Chương 2: Ràng buộc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này! Tôi chọi lon nước vào người cậu. Cậu cứ thế bỏ qua?" Vương Nguyên nói lớn từ sau lưng cậu.

Cậu lại dừng bước chân, híp mắt nhìn hắn, lời nói nghe chẳng ra cảm xúc gì: "Thế anh muốn đền bù cho tôi thế nào?"

"Cậu muốn gì?"

"Là anh muốn gì trước kìa? Anh gọi tôi lại mà." Thiên Tỉ đi lại gần, cười mỉa mai.

"Tôi chỉ thấy cậu bỏ qua quá dễ dàng."

"Đơn giản là tôi ghét phiền phức. Được rồi! Anh có thể cút." Nói xong, cậu một mạch đi thẳng.

Nói chuyện với mấy người này, chỉ tổ mất thời gian.

Tuấn Khải đứng bên cạnh, cũng chỉ nhếch môi, nhìn có vẻ là khinh thường: "Cậu hình như rất thích gây sự chú ý?"

Thiên Tỉ trầm mặt, Vương Nguyên phủi phủi áo, Tuấn Khải nhìn cậu một lúc. Cả ba không ai nói câu nào, thật sự không gian rất quỷ dị.

"Thật sự hai người rất nổi bật, chỉ là tránh xa tôi ra, hào quang quá chói. Mắt tôi sẽ không tốt." Thiên Tỉ không muốn nói nhiều, liền một mạch bỏ đi.

Vương Nguyên và Tuấn Khảo nhìn nhau rồi lại mỉm cười 'hào quang quá chói, mắt sẽ không tốt'? Nghe cứ nghỡ là câu nói đơn thuần nhưng lại đầy vẻ gai góc. Cậu cũng dám lên tiếng đấy chứ? Nhưng mà suy đi tính lại, cậu vẫn chẳng có gì cho họ hứng thú.

Thiên Tỉ quay lại lớp học, nhìn thấy thầy giáo chuẩn bị phát bài kiểm tra, cậu ngồi như đưa đám. Hôm nay là ngày quái quỷ gì không biết nữa.

Nhìn bài kiểm tra, cậu muốm vò mà bỏ đi cho rồi. Trời ơi! Con 9.5 là sao? Thiếu có 1 dấu trừ 0.5 điểm. Tôi rồi.. về mẹ sẽ đánh cậu thành tương xay.

Lững thững về nhà, cậu mua một ít dâu tây về, chỉ là mua cho mẹ làm bánh thôi. Vào siêu thị, dạo một vòng.

Lại gặp.

Sao quả tạ ám hay sao vậy ta? Ờ mà kệ họ, đâu liên quan đến cậu.

Thiên Tỉ bình thản đi lướt qua người họ, mua xong thì quay trở về nhà. Mẹ cậu ngồi nhìn cậu một lúc rồi bảo: "Bài kiểm đâu?"

Thiên Tỉ chặc lưỡi một cái, có ai hốt xác cậu không? Cậu sắp bị băm thành tương rồi. Run run cậu đưa tờ bài làm ra. Mặt mẹ cậu trầm một lúc rồi tươi trở lại:

"Cũng đã hơn điểm khá rồi. Mà con đã chuẩn bị chưa?"

"Chuẩn bị cái gì?" Thiên Tỉ khó hiểu hỏi.

"Chả phải con nói, nếu con không đủ 10 điểm thì.. phải đi qua nhà họ Vương sao?" Mẹ cậu nhìn cậu, thản nhiên nói như không.

"Đúng là có nói như thế. Nhưng mà mẹ này, con qua đó với tư cách gì? Cùng với sao phải ở với họ? Đừng nói là hôn ước từ bé, lỡ rồi nam cũng được nha." Thiên Tỉ cầm lấy quả nho ở trên dĩa trái cây, cho ngay vào miệng.

"Không phải. Tư cách thì chính là con của Diệu Anh này. Con qua đó là để gần trường, hơn hết sau tuần này ba mẹ qua Mỹ rồi, con ở lại ai lo? Mẹ gửi con cho bạn thân của mẹ, hết học kỳ mẹ sẽ đưa con về nhà." Mẹ cậu hớp miếng trà.

"Ngộ! Con ở đây thì chết à?" Thiên Tỉ cũng không đồng ý với ý kiến của mẹ cậu.

"Ngày mai mẹ bán nhà rồi. Dù sao cũng không ai ở, mẹ bán cho rồi." Bà cười cười.

"Mai mẹ bán? Người ta cho 1 tuần để thu xếp rời đi à?" Thiên Tỉ vừa nghe đã nghi ngờ. Thường thì cũng 3-4 ngày là rời đi rồi, lần này cho đến một tuần. Có cần lâu thế không?

"Người ta coi nhà rồi có đồng ý hay không nữa. Nếu không thì mẹ lại rao bán tiếp, mua nhà thì khó, bán mấy hồi." Mẹ cậu lên tiếng, bà vẫn bình thường như không có chuyện gì, dù chuyện bà đang nói khá quan trọng.

"Nhưng sao lại bán, chả phải ở Mỹ cũng có nhà, mà mẹ thiếu tiền à?" Thiên Tỉ đột nhiên hỏi, nhà cậu thuộc dạng khá giả, ít nhất cũng không lo cái ăn cái mặc, giờ lại bán nhà gom qua Mỹ chả phải rất đáng nghi sao.

"Mẹ chính là không muốn con ở một mình. Nếu con hiền ngoan, mẹ đây cam tâm để con ở một mình nhưng con xem lại đi, con đi chơi nhiều hơn đi học nữa. Không kiếm người quản con, con nào chịu?" Mẹ cậu cuối cùng cũng vào vấn đề chính.

Cậu im lặng rất lâu. Hàng mi cụp xuống, muốn phản bát nhưng lại không phản bát được. Đành im lặng rời đi, cậu đi lên phòng. Thở dài một cái, thời gian sau này coi bộ gian nan lắm đây.

Mẹ cậu ngồi lên, bà vươn tay lấy điện thoại: "Nó đồng ý rồi bà ạ. Bà cố gắng chăm sóc nó hộ tôi, hiện tại cũng chẳng biết nhờ ai. Ba nó.. mà thôi, tôi cũng ráng gom tiền qua... chữa bệnh cho ổng.. bà.. cố.. cố... gắng.... giúp.. giúp.. hic. ...tôi."

"Thôi! Cứ khóc hoài. Ông nhà có chuyện thì tôi thân là bạn cũng phải giúp chứ. Mà bà nếu thiếu tiền cứ qua tôi, tôi sẽ giúp đỡ." Mẹ Tuấn Khải giọng đầy lo lắng nói.

"Tôi thấy cũng đủ bà à! Có bà tôi cũng thấy trời thương rồi. Thằng Thiên Tỉ sau nhờ bà." Mẹ cậu lau nước mắt, giọng nói ngắt quãng, nước mắt cứ thi nhau mà rơi.

"Bà cứ khách sáo. Mà đã bảo đừng có khóc, Thiên Tỉ thấy nó lại sinh nghi. Bình tĩnh đi bà. Chuyện sau này, tôi lo cho." Mẹ anh cũng lên tiếng an ủi.

"Cảm ơn bà."

Ngã lưng xuống sofa, mẹ Thiên Tỉ rơi vào trầm tư. Hiện tại, ba cậu đang chữa bệnh ở Mỹ. Nghe đâu là khó chữa, tiền lại không đủ. Mẹ cậu đành bán nhà qua Mỹ mà chăm sóc cho ông, với lại cậu mà biết thế nào cũng đòi theo, nhưng còn tương lai của cậu nữa. Đâu phải muốn đi là đi.

Thôi thì bà cam chịu một mình, cậu không biết vẫn tốt hơn.

[Hết chương 2]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro