Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


      Chiều hôm đó, lớp của Vương Tuấn Khải có tiết thể dục, vậy nên sau khi học xong các bạn nam trong lớp đều ở lại chơi bóng rổ, anh cũng ở lại chơi cùng mọi người. Giống như một hiện tượng kì lạ vậy, mỗi khi sân thể dục đều rất vắng, nhưng hôm nay lain đặc biệt đông người, đa số đều là nữ sinh. Dường như tất cả đều hướng về Vương Tuấn Khải. Trận bóng bắt đầu được một lúc thì Vương Nguyên kéo Lưu Hạo Thần đến xem, tiện thể chờ anh rồi cùng về.
      ... Trận bóng đang vào thời điểm cao trào, Vương Tuấn Khải đang dẫn bóng chuẩn bị ném bóng vào rổ, thì ở phiá ngoài sân thể dục có bạn nữ hét lớn:"Vương Tuấn Khải... Tôi thích cậu". Vừa hay bóng đã lọt vào rổ, tiếng vỗ tay vang lên từ nhiều phiá, nó mang ý nghiã vui mừng cho thắng lợi, còn mang ý nghĩa cổ vũ cho lời tỏ tình.  
      Cô gái đó từng chút bước lại gần anh, đưa món quà trên tay tới trước mặt anh, mạnh dạn nói:"Tôi là Dư San San, học lớp 11/1. Vương Tuấn Khải tôi thích cậu, thật sự rất thích cậu." Rõ ràng là hai người học chung một lớp, vậy mà cô gái này còn phải giới thiệu tên mình. Điều này cũng dễ hiểu, bởi vì trong lớp, anh hầu như không nhớ rõ tên bạn học nào. 
       Vương Tuấn Khải cau mày, nhất thời không biết phải làm gì cả. Bình thường sẽ có một số bạn nữ giấu mặt để thư tình vào hộc bàn của anh, hoặc là chọn nơi ít người để tỏ tình, nhưng Dư San San lại đứng trước mặt nhiều người nói thích anh, anh thật sự cảm thấy rất khó xử. Còn Vương Nguyên đứng ở nơi đông người ngắm nhìn cảnh trước mắt liền cảm thấy hồi hộp vô cùng.
     Vài phút sau, anh mới có chút phản ứng:"Nhưng tôi không thích cậu" . Không ngờ câu nói vừa buông ra liền có 1 tràng vỗ tay lớn, một nhóm bạn nữ vui mừng reo hò. Vương Nguyên đứng cạnh Lưu Hạo Thần thở phào nhẹ nhõm. Cậu đoán anh sẽ từ chối như những lần trước, nhưng không chắc chắn, không ngờ anh từ chối thật, dù gì thì Dư San San cũng là hoa khối của trường, nên không ai có thể đoán trước được kết quả. Những người có mặt tại sân vận động đều sẽ nghĩ chắc chắc cô gái này sẽ tổn thương mà bỏ đi, nhưng Dư San San lại lớn tiếng tuyên bố:"Vương Tuấn Khải cậu nghe cho rõ, bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi chính thức theo đuổi cậu, tôi sẽ chờ đến ngày cậu thích tôi", cô nói xong liền đưa hộp quà cho bạn học đứng bên cạnh anh, kiêu ngạo quay đi. Lại thêm một tràng vỗ tay nữa vang lên, lần này là bạn học của Dư San San.
-----------------
      "Vương Tuấn Khải, anh thử nói xem, có phải cái chị tên Dư San San kia rất thích anh hay không?" , Vương Nguyên ngồi phiá sau xe của Vương Tuấn Khải tò mò. "Anh làm sao biết được", anh thản nhiên trả lời. Cậu hỏi tiếp:"Nghe nói chị ấy học cùng lớp với anh à? ". "Không rõ", anh không suy nghĩ mà trực tiếp trả lời. Vương Nguyên thở dài:"Người nào nhìn trúng anh thì chắc chắn sẽ rất đau khổ". Anh khó hiểu:"Tại sao? ". Cậu nhanh chóng trả lời:"Không có tính người." Vương Tuấn Khải cứng họng:"Anh... "
       Hai người vẫn duy trì tốc độ chậm rãi, đột nhiên phiá sau truyền tới giọng nói quen thuộc:"Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên, chờ tôi với". Cậu quay người lại, xác nhận đó là Trương Hách, sau đó nói với Vương Tuấn Khải:"Chạy chậm lại một chút, Hách Ca đang ở phiá sau." Anh không trả lời  mà tự động chạy chậm lại, chờ người phía sau. Khi quay đầu lại cậu chỉ nhìn thấy Trương Hách, nhưng sau khi xe của Trương Hách đến gần, cậu mới nhận ra Lâm Phỉ Nhiên ngồi ở phiá sau. Cậu cười cười:"Nhìn hai người em đột nhiên nhớ đến câu nói 'thương nhau lắm cắn nhau đau' thật sự rất hợp với hai người đấy"."Ha ha ha.... " Trường Hách cùng Vương Tuấn Khải cười lớn, Lâm Phỉ Nhiên đỏ mặt:"Em thật là... "
       Cả một đoạn đường dài, bốn người vừa trò chuyện vừa cười đùa rất vui vẻ.
--------------------------------------
Hết chương 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro