Chap 11...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải, Dịch Dương Thiên Tỉ, còn có thêm Lưu Chí Hoành cùng nhau đi chợ đêm, vì tâm hồn ăn uống của Vương Nguyên trỗi dậy nên kéo 3 người còn lại cùng đi chung bởi vì đi 1 mình rất buồn a~ mà Vương Nguyên thì không thích buồn chút nào hết. Ăn uống mà buồn chán thì sẽ mất ngon nha, nên cậu nhất quyết kéo 3 người còn lại đi chung. Với lại nghe nói khu chợ đêm này bán đồ ăn rất ngon nên khi đứng trước thiên đường mỹ vị này thì Vương Nguyên chỉ biết ăn và ăn mà thôi, ăn hết món này đến món khác, kéo ba người kia đi từ đầu khu chợ đến cuối khu chợ mà không biết mỏi chân!!! =="

_Khải chúng ta ăn bánh này đi!!!

Vừa nói Vương Nguyên vừa chạy đến một tiệm bánh gần đó

_Em ăn chưa no sao?

Vương Tuấn Khải nhíu mày thầm nghĩ " Thân hình thì bé mà sao lại ăn nhiều vậy chứ"

_Chưa!!!

Vương Nguyên sau khi nói xong thì chạy đến tiệm bánh đó, rồi quay lại ngoắc 2 người đang như rùa bò phía sau

_Thiên Tỉ, Chí Hoành mau lại đây, chúng ta ăn bánh này!!!

Thiên Tỉ và Chí Hoành cùng nhìn Vương Nguyên rồi lắc đầu

_Chúng tớ không ăn nổi nữa đâu!!!

Vương Nguyên cũng chẳng thèm để ý đến 3 người kia nữa, bọn họ không ăn thì cậu ăn, đồ ăn ngon như vậy mà không ăn 3 người kia chắc chắn sẽ hối hận cho coi, Vương Nguyên cậu không thể hối hận được!!!

Nghĩ là làm cậu bước nhanh vào quán...

_Ông chủ cho cháu 1 phần bánh bí đỏ đi ạ!!!

_Cháu đợi 1 chút!!!

5p sau cậu trong tay cầm 1 cái bánh vui vẻ đi ra khỏi tiệm, sơ ý lại đụng vào một đám người. Cậu vội vàng nói:

_Xin lỗi!!!

_Đây không phải là Thiên sứ Vương Nguyên của TFBoys sao?

Giọng nói gã mang theo vẻ kiêu căng xem thường.Vương Nguyên biết người này, hắn ta là một ca sĩ mới nổi của công ty đối thủ, chưa nổi tiếng được bao lâu nhưng đã có được 1 lượng fan lớn nên rất hống hách không coi ai ra gì, ngay cả các tiền bối.

Gã đột nhiên đưa tay nắm chặt lấy cằm của cậu

_Để tôi xem mặt cậu có sao không, khuôn mặt xinh đẹp như vậy lại là nam nhân thật đáng tiếc!!!!

Cậu hất tay của gã ra...

_Tránh ra!!!

Gã giọng nói càng thêm vài phần khả ố, rồi nắm lấy tay cậu

_Để tôi xem nào, đụng mạnh như vậy mà

Đám người phía sau gã cười lớn cứ như xem được 1 trò vui. Lúc này Vương Tuấn Khải đã kịp chạy đến đẩy gã ra

_Các người làm gì vậy

Gã nhìn Vương Tuấn Khải trong mắt dâng lên vẻ tức giận

_Nam thần của chúng ta đây rồi, tôi cũng chỉ muốn chơi đùa với Thiên sứ chút thôi mà

Tuấn Khải nắm chặt tay Vương Nguyên để cậu đứng sau lưng mình. Rồi vun tay đấm vào mặt gã một cái thật mạnh, gã bị bất ngờ trước hành động của anh, sau đó cảm thấy một vị tanh nồng, thì ra môi gã đã bị đánh đến rách nên chảy máu. Lúc này Thiên Tỉ và Chí Hoành cũng vừa chạy đến, gã lại một lần nữa bật cười nhưng trong ánh mắt đã chất đầy lửa giận cùng sự căm tức...

_Thiên Tổng cũng tới rồi, đã vậy tao sẽ xử tụi mày chung một lượt. Tụi bây lên hết đi!!!

Nói rồi gã chỉ thị cho những tên phía sau tiến đến, tên nào tên nấy vẻ mặt mang rợ bao vây 4 người bọn họ. Vương Tuấn Khải đẩy Vương Nguyên về phía sau, rồi bắt đầu đánh nhau với bọn chúng. Vì từ nhỏ đã có học võ phòng thân nên đối với lũ to con chỉ có chút võ mèo không phải là khó khăn, nhưng không ngờ bọn chúng lại đánh lén, một thằng trong số chúng đã cầm dao đâm vào vai anh. Lúc này nghe được tiếng còi cảnh sát, bọn chúng liền vội vàng bỏ chạy. Vương Nguyên thấy Vương Tuấn Khải ngã xuống chạy vội đến đỡ anh, trên tay cậu đều là máu của anh, cậu hốt hoảng, nước mắt không ngừng tuôn ra, cậu gọi tên anh...

_Tuấn Khải, Tuấn Khải!!! Vương Tuấn Khải!!!

Vương Tuấn Khải đưa tay lên gạt đi giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi má cậu. Nhìn cậu khóc anh thật sự rất đau lòng

_Ngốc, đừng khóc, anh không sao

Trước mắt anh dần dần tối lại, anh khép mắt...

Vương Nguyên hốt hoảng không thôi, chỉ biết gọi tên anh...

_Tuấn Khải đừng ngủ, xin anh tỉnh lại...

Lúc này có một người gần đó vẫn bình tĩnh

_Gọi xe cứu thương!!!

Mọi người đưa anh lên xe đến bệnh viện cấp cứu, Vương Nguyên không ngừng khóc, cậu thật sự rất sợ hãi, cậu cùng Chí Hoành theo xe cùng anh đến bệnh viện

Bây giờ chỉ còn lại Thiên Tỉ, và chị quản lí lúc này cũng đã chạy đến sau khi nghe tin Tuấn Khải gặp chuyện. Lúc này khi ngồi trên xe chuyển bị trở về công ty thì Thiên Tỉ đột nhiên không ngừng thở gấp, không chịu nổi nữa, thật sự không thể chịu nổi nữa!!!

Lúc nãy cậu đã dùng hết sức để giữ được bình tĩnh, bây giờ không thể nữa."Vương Tuấn Khải anh nhất định không được xảy ra chuyện gì"

Về đến công ty cậu cùng giám đốc bàn bạc phương pháp giải thích với giới báo chí về sự việc của Vương Tuấn Khải. Giám đốc rất bất ngờ khi Thiên Tỉ lại có thể bình tĩnh như vậy, nhưng ông không biết sự bình tĩnh đó chính là đem cả sức lực để giữ lại. Nếu không... Dịch Dương Thiên Tỉ đã phát điên từ lúc Vương Tuấn Khải gục ngã.

Sau khi bàn xong phương pháp giải quyết, cậu nói với giám đốc

_Cháu sẽ xử lí tên đó

Trong mắt cậu bây giờ hiện lên tia sát khí của một kẻ cuồng sát, ánh mắt đó chính là có khả năng giết người, gương mặt vô cảm lạnh lùnh toát ra vẻ hàn khí bức người làm giám đốc cũng phải một trận hoảng hốt, ông không ngờ, thật sự không thể ngờ đứa trẻ này cũng có một bộ mặt như vậy. Bộ mặt của kẻ sát nhân

Bước ra khỏi cửa phòng giám đốc, cậu gọi điện thoại cho một người, giọng nói mang theo âm điệu băng lãnh bức người...

_Điều tra giúp tôi một người...


------------------------------------------------------------------------------------------

End chap 11










Thừa Hoan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro