Chap 22: ai sẽ là người bên cạnh khi tôi cô đơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu không biết mình đứng hình, đôi mắt vô hồn nhìn xuống dưới ấy bao lâu

Mặc dù hai con người kia đã rời khỏi từ lúc nào

nước mắt không tự chủ rơi, cậu thừa nhận là cậu bị lừa dối ,lúc này đây cậu đã tỉnh ngộ thực sự, thức tỉnh

Cậu hối hận lắm,

hối hận tại sao lại ngây thơ như thế

Hối hận Tại sao lại ảo tưởng về vị trí của mình

Hối Hận Vì trước kia đã chứng kiến sự thật nhưng lại dối lòng

hối hận vì đã không nghe lời của Vương Tuấn Khải

«ông trời ơi còn gì đau khổ cứ đổ xuống cùng một lúc đi. Sao lại bắt con phải chấp nhận những sự thật Oan Nghiệt như thế này»

Gió vẫn thổi ß mây vẫn bay ß tất cả đều theo quỹ đạo

ßchỉ có cậu đã thay đổi ß lòng đã tan nát ß'đau đớn tột cùng

cậu đã ngồi đây rất lâu, nước mắt cũng cạn rồi, lòng cũng đã lạnh đi ,trái tim đã đóng cửa.

cậu chỉ ngồi như một con búp bê Hết pin không cảm xúc

_Đaz đến giờ đóng cửa thưa quý khách!

cậu với tay lấy balo lặng lẽ bước đi.

thế giới này thật sự không rộng, không rộng như cậu đã nghĩ

nó bé lắm, bé đến nỗi Cậu có thể dễ dàng nhìn thấy những thứ không nên thấy

giờ cậu đã hiểu rồi ,cậu không hạnh phúc như cậu ảo tưởng cậu rất bất hạnh

yêu một thằng con trai, là một thằng đồng tính ,là một thứ bại hoại của xã hội ,chính là cặn bã ,tưởng đâu sẽ có được một niềm vui nho nhỏ mà cậu đã chọn ,nhưng thực ra đó chính là một sai lầm ,cậu dám từ bỏ danh tiếng của mình, từ bỏ bộ mặt của gia đình, từ bỏ những định kiến của xã hội ,từ bỏ ngoài tai những lời ra tiếng vào của dòng người Lũ lượt ,cậu có thể hi sinh tất cả nhưng thứ cậu nhận lại được đó là gì? chỉ là một sự phản bội không đúng đó chính là một sự lừa gạt bởi vì ngay từ đầu đã có thủy chung đâu, mà lại sử dụng từ phản bội

bỗng dưng lúc này đây cậu lại cảm thấy buồn cười cho chính bản thân mình, cũng cười cho số phận mình quá Nghiệt Ngã ,cậu cười cho bản thân mình quá ngu ngốc

Nếu người phụ nữ ngày xưa họ không thể tự quyết định cuộc đời cho số phận mình ,mà lại lặng im dưới cái chế độ độc tài của xã hội phong kiến, thì giờ đây cậu đã có tất cả mọi thứ , cậu không bị chèn ép bởi bất cứ thế lực nào ,nhưng cậu lại bị đánh lừa bởi chính trái tim cậu. có thể nói trên đời này cậu có thể tin ai được ,ngoài ba ba và mama bây giờ?

Lại nữa rồi , mưa nữa rồi.

Cậu ghét mưa ,cậu thật sự không thích mưa ,tại sao cứ mỗi khi tâm trạng cậu tệ như vậy là lại trời lại đổ một cơn mưa xối xả, mưa như trút hết mọi nỗi giận, mọi nỗi niềm ở trong lòng

Mưa Rơi là ông trời đang cảm thương cho số phận, cho cái cuộc đời éo le đầy bi kịch của cậu ,hay ông đang cười mỉa mai chế giễu nên mới đổ mưa để cậu lạnh thêm như thế này

cho dù là vì bất cứ lý do gì đi chăng nữa thì cậu cũng chẳng quan tâm ,cậu cũng chẳng thể bận tâm vào lúc này nữa.

Đường phố Bắc Kinh mọi ngày có vẻ đông đúc lắm, đây là nơi sầm uất nhất của Trung Quốc mà ,tại sao bây giờ lại vắng đến như thế này?

Đường phố vắng hay chính cõi lòng cậu đang Vắng?

Trời mưa lạnh hay chính trong thâm tâm Cậu đang có một trận mưa lạnh hơn?

Sau bao ngày cố gắng, cậu đã hoach đuợc cách tha thứ ,học cách khoan dung, cậu có bao nhiêu là bạn, cũng có biết bao nhiêu là người hâm mộ. Nhưng đến cuối cùng khi cậu cô đơn nhất ,khi cậu buồn chán nhất ,cậu chẵng có ai, cũng chỉ có chính bản thân mình cô đơn lẻ loi trong màn đêm ,màn mưa, màn sương dày đặc.


Phải chi giờ này có một cái bóng người xuất hiện phá tan đi các màn mưa dày đặc phía trước mắt cậu thì hay biết mấy

Phải Chi Lúc này có một người đến ôm cậu thật chặt, giữ ấm cho cậu vượt qua các cơn mưa đêm nay thì tốt biết mấy.

Nhưng đó cũng chỉ là giá như ,là phải chi ,là nếu mà thôi. sẽ mãi mãi không thể nào xảy ra trong hiện thực được.

Nhưng cậu vẫn ước ,nhưng cậu vẫn mơ ,cậu vẫn muốn sẽ có người làm được điều đó cho dù là bất kỳ ai đi chăng nữa ,bởi vì lúc này cậu thật sự đã quá mệt mỏi rồi ,quá yếu đuối rồi, cậu không còn sức để chống đỡ trước những phong ba bão táp cay đắng của cuộc đời này nữa.

Bỗng dưng lúc này đây ,thì trong cậu bỗng xuất hiện một hình bóng của một con người nào đó

cậu nhớ cũng trong lần đêm mưa tầm tã nào đấy ,cậu cũng lang thang khắp nơi chẳng biết đường về,, cậu cũng đã trầm mình xuống hố sâu của sự tuyệt vọng thì hình ảnh người con trai đó đã xuất hiện và đã đưa cậu về nhà, cho cậu cái ăn cái mặc, cái niềm vui, có những tiếng cười đầy vui nhộn ,có những lúc ẩu đả :dành giường, dành tivi ,rửa chén,.... Tất cả đều thật sự rất là vui.

Nếu trên đời thực sự có phép màu, nếu trên đời thực sự có kỳ tích xảy ra, thì hãy cho người ấy xuất hiện lần nữa.

Cậu lại ngồi co ro dưới chân một cây cột thật cao, cậu tự cười cho bản thân mình là ảo tưởng lần nữa

sao con người cậu cứ thích ảo tưởng, nó có lẽ sống trong nhung lụa quá lâu, cứ nhìn cuộc sống này bằng một đôi mắt màu hồng nên tất cả đều đẹp. đâu ai biết được dưới cái màu hồng ấy là một mảng màu đen đặt ,là những gam màu trộn với nhau.

_Vương Tuấn Khải

_Vương Nguyên, sao giọng cậu lại lạc đi như thế?

Cậu cười trong nuớc mắt. Thật là vui bởi vì lúc này còn có người quan tâm đến cậu.

_Hi Hi, mưa đẹp nhỉ

_Không đùa với cậu, cấu ....khóc sao?

_ Chắc giờ này cậu đang ngủ ngon lắm! Tớ lại làm phiền nữa rồi ...hì hì _ cậu cố gắng vui vẻ ,cố tỏ ra bình thản, cố để chứng tỏ là mình không sao hết.

_Vương Nguyên!!!_ Vương Tuấn Khải hét lên một cái thật đáng sợ

_...

_ cậu đang ở đâu?_ thật là dọa người người.

_Vương Tuấn Khải, tớ rất ngốc, rất vô dụng .Có phải không?

_ không nói nhiều với cậu, cậu đang ở đâu?

_Ở gần chổ mình hay ăn kem. A, giờ mới phát hiện ra là tớ đang ở gần nhà cậu đó. Trùng hợp thật.

Tút...Tất

_ Vương Tuấn Khải. Cậu lúc nào cũng như vậy ,cậu thật bất lịch sự ,đang nói chuyện mà lại nhắc mấy nữa chừng .

_ Vậy là không còn ai thèm nói chuyện với mình nữa rồi ,mình lại cô đơn nữa rồi.

Cậu lại khóc mà cũng không biết là cậu có khóc hay là không. thật sự thì ở dưới mưa chúng ta không thể phân biệt đâu là nước mắt, đâu là nước mưa bởi thế nhiều người khi tâm trạng hết đau đớn đến tột cùng họ thường đi dưới mưa

« vì khi đi dưới mưa thì chẳng ai biết tôi đang khóc»

_Vương Nguyên!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro