Chap 14:(part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Tuấn Khải quay lưng bỏ đi không thèm nhìn lại phía sau gương mặt băng lãnh không cảm xúc,nhếch môi 1 cái đầy giễu cợt... lòng nặng trĩu, mắt rực lửa...

Khải vừa mới li khai thì Nguyên và Phong cũng luyến tiểc rời môi,Nguyên hỗn hển,thiếu dưỡng khí,còn Đình Phong thì nở nụ cười mãn nguyện...

_Khi nào em mới đưa anh về,ra mắt ba mẹ?_(cầm thú)

_Từ từ đã anh!mình vẫn...mình vẫn còn nhỏ chứ gì?_chen ngang lời Nguyên nói

_Lúc nào mà em chẵng nói câu này!Dẹp đi_Phong tức giận

_Không có,em...chỉ là cảm thấy chưa đến lúc...bla...bla

_Vậy hạn chót cho em là cuối năm nay!năm nay cũng là năm cuối cấp,em không còn lí do để từ chối nữa

_Aygoo,em biết rồi!_Nguyên dẫu môi

.

.

.

Tại 1 nơi khác,nói đúng hơn túp lều tưởng của anh Vương cua...

Khải về nhà đóng sầm cửa lại,lòng anh cũng đã nhẹ đi phần nào...vì Vương Tuấn Khải là 1 con người thông minh,anh dễ dàng nhận ra sự thay đổi tâm trạng khác biệt của bản thân nên anh vội chấn chỉnh bản thân ngay,loại bỏ cái thứ điên rồ đó ra khỏi suy ngjĩ ngay...

Anh đi xuống góc bếp uống 1 cốc nước, cho hạ nhiệt...thế nhưng hình ảnh hôm đó của 2 người lại hiện về!anh khẽ nhếch môi cười, thật sự rất vui,nhưng chưa quá 3s,nụ cười ấy tắt phụt,thay vào đó là nụ cười đểu,khuôn mặt đáng sợ...điều đó càng làm cho ý chí muốn trả thù của anh thêm nung nấu...

Anh dọn dẹp 1 lát rồi bất giác sờ vào bụng mình, quả thật rất đói nha!nhưng rồi anh cười khổ,đi lên gác,không thèm ăn uống gì vì lúc nãy nhìn cảnh đó đã đủ no hay anh không muốn ăn rồi sẽ nhớ lại những ngày trước đây (au:theo au thý tại nhà th đao không kóa đồ ăn thùy kóa)

Anh mở cửa phòng,gom cái chăn cùng 1 đống áo xếp chồng lên giường...những đoạn kí ức vài ngày trước ùa về

Flashback...

_Hôm nay,đến cậu rồi!_Nguyên ngồi trên giường cười đắc ý

_Được, đưa gối cho tôi_Khải đứng dưới đất kêu

_Có nữa sao?Đưa cho cậu vậy tôi nằm bằng gì?_Nguyên lè lưỡi

_Ơ ngạo!bình thường cậu nằm dưới tôi cũng đưa đầy đủ mà!

_Cái đó...à mà cậu ngu thì chịu nha!Cho cậu cái chăn cho cậu lót nằm là tốt rồi_Nguyên cười nằm xuống_giao rồi đó cậu mà lại giường tôi thì lo ôm thau chén đi

Anh muốn tức điên, biết vậy hồi chiều giao kèo làm chi!được,, cậu dám chơi anh...chỉ lần này thôi!bản thân là nhà mình, giường mình, gối mình, chăn mình,.. Vậy mà thảm thế này...

Anh bất lực nằm xuống, sao sàn gạch hôm nay cứng thế nhỉ???Lăn qua lộn lại,cuối cùng anh phải lót tay nằm ngủ...

1h~~~~

Nguyên cảm thấy khát nước, nên dậy đi xuống nhà uống nước, đi lên thì lại chỗ anh vì thấy anh nằm co ro trông đến tội...

Đến gần thì thấy anh kê tay ngủ,cậu nắm tay anh,quả như cậu đoán,tay anh lạnh ngắt...cậu cười khổ

"Haizz....học hành cho lắm vào,kiến thức đơn giản vậy cũng không biết...đến sáng chắc tay đông máu chết luôn không chừng?"

Cậu đi đến tủ quần áo,lấy ra 1 chồng áo,đem lại đỡ đầu anh lên rút tasy an ra,kê chồng áo lên cho anh nằm...xoa nắn tay anh,cho máu lưu thông lại...lấy phần chăn dư kéo qua người anh...tóm lại anh y như xác ưổp...xong xuôi cậu lấy tay cốc vào đầu anh

_Vương chết bầm,hehe....cho anh chừa,ban ngày dám ăn hiếp tôi... Hehe...

Nhân tiện tát vô mặt anh 2 cái rồi leo lên giường ngủ...

Cậu vừa ngủ,anh mở mắt ra. .thực ra anh thức lúc cậu mở cửa phòng vì anh nghe có tiếng động nhưng anh biết cậu nữa đêm sẽ đi uống nước nên nhắm mắt định ngủ tiếp...

Anh đủ hiểu kê tay sẽ không tốt nhưng có gì để nằm đâu....cậu lại làm 1 loạt hành động ấy khiến tim anh lệt 1 nhịp...may mà trong bóng tối cậu không thấy mi mắt anh giật vì đang cố nhắm mắt lại...khiến anh rất cảm động

Nhưng rồi,dám đánh anh,được, cậu gan lắm...

End flashback...

Vương Nguyên cùng Đình Phong về đến trước cửa nhà Cậu, 2 người chia tay nhau,Nguyên đi vào nhà nhưng cảm thấy có điều gì đó,rất lạ nhưng suy nghĩ ấy vụt tan biến...nhanh chóng vscn rồi chạy xuống lầu

_Mamiiiiiiiiiiii_kéo dài y như 1 coan bb thực sự (N:cô ns giề *lườm*...au: toai kóa ns giề âw *đổ mồ hôi*....)

_Chu choa Bảo bối,cục cưng về khi nào sao không nói,mami cho người ra đón_bà Vương mừng rỡ ôm chầm lấy con trai

_Con vừa về thôi!nhớ mami quá!!!!_Nguyên không phải dẻo mồm mà là từ nhỏ đã được mami chăm sóc, yêu thương nên cậu cứ như 1 đứa con nít ,vì vậy cậu không muốn nói ra chuyên cậu và Đình Phong, cậu sợ sẽ không được ở bên mami nữa...

_Mami cũng nhớ bảo bối! *hôn vào má* bảo bối ăn gì chưa, để mami bảo dì 5 nấu gì cho bảo bối ăn nha!!!

_Con mới đi ăn cùng bạn rồi!_Nguyên vui vẻ tl

_Bạn?là cậu bạn con ở nhờ à!_bà thắc mắc

_Sao ạ!?!chết!mình quên mất, Vương Tuấn Khải!_Nguyên như nhớ ra điều gì đó, hét lên

_Sao vậy bảo bối?

_Mami à!con đi đây 1 lát nha!_cậu vội chạy nhanh xuống lầu

Vương Nguyên có chút hối hận vì lỡ quên anh , cậu nhớ cậu còn kêu anh không ăn gì đợi cậu về....cậu đi từ sáng đến giờ,không biet anh đã ăn gì chưa?

_Quản gia Lâm à!chuẫn bị xe cho cháu!_cậu vừa đi vừa la,từ trên tầng 4 (phòng của bà Vương) mà quản gia ở tầng trệt vẫn còn nghe rõ

****



"Chắc cậu ta chưa ăn gì... Mua chút gì xem như tạ lỗi"

_Quản gia Lâm, ghé vào KYKR Restaurant,cháu muốn mua ít thức ăn

KYKR...

_Cậu chủ,cậu muốn dùng gì ạ!_2hàng nhân viên phục vụ chào hỏi cậu...

_Quản lí Han,lấy cho cháu 1 phần sushi thượng hạng,chicken salax,Instand noodles,Ytalianoodles,1 suất tôm hùm nướng phomai kiểu Pháp,à..... ùm....thêm 1 ít seafood và break ăn kèm nữa nha!_(au:đây gọi là 1 ít thức ăn của con trai toai)

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Cộc cộc...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro