hai cái tên này, lại còn làm dấu hiệu riêng nữa chứ khiến tôi chả hiểu gì cả, mặt cứ ngẩn ra. À còn cuộc trò chuyện của bọn họ nữa, cái gì mà người đàn bà ấy, rồi lại con nhỏ ấy, mọt sách, thiên tài…. Linh tinh beng khiến tôi chẳng hiểu gì cả, liệu có liên quan gì đến tôi không nhỉ? 

Đang thắc mắc thì tiếng nói của Jiyeon lạnh lùng vang lên:

Đưa áo cho tôi, nhanh lên.

Tôi ngơ ngác nhìn thì cô ta quát lên:

Đừng có nhìn tôi và đưa áo đây nhanh lên

Tôi ấm ức vất chiếc áo vào mặt cô ta rồi bực mình càu nhàu:

Hừ, chưa gì đã lên mặt rồi, nếu không phải mi đã cứu ta thì ta đã cho mi lỗ mũi ăn trầu rồi đồ hách dịc…@@

Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu thì Jiyeon đã dắt xe đi đến đầu con hẻm rồi, khiếp người gì mà lướt đi như ma ý.

Ừ cứ đi đi, đi cho khuất mắt ta đi đồ du côn mắc dịch, nhưng tiếng gió rít ở đằng sau khiến tôi sợ hãi vội ba chân 4 cẳng chạy đến chỗ Ji, sợ quá, tôi dang tay bấu chặt lấy cánh tay phải của Ji thì…. 

Au…_ Ji đột nhiên kêu lên rồi hất tay tôi ra

Tôi tròn mắt nhìn , tôi có bấu mạnh lắm đâu, sao phải kêu lên như vậy nhỉ, đã thế lại còn phản ứng mạnh nữa chứ, làm cứ như sợ tôi đụng vào lắm không bằng, cái đồ ở dơ mà còn học đòi sạch sẽ. Tôi hằn học nhìn Ji, nhưng Jiyeon không thèm để ý tiếp tục dắt xe đi.

Đột nhiên tôi bỗng cảm thấy lạ, trời có lạnh lắm đâu nhỉ? Đã thế cô ta lại vừa đánh nhau xong không thấy nóng hay sao mà đã mặc áo rồi, còn nữa trên người túa đầy mồ hôi kia kìa, rõ ràng là rất nóng sao còn mặc áo?

- Park Jiyeon, cậu đứng lại đó._ Tôi gọi to.

Jiyeon dừng lại, dựng xe quay xuống nhìn tôi cau mày lạnh lùng hỏi:

- Sao vậy? Sợ quá nên không đi nổi à?

Tôi rét quá nên không đi nổi (đang nóng sắp chết đây)._ Tôi bực mình nói.

Ha, cậu có bị làm sao không đấy, thời tiết như thế này mà kêu nóng, còn tôi thì đang nực muốn chết đây._ Jiyeon nhìn tôi cười giễu.

A ha, đang nực muốn chết sao cậu còn mặc áo?_ Tôi mỉm cười ranh mãnh hỏi.

Jiyeon giật mình, khuôn mặt lúng túng thấy rõ, vội quay đi lấp liếm:

Tại tôi thích…

Hừ lại là cái kiểu trả lời trốn tránh ấy, bực mình, tôi chạy đến chỗ Ji, dùng lực định lột chiếc áo cánh đen của cô ta ra thì…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jimin