Chương 57 : Làm chính mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Nguyên Tiểu Nguyên suốt ngày cứ Tiểu Nguyên. Có phải do hồ ly đó mà anh hủy hôn đúng không?"

Tuấn Khải hơi xua tay, anh mơ màng nhắm mắt lại nhớ đến tình cảnh ngày hôm ấy, sau khi mở mắt ra trong ánh mắt anh bây giờ chỉ muốn tìm người tên Vương Nguyên, theo tiềm thức mà động chân, muốn rời khỏi giường.

Vương Nguyên sau khi nghe An Lạc giải thích rõ ràng chuyện chiếc nhẫn kia là của cậu, cậu nhanh chóng chạy đến quầy lễ tân dưới đại sảnh hỏi thông tin của Vương Tuấn Khải, nắm lấy số phòng, cậu không chần chừ thêm chút nào, nhanh chóng chạy đến.

Vừa đi đến cửa đã thấy anh cố gắng ngồi dậy, bên cạnh là San San đang giận dỗi giẫm chân không giúp anh chút nào. Vương Nguyên nắm lấy chiếc nhẫn trong tay khi chạy đến đây, cảm thấy hai người chỉ cách nhau một cánh cửa, nhưng lại cảm giác nó xa ngàn dặm.

Nhưng cho đến khi chiếc nhẫn nằm trong tay cậu, cậu cảm nhận nó là chiếc chìa khóa, mở được cánh cửa giữa hai người.

Có phải chúng ta thật sự không phải là của nhau hay không? Câu này không thể hỏi ai ngoài bản thân mình.

Một bàn tay thô sơ đẩy nhẹ cánh cửa mở ra trước mặt cậu khiến cậu thoát khỏi sự suy nghĩ trong đầu, Vương Nguyên hơi lùi lại, lúc này mới nhìn rõ người phía sau lưng là Vương Thiếu Minh. Ông nhìn cậu một lát, hất mặt vào trong : "Cậu vào đó với nó đi. Con trai tôi hiện tại nó cần cậu."

Vương Nguyên vô thức mỉm cười với ông, nụ cười rất tự nhiên, không chút gượng gạo nào, vì cậu hình như tìm ra được chính mình rồi. Là con người mang theo sự ấm áp lan toả đến người khác.

Cậu nắm lấy cánh cửa đẩy vào, mặc kệ bên cạnh anh là ai, nỗi lo sợ mất anh của cậu không cho phép cậu quan tâm ai cả.

Nếu như Vương Tuấn Khải quên đi cậu, đó mới là chuyện đáng quan ngại.

Vương Nguyên đi đến, bước qua San San ngồi xuống bên cạnh giúp anh ngồi dậy, lót một chiếc gối mềm để anh tựa lưng về phía sau : "Tuấn Khải anh không sao chứ? Anh nghỉ ngơi thêm chút nữa đi."

Vương Nguyên nắm lấy bàn tay đang ra sức nhấc lên của anh, tự mình đem đến xoa xoa vào má cậu. Nụ cười cậu lại đột nhiên nở tươi lên như một bông hoa lâu ngày không thấy ánh mặt trời.

Vương Tuấn Khải ngẩn người, từ lúc cậu đỡ anh tựa lưng vào giường đã có xúc cảm đờ đẫn, vừa mới lấy lại ý thức Vương Nguyên lại cười thêm một cái, triệt để khiến anh say mê thêm lần nữa.

Vương Thiếu Minh khẽ ho nhẹ một cái, nói : "San San. Con về phòng nghỉ ngơi đi. Tuấn Khải để bác lo."

Thiếu Minh chứng kiến hết mọi việc, ông cũng chẳng muốn có thêm rắc rối, ông đành tách riêng hai người họ để giữ được bình yên cho Vương Tuấn Khải nghỉ ngơi. Ông cũng hiểu rõ người anh đang yêu thích trong tư cách tự do không ràng buộc là ai. Sẽ không phải là Đường San San nữa.

San San nhìn anh ấm ức bước khỏi phòng, ông cũng không muốn làm người quấy phá cuộc trò chuyện của hai người, nhanh chóng theo sau.

Vương Nguyên kéo lấy một cái ghế ngồi cạnh anh, ôn nhu nắm lấy bàn tay anh mà nâng đỡ đặt lại trên vùng má, anh vuốt ve nhẹ trên làn da ấy, nhìn quanh người cậu một vòng : "Em... không sao chứ? "

Vương Nguyên một mực lắc đầu, so với anh thì cậu có nỗi đau gì cũng không bằng anh.

"Em... về lại Vương gia chưa?"

"Vẫn chưa..."

"Không.... nghe lời."

Vương Nguyên bất giác cười một cái, sắc mặt cứ vui vẻ nhưng ánh mắt không ẩn được sự đau lòng, cậu hơi cúi đầu, hoàn toàn áp mặt vào tay anh : "Anh từng hứa sẽ đưa em về nhà không phải sao? Em muốn anh tự đưa em về lại đó."

Anh gượng tay xoa lên đầu Vương Nguyên một cái, chợt nhớ ra gì đó mà nụ cười trên môi anh giảm dần : "Thiên... Thiên Bảo... cậu ấy..."

"Anh ấy còn trong phòng phẫu thuật, theo dõi sau ba ngày mới dám khẳng định..."

Vương Nguyên gục đầu rũ xuống, anh nhìn bấy nhiêu cũng đã hiểu tình hình không lạc quan lắm, nhắm đi đôi mắt nặng trĩu ấy. Chuyện này anh không ngờ sẽ đi đến mức như vậy, liên lụy mọi người xung quanh quá nhiều, nhưng anh biết trong lòng anh đã nghĩ rằng liên lụy Thiên Bảo thì cậu lại càng cho bản thân mình là tội đồ hơn. 

"Đừng tự... Trách bản thân. Anh... không cho phép."

Cậu đã tưởng chừng sẽ mất anh rồi, cậu chưa từng sợ điều gì cho đến khi khoảnh khắc ấy xảy ra, tránh làm anh đau, cậu vòng tay thật nhẹ ôm ngang bụng của anh, giọng vang lên lí nhí : "Xin lỗi... Em xin lỗi..."

Hai người không tiếp tục nói về chủ đề ấy nữa, anh đặt cậu nằm xuống trên người mình, cậu cả đêm ngủ không ngon, hiện tại lại cảm thấy buồn ngủ, cứ thế mà ngủ thiếp đi...

Trong lúc mơ màng, cậu hơi cong cong bàn tay cố gắng bảo vệ chiếc nhẫn trong tay.

An Lạc sau khi trời tối đã quay lại bệnh viện, đến phòng Vương Nguyên thì chẳng thấy cậu đâu, thức ăn lại còn nguyên vẹn. Lo ngại cậu lại xảy ra chuyện gì nên cứ thế mà chạy đi tìm khắp nơi. Cô quên mất còn phòng của Vương tổng nhà cô.

Quả nhiên không sai, đến tìm thì thấy cả hai đều ngủ say mất rồi. An Lạc mím môi rời đi, liền đi đến phòng của Thiên Bảo rồi lại chỉ đứng từ xa nhìn vào trong. Máy trợ tim cứ phát lên tiếng bíp bíp vang vọng cả một căn phòng yên tĩnh. Bác sĩ cũng đã nói như vậy thì bây giờ chỉ còn nguyện cầu cho anh hi vọng sẽ có thể có hiệu quả. 

Máy trợ tim phát lên tín hiệu, tim của anh ngày càng suy yếu. An Lạc hoảng lên chạy đi tìm bác sĩ.

Vài phút sau, các y bác sĩ tiến hành kích tim thì An Lạc lại bị đưa ra ngoài, sắc mặt cô không thể không lo lắng. 

Vừa đúng nửa tiếng sau, lúc bác sĩ bước ra, kéo nhẹ khẩu trang xuống với vẻ mặt mệt mỏi, nói : "Bệnh nhân có lẽ vì tổn thương hệ thần kinh mà dẫn đến máu không lưu thông. Sau khi xóa bỏ máu tụ trên não... cũng e rằng sẽ chưa biết cậu ấy có tỉnh lại hay không... Nhưng hiện nay thì cậu ấy vẫn có thể sẽ có động lực mà sống tiếp... "

An Lạc gật đầu liên tục, cô không cần anh ấy phải thật sự trở lại như xưa, chỉ cần anh ấy không sao. Thì cô có chăm sóc anh cả đời cũng được....














End chương 57

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro