Chap 1 Cái Pass Wifi Định Mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author : Kẹo Mint

Dislaimer : Chúng nó không thuộc về au , nhưng số phận của chúng phù thuộc vào au =))

Couple : JoyRene ( main ) , * Sẽ có thêm một couple nữa nhưng chưa quyết định*

Category : HE, Pink , Pain

Warning : Không có đâu :)) tụi nhỏ trong xoáng lắm mà :3

- Đây là lần đầu viết JoyRene nên có hơi lúng túng trong lời văn trong truyện , ai đọc thấy thiếu sót gì bỏ qua cho au nha . cũng chẳng biết sao thấy mấy hai nhỏ thích hợp với Pink quá trời .

Đọc Fic Vui Vẻ

—————————————————————————————————————————————————-

- Mùa đông ơi, sao mày lại có thể lạnh quá như thế được nhỉ?

Vừa than, nó vừa kéo chăn trùm cho kín đầu, không quên nhét thêm chăn vào dưới đôi chân trần. Như thế ấm hơn nhiều. Nó không quen đi tất nhưng cũng sắm cho mình mấy đôi, lạnh quá thì đeo vào, đeo được một lúc thấy bức bí quá lại lôi ra, kéo chăn trùm kín chân xem ra vẫn dễ chịu. Dù sao thì trùm chăn và lướt twetter cũng không phải là một giải pháp tồi vào mùa đông lạnh giá. Đêm noel rực rỡ, giai điệu jingle bell vang lên ở nhà thờ đầu phố. Ôm máy tính giữa phòng trọ lạnh ngắt thật là buồn. Nhưng biết làm sao được, không có gấu chó, gấu mèo gì thì đành chịu thôi. Phải chi vào những ngày đông giá lạnh như thế này, có một người yêu mình, có một người thương mình, nắm chặt lấy tay mình cho đỡ lạnh, ôm lấy mình từ phía sau lưng cho ấm, giả vờ mắng khi mình ăn mặc phong phanh, nhẹ nhàng đeo cho mình cái khăn vào những ngày giá lạnh. Chỉ cần thế thôi đủ để thấy ấm lòng, chỉ cần thế thôi để thấy cái lạnh mùa đông chẳng nhằm nhò gì cả. Vậy mà đợi mãi, chẳng biết đến đông nào người đó mới xuất hiện trong cuộc đời nàng đây. Hàizzz càng nghĩ càng đau đầu , Irene à mày đã 24 tuổi rồi đấy cái tuổi đã được coi là trưởng thành mà... chưa có mảnh tình vắt vai =]]x .

- Chị gì ơi, cho em hỏi chút. - Có tiếng người gỏ phòng nó

Quái lạ, tưởng mọi người đều đi chơi noel hết, sao vẫn còn sót lại một người. Và giọng nói thì lạ hơ lạ hoắc nữa chứ.Sống ở cái khu này đã lâu mà chưa bao giờ nghe phải cái giọng này có phải quá lạ hay không ? . Mặc dù cửa phòng đã chốt thật chắc chắn rồi, nhưng vẫn không thể không đề phòng. Cái xóm trọ vắng tanh vắng teo này, lỡ đâu có kẻ xấu xông vào, một mình nó không thế nào mà đối phó được.

- Cậu là ai thế? -nó cảnh giác, vẫn không chịu mở cửa

- Em tên Joy ở trên tầng ba chị ơi, em vừa chuyển đến. Bác Joon bảo em muốn xin pass wifi thì xuống phòng chị mà hỏi.

Nó nghe vậy , ngẩm nghĩ một lúc

Phòng ở tầng ba vừa chuyển đi tuần trước, nghe bác Joon nói có người chuyển đến rồi nhưng nó chưa gặp. Còn wifi bác cho dùng miễn phí nhưng sợ mọi người cho pass các nhà xung quanh nên giao trọng trách lại cho nó, ai cần cứ mang máy xuống nó đánh pass cho.

Irene mở cửa, thì ra là một đứa con gái ,kêu mình bằng chị thế sao nó lại cao hơn mình nữa cái đầu í nhỡ cứ ngước lên thế này thì viêm cổ mất =.=" .

- Đưa 1000Won đây.

-Hả, Unnie nói gì cơ?- Joy há hốc mồm đầy ngạc nhiên

- Là đưa 1000Won đây  - Irene thỡ dài ngán ngẩm nói

Vừa nói xong , Joy chạy ngược trở lại tầng ba. Tưởng đã xong chuyện, Irene chốt cửa thì nghe tiếng Joy kêu vội vã.

- Chị ơi 1000Won đây , rồi cho em cái pass wifi. Ở một mình, không có mạng buồn lắm - Joy thật thà nói

Lần này là đến lượt Irene há hốc mồm nhưng nó nhanh chóng nhận ra nguyên nhân của sự hiểu lầm. Cũng tại anh chủ nhà con bác Joon thông minh quá cơ, để tạo ra một cái pass wifi độc đáo, anh đã suy nghĩ mất mười phút sáu mươi chín giây, cuối cùng anh bảo "ai hỏi thì em cứ nói dua1000wond@y", lại còn a với @ nữa chứ.

- Không phải .Ý chị bảo pass wifi là đưa 1000Won đây - Nó giải thích

- À, thì ra là như vậy...Joy cười, có vẻ hơi ngại ngùng vì sự ngây ngô vừa nãy

- Cảm ơn Unnie nhé!

Lại quên nhắc với ẽm là phải gõ @ thay vì a mất rồi, lát nữa kiểu gì  cũng quay xuống hỏi nữa, thôi cứ để cửa như thế vậy. Quay vào phòng, vừa bật bản không lời kiss the rain lên, đã thấy cái đầu lấp ló ngoài cửa.

- Chị ơi, ngại quá! Em đánh mãi không được, chị đánh giúp em được không? – Joy ngại ngùng bê luôn cả lap vào phòng Irene

- Không sao , lúc nãy chị quên nhắc em thay a thành @ . Em đưa đây chị đánh cho .

- Noel mà chị không đi chơi à? – Joy đột nhiên hỏi

Biết trả lời thế nào nhỉ? Chẳng lẽ lại khai thật ra là không có gấu, mất mặt quá. Nói là mình không muốn đi chơi, thích ở nhà ôm máy tính hơn thì đúng là cực kỳ dối lòng.

- Chị ở nhà, đợi em xuống xin pass wifi – Irene cười trêu nó , thôi cứ kiếm đại cái cớ đánh trống lãng cho nhanh

- Unnie a~~ , cứ chọc em hoài – Joy chu mỏ ngượng vì bị Irene trêu

- Chị , cảm ơn nhé!

- Không cần khách sáo , chỉ là pass wifi thôi mà

- Không phải cái đó đâu ạ - Joy lắc đầu

- Chứ là gì ?

- Cám ơn vì đã đợi em .

Câu nói vô tình của Joy bất giác làm Irene đỏ mặt. Thực lòng thì nó cũng chẳng biết tại sao bản thân lại đỏ mặt nữa , như có một cảm xúc len lỏi nào đó tỏa ra khắp lòng ngực khiến tim nó đập mạnh liên hồi " Irene à , có phải mày ế lâu quá nên trung quy đến cả con gái cũng cảm thấy run động không ??? "-  nó lắc đầu , tự thấy xót thay cho bẩn thân .

 -  Irene ,chị cũng học Anh ngữ à ?- Joy lén nhìn lên chỗ giá sách có mấy quyển giáo trình anh ngữ.

- Ừm, chị học cho vui, để xem phim nữa , phim chưa ra sub mà ngồi đợi thì dài cổ ra mất. Mà sao em biết tên chị? – Irene trả lời xong ngạc nhiện quay sang nhìn Joy hỏi

- twetter của chị là Irene024 đó thôi . Joy cười hì hì, chỉ vào màn hình máy tính đang mở tang quát hiện lên  trang cá nhân của Irene.

- Em cũng muốn học anh ngữ , khi nào chị ôn bài thì gọi em xuống kèm em với – Joy chấp tay giọng nài nĩ

Irene học tiếng anh cũng không hẳn chỉ vì nghiện phim, mà vì cảm thấy tiện cho việc học sau này , một công hai chuyện không tốt hay sao ??

- thế nào , thế nào ? Unine ??? – mắt Joy sáng lên trong đó có vài tia mong đợi .

- Tùy em thôi , nhưng nói trước trình độ tiếng anh của chị cũng gà mờ lắm , không giỏi như em nghỉ đâu .

- Không sao đâu ạ , được học chung với chị là em vui rồi .

Những ngày sau ngoài những lúc đi học Joy luôn sang nhà Irene để học , không thì chơi chẳng hạn , tiếp súc càng nhiều Irene cảm thấy Joy rất dễ thương và hoạt bát trên môi cô bé luôn nở một nụ cười rất tươi , lúc nào cũng kiếm đủ thứ truyện trên đời để chọc Irene cười . cũng phải ha Joy chính là niềm vui , vui vẻ mà .

- Unnie chưa ngủ sao ? , muộn quá rồi – có một tin nhắn trên twetter gữi cho Irene

Đồng hồ chỉ 11giờ 8 phút, vẫn chưa là quá muộn đối với Irene.

- Chị chưa buồn ngủ lắm – Irene đánh nhanh một dòng chữ gữi cho Joy

- Unnie thay ảnh đại diện đi , ảnh đại diện của Unnie nhìn kỳ quá

- Xấu lắm à (=^=!!!)

- Đôi mắt đẹp , nhưng mà nhìn mặt hơi buồn thì phải .

- Cứ kệ nó đi , chị để cho có lệ với mội người thôi .

Nhiều người nhận xét, Irene có đôi mắt buồn, lúc nào cũng giống như kiểu chất chứa nhiều tâm sự. Irene nhấn một cái icon cười rạng rỡ.

Những ngày mùa đông của nó vẫn lạnh lẽo trôi qua và không có gì thay đổi. Buổi sáng, xách một cái sandwich leo xe bus đến trường, buổi chiều xách một một đóng đồ ăn vặt leo xe bus về phòng trọ. Buổi tối, ôm máy tính đọc báo, lướt twetter , xem phim. Lúc nào chăm chỉ thì bật cái loa điện thoại phát inh ỏi 301 câu đàm thoại tiếng anh lên nghe. Thỉnh thoảng chạy ra nhà sách ngắm mấy quyển sách cho đỡ chán, hay có khi cũng la cà quán trà sữa với cô bạn thân. Cho đến một buổi tối, đang ngồi ôm máy tính thơ thẩn chưa biết nên làm gì thì nhận được tin nhắn từ Joy.

- Unnie , Lạnh quá bánh gạo cay không ?

Đang tính từ chối thì cái bụng réo lên biểu tình inh ỏi. Hôm nay nghỉ chủ nhật, lúc trưa ngủ dậy đói bụng quá nên uốn đỡ hộp sữa. Tối làm biến quá nên không nấu cơm, kết quả bây giờ lại đói thế này.

- Okie , 10 phút nữa gặp nhau dưới sảnh – trả lời xong Irene bước vào phòng tắm thay đồ .

Mùa đông Seoul lạnh quá đi thôi, Irene mặc một chiếc áo len dày, đội thêm cái nón len nữa, hình như vẫn còn chưa đủ, lại vòng thêm một chiếc khăn choàng trên cổ. Joy đợi Irene dưới sảnh.

- Trông Unnie giống một con mèo ú vậy.

- Còn em chẳng khác gì một con voi còi.

- Đi nào mèo ú.

- Đi thôi voi còi.

Tiếng cười trong trẻo vang lên như át luôn giá lạnh bên ngoài, cả hai cảm thấy vui vẻ với cái biệt danh mới mẻ mình vừa đặt cho đối phương. Cảm giác đi dạo với một người con trai cũng thật khác nhiều so với đi với một người con gái, nhất là đi cạnh với một đứa con gái đã qua 18 nhưng tính tình lại như con nít 3 tuổi . Một nhóm con gái đi với nhau có thể thành một cái chợ, nhưng đối với hai người đã đủ đô để thành một cái chợ rồi khi tiếng cười giòn tan của Joy cứ vang lên thu hút bao nhiêu ánh nhìn của người đi đường .

Từng mẻ bánh gạo cay cô chủ hàng lấy ra vẫn còn nóng hổi. Cô tươi cười đưa bánh cho khách, tươi cười thu tiền. Vài đôi bạn trẻ một tay cầm bánh gạo , một tay để trống cũng chẳng làm gì Joy đưa tay chủ động nắm láy tay Irene nói là làm vậy cho ấm , quả thật là rất ấm a ~~ tay Joy to hơn nên nắm gọn tay Irene trong lòng bàn tay . Irene ngước lên nhìn Joy tóc màu cam vàng như vỏ quýt , hai má mềm mại bồng bềnh chỉ làm cho người ta muốn nhéo một phát , đôi môi đỏ căn nọng thật sự rất đáng yêu

- Chị nhìn cái gì kỹ quá vậy?

Bị hỏi trúng tim đen, Irene bất giác đỏ mặt.

- Không có gì đâu.

- Unnie ăn đi, bánh gạo để nguội sẽ không ngon đâu

Cấm một cái bánh gạo cay chưa kịp cắn, cái bụng Irene lại réo lên một tiếng thật to, thật là không biết chui mặt vào đâu lúc này. Mặt Irene đỏ rần rần. Nhìn qua thấy Joy đang ăn bánh gạo cay ngon lành, vừa ăn vừa như có ý cười.

- Ăn đi, em không cười Unnie đâu

- "Rõ ràng là đang cười mình mà." – Irene nghĩ thầm trong bụng

- Không ăn, em sẽ ăn luôn phần của chị đấy.

- Ăn thi không?

- Ai thua thì hôm sau mời ăn bánh gạo cay nhá . – Irene mặt gian nói

- Thi thì thi chứ, em cóc sợ. – ăn là thế mạnh của Joy cớ gì phải sợ

Mạnh mồm là thế, mà cuối cùng người thua vẫn là Irene. Bỗng một khuôn mặt che khuất tầm mắt của nó, Irene sựng người, hai mắt mở to, sống mũi Irene như sắp chạm phải sống mũi cao của Joy. Chưa bao giờ tiếp xúc với người lạ ở cự ly gần như vậy nên Irene nóng mặt, cảm giác máu nóng đang dồn khắp cơ thể, mặt vì thế mà đỏ bừng như cà chua chín.

- Này, em làm gì thế hả ?

- Có một chiếc lá bị vướng trên tóc chị. Mà sao unnie lại đỏ mặt như vậy?

- Chị đâu có đỏ mặt.- Irene vẫn cãi cố

- Trên mặt viết rõ chữ "có" đấy thôi.- Kỳ lạ...Joy cười cười, cố ý kéo dài vế sau.

- Em vẫn thường tiếp xúc với người khác ở khoảng cách gần như thế ư?

- Không, đây là lần đầu tiên. - Joy trả lời tỉnh queo

Không biết ẽm nói có thật không nhưng đích thị lúc này lồng ngực Irene đang không thôi nhảy nhót, cái miệng nhỏ bối rối dường như hiện lên ý cười.

Sau buổi tối ra ngoài ăn bánh gạo đấy, hình như trí nhớ của Irene tốt hơn rất nhiều thì phải. Từ lúc nào, Irene bắt đầu phát hiện ra tiếng bước chân của Joy đi học về lúc mười rưỡi mỗi tối ba, năm, bảy, lại xuất phát lúc bảy giờ mỗi sáng hai, bốn, sáu.  chủ nhật được nghỉ. Mỗi tối đi học về, Joy nhất định sẽ mở máy tính online một lúc, hôm nào muộn cũng phải một giờ mới đi ngủ. Irene còn để ý thấy Joy rất thích đồ ngọt lâu lâu lại đem bánh gato sang nhà Irene rủ nó ăn chung, hại làm cho Irene tăng những 4 kg .

Có một hôm khuya lắm rồi , Irene chia sẻ ca khúc the first moment trên tường của mình, hi vọng ai đó có thể hiểu tâm trạng của mình lúc này. Đêm đó, giọng hát của Martina lại phát ra từ phòng Joy khiến Irene có hơi ngạc nhiên. Irene ôm gối trùm chăn cười cười một mình. Nếu có người bạn cùng phòng thì hẳn người đó sẽ nói nó bị khùng hoặc bị điên. Joy thì hầu như hôm nào cũng nhắn cho nó  "ngủ đi" hoặc là "ngủ sớm thôi". Sự xuất hiện của Joy khiến cuộc sống của Irene sôi động và vui vẻ hẳn,  yêu đời hơn, lạc quan hơn. Đôi lúc nó nghĩ, Joy giống như một mặt trời bé nhỏ trong cuộc đời nó vậy, mặt trời này khiến trái tim nó ấm áp hơn, khiến đôi má nó nóng bừng mỗi ngày, khiến cuộc sống của nó rực rỡ màu sắc.

Từ đó , việc hai người tự do sang phòng của nhau cũng quá đổi bình thường vì nghĩ đã quá thân nhau ,còn Joy thì cũng tự cho mình cái quyền tự do qua lại phòng Irene. Thỉnh thoảng kéo nó ra ngoài đi dạo phố hoặc đôi lúc rủ nó đi xem phim. Cũng chẳng biết do cố ý hay vô tình nhưng đôi lúc có những khoảnh khắc chạm nhẹ giữa hai ngón tay của Joy và Irene dù chỉ là lướt qua cũng làm cho luồng máu nóng trong người nó chạy khắp cơ thể. Nhiều lúc Irene vẫn thường len lén nhìn Joy. Theo lý lẽ vô cùng logic của một con mọt phim, các cô gái trong phim vẫn thường nhìn lén chàng trai mình thích, chàng quay lại bắt gặp nàng đang âu yếm nhìn mình, nàng thẹn thùng quay đi, còn chàng thì hiểu được lòng nhi nữ, cuối cùng tình yêu bắt đầu. Thế nhưng cái cảnh bốn mắt nhìn nhau tung tóe tình cảm ấy chưa bao giờ xảy ra đối với Irene. Joy chưa bao giờ quay lại nhìn nó lấy một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro