Chap 20 :Dư vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người ta nói đọc nhất là lòng dạ đàn bà (Au: ai là girl xl nhoaaaaa)

Mặc dù không phải là một người quá thông minh nhưng cũng không đến nỗi nào ,nhưng giờ đây anh cũng không thể hiểu được Dư Mẫn đang nghĩ gì.

Thử hỏi tại sao một con người lại có thể vì lòng thù hận mà đối đãi với những người xung quanh họ bằng những thủ đoạn độc ác đến thế kia chứ. một thủ đoạn đã được sắp đặt 6 năm cho đến bây giờ ,có thể lợi dụng nhau để làm bất cứ điều gì có lợi cho bản thân mình .Đó chính là những thứ không thể hình dung được trong một người phụ nữ quá xinh đẹp

Bất chợt anh cũng tự hỏi lòng mình: có lẽ mình cũng nằm trong những con người độc ác như thế, bởi lẽ mình vì lòng thù hận đã không quản khó khăn săn được học bổng để đến được đây. Chỉ với một hi vọng có thể trả thù được cho người cha đã quá cố của bản thân mình .Tự dưng anh lại nhớ đến lời nói của mẹ đừng để thù hận che mắt, tâm trạng lúc này thật rối bời. Không biết có nên tiếp tục ôm mối thù này hay sẽ để nói chuyện vào quá khứ, chấm dứt tại đây .đó chính là một câu hỏi nan giải mà suốt 10 năm qua anh vẫn luôn day dứt trong lòng.

« cái thằng ngốc tử này, chuyện đã đến nước này mà vẫn không biết ,có phải như vậy gọi là quá ngu ngốc hay không ? xứng đáng để làm lớp trưởng hay không đây ?Nếu như đã ngu ngốc như thế này rồi có muốn giúp cũng không thể giúp gì được»

«Thôi được, thế thì cứ làm người tốt một lần này đi, tiểu ngốc tử Đây là lần duy nhất tôi làm cho cậu»

From: Vương Tuấn Khải T_T

«Sau giờ làm ở tiệm bánh, gặp tôi ở công viên gần tiệm bánh»

...

«Định xin lỗi bổn thiếu gia à, coi như vẫn còn biết điều »

(Au:Đây chính là giờ từ ATSM của Nguyên Nguyên ca ca nhà ta.)

.

.

.

.
Công viên gần tiệm bánh kem:

_ Nè sao Bây giờ cậu mới vác cái mặt đến hả? biết tôi đợi cậu hơn 30 phút rồi k?

_Cho xin lỗi đi, hôm nay cần phải giao bánh cho khách ở tận số 10 phố Yên Đại Tà nữa nên về hơi trễ.

_ Ok .Vậy cậu hẹn tới ra đây có chuyện gì?

Cả không gian rơi vào trạng thái tĩnh lặng ,không có một tiếng động ,chỉ có tiếng gió thổi vi vu trong đêm ,chỉ có tiếng những con ve sầu kêu réo rắt trong những bụi cây, chỉ có tiếng những chú chim đang ríu rít tha mồi về tổ và cũng chỉ có tiếng hơi thở đều đặn của những con người xung quanh đây...

_Nè sao không trả lời?

_Cũng chỉ là chuyện của cậu và Đình Phong.

_ Đình Phong làm sao? lại nói anh ấy không tốt à!

_ Đừng có nói chuyện với tôi bằng cái giọng như thế, làm như tôi đang mắc nợ cậu vậy.

_Vậy chứ sao?

Thực sự thì lúc nào ra đây Vương Nguyên cũng rất là vui vẻ ,nhưng khi nghe Tuấn Khải nói xấu Đình Phong thì tâm trạng cậu bỗng tuột xuống, cậu không muốn ai nói xấu Đình Phong cả và ngay cả cậu cũng như thế.

_  biến đi, tôi không có tâm trạng để nói chuyện với cậu

nói xong Tuấn Khải quay lưng bỏ đi nhưng đi được giữa chừng thì anh chợt nghĩ :đã là người tốt việc tốt cho đến cùng, không thể làm mọi chuyện giữa chừng rồi bỏ lỡ như vậy được. cuối cùng anh nén cơn giận của mình xuống, quay lại ngồi lại vị trí ban đầu lúc này mới nói:

_ biết Dư Mẫn không?

_ Sao không đi luôn đi: quay lại làm gì cho mệt?

_ Nếu không phải vì tôi là người tốt thì tôi đã đến từ nãy giờ rồi chứ không ngồi đây để nói chuyện với những người não phẳng như cậu đâu.

_ Tớ mà Não phẳng à ,có cậu thì có, quay lại vấn đề đi, tớ không biết bạn ấy là ai cả

_ biết ngay mà. Biết thế nào cậu cũng trả lời như thế mà ,tôi đoán quả không sai.

_ nói đi Dư Mẫn là ai ?có liên quan gì đến Đình Phong?

_Nếu tôi nói đó là người tình của anh ta,cậu có tin không?

_ Tất nhiên là không tin ,tại sao tớ phải tin là loại người như cậu chứ?

Miệng thì nói cứng thế thôi ,nhưng trong lòng cũng dấy lên một dự cảm bất lành. Bởi vì Vương Tuấn Khải đó giờ không bao giờ nói dối. Nhưng đây lại là chuyện quan trọng nữa cho nên cậu ta mới gọi Vương Nguyên,.Vì vậy trong lòng cũng có những băn khoăn không thể tả được , nhưng cậu không muốn diễn tả nó ra ngoài.

_ Bây giờ tôi đi

_ chưa nói hết .Tại sao đi?

_ nếu cậu đã không tin thì tôi nói làm gì nữa

_ nhưng ít ra cũng phải nói cho tớ biết chuyện gì thì tớ mới tin hay không tin được chứ.

_ ngay thứ nhỏ nhặt nhất của câu chuyện tôi muốn kể thì cậu đã không tin rồi, thì làm sao tin được câu chuyện của tôi kể chứ

_ câu chuyện gì ?Cậu cứ kể đi đã.

_Tôi cũng không muốn vòng vo với cậu nhiều, nếu như không muốn nhà cậu phá sản thì hãy chấm dứt với Đình Phong ngay đi.

_ Tại sao chứ? không có lý do gì để tớ phải làm như vậy cả. Ít ra cũng phải nói cho tớ biết lý do chứ.

_ không muốn nói nhiều .Bây giờ tâm trạng không tốt .Tôi chỉ nói như vậy thôi, cậu tin thì làm ,không tin thì cứ ngồi đó mà chờ gia đình phá sản.

_ đứng lại .vậy người tên Dư Mẫn cậu nói đó chính là ai?

_ là người lúc nãy tôi nói ,nhưng cậu không tin thì đó là chuyện của cậu, tôi cũng không muốn nhắc lại làm gì

Đi được một đoạn anh lại nhớ ra một chuyện và xoay đầu lại:

_Cho cậu.

Quả nhiên như anh đoán, cái con người này mặc dù Nói không tin Vậy thôi chứ tâm trạng thật sự bị một cơn sốt rất là lớn

Tưởng đâu anh đã đi rồi rhì ngồi bó chân khóc một mình thật khó hiểu nổi mà.

Nhìn cậu khóc tự dưng anh cũng đau lòng lắm, một cảm xúc không thể tả được

_ sao còn quay lại? còn chuyện gì để nói nữa sao? Hic...hức

_ Sao lại khóc? Lúc nãy tôi có mang bánh đến cho cậu, nhưng nãy giờ nói chuyện tôi quên đưa. Đây, cho cậu.

_Chocolate hương Vassi...hic... cậu vẫn còn nhớ tớ thích hương này sao?

_ nhớ gì chứ? tình cờ tiệm bánh còn dư lại cái này thì mang đến cho cậu thôi. Đừng có suy nghĩ quá nhiều.

_Hì hì...

Mở hộp bắn gà lấy muỗng múc ăn ngon lành quên cả chuyện khóc.

Nhìn thấy cảnh này anh cũng phải phì cười vì sự rất ư là dễ thương của cậu.

_ mày khóc đi chưa đầy 5 giây mà bây giờ lại ăn ngon lành đến vậy . có phải là người không đó.

_ Tất nhiên là người rồi ,nhưng mà phải đâu ra đó, khóc là khóc ăn là ăn, hai cái đó không liên quan đến nhau.

_Hì...

Vương Tuấn Khải cậu cười cực kì đẹp trai đó . vì vậy cậu hãy cười nhiều lên đừng có lúc nào cũng để cái mặt như tảng băng nghìn năm đó ,không đẹp trai tí nào.

Mặc dù chỉ là một câu nói thoáng qua nhưng làm cho tâm trạng của anh thay đổi 180 độ ,trở lại vui vẻ như bình thường.

đó giờ người khen anh đẹp trai cũng không phải là ít, nhưng lần này thật sự cảm thấy rất vui, một cảm giác thật là kỳ lạ.

_Ăn không?

Nguyên đưa một cái muỗng phủ đầy bánh và socola trong rất hấp dẫn.

_Không

_Cảm ơn

Vừa nghe được chứ« không »như bắt được vàng liền hí hửng ăn tiếp mà không cần ngẩng mặt lên nhìn ai.

_ ăn từ từ thôi sóc nghẹn đó ,có ai dành ăn với cậu đâu.

_ ai biết được. Cậu nổi hứng thèm ăn thì lại dành Ăn với tớ rồi sao?

_Vậy được.

Thế là trận chiến dành ăn đã xảy ra và một  khoảnh khắc vui vẻ của cuộc đời đã bắt đầu

Au: liệu Vương Nguyên có nghe lời Vương Tuấn Khải chia tay với Đình Phong hay vẫn cố gắng duy trì mối tình 6 năm nay .đó vẫn còn là một ẩn số Hãy đón xem tập tiếp theo.

Xin lỗi

xin lỗi

xin lỗi

xin lỗi

xin lỗi

Dạo này Au bỏ các bạn nhiều quá ,đó lỗi của em .

Từ nay au sẽ đăng Chap thường xuyên hơn sẽ không drop fic nào nữa.

mọi người quay lại ủng hộ Au nhé!

yêu mọi người nhiều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro