Chương 8: Bước vào cuộc sống nhà họ Vương.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngủ một đêm, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều. Xuống lầu với bộ đồng phục thường ngày, Thiên Tỉ liền chuẩn bị đi học.

Chợt cậu ngưng lại vài giây. Cậu đi bộ hay đi chung với hai người kia?

Đắng đo một lúc, cậu thấy chi bằng đi xe, đỡ mỗi chân, cậu là vậy lười rất đúng lúc. Cậu không muốn hành hạ bản thân đi trên con đường đầy khói bụi, còn phải chen chen lấn lấn, đủ mùi hỗn tạp trên xe buýt, sau đó lại đi một quãng dài đến trường.

Nghĩ thôi cũng thấy mệt rồi. Cậu thấy bà Vương đang đưa tay ngoắc cậu xuống, bước xuống nhìn bà: "Sao vậy cô?"

"Con đi học trước hay là đợi đứa đó rồi mới đi?" Bà Vương hỏi cậu.

Cậu suy nghĩ một lúc: "Dạ thôi thì đi chung cho đỡ phiền."

"Phải không?" Vương Nguyên nhướng mày, môi vẽ lên một đường cong.

"Nghe giống như cậu bị thiệt thòi nhỉ?" Tuấn Khải lạnh lùng nói, uống một ngụm sữa, cậu liếm liếm môi rồi sách cặp rời đi.

Vương Nguyên cũng chạy theo anh hai mình, còn cậu, sau một lúc hoàn hồn thì mới chạy theo.

Ngồi ở phía trên ghế phó lái, cậu nhìn cảnh vật lùi dần, nhìn những con người bận rộn phía trước, mắt chợt lóe lên tia quỷ dị.

Cậu mím môi: "Kẹt xe rồi."

Nhìn hàng xe tấp nập, hiện tưởng ùn tắc thế này rất hiếm thấy, dù sao cậu cũng chẳng mấy quan tâm. Vào trễ hay vào sớm thì cậu cũng đâu có vào lớp đâu. Thường là đến tiết 2 cậu mới vào lớp, cậu không phải là học giỏi sang chảnh mà là tiết 1 toàn mấy môn không đáng chú ý. Xoa xoa mắt, cậu dán mặt vào cửa kính.

"Cậu rảnh quá hả?" Vương Nguyên lến tiếng, Tuấn Khải cũng từ từ chuyển mắt nhìn cậu.

Đôi mắt của anh và cậu chạm nhau, có gì đó rung động, Thiên Tỉ lắc lắc đầu: "Kệ tôi! Quan tâm làm gì?"

Một lúc lâu sau, xe cũng chạy đến trường. Thì ra là vẫn chưa vào, học sinh vẫn còn nhốn nha nhốn nháo mà nói đông nói tây.

Vừa xuống xe, cả đám người đã ồ lên trông thấy. Là cậu đi chung với hai hotboy? Buồn cười! Có quái gì mà ồ chứ nhỉ? Hai người này cũng là con người mà, cũng có hai tay hai chân một cái đầu, có khác ai đâu mà la tới la lui, hiểu không nổi.

"Có thấy hãnh diện không?" Vương Nguyên nói nhỏ với cậu.

"Bị ngu người à?" Tuấn Khải cũng lên tiếng.

Cậu đi chậm lại, đi ở phía sau họ. Đưa chân cao lên, co chân rồi đá mỗi người một cái, cả hai người đó nhào về phía trước, xém tí là dập mặt.

"Nói mà nghe nè, đi chung với hai người chả có gì thú vị. Làm như là thơm lây với danh tiếng của hai người à? Hay là tôi thuộc dạng nghèo nên đi chung phải lấy làm hãnh diện? Vậy đây xin lỗi! Tôi chính là vô cùng khó chịu với cách nói của hai người. Tôi chẳng thấy có gì hãnh diện, cuộc sống của tôi tầm thường nên thấy mấy người ở trên cao tôi choáng lắm. Xớ." Thiên Tỉ nói một tràn xong, oanh oanh liệt liệt mà rời đi.

Tuấn Khải đột nhiên che miệng, đây không gọi là hứng thú mà là cậu phát điên nhìn rất buồn cười. Nói dong nói dài thì ra là khó chịu bì ở chung với anh, vậy anh đâu có ép ở chung. Tự chui đầu vào thì la cái gì.

Còn Vương Nguyên thì môi đã không thể ngậm lại, cười đến không còn gì có thể cười nữa, hắn khoác vai anh: "Có đối thủ?"

"Tạm cho là vậy đi." Tuấn Khải lên tiếng.

Màn đặc sắc buổi sáng diễn ra chỉ vài phút nhưng là một clip rất quý báo với hủ nữ, cùng với fan của hai chàng trai kia.

Và cũng như những fan cuồng đến điên rồ khác, cậu có thư. Nhìn cũng biết là thư gọi lên để đánh nhau.

Được! Vậy ông đây cũng muốn coi ai mà rảnh rỗi sinh nông nổi. Từng bậc thang, cậu bước đi lên, cánh cửa sân thượng bởi hành động mở cửa của cậu mà kêu cót két. Cậu nhìn quanh, chỉ thấy một cô gái nhếch môi nhìn rồi thêm 2 ba người nữa, nhìn cũng to con. Wào! Có đầu tư! Mướn mấy người này bao nhiêu tiền thế nhỉ? Cậu cũng dành giụm mà mướn vài người nhìn cho oách với người ta.

Cô gái kia rít rào điếu thuốc, nhìn có vẻ là đàn anh đàn chị máu mặt. Cậu cũng bình thản nhìn cô ta, cậu nhắc chân lùi hai ba bước vì cậu thoáng nghĩ, con gái dạo này cũng tập tành hút thuốc sao? Vậy cậu nên tránh xa một chút, là bị phổi thì mệt.

"Sợ à?" Cô ta bỏ điếu thuốc xuống rồi dùng đôi giầy cao gót giẫm nát bấy.

Cậu cười cười: "Tỏ ra là đàn chị hả? Thật sự rất đáng sợ a~" Thiên Tỉ giả vờ ôm lấy mình, run run rùng mình.

Đúng là hành động chế nhạo người khác rất rõ ràng. Cô ta tức đến xanh mặt mày, đi tới toan nắm cổ áo cậu thì cậu nhíu mày lùi ra sau.

"Nam nữ thọ thọ bất tương thân."

Hai tên phía sau bật cười vì câu nói của cậu, cô gái kia thì tức giận đến nghẹn họng.

"Cậu giỡn mặt với tôi à?" Cô ta quát lớn.

"Sao 'mưa xuân' (nước bọt) đâu mà rơi đầy mặt thế này?" Thiên Tỉ càng thêm khiêu khích, cứ nói đùa làm cô ta nóng cả mặt:

"Tụi bây còn không mau xử nó. Đứng đó nhìn làm quái gì?"

Cảm giác bức bách, dù sao cậu một móng võ cũng không có. Kiểu này thiệt là hết phương cứu chữa rồi.

[Hết chương 8]

Tớ quên nói tớ đăng cái này cho thứ 6 chủ nhật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro