Văn Án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu biết hạnh phúc dài bao nhiêu thì ta đã chẳng đau lòng khi đứt đoạn. Đã không tổn thương khi người mang hạnh phúc của chúng ta ra đi vĩnh viễn, cũng sẽ không thất vọng quá nhiều sau cả một quãng thời gian mòn mỏi đợi chờ.

Mùa đông năm ấy, những ngón tay run rẩy đan lấy nhau, dưới gốc Mộc Lan đượm mùi hoa đương rộ, cậu và anh môi lưỡi giao triền ngỡ một đời không xa.

Mùa đông hôm nay, những ngón tay run rẩy cô độc, trước tấm bia xám ngắt phủ mờ khói nhang, anh và cậu - một người ngủ yên dưới đất lạnh, một người lay lắc đi qua tháng năm.

Biết không, tất thảy dịu dàng của  tôi đều đã dành hết cho người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro