Chương 55 : Chẳng có chúng ta sau này...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông nhìn vẻ ngoài của bản kết quả, bởi vì trải qua bao nhiêu chuyện mà nhìn nó trở nên ướt át cũ kĩ, nếu không nhanh chóng vớt lên thì nó đã sớm trở nên tan rã trong dòng nước dưới biển kia rồi.

Ông đưa tay mở ra, bên trong đó có vài tấm giấy khác nhau, vừa nhìn đã đập vào mắt thấy đó là bản giám định ADN của Vương Chí Vỹ.

Thiếu Minh hơi nheo mắt, Vương Chí Vỹ không phải là chủ tịch của tập đoàn Chí Viễn hay sao? Sao Tuấn Khải lại đi giám định ADN của ông ấy? Vương Thiếu Minh liên tục suy nghĩ, tay lấy ra tấm giấy thứ hai thì đó là kết quả của Tử Lam.

Ông có biết gần đây Vương gia nhà họ có nhận lại một đứa con trai tên thường gọi là Tử Lam, nhưng họ luôn gọi là Tiểu Nguyên, vốn dĩ chuyện này đã như tìm ra kết quả, ai ai cũng đã nhìn nhận Tử Lam là con của ông ta.

Bản thứ ba lại là của Vương Nguyên, ông cẩn thận đọc thật kĩ tên họ của cậu, đọc lại hai ba lần mới xác nhận và tin vào mắt mình là cậu họ Vương.

Trong lòng truyền đến cảm xúc khác lạ, những đoạn suy đoán nhỏ lớn bắt đầu nảy ra, nhưng không vẫn đưa tay rút lên tấm giấy còn lại. Bản thứ tư cho thấy Vương Chí Vỹ không có quan hệ thân thuộc với Tử Lam, là người con trai mà ông nhận lại cách đây không lâu.

Nhưng Vương Chí Vỹ lại cùng ADN với Vương Nguyên, ông như được trả lời cho sự thắc mắc của mình ngay lập tức, Thiếu Minh ngạc nhiên đến ngẩn người.

Trong cuộc sống không biết có bao nhiêu kinh hỉ, nhưng lại không ngờ nó xuất hiện trước mặt ông.

"Tiểu Nguyên..." - Ông thở dài, cất đi bản kết quả ấy trao trả lại cho An Lạc. An Lạc nhanh chóng rời đi, đi đến phòng hồi sức của Vương Nguyên trả lại những gì cô đang thay cậu giữ lấy.

Đường San San vì nghe tin mà không màng chân vẫn còn bị thương do tai nạn mà chạy một mạch đến phòng cấp cứu. San San chạy đến bên cạnh Thiếu Minh ôm lấy cánh tay ông lại tiếp tục khóc lóc.

"Bác... Tại sao Tuấn Khải lại xảy ra chuyện vậy? Anh ấy sao rồi? Bác nói cho con biết đi!!"

Vương Thiếu Minh gạt tay cô ra khỏi tay ông, cố tình giữ khoảng cách  : "Còn trong thời gian cấp cứu, bác cũng chưa rõ. Con còn bị thương thì cứ nghỉ ngơi đi, bác sẽ cho người thông báo cho con sau."

"Con thật sự rất lo cho anh ấy. Con không sao, con có thể đợi mà!"

Đèn cấp cứu cứ sáng, sáng rồi lại sáng.

An Lạc hỏi thăm biết bao nhiêu người mới có thể tìm ra được phòng hồi sức của Vương Nguyên. Cậu vì mất sức mà hôn mê, trong cơn mê vẫn không quên nghĩ đến anh, tay nắm chặt vạt áo, mơ màng ngỡ như đó là anh.

Nhìn thấy cậu không có gì nguy hiểm ngoài những vết thương nhỏ trên người, trong lòng cô mới nhẹ nhõm được phần nào, cô bước đến bên cạnh cậu ngồi đó, tay cầm theo bản kết quả phòng trừ có người tò mò mà đem nó đi khám phá, kèm theo bản kết quả là một hộp nhỏ màu đỏ mà cô quen thuộc.

Chung quy đều là đồ của Vương Nguyên.

Đèn phẫu thuật cuối cùng cũng đã tắt, bác sĩ phẫu thuật mệt mỏi mà bước ra. San San nhanh chóng tranh giành, bước đến trước : Bác sĩ. Tuấn Khải anh ấy..."

"Có một nam thanh niên bị thương rất nghiêm trọng, phần đầu bị chấn thương nặng nên tụ lại máu trên não, toàn thân cũng có vết thương từ nhẹ đến nặng. Sự sống sót còn phải dựa vào anh ta. Nếu sau ba ngày qua được cơn nguy hiểm mọi thứ không khá hơn... Mọi người có thể chuẩn bị tâm lý..."

Bác sĩ dừng lại một lát rồi tiếp tục : "Người còn lại bị thương về phần đầu nhưng máu bầm đã được loại trừ, chỉ có sức ép chèn thân một chút nên sẽ không sao. Nhưng còn hôn mê đến bao lâu thì còn tùy thuộc vào thể lực của anh ta, người bị nghiêm trọng đã chuyển qua phòng ICU rồi, không thể gặp mặt."

San San rung lên vì hoảng sợ, nếu cô bước vào phòng phẫu thuật này mà là Thiên Bảo, thì có lẽ người bị nghiêm trọng chính là anh... Như vậy làm sao cô có thể tiếp nhận cú sốc này.

An Lạc nhận được thông tin, nhanh chân chạy đến phòng phẫu thuật tìm kiếm Vương Tuấn Khải, cho đến khi nhìn thấy người nằm đó là Tuấn Khải mới thả xuống trái tim loạn nhịp còn lại.

An Lạc chạy sang phòng kế thăm Thiên Bảo, nhìn người nằm trên giường với bao nhiêu băng gạc trắng xóa nhìn không ra anh, An Lạc hiếm khi lộ ra sự mất bình tĩnh, bước chân vừa định bước vào thì y tá xuất hiện, nhanh chóng ngăn cản : "Xin lỗi cô, bệnh nhân còn rất yếu không thể tiếp xúc với mọi thứ bên ngoài ngay lúc này được."

An Lạc thất vọng lùi lại, bước ra ngoài với tâm trạng suy sụp không thể che giấu, cô có thể suy tính đến mức này, nhưng đến khi sự thật đi đến, cô lại không thể chấp nhận. Cảm giác nhói ở lồng ngực cứ lan tỏa, lê đôi chân trên hành lang đi đến phòng mà Vương Nguyên đang nghỉ ngơi. Vừa đến liền thấy Vương Nguyên đang cố gắng nắm lấy kim tiêm truyền nước trên tay mà gỡ ra.

"Tiểu Nguyên, cậu bình tĩnh lại đi. Vương tổng anh ấy bị thương không nặng, hông sao cả!! "

Ánh mắt cậu hiện rõ sự mệt mỏi vô cùng, hình ảnh Vương Tuấn Khải liều mạng ôm chặt lấy cậu khi chiếc xe trượt xuống khiến cậu không thể nào quên đi được, đến lúc ngủ cũng có thể gặp trong mơ.

"An Lạc. Tôi muốn gặp anh ấy..."

"Tôi nghĩ cậu không nên đi thì hơn. Sức khỏe cậu rất tệ, nếu cậu có chuyện gì Vương tổng sẽ không tha cho tôi."

Vương Nguyên lặng người, bị An Lạc đè cậu nằm xuống lại, trong đầu truyền đến cơn đau nhức. Có phải mọi thứ đều vì cậu mà ra không... Nếu không vì cậu có lẽ anh đã không có ngày hôm nay.

Trước đó tại sao cậu không cứng rắn dứt khoát bỏ đi, như vậy cuộc sống của hai ngược sẽ chẳng có chuyện gì, chẳng có những xúc cảm lưu luyến, cũng sẽ chẳng có những chuyện nguy hiểm xảy ra.

Và... Cũng sẽ chẳng có chúng ta của sau này.













End chương 55

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro