Chap 34 Ngày chủ nhật đẹp nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au đã cb đây, tung hàng và sẽ ẫn dật để thi tiếp =)))) 

Khi em biết mình đã yêu anh, thì cũng là lúc chúng ta phải chia lìa.....

Những ngày sau đó mọi chuyện trở lại với nguyên trạng của nó, đoàn thầy cô thực tập trong đó có cô Jung đã trở lại với trường đại học sư phạm. 

Môn Anh lớp tôi lại do cô Lee dạy, không hiểu sao giờ đây khi học những tiết học của cô Lee mà trước đây tôi luôn yêu thích tôi lại hay nhớ đến những giờ học mà cô Jung đã dạy. Nhớ dòng chữ mà tôi vẫn luôn miệng chê là xấu như gà bới, loằng ngoằng như giun. Nhớ giọng nói mà tôi vẫn cười bảo là ngọng líu ngọng lô, tất cả đã trở thành những hoài niệm khó quên.

Nhưng cái nguyên trạng mà tôi nói ở đây nó còn tồi tệ hơn nhiều, về chuyện Jiyeon và Suzy kiss nhau rồi bị tung ảnh lên bảng tin, ngay khi vừa đi học trở lại. Jiyeon đã xử lí gọn bằng cách cắm phập một con dao găm lên chính giữa cái bảng tin cùng một dòng chứ sặc mùi khủng bố:

" Nếu ai còn dám nhắc lại chuyện này thì cứ liệu hồn con dao"

Lẽ dĩ nhiên là thần dân trường Queen khi nhìn thấy cảnh tượng này đều diễn bộ mặt cá chết trôi, không dám hé răng bàn tán nửa lời, mọi chuyện coi như bị chìm vào dĩ vãn.

Nhưng chuyện tồi tệ còn chưa dừng lại ở đấy, thật không hiểu cái tên đó ăn nhầm phải cái gì mà chưa thèm hỏi ý kiến của tôi đã dám lên đài phát thanh của trường, thông báo tôi là bạn gái chính thức của cô ta, huhu cô ta đúng là muốn tôi chết vì mất mặt mà, ba năm cấp III tươi đẹp của tôi đã bị hắn phá hủy hoàn toàn.

Hành hạ tôi như vậy thấy vẫn chưa đủ, Jiyeon còn tiếp tục làm phiền tôi vào giờ ăn nữa chứ. Cứ đến bữa trưa tại căng tin của trường là Jiyeon kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi ăn uống tự nhiên như ruồi, mà thử hỏi làm sao tôi cái thể nhai cộng nuốt ngon lành khi phải hứng chịu hàng ngàn con mắt to nhỏ khác nhau, soi mói hướng về phía mình.

Ngồi ăn với cô ta mà tôi toát cả mồ hôi, giảm được mấy lạng mỡ, đã thế nết ăn của cô ta lại xấu vô cùng. 

Ai đời một miếng thịt mà Jiyeon ăn nửa lạc, còn nửa mỡ thì bỏ đi, không những vậy rau củ cải, hành hẹ trong bát thức ăn cũng bị cho vào sọt rác không thương xót. Nhìn Jiyeon ăn như vậy mà tôi thấy thương thay cho mấy con lợn đã mất công tiến thịt cho cô ta xực =)), thương cả mấy cô bác nông dân quanh năm mồ hôi đẫm áo trồng ra những thứ rau củ ngon lành để đến bây giờ cô ta vất đi như vất cục xương chó híc híc.

Người ta bảo càng gần nhau càng thấy quí mà sao càng gần Jiyeon tôi càng thấy ghét thế nhỉ? 

Cuối cùng cũng đến chủ nhật, cái ngày mà tôi mong đợi nhất trong tuần, tôi sung sướng thiết lập ra một kế hoạch hoàn hảo.

- Buổi sáng: ngủ =.=

- Buổi chiều: đến nhà sách ><

Cầm bảng kế hoạch chỉ vỏn vẹn có hai dòng, tôi sung sướng thực hiện ngay, cảm thấy thế giới này thật là tuyệt đẹp. 

Vì tối hôm qua mải lướt wed nên ba giờ đêm tôi mới đi ngủ, vì thế mà hôm sau tôi đã đánh một giấc đến tận lúc ăn trưa (ặc ặc). 

Buổi chiều tôi xin phép mẹ rồi thong thả đạp xe đến nhà sách, thật là hạnh phúc, vậy là cả buổi hôm nay tôi có thể đóng đô ở đây rồi hè hè. Nhìn những chồng sách cao ngất ngưởng, tôi sung sướng tặng cho chị thủ thư một nụ cười toe toét và ngay lập tức nhận được một ánh mắt khó hiểu kèm theo câu lẩm bẩm:

" Người thần kinh cũng biết đọc sách à? " =)) [phải nói là nhỉn mặt ngố z mà biết đọc sách xao] =))

Đúng là đau hơn hoạn, tôi cay đắng nghĩ thầm rồi cố kiềm chế cơn giận đi vào trong lùng sách. Chà chà, nhiều quá, không biết nên chọn cuốn nào đây. Tôi nghĩ rồi ngó quanh quất, chợt đập vào mắt tôi là một cuốn sách bìa đen đề chữ: "Những hiện tượng kì bí xung quanh các loài hoa"

Tôi bị đầu đề và cái bìa đen cuốn hút ngay lập tức, tuy nhiên cuốn sách này lại nằm ở tầng ba vượt quá khả năng về chiều cao của tôi. Nhưng tôi thực sự rất muốn đọc nó, nếu bỏ đi thì tiếc quá, tôi nghĩ rồi cắn môi cố nhảy lên với quyển sách nhưng một lần hai lần đều không tới. 

Đột nhiên có một bàn tay vươn lên nhẹ nhàng lấy cuốn sách đó ra khỏi kệ và đưa nó cho tôi, mừng quá, tôi vội vớ lấy cuốn sách cúi đầu cảm ơn rối rít.

Đúng là đồ hột mít._ Giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên. A cái tên này láo cậy mình cao ráo rồi dám nói tôi là đồ hột mít, mấy đứa thời nay đúng là toàn một lũ bất lịch sự.

Tức khí tôi định ngẩng đầu lên châm cho người đó câu nói móc thật đau, gì chứ khả năng nói móc nói mỉa của tôi thì đừng nói là một tên đến mười tên cũng không địch nổi nữa là, nghĩ vậy tôi bèn hất mặt lên nhìn kẻ đối diện và…

Á..._ khuôn mặt lạnh lùng của Jiyeon đập vào mắt khiến tôi giật mình đầu đập vào kệ sách nổi một cục u to đùng, tôi nhăn nhó xoa xoa đầu lắp bắp nói:

S..a..o cậu lại ở đây?

- Sao tôi lại không thể ở đây hả đồ hột mít?_ Cô ta nhếch mép hỏi lại, cố tình nhấn thật mạnh từ "hột mít" khiến tôi tức sôi cả máu, tôi nắm chặt tay cố lấy lại bình tĩnh nhếch mép nở một nụ cười đểu nói:

- Phải rồi tôi là đồ hột mít, nhưng… chẹp chẹp, cậu nhìn lại cậu xem người đâu mà dài dài trông chả khác gì một quả chuối cả mà ít nhất thì hột mít tôi nó còn cứng cáp, dễ xương chứ còn chuối cậu thì haiz…chỉ cần dẵm một cái là nát bét he he…Xem ra cậu cũng như vậy nhỉ?_ Tôi nói rồi nhìn Jiyeon cười khoái chí.

Cậu…

Tôi làm sao? Tại cậu chọc tôi trước ấy chứ, mà thôi tôi không rảnh để cãi nhau với cậu đâu, tôi đang bận lắm, dù sao thì cũng phải cảm ơn cậu đã lấy hộ cuốn sách._ Tôi giơ cuốn sách lên rồi quay đầu định bỏ đi, nhưng chưa kịp đi được mấy bước thì đã bị Jiyeon kéo tay giữ lại:

- Khoan đã, tôi ở đây chờ cậu cả buổi mà cậu chỉ phán mấy câu xanh rờn như thế rồi bỏ đi mà xem được hả?_ Jiyeon nhăn mặt cau có nhìn tôi nói.

Sao cậu lại chờ tôi cả buổi ở đây? _ Tôi ngạc nhiên hỏi lại.

Tôi đoán chủ nhật cậu sẽ đến nhà sách nên đã chờ cậu ở đây.

Nhưng cậu chờ tôi làm gì?

- Ừm…Hôm nay cậu đi chơi với tôi được không?_ Jiyeon ngập ngừng một lúc rồi nói huỵch toẹt ra.

Đi chơi? Sao tự dưng lại…Nhưng thôi bây giờ tôi bận lắm, không rảnh đi linh tinh với cậu đâu. Suốt cả tuần cậu hành tôi chưa đủ hay sao mà đến cái ngày nghỉ cuối tuần còn làm phiền tôi nữa._ Tôi nhíu mày cau có nói.

Không được từ chối, hôm nay nhất định cậu phải đi với tôi._ Jiyeon kiên quyết nói.

Ơ hay ở đâu ra cái thói độc tài phát xít thế, cô là mátôi hay sao mà tôi phải nghe theo cậô? Tôi nói rồi không đi là không đi, vừa mới mượn được cuốn sách hay, chưa đọc được trang nào đã phá._ Tôi càu nhàu.

Tôi mua cho cậu quyển này là được chứ gì?

M..u..a?_ Tôi lắp bắp nói rồi nhìn vào giá tiền trên gáy sách, những mấy trăm won lận, với giá tiền này có mơ tôi cũng không dám nghĩ đến. Nước ta nghèo như thế chung qui lại cũng chỉ tại mấy tay phá gia chi tử vung tiền không tiếc tay như hắn. Tôi nuốt nước bọt ừng ực nhăn nhó nói:

Thôi, không cần đâu, tôi mượn đọc ở đây chỉ mất có vài nghìn việc gì phải mua đến mấy trăm k lận, tốn money lắm. Để dịp khác tôi đi với cậu không được sao?

Vậy là cậu không đi chứ gì?_ Jiyeon gằn giọng hỏi, đôi mắt ánh lên tia lửa.

Ừm…_ Tôi dè dặt gật đầu, chuẩn bị tư thế chuồn trước khi Jiyeon nổi cơn tam bành.

Nhưng trái với dự tính của tôi, cô ta chỉ lẳng lặng buông tay tôi ra, nhìn tôi buồn bã nói:

Hôm nay là sinh nhật của tôi, từ trước đến nay không có ai dự sinh nhật với tôi cả, vốn tưởng rằng năm nay có thể cùng cậu chúc mừng sinh nhật ai ngờ…

Jiyeon bỏ lửng câu nói rồi lẳng lặng quay đầu thất thểu bỏ đi, trời ạ, cô ta nói như thế thì đến bố tôi cũng chẳng thể nào từ chối được, tôi tự vỗ tay lên đầu đánh bốp rồi thở dài thườn thượt gọi với theo :

Khoan đã….Tôi đi với cậu là được chứ gì?

Nghe thấy vậy, cô ta quay lại nhìn tôi, đôi môi đẹp khẽ nở một nụ cười nửa miệng, tôi nhìn Jiyeon bất giác cũng mỉm cười theo, đúng là đồ du côn đáng ghét.

Jiyeon đưa tôi đi chơi rất nhiều nơi, toàn là những nơi có cảnh đẹp bình dị trong thành phố mà trước giờ tôi không biết hoặc không để ý, quả thật đây là lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy vui vẻ và cười nhiều như thế, hạnh phúc phải chăng chỉ đơn giản như thế này? 

Cuối cùng khi trời đã về chiều, chúng tôi dừng chân ở công viên trung tâm thành phố, nơi đây tập trung nhiều cặp nam nữ đang yêu rủ nhau đi chơi. 

Tôi ngó tay xem đồng hồ, tầm này là tôi phải về nhà rồi, trong lúc tôi đang phân vân không biết có nên bảo Jiyeon đưa về không thì Jiyeon đột nhiên gãi gãi đầu ngượng nghịu nói với tôi:

Cậu đưa tay ra đi.

Tại sao?_ Tôi trố mắt hỏi lại.

Thì cứ đưa tay ra đi, tôi không làm gì đâu mà sợ._ Jiyeon gắt.

Tôi cau mày nghi hoặc nhìn Jiyeon rồi cũng rụt rè đưa tay ra. Jiyeon đút tay vào túi quần, lấy ra một cái hộp nhỏ, bật nắp mở hộp rồi lấy từ trong hộp ra một cái nhẫn rất đẹp đeo vào ngón tay tôi. Tôi giật mình đưa tay lên xem rồi ngạc nhiên hỏi:

Cái gì đây? 

Tặng cậu đấy, cái này là chiếc nhẫn mà tôi tình cờ thấy được, nó rất hợp với cậu.

Nhưng hôm nay là sinh nhật cậu mà. Sao lại tặng quà cho tôi?

Cậu đã cho tôi rất nhiều rồi.

Ơ hơ, cậu có bị ẩm Ic không đấy? Cả ngày hôm nay tôi đã mất xu nào để mua quà cho cậu đâu.

Nhưng cậu đã đi chơi với tôi, cùng tôi đón sinh nhật đó là món quà ý nghĩa nhất mà tôi từng nhận được._ Jiyeon nhẹ nhàng nói.

Tôi cắn môi, cảm động suýt rơi nước mắt, một người lạnh lùng như Jiyeon mà cũng nói ra được mấy câu sến như thế này ư? Tôi bỗng cảm thấy bối rối tợn, mím môi, cúi đầu vân vê cái nhẫn. Tự nhiên có một bầu không khí ngượng ngùng bao trùm lên hai chúng tôi.

Chết thật, phải mau mau tống tiễn cái bầu không khí đáng nguyền rủa này đi mới được, tôi nghĩ rồi đột nhiên đánh trống lảng:

Ơ… ừm, khát nước quá…

Như hiểu ý tôi, Jiyeon vội vàng nói:

- Để tôi đi mua nước._ Vừa nói xong Jiyeon đã chạy đi mất hút, tôi nhìn theo bóng Ji mà phì cười, đúng là ngốc.

Tôi đứng ở đó mân mê cái nhẫn trên tay, nó là loại nhẫn bản to, màu sáng bạc được chạm trổ khéo léo, hai khe nhẫn được rát vàng rất đẹp. Đang mê mẩn ngắm cái nhẫn, lơ ngơ thế nào mà tôi đâm phải một bà chị ăn mặc rất sexy khiến chị ta lảo đảo suýt ngã, thấy vậy tôi vội quay lại rối rít xin lỗi:

Xin lỗi…thực sự xin lỗi chị.

Chị ta nhìn tôi bằng ánh mắt tóe lửa rồi quay sang anh người yêu đang đi bên cạnh là một tay mặt mũi bặm trợn, nũng nịu nói:

Anh…con nhỏ đó cố tình xô ngã em.

Tên kia quay ra nhìn tôi, đôi mắt trừng lên, bẻ tay rôm rốp quát:

Con nhỏ chết tiệt, mày tới số rồi._ Nói xong hắn đẩy tôi một cái thật mạnh khiến cả người tôi bắn ra đằng sau.

Á…_ Tôi chỉ kịp kêu lên thất thanh rồi ngã bổ chửng ra đằng sau suýt thì nát luôn cái bàn tọa. Ôi má ơi đau thấu xương ứa nước mắt, tôi cố nhịn đau, chống tay đứng dậy. Nhưng sao tôi thấy trống trống ở ngón tay thế nhỉ, tôi nghĩ rồi vội đưa bàn tay lên xem, thôi chết cái nhẫn của Jiyeon mất tiêu rồi.

Tôi hốt hoảng nhìn quanh quất, chợt nhận ra chiếc nhẫn đã hạ cánh ngay dưới chân bà chị sexy kia, thấy vậy tôi mừng rỡ chạy đến nhưng chưa kịp nhặt lấy cái nhẫn thì đã bị chị ta nhanh tay cướp mất.

- Oa…. Cái nhẫn này đẹp ghê._ Chị ta xuýt xoa kêu lên, chăm chú ngắm nghía cái nhẫn.

Chị ơi, đây là nhẫn của em, cho em xin lại._ Tôi nhìn chị ta bằng đôi mắt khẩn thiết, kiên nhẫn chìa tay ra.

Chị ta cau mày nhìn tôi, rồi tiện tay ném cái nhẫn xuống đất bực bội nói:

- Mất cả hứng, trả, đây cóc thèm.

Tôi xót xa nhìn cái nhẫn lăn dưới đất, nhẫn nhịn cúi xuống định nhặt cái nhẫn lên thì đúng lúc ấy đế giày cao gót nhọn hoắt của bà chị kia chuẩn bị giáng xuống tay tôi. Tôi bàng hoàng không kịp rụt tay lại, thôi chết rồi kì này không nát tay gãy xương mới là lạ. 

Tôi hoảng kinh nghĩ, nhưng đúng lúc ấy, có một bàn tay đột nhiên xuất hiện kéo tay tôi ra, chiếc giày cao gót gõ xuống nền đất kêu cái bộp, tôi nhìn theo mà hoảng hồn, vội quay sang bên cạnh. Jiyeon đang nắm chặt lấy tay tôi, đôi mắt ngùn ngụt lửa giận.

Jiyeonn._ Tôi ngạc nhiên kêu lên.

Nghe thấy tôi gọi Jiyeon bèn thu ánh mắt tức giận ấy lại, quay sang tôi dịu dàng hỏi:

Cô bé có làm sao không?

Không, tôi không sao.

Đứng im đây chờ tôi._ Jiyeon nói rồi buông tay tôi ra đi đến đứng trước mặt tên người yêu mặt mũi bặm trợn của bà chị kia, gằn giọng quát:

Mày đẩy bạn gái tao ngã phải không?:eunjung1:

Tên kia mặc dù to con hơn Jiyeon nhưng cũng hơi nhợn trước khuôn mặt đằng đằng sát khí cùng đôi mắt tóe lửa của Ji, tuy nhiên vẫn cố cứng giọng hếch mặt lên nói:

Đúng, thì sao?

Ngay khi câu nói của hắn vừa dứt Jiyeon đã lao đến phóng cho hắn một cú đá thiệt mạnh vào bụng, tên này đau quá kêu rú lên rồi ngã sõng soài ra đất. Ngay lập tức Jiyeon nhanh nhẹn nhảy lên ngực hắn túm cổ đấm lia lịa khiến hắn phụt cả máu mũi. Thôi chết tình hình này cứ kéo dài thì không ổn, tôi nhìn ánh mắt dại đi vì giận của Jiyeon vội vã chạy đến níu tay, kêu lên:

Thôi Ji, cậu đánh nữa là xảy ra án mạng đấy.

Nghe tiếng tôi nói Jiyeon mới dừng tay, khẽ nghiến răng rồi chỉ thẳng tay vào mặt tên kia quát:

Đây chỉ là đòn cảnh cáo thôi, lần sau còn tái phạm thì mày cứ liệu hồn.

Nói xong Jiyeon đứng dậy, phụi bụi trên quần áo, rồi lừ mắt sang nhìn bà chị sexy đang co rúm người lại vì sợ kia.

Jiyeon khễ nhếch môi cười dùng ngón chỏ ngoắc ngoắc ra hiệu cho chị ta đến gần, tôi nhìn theo hành động của cô ta mà nuốt nước bọt ừng ực không lẽ Jiyeon định đánh cả đàn bà con gái chắc. 

Gì chứ tay Jiyeon này thì dám lắm, tôi nghĩ và thầm mong bà kia sẽ sợ mà bỏ chạy đi, nhưng chị ta vẫn ngoan ngoãn đi đến gần, không hiểu là vì sợ hay là vì mê mẩn vẻ đẹp của Ji nữa, pó tay. =))

Jiyeon nhìn bà chị sexy khẽ cười gằn rồi "nhẹ nhàng" nói:

Cởi giày ra.

Chị ta trố mắt nhìn nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo, tháo đôi giày cao gót ra, ngay lập tức Jiyeon giật lấy đôi giày ném thật mạnh đi mỗi chiếc một ngả, lừ mắt quát:

Để xem cô còn dùng đôi giày này để dẫm lên tay người khác được không, vì là con gái nên tôi không thèm đánh đấy, đi đi.

Bị Jiyeon quát, chị ta run cầm cập vội vàng kéo tên bồ lủi mất. Tôi thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, may quá không có chuyện gì xảy ra, tôi nghĩ rồi níu tay Jiyeon nhìn Ji dò hỏi:

Này, cậu không bị sao đấy ch….

Nhưng không để tôi nói hết câu Jiyeon đã quay ra ôm ghì tôi vào lòng nói bằng giọng hối lỗi:

- Xin lỗi, đáng ra tôi không nên để cậu lại một mình, tôi không nên bỏ cậu mà đi mua nước, xin lỗi…

Tôi hơi ngỡ ngàng rồi cũng vòng tay ôm lấy Jiyeon, việc bị mẹ bỏ rơi từ nhỏ có lẽ đã trở thành vết thương lớn trong lòng Ji vì vậy mà giờ nó đang ám ảnh khiến Jiyeon trở lên nhạy cảm với việc bị người khác bỏ rơi. Tôi đau lòng nghĩ, nước mắt đã long lanh ở khóe mi. Đây...có lẽ là ngày chủ nhật đẹp nhất trong đời tôi...

Nhưng tôi không hề biết rằng trong khi mình đang hạnh phúc đắm chìm trong vòng tay ấm áp của Jiyeon thì đã có một ánh mắt giận dữ đang trừng trừng nhìn tôi ở phía sau…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jimin