Chương 8 : Thất hứa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên đi đến bàn làm việc của mình ngồi xuống cúi đầu, mắt cậu đã sớm đỏ ửng, chỉ cần một chút nữa giọt nước ấy sẽ rơi mất xuống mất.

"Vương Nguyên, không được khóc, cả quãng đường tìm ba mẹ còn dài lắm..."

Cậu vuốt nhẹ đôi hàng mi cho những dòng lệ đọng chưa kịp rơi đã bị cậu lau sạch, bỗng từ sau đưa đến cậu một chiếc khăn giấy được xếp thành một bông hoa màu trắng thu hút người khác : "Lau đi."

Vương Nguyên hơi ngẩn người quay lại, một người con trai cao ráo đang đứng đó với đôi tay mảnh khảnh vươn đến đưa cho cậu chiếc khăn giấy, cậu hơi đề phòng , vươn tay cầm lấy : "... Cảm ơn."

Anh liền kéo ghế ngồi trước mặt cậu, mọi hành động đều rất linh hoạt : "Tôi tên Giang Nhất Bân, là nhân viên phòng kế toán, rất vui khi gặp em."

Nhất Bân đưa tay như muốn bắt tay giao lưu với Vương Nguyên, cậu nhìn anh e ngại nhưng cũng không kém phần hiếu kỳ, rụt rè đưa tay nắm lấy tay Nhất Bân : "Tôi tên Tiểu Nguyên."

Vương Nguyên vừa chạm chưa lâu đã vội rút bàn tay nhỏ bé của cậu lại, Nhất Bân chỉ cười mỉm một cái liền lộ ra nét ôn nhu pha lẫn chút tò mò : "Thật ra... Nhìn em không giống... cho lắm. Cho nên mặc kệ lời đàm tiếu bên ngoài đi, sống vui là được."

Nhất Bân có chút ngại khi nhắc đến việc đó nhưng anh biết cậu đang khóc đang đau lòng vì cái gì. 

"Thật tiếc quá, bấy nhiêu đó nhất định sẽ không đánh gục được tôi đâu." - Vương Nguyên cười một nụ cười không có ý vui vẻ, nếu cậu không cười sẽ thấy tự nhiên hơn là nụ cười giả tạo này. 

"Khẩu khí tốt, cuộc đời này là vậy, làm điều tốt thì không ai công nhận, đến khi làm chuyện ác thì tiếng xấu đồn xa, không nên bận tâm cũng tốt."

Nhất Bân nhìn cậu, đứng dậy : "Thay mặt phòng kế toán, trưa nay em có thời gian không? Anh mời em đi ăn."

Cậu tinh nghịch nhìn anh, hơi chống tay : "Anh không sợ mọi người nói anh đi cùng với kĩ nam à?"

Nhất Bân cười rộ lên một cái rồi liền đẩy ghế lại chỗ cũ : "Em lại sai rồi. Vừa nãy em vừa nói không bận tâm cơ mà? Quyết định vậy đi, trưa nay gặp em sau, không gặp không về."

Nói rồi anh vẫy tay một cái rồi phi về căn phòng đối diện, Vương Nguyên nhìn theo bất chợt cười nhẹ một cái, tâm tình cũng tốt hơn.

"Ya!!!" - Vương Nguyên nhìn về phía bên phải giật mình la lên một tiếng, Vương Tuấn Khải không biết từ khi nào đi đến đứng đó, dáng vẻ như đang xem kịch, không hề có thiện ý mà nhìn cậu.

"Tôi giống ma lắm sao?"

Cậu đứng dậy nghiêm túc, suy nghĩ rồi lắc đầu.

Anh lại gần cậu, áp chặt vào tường, dùng tay nâng lấy chiếc cằm nhỏ bé ấy, nói nhỏ vào tai : "Đừng thân thiết với người khác quá mức, tránh lời đồn công ty lại khiến cậu không vui."

Vương Nguyên nuốt nước bọt, gật đầu.

"Phiền cậu gọi San San vào phòng gặp tôi."

"Dạ."

"Anh gọi em à?"

San San theo lời nhắn của cậu mà đi đến, mang theo cả sự tò mò mà đi đến. Vì số lần anh gọi cô gặp mặt một năm chắc đếm đủ trên đầu ngón tay.

Anh vừa làm việc mắt vẫn chăm chú vào máy tính, lật tài liệu trả lời : "Phải. Trưa nay anh có hẹn với ba, ba muốn em đi cùng."

Ánh mắt cô sáng rực, bên ngoài cười nhẹ trong lòng mừng thầm : "D... dạ được, để em thu xếp mua một ít quà."

"Không cần, ông ta có tiền tự ắt có người phục vụ ông ta, ra ngoài đi khi nào tan làm anh cho người đến đón em." Anh vẫn chăm chú làm việc, từ đầu đến cuối đều không nhìn cô dù chỉ cái liếc mắt. 

Một buổi làm bận rộn cũng trôi qua, như đã nói Vương Nguyên theo lời hẹn đi đến nhà ăn của công ty tìm Nhất Bân, anh cũng đã đến từ lâu, đứng ngay cửa phòng ăn đợi cậu : "Đi." 

Anh cầm tay cậu kéo đi ra ngoài, lại thêm khiến cậu ngơ ngác : "Không phải đi ăn sao? Sao lại đi ngược ra rồi."

Đưa cậu đến cổng lớn công ty thì ngừng lại, nhìn trái phải tránh xe : "Lần đầu gặp mặt cũng phải đưa em đi ăn gì đó thật thịnh soạn chứ, kế bên công ty là nhà hàng nhỏ cũng ngon, để đưa em đi mở mang tầm mắt."

Nói rồi anh đưa cậu đi dù bao nhiêu người đang nhìn theo bọn họ từ trong công ty, vô cùng hiếu kỳ mà nhìn.

Về phía Vương Tuấn Khải cũng đã đến nơi hẹn, ngồi cùng San San đếm thời gian chờ đợi.

"Tuấn Khải, anh hẹn bác trai ra để làm gì?" - San San vừa nhấm nháp ly cam ép vừa hỏi, tay tìm đến cánh tay anh ôm lấy.

"Một lát em sẽ biết." - Anh nhạt nhẽo trả lời, trong lòng có phần nôn nóng.

Từ phía xa một dáng người đàn ông trạc tuổi phong thái khí thế bước vào trong nhà hàng, trên đầu đã nhuốm màu bạc của tóc, ông đạp cước bộ chậm rãi tiến tới bàn đặt trước, San San vừa thấy liền đứng lên, lễ phép chào hỏi : "Bác Thiếu Minh, ở đây."

Vương Thiếu Minh nhìn theo mỉm cười, ông hiện là hội đồng lớn nhất tại công ty, nhưng vì muốn dạy dỗ huấn luyện đứa con trai duy nhất nên đã cho anh ngồi chức vị cao từ lúc còn nhỏ tuổi thế này để anh bước ra đời sớm một chút. 

"Cảm ơn con, Tuấn Khải, gọi ba ra đây có việc gì."- Ông vừa kéo ghế ngồi xuống vừa hỏi, tay cũng gọi phục vụ kèm menu

Tuấn Khải chỉnh lại tư thế ngồi, vô cùng nghiêm túc : "Con không muốn dài dòng, vào thẳng vấn đề. Bây giờ con cũng đã nắm giữ tập đoàn R.F như lời ba nói, cũng đã quen San San như ba nói, vậy có phải ba nên giữ lời với con một lần không?"

Ông nhìn anh hơi khựng người, ánh mắt như đang trốn tránh, Thiếu Minh hơi tránh ánh mắt kiên định của anh, tìm thêm một cái cớ : "Con còn chưa kết hôn với San San, gấp cái gì chứ." - Ông cầm ly nước uống một chút, kiềm hãm lại sự lo lắng của bản thân đang dần lộ ra.

Anh cười một tiếng, đôi mắt nhìn ông tràn trề sự không tin tưởng : "À, vậy đến khi sinh con đẻ cháu luôn thì ba mới giữ lời? Ông lúc nào cũng chỉ hứa suông, lời nói nếu con đỗ đại học thì sao, đồng ý nắm giữ Tập đoàn R.F thì sao, chấp nhận quen San San thì sao?"

"Đến bây giờ con vẫn chưa thấy ba giữ lời lấy một lần."

Nhìn thấy ông không có ý phản bác, Vương Tuấn Khải đứng dậy bước ra khỏi nhà hàng mặc kệ San San vẫn đang níu tay kéo anh trở lại. Vừa bước ra lại gặp Vương Nguyên ngồi cùng Giang Nhất Bân ở bàn ăn trong sảnh lớn, cả hai chạm mặt với nhau không nói được lời nào, anh lại đang khó chịu, dứt khoát bước ra ngoài.

Vẻ mặt của Vương Tuấn Khải quá đáng sợ, Vương Nguyên nhìn theo muốn đi theo anh để hỏi nhưng cũng không dám, nhìn theo bóng lưng của anh, chậm rãi nhíu mày.











End chương 8

Hừmmmmmmmm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro