Chương 15 : Quan tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh đưa cậu về nhà trong thời tiết cũng không mấy ấm áp khi về đêm. Tháng năm đã dần đi vào mùa đông nên nhiệt độ thấp hơn là chuyện bình thường. Cậu cũng chưa hẳn ở lại nhà anh nên anh buộc lòng đưa cậu về nhà của Điềm Y Vân. Cánh cửa dần được mở ra. Nhìn thấy anh cùng cậu trở về bà có chút ngạc nhiên. Vốn dĩ con trai bà dường như không mấy hài lòng với Vương Nguyên cho lắm.

" Mẹ. "

" Con mới về sao? Hôm nay trống lịch à? "

" Con đưa Vương Nguyên về nhà. "

Vương Nguyên gật đầu chào một cái đã bị anh dìu vào trong. Điềm Y Vân chỉ biết đơ người vài giây sau mới kéo lại cánh cửa.

Cậu lo nghĩ về câu nói ở khách sạn của anh mà tâm hồn treo cành mây. Ánh mắt biết cười của cậu cũng không giấu được niềm vui. Lấp lánh như ánh sao trên kia. Liên tục nhấp nháy. Bước chân bay bổng đến nỗi vướn phải cạnh cửa mà ngã nhào vào lòng anh. Đôi tay anh ôm lấy cậu nhưng ánh mắt thu nhỏ lại lườm nhẹ. Cậu thường không cẩn thận vậy sao?

" Người... người anh hơi nóng thì phải.. "

" Không sao. "

Những người trong giới giải trí này nhất là ca sĩ. Luôn phải giữ cơ thể trong tình trạng bình ổn nhất. Nếu anh đổ bệnh thì phải làm sao?

" Để tôi nấu chút cháo cho anh. "

" Không cần đâu. "

" Nhưng mà.... "

" Thứ nặng hơn tôi cũng đã từng chịu đựng rồi mà. "

Câu nói của anh chính là có ý gì. Không phải cuộc sống của Idol thì luyện giọng tập nhảy thuộc thoại diễn viên thôi sao. Anh đi đến chiếc giường mềm mại của cậu mà ngồi xuống. Nhắm mắt nghỉ ngơi trong vô thức.

" Anh không phải là Thần Tượng sao? Sao lại nói như vậy? "

" Không thần tượng nào là không nỗ lực. Tôi nổi tiếng trong 6 năm nay không phải nói thời gian. Nếu 6 năm trải qua tôi không cố gắng cũng sẽ không được vị trí này. "

Vương Nguyên chìm vào im lặng. Không khí này rõ ràng rất thoải mái nhưng cậu lại thấy nó khá khó thở. Áp lực vô cùng. Cậu rời đi sau vài phút. Quay lại với chiếc khăn ấm trên tay. Vươn tay đưa cho anh. Lướt bản thân mình ngồi bên cạnh. Lần đầu tiên cậu gần gũi với Thần Tượng của mình đến vậy. Tim không kiểm soát được mà đập loạn lên.

" Cảm ơn. "

Vươn đôi chân dài đứng dậy. Cũng đã muộn. Đêm nay anh có lịch bay. Ngày mai phải quay về nhà cùng Sở Thục Di quay kí sự về ngôi nhà của anh. Tin tức anh và Thục Di là một đôi cũng đã bị chủ tịch Giang Hải loan truyền. Hậu quả đều phải do anh gánh lấy. Kết quả này anh thật không muốn chút nào.

Ánh trăng sánh đôi cùng anh làm bạn trên đường về. Nó cũng là thứ mà Vương Nguyên hướng đến. Ngẩng người ngắm trăng với vạn câu hỏi trong đầu. Anh nói cậu là của anh... Ý gì chứ...


___________________________Ainha_____________________________


Với căn nhà đầy ắp phóng viên là thứ mà cậu chưa gặp bao giờ. Xử sự cũng có chút sai sót nên cứ tránh mặt một chút vẫn ổn hơn. Sở Thục Di khoác tay anh dẫn phóng viên đi khắp ngôi nhà anh tham quan. Miệng không ngừng nói đây là ngôi nhà tương lai của cô và anh.

Vương Nguyên nép người trong phòng với vẻ mặt không vui. Cũng không biết lí do là gì. Vớ vẩn.

Thục Di đưa phóng viên ra thảm cỏ cho thoáng mát. Cả hai cùng ngồi xuống chiếc ghế đã chuẩn bị sẵn. Cánh tay cô vẫn chưa buông ra một giây phút nào.

" Cô Sở. Cô thấy kiến trúc nhà riêng của Karry cô có thấy hay nghĩ gì về việc sẽ trang hoàng lại không? "

" À. Chuyện này cũng sẽ phải tính đến nếu tôi và Karry... kết hôn.... "

" Cô thấy sao về tin tức hiện nay. Có người nói rằng cô và diễn viên Bạch Phong Thần đã từng một thời quen nhau? "

Thục Di nở nụ cười trên môi nhưng lại đảo mắt liên tục. Có vẻ như hôm trước để Vương Nguyên thay cô đi là một ý kiến sai lầm. Cô không ngờ Vương Tuấn Khải lại xem trọng tên giúp việc này như vậy. Càng không ngờ Bạch Phong Thần không chấp nhận thay thế. Căn bản anh chỉ muốn chọc tức Tuấn Khải. Từ đầu đến cuối đều không có ý động đến cậu. Sau chuyện ấy anh ta còn dám tung tin đồn này... Có lẽ muốn đe dọa cô rồi.

" Tôi không biết. Có lẽ có người muốn hãm hại thôi. Anh tin không Karry? "

Anh như bức tượng soái ca ngồi cạnh cô. Chớp mắt một cái kéo bản thân về hiện tại. Nở nụ cười lộ lên răng hổ : " Tin tức báo lá cải có nhiều. Tin hay không phải nhìn vào thực tế. "

" Vậy hai người dự tính bao giờ sẽ tiến hành kết hôn? "

" Chuyện này sẽ sớm thôi. Đúng không anh? "

Vẫn là nụ cười ấy thay cho câu trả lời. Cùng nhau tiễn phóng viên ra khỏi cửa với Thục Di. Đưa lưỡi liếm quanh bờ môi của mình. Ánh mắt có chút vương sắc buồn. Có lẽ cuộc đối thoại khi nãy cậu cũng đã nghe. Nhưng anh tại sao lại quan tâm cậu ấy nghe hay không nghe?

" Karry? "

" Sao? "

" Sắp tới là sinh nhật của anh. Anh có thể cho em tham dự không? "

" Anh đâu cấm cản. "

" Ý em là anh có thể cho em... Song ca với anh? "

Anh mời Vương Nguyên đến Concert của anh. Không hẳn là để cậu chứng kiến điều này : " Điều này có lẽ không kịp rồi. Concert này anh đã tập luyện hơn 90%. Em tập không kịp đâu. "
















Sai chỗ nào nói Candy nha><

By_Nguyet_Nu_Anh_Trang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro