Chương 90: Điên cuồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào trong phòng, Rin vẫn đứng ở mép cửa. Dell nói đúng, đã đến nước này rồi, lửa đang cháy bừng bừng có đổ thêm ít dầu nữa cũng chẳng sao. Nếu để lần sau mới nói, cô sẽ phải chịu thêm một ngọn lửa khác, giải quyết gọn một lần vẫn hơn.

Rin đưa mắt quanh căn phòng, cô chỉ có thể hình dung bằng một câu "cơn lốc tràn qua". Cả căn phòng bị đập phá tan tành, cảnh tượng còn đáng sợ hơn hiện trường sau cơn bão cấp mười hai.

"Lão đại, có tin báo, Oliver mất tích rồi, sống chết không rõ". Rin nói xong vội vàng quay người lao ra ngoài. Len từng nói, khả năng tự bảo vệ là rất quan trọng, bây giờ cô kiên quyết triệt để làm theo quan điểm của Len.

"Lại đây". Giọng nói lạnh lẽo cất lên, lạnh đến mức khiến con người có cảm giác đang ở thời tiết tháng bảy tháng tám đột nhiên đến Bắc cực.

Rin lúc này đã bước ra khỏi cửa, nghe câu nói của Len, cô liền hóa đá tại chỗ. Đám Gumiya ở bên ngoài hiển nhiên cũng nghe thấy, mọi con mắt đổ dồn vào Rin. Dell đã chuẩn bị sẵn sàng tư thế cứu người.

"Nghe rõ không?" Ngữ điệu gằn lên tức giận của Len giống như sấm nổ trên không trung.

Rin trừng mắt với đám Gumiya rồi quay người từ từ đi về phía Len, miệng cô mỉm cười: "Lão đại". Tuy nhiên, trong lòng Rin phấp phỏng lo sợ, cô không biết nên ứng phó như thế nào.

Thấy Rin nhích từng bước một, Len tức giận sải hai bước dài về phía Rin. Hắn túm cánh tay Rin kéo mạnh, bàn tay còn lại tung nắm đấm vào người Rin. Rin theo phản xạ giơ tay đỡ đồng thời hét lớn: "Len".

Lúc này, đôi mắt Len vằn lên tia máu hung ác. Hắn phải hủy diệt mọi thứ ở xung quanh mới có thể dập tắt sự phẫn nộ. Khi nắm đấm của Len gần chạm đến người Rin, nghe tiếng thét của cô, hắn liền thu lại lực đạo, nắm đấm duỗi ra túm chặt tay Rin, khóa người cô trong lòng hắn. Sau đó Len cúi đầu cắn cổ Rin.

"A...lão đại, đau quá". Rin tưởng lần này cô không chết cũng bị trọng thương dưới nắm đấm của Len, không ngờ hắn đột nhiên đổi chiêu khác. Rin còn chưa định thần, Len đã cắn mạnh vào cổ cô, một cơn đau buốt khiến Rin bất giác kêu lên.

Đám Gumiya đứng đợi ở bên ngoài nghe tiếng kêu đau của Rin liền xông vào. Trong căn phòng đổ nát hỗn độn, Len đang ôm chặt Rin và cắn cổ cô. Hiện tại, vẫn chưa thấy Rin có dấu hiệu bị đánh gãy tay gãy chân và bị ném ra ngoài. Năm người đàn ông không nói một lời, cùng lúc lùi ra bên ngoài.

Cổ bị cắn đau đến mức dần dần tê liệt nhưng Rin không hề phản kháng. Sau thích ứng nỗi đau đó, Rin cảm thấy thân thể Len không ngừng run rẩy. Sự run rẩy xuất phát từ phẫn nộ không thể khống chế.

Rin bất giác tham thầm, tại sao cô lại là người hứng chịu cơn giận dữ của Len? Tại sao hắn không đi cắn đám Gumiya? Mọi người cùng là thuộc hạ của hắn cơ mà? Nhưng so với việc Nero bị đánh gẫy tay rồi bị ném ra ngoài, bị cắn vẫn còn tốt chán. Len muốn cắn thì cho hắn cắn, sáng nay cô cũng mới cắn hắn nên bây giờ coi như trả nợ hắn.

Rin bị khóa chặt trong lòng Len không thể động đậy, đến hô hấp còn khó khăn. May mà Rin đã quen nên không thấy khó chịu. Cô giơ hai tay kéo vạt áo bên hai thắt lưng Len, cất giọng khẽ khàng: "Lão đại, đừng tức giận nữa".

Giọng nói nữ tính dịu dàng của Rin không những không khiến Len giảm bớt phẫn nộ mà còn làm cho đôi cánh tay cứng như sắt của hắn siết chặt cô hơn. Len quả nhiên không phải là người đàn ông bình thường, Rin thầm thở dài. Thôi thì đành để mặc cho hắn cắn, chỉ cần hắn không cắn chết cô, đau thế nào cô cũng có thể nhẫn nhịn. Ai bảo cô là thuộc hạ của hắn, không thể không cúi đầu, hơn nữa Len tương đối nhẹ tay với cô rồi.

Không khí trong phòng yên tĩnh một lúc lâu, im lặng đến mức đám Gumiya ở bên ngoài đều cho rằng sau cơn mưa trời lại sáng.

Lúc này, cổ Rin không còn cảm giác, thân thể Len dần mất hết run rẩy. Rin thở phào nhẹ nhõm, Len là người có thể khống chế bản thân. Bây giờ hắn đã khống chế được tâm trạng của mình, hắn sẽ không nổi điên nữa.

Miệng Len nồng nặc mùi máu tanh, cơ thể ấm áp ở trong lòng khiến hắn có một cảm giác không thể nói ra lời, làn da mịn màng ở dưới hàm răng của hắn khiến hắn dần dần bình tĩnh lại.

Len hơi ngẩng đầu, bắt gặp cái cổ bị cắn toe toét máu. Len lại cúi đầu hút hết máu trào ra từ vết thương. Máu tươi có thể khiến hắn hưng phấn, nhưng chưa bao giờ làm cho hắn bình tĩnh như lúc này.

Lúc Len nổi cơn điên không một ai có thể tiếp cận hắn, hắn sẽ không khoan tay với bất cứ người nào. Vậy mà nghe tiếng kêu của Rin, hắn không kịp nghĩ ngợi lập tức đổi sang chiêu khác. Có thể nói đây là lần đầu tiên Len không ra tay đánh người khi hắn phát tiết.

Rin cảm thấy Len đã nhả cổ cô. Rin vỗ nhẹ lên lưng Len: "Lão đại, lần sau có thể cắn ở chỗ khác được không? Ở tình trạng này làm sao tôi có thể ra ngoài gặp thiên hạ?"

Bên cổ trái Rin vẫn còn một vết răng, bây giờ bên phải không cần nhìn cũng có thể khẳng định cổ bên phải xuất hiện một vết răng sâu nữa. Lẽ nào chiều cao của cô khiến Len cảm thấy chỉ có cổ là chỗ cắn dễ chịu nhất? Mặc dù Rin không bận tâm đến việc cô bị cắn nhưng hai vết răng ở trên cổ khiến cô cảm giác bản thân là một món ăn, cảm giác này không mấy dễ chịu.

Nghe câu nói của Rin, Len ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt của cô không hề có sự sợ hãi mà chỉ hơi bất mãn. Biểu hiện này hoàn toàn khác với vẻ mặt kinh hoàng của Nero khi bị bẻ gẫy tay năm đó. Nhưng chính vẻ mặt bình thản như không của Rin lại khiến Len cảm thấy bình tâm hẳn. Hắn bế Rin đi về phía chiếc ghế sofa duy nhất không bị đập vỡ ở góc phòng và ngồi xuống.

"Em không sợ sao?" Len khôi phục bộ dạng như lúc đầu.

Rin cau mày nhìn Len: "Sợ chứ, tại sao không sợ?"

Lúc chứng kiến cảnh Len nổi điên, sao Rin có thể không sợ. Nero phi phàm như vậy cũng bị đánh nằm liệt giường một tháng, cô không sợ mới là lạ. Nhưng khi bị Len cắn, Rin biết mạng sống của cô đã được bảo toàn. Mạng sống được bảo toàn thì Len phát tiết kiểu gì cô cũng có thể chịu đựng.

Thấy Rin miệng nói sợ hãi nhưng vẻ mặt hoàn toàn ngược lại, Len gật đầu rồi đột nhiên cất giọng lạnh lùng: "Vào đây".

Rin liền cong khóe môi cười tươi. Dám giở trò trước mặt Len, bọn họ coi như xong rồi.

Đám Gumiya vẫn đứng đợi ở bên ngoài. Nghe Len ra lệnh, bọn họ lần lượt đi vào và xếp thành hàng ngang.

"Mang thuốc lại đây". Len đưa mắt qua Dell. Vết thương trên cổ Rin vẫn đang chảy máu. Dell lập tức đưa thuốc đã chuẩn bị sẵn cho Len. Len nhận thuốc rồi bôi lên vết thương của Rin.

Trong không khí trầm mặc, đám Gumiya cúi đầu liếc nhìn nhau. Lần trước Len nổi cơn điên phải mất ba ngày mới trở lại bình thường, lần này hắn nhanh chóng trở về trạng thái cũ, tuy nhiên không thấy hắn ra chỉ thị về Tatsu gia. Gumiya chăm chú nhìn Len đang bôi thuốc cho Rin rồi nháy mắt ra hiệu cho Rin.

Rin hiểu ý Gumiya, lại bắt cô xuất đầu lộ diện nữa. Có điều chắc Len cắn đủ rồi, giận dữ cũng đã phát tiết xong, chắc sẽ không xảy ra vấn đề?

Rin hắng giọng hỏi: "Lão đại, vậy chúng tôi phải làm gì với Oliver?". Rin không hỏi Len giải quyết thế nào mà hỏi bọn họ nên làm gì, có thể thấy Rin đã tiến bộ nhiều.

Len không trả lời, hắn tiếp tục bôi thuốc cho Rin. Thần sắc của hắn không hề thay đổi như Tatsu gia chỉ là người xa lạ. Sự bình thản của Len khiến đám Gumiya không biết nên phản ứng như thế nào.

Rin không quan tâm nhiều như vậy, Len và Tatsu gia có ân oán gì, tại sao lại nảy sinh thù hận, cô không có hứng thú tìm hiểu. Vì vậy Rin vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên ngồi trên đùi Len để hắn xử lý vết thương.

Thấy vết thương trên cổ Rin đã cầm máu, Len mới lạnh lùng đảo mắt qua đám Gumiya: "Tư liệu cụ thể".

Đám Gumiya không dấu sự ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên Len mở miệng đòi xem tư liệu về Oliver . Việc Len thay đổi thái độ nhanh như tên bắn nằm ngoài định liệu của bọn họ.

"Vâng ạ". Gumiya nhanh chóng đưa tập tài liệu đã chuẩn bị từ trước cho Len.

Len lật xem vài trang, sau đó hắn cất giọng trầm trầm: "Đi Anh quốc".

Đám Gumiya đồng thanh "Vâng ạ". Len phất tay ra hiệu, cả đám lần lượt rút lui. Anh quốc là địa bàn của Tatsu gia, cũng là nơi Len kỵ húy nhất. Len trong nhiều năm nay đi khắp thế giới, nhưng hắn chưa đặt chân đến nước Anh một lần nào, có thể thấy Len hận Tatsu gia đến mức hận cả địa bàn của họ. Lần này Len nói đi Anh quốc chứng tỏ Oliver xảy ra chuyện nghiêm trọng.

Tuy nhiên, tất cả mọi người đều không ngờ Len đích thân đi, họ tưởng Len cùng lắm chỉ cử người đi giải quyết mà thôi. Len oán hận Tatsu gia nhiều năm như vậy, lần này coi như phá lệ. Nhưng không biết Len có ý gì? Có lẽ Len thật sự quan tâm đến Oliver vì dù sao ông ta cũng là cậu ruột Len, là người duy nhất không làm hại hắn.

Ngược lại với đám Gumiya, Rin không hề suy nghĩ đến chuyện đó. Mặc kệ Len đi Anh quốc vì nguyên nhân gì, là thù hận hay nhớ nhung hay tình thân cũng không quan trọng, chỉ có một vấn đề quan trọng, nơi đó liệu có phải là núi dao biển lửa? Cô có mười mạng sống đi mất chín mạng rồi, cô không muốn bị hành hạ thêm nữa.

Rin ngẩng đầu nhìn Len, thấy hắn nhắm mắt tựa vào thành ghế sofa, ngón tay vuốt nhè nhẹ tóc cô. Hành động của hắn rất dịu dàng trái ngược với bộ dạng lúc nổi cơn điên. Rin liền cầm tập tài liệu lên xem, cô cần biết nơi đó có nguy hiểm không, có đám thổ dân ăn thịt người hay loài cá ăn thịt người không?

Tài liệu có mấy trang nhưng không có thông tin trọng tâm, chỉ là giới thiệu phân thận, tuổi tác, công việc của Oliver và những người ông ta liên lạc gần đây nhất. Về việc ông ta mất tích ở đâu, lý do mất tích không thấy ghi chép trong tài liệu. Thảo nào Len phải đích thân đi Anh Quốc. Đến mạng lưới tình báo của Kagamine Gia cũng không tìm ra nguyên nhân Oliver mất tích, nội tình chắc chắn không đơn giản.

Rin nhanh chóng xem hết một lượt. Xem ra nước Anh là một nơi an toàn. Chỉ cần nơi đó không xuất hiện loại người dị thường thì chính là thiên hạ của Len. Cùng lắm gặp phải vụ đụng độ súng ống, thần kinh của cô đã được tôi luyện nhiều lần, đây chỉ là vấn đề nhỏ.

Rin bỏ tập tài liệu xuống, quay đầu dựa vào ngực Len. Hôm nay lo nơm nớp hoảng sợ xuống một ngày, bây giờ lại sắp phải lên đường, cô cứ ngủ một giấc rồi tính sau.

Len để mặc Rin dựa vào người hắn, tay hắn vẫn vuốt ve đầu Rin. Khi Rin nhắm mắt, Len mới từ từ mở mắt, ánh mắt hắn nồng nặc vị máu tanh.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro