Chap 17...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm tối tại Trùng Khánh...

Vương Nguyên nhìn ra khung cửa kính, ánh mắt vô định, giọng nói đã không còn vui tươi như ngày nào...

_Thiên Thiên, sao cậu lại làm vậy?


Ánh mắt Thiên Tỉ cũng rơi vào thinh không

_Vì tớ mệt mỏi rồi

Vương Nguyên quay lại nhìn thẳng vào Thiên Tỉ

_Hay còn lí do nào khác?

Thiên Tỉ bình thản trả lời

_Chỉ có vậy

Vương Nguyên cười, nụ cười đắng chát "Thiên Tỉ từ khi nào cậu lại nói dối tớ?".


Cửa phòng thu âm bật mở. Nam nhân nhanh nhẹn bước vào trên tay còn mang thêm hộp bánh

_Vương Nguyên anh đến rồi

Hộp bánh trên tay anh rớt xuống, ánh mắt anh sững sờ, anh nhìn người đó, người mà suốt 2 tháng qua anh chưa hề gặp mặt, nụ cười trên môi anh tắt lịm, trên môi anh mấp mấy gọi tên người đó nhưng không thành tiếng

_Thiên...

Người đó hướng anh cười, vẫn như năm nào lần đầu gặp gỡ, người đó ánh mắt vẫn an tĩnh, nụ cười lộ ra đôi đồng điếu, người đó vẫy tay với anh


_Chào anh, Tiểu Khải

Anh lấy lại vẻ bình thường sau vài giây bất động

_Thiên, 2 tháng rồi không gặp

Vương Nguyên nhìn biểu hiện trên gương mặt họ trong tim dâng lên cảm giác đau nhói


Không gian trong căn phòg đột nhiên trầm mặc, 3 người bọn họ không ai nói gì nữa, không khí trở nên áp bức đến nghẹt thở. Thiên Tỉ lên tiếng trước phá tan sự ngột ngạt

_Tuần sau 2 người kết hôn rồi nhỉ?

Vương Nguyên tiếp lời


_Phải, cậu nhất định đến dự đó

Thiên Tỉ nhìn đồng hồ đeo trên tay rồi lên tiếng

_Tớ đi trước, Chí Hoành đang đợi. Tiểu Khải, Nguyên Nhi, tạm biệt

Nói rồi bước nhanh qua khỏi phòng thu âm.

Phía bên kia điện thoại của Thiên Tỉ vẫn đã để quên, Vương Tuấn Khải chộp lấy điện thoại của Thiên Tỉ rồi quay lại về hướng Vương Nguyên

_Anh đưa cho em ấy

Nói rồi cũng chạy đi

Khi bóng lưng Vương Tuấn Khải mất hút sau cánh cửa, Vương Nguyên như bị rút hết sức lực trong cơ thể mà dựa vào vách tường ngồi bệch xuốg mặt sàn lạnh cóng, cậu như vừa bị ai đó đâm 1 nhát thật mạnh vào tim như cướp đi sinh mạng. Cậu cười, nhưng nước mắt cậu lại rơi khỏi khóe mi rồi vỡ tan trên đôi má nóng hổi. Nhưng sao... tim cậu lại lạnh lẽo tịch mịch như vậy

----

Vương Tuấn Khải chạy thật nhanh để tìm bóng dáng quen thuộc. Thấy rồi, anh hét lớn tên người đó

_Thiên Tỉ

Người đó quay lại về phía phát ra tiếng gọi, anh chạy về phía Thiên Tỉ, rồi đưa chiếc điện thoại

_Em để quên

Nhận về đồ của mình

_Cảm ơn.

Anh bối rối nhìn cậu

_Em định đi đâu?

Cậu giọng nói trầm trầm

_Trở về

Thanh âm anh trở nên trầm khàn

_Em muốn trở lại Bắc Kinh???

Cậu vẫn lãnh cảm

_Phải, em còn có việc phải làm

Anh im lặng không trả lời. Anh thấy rồi, trên cổ cậu đeo một sợi dây chuyền mà mặt dây là một chiếc nhẫn. Cậu quay lưng đi, nhưng tay anh lại vô lực không thể nhấc lên để níu giữ người lại. Cho đến khi đôi tay kia có thể cử động thì Thiên Tỉ đã đi xa quá rồi. Tất cả đã trở nên quá muộn rồi.

Khi Thiên Tỉ bước ra đã thấy Chí Hoành đợi từ lâu, đôi chân cậu bỗng trở nên vô lực mà mềm nhũn, những mạch máu dường như không còn liên thông đến chân, cậu sắp ngã quỵ thì Chí Hoành đã nhanh hơn một bước đến đỡ lấy cậu, đôi chân này không nhấc lên được nữa, Chí Hoành nhìn Thiên Tỉ mà trong lòng dấy lên đau đớn khôn cùng. Đôi chân biết nhảy múa này của Thiên Tỉ đã không còn đứng lên được nữa. Thiên Tỉ vẫn mỉm cười đối Chí Hoành

_Tôi không sao

Nhưng có thật sự là không sao? Không sao cái gì? Trái tim cậu không sao hay cơ thể cậu không sao? Vì một người mù quáng vẫn là không sao? Vì một người đến cuối cùng vẫn không biết được cậu đã làm gì, hy sinh những gì vẫn không sao? Hay là nhìn người cậu yêu thương nhất hơn cả mạng sống của mình kết hôn với người khác vẫn không sao? Cậu không sao cái gì chứ? Cậu nhìn lại bản thân cậu đi có chỗ nào không sao như cậu nói?


Âm thanh của bài hát xưa cũ từ đâu vọng đến




"Kí ức này trôi theo năm tháng

Kỉ niệm kia cũng đã nhạt màu

Nhưng mọi thứ về người tôi vẫn nhớ rõ

Tất cả cũng dần trở thành nỗi đau trong tôi

Trái tim tôi từng ngày trở nên tê liệt

Tôi rất nhớ, thật sự rất nhớ

Nhưng tuyệt nhiên không để lộ ra...

Tôi vẫn nhắm mắt mà hoài niệm

Tôi vẫn bình thản đón nhận nỗi đau

Tôi khép bờ mi mặc lệ cứ tuôn

Tôi vẫn âm thầm chịu đựng tỏ ra bình thường

Tôi nhớ, thật sự rất nhớ

Nhưng lại cố gắng lừa dối bản thân mình"





3 người đã từng là quan trọng nhất đối với nhau, họ cùng nhau vượt qua khó khăn để bước đến thành công, họ cùng nhau chia sẻ niềm vui nỗi buồn trong những tháng ngày niên thiếu, họ cùng cười cùng khóc bên nhau và cứ nghĩ sẽ không có điều gì có thể tách rời họ. Nhưng thời gian cũng giống như loại chất độc phá hủy đi tất cả, và những tình cảm trong họ dành cho nhau cứ lớn dần theo năm tháng mà không cách nào kiềm chế để bây giờ trở thành một đoạn bi kịch dẫn đến đau khổ cũng chính là lưỡi dao cắt đứt sợi dây liên kết của bọn họ.


Rồi tất cả mọi thứ trở nên vụn vỡ, không cách nào cứu giãn lại được nữa. Những tháng ngày của thời niên thiếu, những kí ức đó kỉ niệm đó bây giờ lại vỡ ra thành những mảnh thủy tinh bén nhọn kia rồi cứa vào tim họ những vết cứa thật sâu mà không cách nào có thể lành lại được...



----------------------------------------------------------------------------------------------

End chap 17






Thừa Hoan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro