Chương 5:Đóng Kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy tôi bước ra với nụ cười tà khí trên môi Qri khẽ nhíu mày dò hỏi:

- Mày lại chuẩn bị bày trò đấy hả?

Tôi cười ngô nghê rồi vỗ vai nó, nói với vẻ ngây thơ cực chất:

-Ghét thế, lúc nào cũng nghĩ xấu về tao.

Con bé nhìn tôi chằm chằm nhưng nghe tiếng anh chàng X kia gọi nó bèn quay ra ngay không thèm đếm xỉa đến tôi nữa.

"Cái đồ bạn đểu, mám trai”  

Tôi lầm bầm nhìn nó đầy tức tối, nhưng thôi như thế lại hay, còn đỡ hơn là nó cứ quay sang hạnh họe rồi nhỡ để lộ hết thiên cơ bí mật thì chết.

Được một lúc thì SoYeon cũng bước ra từ phía WC, cô ta mỉm cười vui vẻ nói:

- Bạn mình sắp đến rồi, các cậu sẽ phải ngạc nhiên lắm đấy.

Rồi quay sang tôi, hắn nói với giọng ngọt hơn cả mía lùi:

- Min muốn ăn hay uống gì thêm không để So gọi?

Công nhận tay SoYeon này đóng kịch giỏi thật, trước mặt mọi người hắn ta thể hiện mình là một hoàng tử nụ cười đúng chất, một cô nàng đẹp,biết ga lăng và không kém phần ngọt ngào nhưng tiếc là so với khả năng đóng kịch của tôi thì còn thua xa. Tôi nghĩ rồi khẽ mỉm cười, bắt đầu vào vai một cô gái hiền dịu, trên môi nở nụ cười hàm tiếu e lệ. Khẽ vén tóc tôi nói với vẻ ngượng ngùng:[Nguy Hiểm rình rập bà So rùi] 

- Mình không muốn ăn uống gì thêm cả, mình….mình.. chỉ muốn nói chuyện với So thôi, So ngồi xuống đi.

Khỏi phải nói, tay Soyeon ngạc nhiên như thế nào trước hình ảnh “đầy nữ tính” của tôi, cô ta vội vã kéo ghế ngồi xuống, sung sướng đến độ suýt vấp ngã. Khà khà tôi cá là trong lòng hắn đang sương run lên vì nghĩ tôi đã đổ. Được cứ nghĩ như thế đi rồi tôi sẽ cho hắn biết tay.

Không chỉ So mà những người còn lại cũng tròn mắt nhìn tôi, riêng Qri thì ngước đôi mắt dò hỏi sang tôi, nó khẽ nhíu mày thì thầm:

- Có thật mày đổ Soyeon không?

Tôi mỉm cười nhìn nó khẽ nói:

- Hắn rất dễ thương mà, phải không? 

Nói rồi tôi tiếp tục quay sang Soyeon, mỉm cười dịu dàng khiến hắn đỏ mặt suýt chút nữa là làm đổ li cà phê sữa. Trông bộ dạng của hắn tôi sém chút nữa là phá lên cười.

Trong khi đó, ánh mắt khó hiểu của Qri vẫn lướt trên khắp người tôi. Tôi nghĩ thầm "Qri ạ, cứ từ từ tao sẽ cho mày xem kịch, mày phải cảm thấy tự hào khi có con bạn như tao đấy khà khà…".

Chiếc điện thoại của SoYeon đột nhiên đổ chuông rồi tắt lịm. Hắn nhìn chiếc điện thoại rồi vội quay người ra phía cửa, vẫy tay gọi:

- Ê… Ji tao ở đây.

Tất cả mọi người đều nhất loạt quay ra nhìn, cô nàng bước vào khiến cho tất cả những cô gái trong quán nhất loạt đông cứng lại, bao gồm cả tôi nhưng những người khác đông cứng lại vì người này quá đẹp gái, còn tôi đông cứng lại là vì…quá kinh hãi. 

Nàng công chúa xinh đẹp đang bước xăm xăm đến chỗ chúng tôi đang ngồi kia có vóc dáng chuẩn, da trắng, đôi mắt màu cà phê sâu hút đầy quyến rũ, chiếc mũi thanh tú đẹp mê hồn, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo xém làm cho cái quán này ngập tràn trong máu mũi, và đặc biệt cô ta có một mái tóc màu….nâu hạt dẻ bồng bềnh. 

Vâng, người đó chính là Park JiYeon hotgirl số một trường Queen cũng chính là công chúa du côn tôi đã đụng độ sáng nay và lừa hắn một vố.

Chết rồi, liệu có phải hắn tới đây để tính sổ với tôi không nhỉ? Làm thế nào bây giờ, trốn đâu đây, tôi lo sợ nuốt nước bọt ừng ực trong đầu hình dung ra cái cảnh hắn lao đến túm cổ áo tôi lôi ra ngoài rồi gọi bọn đàn em đến dần cho tôi một trận. Lúc ấy thì cái thân tôi chắc sẽ nát như xơ mướp mất huhu.

Không được rồi tôi phải trốn thôi, nhưng muộn mất rồi hắn đã kịp nhìn thấy cái mặt tôi và nở một nụ cười đểu vô cùng.

Cô ta đi đến bàn chúng tôi nhưng không ngồi luôn bên ngoài mà lại vòng vào trong chiếm chỗ của SoYeon, và lẽ dĩ nhiên là hắn ngồi đối diện tôi, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt màu cà phê của hắn nhìn chằm chằm vào mặt tôi khiến tôi sợ hãi nuốt nước bọt ừng ực .

Tên SoYeon bên cạnh bị mất chỗ tức lắm nhưng vẫn cố vui vẻ nói:

- Chắc mọi người cũng biết rồi đây là JiYeon bạn mình….

Không khí chợt trở lên im lặng, cả lũ con gái đều nhìn hắn đắm đuối, còn hắn thì nhìn tôi không chớp mắt.

- Cậu còn nhớ tôi không?_ Giọng nói lạnh lùng của hắn đột ngột vang lên khiến tôi giật mình suýt cắn phải lưỡi, hắn khẽ nghiêng đầu, nhếch môi đầy kiêu ngạo.

Tôi khẽ mỉm cười guợng gạo rồi làm ra vẻ ngạc nhiên thốt lên:

- Ồ…À ra là cậu, tình cờ ghê ha, không ngờ hút thuốc nhiều nhưng cậu vẫn đẹp gái như vậy.

- Hừ, cậu nghĩ tôi là ai mà bày đặt dọa nạt, dù dùng trăm bao thuốc tôi cũng vẫn đẹp gái như vậy thôi._ Hắn nói với cái giọng ngạo mạn đáng ghét. 

Tôi cố gắng nở một nụ cười dịu dàng nhìn hắn rồi mỉa mai nói:

- Dĩ nhiên là bây giờ tôi không dọa được cậu nữa rồi nhưng tôi cá là sáng nay cậu đã bị tôi dọa cho xanh mật, nếu không cậu đã chẳng quan tâm đến tờ giấy tôi đưa. Mà cũng có khi cậu đã đi gặp bác sĩ (tâm thần) để hỏi về tình trạng sức khỏe của mình rồi đấy nhỉ?_ Dừng một lúc tôi khẽ thở dài, nói tiếp_ Haiz… cái cảm giác bị lừa nó như thế nào ấy nhỉ, muốn biết quá, không biết…bạn Ji đã bị lừa bao giờ chưa nói cho Min biết với.[mụ Ngố ngang tàng gê gớm]

- Cậu…._ Hắn khẽ cau mày, nheo mắt đầy tức giận rồi không nói gì nữa nhưng lại dùng ánh mắt sát thủ nhìn tôi.

Ánh mắt lạnh lẽo của hắn khiến tôi giật mình, sởn cả gai ốc, vội quay sang Qri, nhưng nó đã đi vào cõi mộng từ bao giờ rồi. Ánh mắt mơ màng của nó cứ dán chặt vào người JiYeon, có thèm để ý đến nỗi đau của tôi đâu cơ chứ. Tôi bực mình, giật tay nó gắt lên nho nhỏ:

- Qriiii, mày có muốn được ngồi gần hoàng tử(JiYeon) của mày không?

- Muốn._ nó mơ màng đáp.

- Vậy đổi chỗ cho tao đi.

- Thật không?_Nó reo lên mắt sáng như đèn pha ô tô.

- Thật_ Tôi gật đầu chắc nịch, vội đổi chỗ với Qri. Tên So thấy vậy thì mừng ra mặt, nhưng vẫn làm ra vẻ giận dỗi nói:

- Mình còn tưởng Min thích ngồi chỗ đó chứ, Ji đẹp quá mà. (khiếp làm cứ như tôi là bạn gái hắn không bằng).

Tôi nhìn hắn khẽ mỉm cười,đổi giọng dịu dàng:

- Không đâu mình thích ngồi đối diện với cậu hơn.

Nghe tôi nói, hắn ta sướng quá cười tít cả mắt. Tôi bên ngoài tuy cũng cười tươi nhưng ở sau lưng mồ hôi lại vã ra như tắm, bởi có một ánh mắt sát thủ cứ nhìn tôi chằm chằm. Nếu đôi mắt của SoYeon nhìn tôi như chó nhìn chủ thì đôi mắt của JiYeon nhìn tôi như đao phủ nhìn phạm nhân  . Nhưng trước mắt tạm gác hắn qua một bên, tôi phải xử lí tên dê già đóng giả cừu non SoYeon đã.

Nghĩ thế nên tôi chuyên tâm ngồi cười nói với SôYen, cô nàng tỏ ra rất sung sướng mồm cứ há ra cười suốt, làm cho tôi cứ phải mím chặt môi để khỏi phá lên cười ha hả. Phải cố gắng lắm tôi mới dằn được trận cười như điên xuống, dịu dàng hỏi cô nàng:

- Này So, cậu có quen cậu bé đằng kia không?_ Tôi nói rồi chỉ tay về phía sau, chỗ một cậu bé dễ thương đang ngồi ăn kem, tay dắt con chó lông xù đang há mõm nhìn chủ.

- Không._ anh chàng ngơ ngác lắc đầu trước câu hỏi lạc điệu của tôi.

- Thế cậu có biết giống chó mà cậu ta đang dắt trên tay là gì không?_ Tôi lại hỏi, khẽ mỉm cười dịu dàng.

- Không, mình không biết_Soyeon khẽ nhún vai đáp rồi mỉm cười thật tươi hắn ta nói tiếp_Sao thế? Cậu thích con chó đấy à?

Không, chỉ là mình thấy cậu và con chó kia như hai anh em vậy, rất giống nhau mồm cứ há ra suốt nên muốn hỏi xem cậu có biết nó không thôi. 

 Tiếng nói nhỏ nhẹ của tôi vang lên tựa như sấm đánh ngang tai đối với tất cả mọi người đặc biệt là SoYeon. Nụ cười trên môi hắn ta tắt ngúm, khuôn mặt trở lên nhăn nhó, khó coi.

Ở bên cạnh, Qri chợt véo mạnh vào tay tôi một cái rồi gằn giọng nói: 

- Mày nói cái gì thế Min.

Tôi ngơ ngác nhìn tất cả mọi người, rồi vờ hốt hoảng, tôi lấy tay bịt miệng nhìn sang Soyeon, giọng nói đầy vẻ hối hận (kịch thế):

- Ôi không… đừng hiểu nhầm, mình không có ý ví So là chó đâu, chỉ là mình hơi đãng trí quên ở đây là Seoul. Mình đã từng sống mấy năm ở nước ngoài (phét đấy), mà cậu biết đấy ở nước ngoài người ta rất quý chó, người ta vẫn thường ví những con chó với những người mà họ yêu quý. [biện luận quá trời]

Tôi vừa nói xong thì những khuôn mặt đang đông cứng dần dãn ra, tên So khẽ thở phào, nở một nụ cười tươi rói nói:

- Như vậy là cậu thích mình nên mới ví mình với con dog kia hả?

- Ừ._ tôi nói nhẹ nhàng kèm theo một nụ cười tươi tắn, khỏi phải nói cô nàng sướng đến độ cười tít cả mắt, với kiểu cười này đi ra đường đâm phải cột điện là cái chắc.

Như vậy là hắn ta đã cắn câu rồi, vở kịch sắp đến hồi kịch tính đây.

Sau lời giải thích của tôi, mọi người đều không thắc mắc gì nữa chỉ trừ Qri, nó quay sang lườm tôi, nghiến răng ken két hỏi nhỏ:

- Mày sống ở nước ngoài khi nào sao tao không biết nhỉ? 

Tôi cũng quay sang nhìn nó ngơ ngác:

- Mày đang nói cái thế, tao không hiểu?

- Được rồi tao sẽ tính sổ với mày sau._ Nó hùng hổ nói rồi quay phắt mặt đi.

Đúng lúc ấy JiYeon đột ngột đứng dậy nói nhỏ:

- Xin lỗi tôi ra ngoài một chút.

Rồi hắn vội vã bước đi, mọi người đều chăm chú nhìn theo nhất cử nhất động của hắn. Khuôn mặt của hắn đỏ bừng lên, đôi môi mím chặt lại, quai hàm hơi bạnh ra. Khi hắn quay lưng đi tôi thấy hắn vội đưa tay lên bịt miệng hai vai khẽ rung rung. Biểu hiện này cho thấy hắn đang cười mà không là cố gắng nhịn cười thì đúng hơn. Chẳng lẽ… hắn biết tôi nói dối? 

Một lúc sau Jiyeon quay lại, khuôn mặt đã trở về vẻ lạnh lùng thường trực, nhưng tôi thấy hắn khẽ nhìn tôi, một nụ cười nhẹ lướt qua trên môi hắn. Nhưng hắn có làm sao thì kệ hắn, trước mắt tôi phải đóng nốt vở kịch này đã, nghĩ vậy tôi bèn quay sang So nũng nịu nói:

- SoYeon nè, mình thấy không khí trong quán ngột ngạt quá, chẳng có chút riêng tư gì cả.

Chỉ chờ có thế cô nàng So sung sướng ra mặt vồn vã nói với tôi:

- Vậy để mình thông báo với mọi người đã.[Hám gái k bỏ nhe bà Boss]

Nói rồi cô nàng đẩy ghế đứng dậy, đi đến chỗ tôi đang ngồi, thản nhiên nắm lấy tay tôi rồi kéo tôi đến trước mặt mọi người.

Tôi nhìn bàn tay của mình đang nằm gọn trong lòng tay hắn mà bụng sôi lên vì tức. Cũng may cho hắn tôi đang phải đóng kịch chứ không tôi đã táng mấy cái dép vào mặt hắn rồi, hừ dám tự tiện nắm chân nắm tay người ta.

Trái với vẻ khó chịu của tôi, hắn sung sướng ra mặt, hồ hởi nói với tất cả mọi người:

- Các bạn, hôm nay So rất vui khi được tham gia buổi gặp mặt này, vì qua đây mình đã tìm ra người mình thích đó là…Min.

Rồi quay sang tôi cô nàng dịu dàng hỏi:

- Min có thích So không?

Tôi khẽ mỉm cười vào vai một cô gái đang yêu, thẹn thùng đáp:

- Ừm, thích… [trời sập ]

Tất cả mọi người đều nhất loạy hò reo tán thưởng, duy chỉ có Qri là ngước khuôn mặt không hiểu nổi lên nhìn tôi, trừng mắt dò hỏi. Có lẽ nó không tin tôi đổ Soyeon thật.

CònJiyeon, hắn nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt đầy khó hiểu. Có vẻ như hắn đã nhận ra được điều gì rồi.

Nhưng kệ bọn họ, bây giờ chính là thời khắc quan trọng của cả tôi và Soyeon, cô nàng trông có vẻ suốt ruột, cuối cùng thu hết can đảm hắn ta quay sang nói với tôi:

- Min...Min đồng ý làm bạn gái của mình nhé! 

"Thành công rồi, giờ chỉ việc diễn thôi"

Tôi cười thầm trong bụng. Dù trong lòng thì đang suớng ngây sướng ngất nhưng ngoài mặt tôi vẫn làm ra vẻ ngượng ngùng bối rối, hai tay vân vê gấu áo.

- Min....Min  _ Tôi lắp bắp nói rồi vội vã đi về chỗ ngồi ban nãy, cầm li sữa của mình lên, mỉm cười giải thích:

- Xin lỗi những lúc bối rối mình thường hay uống sữa để cho bớt căng thẳng.

Nói rồi tôi cầm li sữa đi về phía So đang đứng, đến chỗ có cái chân bàn chìa ra, tôi làm động tác giả, khẽ vòng chân trái vào chân bàn rồi…giả vờ té, li sữa trên tay tôi bay thẳng vào mặt kẻ đối diện không ai khác chính là SoYeon. Thành công rồi khà khà…. 

Li sữa hạ cánh trên người cô bạn nhỏ, khiến cho mái tóc xì tai, khuôn mặt trắng trẻo đẹp gái và chiếc áo hàng hiệu của hắn ta ướt nhẹp thơm mùi…sữa. Khỏi phải nói hắn sốc đến mức nào, toàn thân như đông cứng lại, hai mắt trợn tròn như mắt lợn luộc, mọi người xung quanh đều nháo nhào lên, cô bạn tên A còn dúi vào tay tôi một cái khăn tay rồi nói:

- Min, ra lau mặt cho bạn ấy đi.

Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng đưa trả chiếc khăn tay cho X rồi mỉa mai nói:

- Không cần đâu, mình nghĩ bộ dạng thế này hợp với Soyeon hơn đấy, phải không So?

- Min, cậu..cậu…_ Hắn ngạc nhiên nhìn tôi, lắp bắp không lên lời.

- Ồ, có lẽ li sữa đã khiến cậu mắc chứng bệnh nói lắp rồi, haizz… mình không nghĩ cậu lại trở lên thảm thương như vậy. Chẹp, tất cả cũng chỉ tại cái chân bàn đáng ghét này, à không là do lỗi của mình, đáng ra mình không nên bất cẩn như vậy, cậu sẽ tha thứ cho mình chứ?

Tất cả mọi người đều há hốc mồm hết nhìn Soyeon lại nhìn sang tôi trông cứ như bị đơ cả lũ vậy.

Tôi mỉm cười bước đến gần Soyeon búng cái chóc vào mũi cô nàng, rồi ra làm vẻ hối tiếc tôi nói:

- Ôi chán quá, vốn định rủ cậu hẹn hò nhưng với bộ dạng này chắc là không được rồi. _ tôi khẽ nhăn mũi phe phẩy tay nói_ Ưm… mùi sữa trên người cậu nồng quá, không khéo đi ra ngoài cùng cậu người ta lại tưởng mình đi chơi cùng một đứa trẻ còn mặc tã, mà chắc cậu không biết đâu mình ghét trẻ con lắm.

- Li sữa lúc nãy…là cậu cố tình?_ Cô ta cuối cùng cũng chịu lột mặt nạ, trừng mắt lên nhìn tôi. Hừ này thì hoàng tử nụ cười, bây giờ thì có ma mới tin ngươi.

Tôi nghĩ rồi tròn mắt nhìn cô ta, ngạc nhiên thốt lên:

- Ôi bị cậu phát hiện rồi à, chẹp cũng chỉ tại cái bàn "dễ thương" này, không dưng lại chìa chân ra "giúp" tôi đổ sữa vào mặt cậu. Cậu có trách thì trách cái bàn nhé!

- Cậu… không phải cậu vừa nói thích tôi sao?

- Đúng, tôi rất thích cậu, tôi thích cậu như con Chít, con Pi, con Ki nhà tôi (ba con chó), hihi, không phải lúc nãy đã nói rồi sao, cậu dễ thương như một chú cún vậy.

- Cậu…sao cậu lại dám làm thế với tôi?_ SoYeon gần như gầm lên với tôi.

- Hà, tôi nào dám làm gì cậu, chẳng qua tôi thấy buồn vì không xứng với cậu thôi. Đợi thành bạn gái của cậu rồi sau đó bị cậu đá bay vào sọt rác không thương tiếc, lúc ấy cậu thành người nổi tiếng thì một thần đồng bại trận như tôi nào xứng với cậu. Vì thế tôi mới tặng cậu li sữa kia, lúc này thì một người đẹp mình mẩy đầy sữa nào có xứng với tôi._ Tôi mỉm cười mỉa mai nói.

- Chẳng lẽ cậu đã nghe thấy cuộc nói chuyện bãn nãy?_ Soyeon kinh ngạc kêu lên

Tôi không cười nữa mà nhếch mép khinh bỉ nhìn hắn, lạnh lùng nói:

- Tôi khuyên cậu một câu: "muốn cho người ta không biết trừ phi mình đừng làm”, hạ kịch ở đây được rồi đấy.

Nói đoạn, tôi quay ra mỉm cười với những khuôn mặt ngơ ngác còn lại, dịu giọng nói:

- Mình vào nhà vệ sinh chút, các bạn cứ tiếp tục nhé.

Mặc cho bao con mắt đang nhìn mình trân trối, tôi thủng thỉnh bước vào nhà vệ sinh. Vở kịch cuối cùng cũng kết thúc, cả buổi cứ phải cười cười nói nói như một cái máy khiến tôi mệt rã rời, nhưng thôi vì tương lai của chị em phụ nữ, mình tôi hi sinh có xá chi. 

Sau lần này, tên Soyeon chắc phải tởn đến già, ai biểu đụng đến tôi làm chi cho đời tàn như xơ mướp. Phải cho lũ đó thấy đây không phải là thời phong kiến, con gái thời nay đâu phải dễ chơi, như tôi là một ví dụ nè. Tôi nghĩ rồi bật cười thích chí. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jimin