Chapter 3: Cuối cùng cũng được gặp anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa chốn đô thị phồn hoa, một tòa nhà cao tầng màu trắng như một điểm nhấn khiến người ta không thể cưỡng chế được cái nhìn, đặc biệt hơn đó là ngay chính diện cửa là một chiếc biển hiệu đèn led đồ sộ nhấp nháy chữ vàng: Entertainment

Khu vực xung quanh đây còn được dựng lên các bảng quảng cáo điện tử. Mà chiếc bảng quảng cáo lớn nhất ở đây lại trở nên nổi bật hơn cả. Trên màn hình đang phát hình một chàng trai trẻ cầm một chiếc điện thoại màu trắng, gương mặt điển trai mang theo một nét quyến rũ kết hợp với đôi con mắt mang theo ánh nhìn mê hoặc lòng người như đang chầm chậm hút mất linh hồn của người đối diện. Phải, anh ấy là ngôi sao nổi tiếng của xứ Hàn này, chàng trai đang gây sốt nhất trên màn ảnh nhỏ của điện ảnh Hàn - Jeon Jungkook!

.....

Trước cửa tòa nhà Entertainment một đám đông các nữ sinh đang tụ tập, trên tay mỗi người còn cầm theo những chiếc bảng hiệu và băng rôn handmade, miệng còn không ngừng hô to một khẩu hiệu là tên của một người. Sau giờ tan học họ đã nhanh chóng tới đây để được gặp thần tượng của mình, nghe nói vị thần tượng đó mới đáp máy bay từ Trung Quốc về Hàn sau khi kết thúc show diễn giao lưu với các nghệ sĩ trẻ ở Trung Quốc.

Nhưng ngoài họ ra bên cạnh còn có những đám nữ sinh khác, số lượng cũng không hề nhỏ. Khoảng sân rộng mênh mông của Entertainment cũng vì vậy mà trở nên chật trội hơn.

Không lâu sau đó ,cánh cửa kính rộng lớn trước cửa Emtertainment từ từ mở ra.

Hai giây sau, tiếng la hét phấn khích của đám fan liền vang lên.

"Hoàng Tử Jeon Jungkook"

''Jeon Jungkook''

"Jeon Jungkook "

.......

Giữa cửa sảnh chính, một mỹ nam tử bình thản bước ra, bộ vec đen kết hợp cùng áo sơ mi trắng trẻ trung tôn lên vóc người vô cùng hoàn mỹ của anh. Mái tóc màu nâu đỏ được tỉ mỉ chăm sóc càng làm cho khuôn mặt tựa bạch ngọc nổi bật hơn, khóe miệng như thường lệ vẫn treo lên nụ cười thân thiện. Bên cạnh anh là hai người đàn ông bận nguyên một cây đen, bộ dáng lạnh lùng như vậy, hẳn là vệ sĩ.

Jungkook không nói gì, chỉ cười tiến về phía nhà xe nhưng các fan làm sao có thể buông tha anh dễ dàng như vậy, họ ồ ạt ngáng đường anh , sau đó Jungkook liền bị vô số các cuốn sổ nhỏ chĩa vào mặt, họ muốn xin chữ ký.

Giữa những tiếng la hét thật điên cuồng, Jungkook không thể tiến thêm bất kì bước nào, cuối cùng đành dừng lại và bắt đầu...múa bút.

Trái lại sự cuồng nhiệt của đám fan đó, trên bục hoa cảnh cách đó không xa, Jiyeon ngồi yên lặng đưa mắt về phía này, hai tay thon nhỏ bưng lấy mặt, khóe miệng nở nụ cười, ánh mắt thập phần là si mê. Bộ dáng cô bây giờ làm cho người ta liên tưởng đến đứa nhỏ lần đầu tiên ngồi xem phim hoạt hình. Cuối cùng sau bao năm chờ đợi cô cũng được tận mắt nhìn thấy gương mặt ấy, con người bằng xương bằng thịt chứ không phải qua phim ảnh.

Jiyeon càng ngắm nhìn anh thật lâu càng nhận ra ở đáy mắt anh là một sự mệt mỏi vô cùng, cũng đúng, một chuyến đi xa như vậy mà lại không được nghỉ ngơi nhiều tránh làm sao được sự mệt mỏi. Cô chọn cách yên lặng ngắm nhìn anh từ xa, bớt được một người coi như cũng khiến anh như bớt được chút ít mệt mỏi. Nhưng kì thực trong lòng Jiyeon lại đang cố gắng áp chế cảm xúc vui sướng mãnh liệt, cố ngăn bản thân không kích động chạy về phía anh.

....

Ký ký một hồi, Jungkook rốt cuộc chịu đựng không nổi, anh đang rất mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi. Hai vệ sĩ hiểu ý thân chủ nhà mình liền mau chóng tách các fan ra tạo khoảng cách cho Jungkook.

Ngay sau khi anh xoay người, Jiyeon mới có cơ hội trực diện nhìn anh, hình như anh có vẻ gầy đi so với lần cô thấy anh ở trên mạng gần đây nhất, một cỗ chua xót dâng lên trong lòng.

Tầm mắt Jungkook đột nhiên quét về phía Jiyeon khiến tim cô trong phút chốc đập nhanh lạ kỳ. Là bốn mắt nhìn nhau a.

Vì quá đột ngột nên Jiyeon vẫn cứ đơ người không phản ứng được gì, nhưng trong mắt Jungkook lại là một chút hiếu kỳ. Đó là một cô nữ sinh nhỏ, bộ váy áo đồng phục nhìn rất lạ, có vẻ như không phải là học viên ở đây. Cô bé ấy cứ nhìn anh chằm chằm, ánh mắt mang theo nét cười có chút đáng yêu. Chắc cũng có thể là một fan hâm mộ của anh. Nhưng nếu vậy tại sao cô không bon chen vào hội fan kia? Thật kỳ lạ!

Jungkook quả nhiên là Jungkook, tuyệt nhiên đều không suy nghĩ thứ gì quá 30 giây. Anh dịch chuyển ánh mắt rời khỏi cô nữ sinh nhỏ đang ngồi trên bồn hoa cảnh kia. Đôi chân dài sải bước cùng hai vệ sĩ rời khỏi khu vực sân rộng, cũng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Mãi cho đến lúc này, tâm trí đang treo ngược cành cây của Jiyeon mới trở về, trong lòng lại như đang hò hét phấn khích. Là anh ấy nhìn mình, anh ấy chú ý đến mình.

Và rồi khi đám fan thỏa mãn có được chữ ký của thần tượng và một số khác đem theo sự tiếc nuối vì không gặp được thần tượng ruột nhà mình ra về, Jiyeon vẫn như cũ ngồi trên bồn hoa cảnh khúc khích cười như một đứa...có bệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro