CHAP 8 - 1: MEET YOU AGAIN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 8 - 1: MEET YOU AGAIN


Hôm nay là ngày đầu tiên hai chị em nhà họ Jung sẽ đến học ở trường mới.

Có ai nói chưa nhỉ? Kirin đã bắt đầu nhập học từ hôm qua rồi, ấy vậy mà bây giờ hai tiểu thư nhà ấy mới lết xác đến trường đây.

Lâu đài Jung gia đang ngập trong một biển nhốn nháo của người hầu.

Kẻ hớt hải chạy đi chạy lại để soạn sách vở cho cô chị, kẻ chải tóc cho cô em.

Kẻ thì đang đổ môi hôi nhễ nhại vì phải làm một công việc rất vĩ đại mà không ai dám làm…….. đánh thức đại công chúa Jessica Jung dậy!


- Quản…quản gia Goo ơi…con…con không làm được công việc cao cả ấy đâu ạ. Bác…bác nhờ người khác đi… - Một cô người hầu sợ hãi lên tiếng rồi vụt chạy đi trong tích tắc.

- …

Hầy! Ta thiệt không hiểu người làm ở nhà này sao nữa, chỉ có đánh thức Sica dậy mà cũng không xong. Thôi ta đành gánh vác nhiệm vụ ai – cũng – mơ – ước này vậy…

Nói rồi bà Goo lên phòng Jessica, không quên sai người đưa nhị công chúa Krystal Jung đi học trước.

Khỏi đợi…!!!

Cốc cốc cốc...

*im lặng*

Cốc cốc cốc…

*vẫn không có tiếng trả lời*

Bực dọc, bà Goo mở toang cánh cửa phòng rồi bước vào…

Trên chiếc giường nạm đầy kim cương kia (Au nói hơi quá. Hì hì) có một nàng công chúa xinh đẹp đang tôn vinh giấc ngủ ngàn…thu của mình.

Nhìn vẻ mặt thiên thần ấy thì thử hỏi ai mà dám đánh thức dậy kia chứ.

Chậc chậc. Giờ này mà còn ngủ, ta là ta thiệt còng tay bó chân với hai tiểu thư nhà này rồi!

- Sica! Tới giờ đi học rồi. Dậy đi con. - Bà Goo khẽ lay vai Jessica.

- Ưm...ưm… sao sớm vậy bác Goo? Mấy giờ mới vào học ạ? - Sica khẽ dụi dụi mắt ngồi dậy.

- Theo như các nhà khoa học đang nghiên cứu thì khoảng 6 giờ rưỡi đấy con ạ. - Quản gia Goo đưa tay lên xoa xoa cằm làm ra vẻ như đang suy nghĩ.

- 6 giờ rưỡi á? Sao sớm dữ vậy? Thế bây giờ là mấy giờ vậy ạ? - Sica ngáp dài rồi lê lết vào nhà tắm.

- Ô hô! Giờ còn sớm chán con à, mới 7 rưỡi thôi. Con cứ từ từ. Hề hề. - Cười giả lả.

- Á? What? Trễ một tiếng rồi á? Sao bác không gọi con dậy? Chếc rồi chết rồi, ngày đầu đi học nữa chứ trời. - Mắt mở to hết cỡ, Sica hét lên rồi thay đồ với tốc độ nhanh nhất có thể: nửa tiếng ạ.

Nói chưa nhỉ? Rằng thực chất ra đại tiểu thư nhà họ Jung chẳng sợ trễ học gì đâu. Chỉ là trước mặt quản gia Goo - người thứ 3 mà cô kính trọng trong nhà này nên cô mới giả nai thế thôi, vả lại hôm nay cũng là ngày đầu tiên nhập học ở trường mới mà.

- Vâng vâng ta đã gọi con cách đây 2 tiếng rồi đấy Sica ạ. Bé Krys đã đi trước cách đây 15 phút rồi, con cũng lẹ đi. Xe đợi con bên dưới đấy. - Bà Goo cười hiền từ rồi bước ra ngoài trước bộ mặt “ngoan hiền” của Sica.

Hơ hơ mới trễ có một tiếng chứ nhiêu, biết vậy nướng thêm 2, 3 tiếng nữa là được rồi, dậy cái gì mà sớm dữ. Con nhóc Krys cũng ghê thật, đi sớm hơn mình 15 phút. Hì hì…

Nói rồi đại tiểu thư của chúng ta cũng lủi thủi ra ngoài, vơ vội lấy cái cặp và leo lên xe đến trường mới…

================================

Kirin…

Lớp Fx…

- Cô ơi hình như lớp chúng ta có bạn mới thì phải? - Một cậu học trò nhanh nhảu lên tiếng khi thấy có ai đứng ngoài cửa.

Nghe thấy thế, cô giáo Sora vội gật đầu và đi nhanh về phía cửa lớp để dẫn học sinh ấy vào.

Ôhô, vì sao cô lại vội thế ư? Là vì Sora đã được nhà trường thông báo rằng hôm nay sẽ có một “công chúa” vào học ở lớp này và đề nghị cô phải cư xử cho đàng hoàng với em ý ấy mà.

- Em chào cô, em tên là… - Cô nhóc lém lỉnh cười thật tươi với Sora.

- Ah Krystal Jung. Em đến đúng giờ quá, thật đáng là tấm gương tốt cho toàn thể học sinh trong trường. Em vào lớp đi, cô sẽ xếp chỗ cho em. - Sora cười đáp lại rồi ra hiệu cho Krystal vào lớp.

Sớm á? Bà cô này tính nói móc mình hay sao vậy? Mà sao bả biết tên mình hay thế? Chậc chậc, điều này chứng tỏ độ nổi tiếng của mình là không phải vừa đâu, hớ hớ…

Krystal cười tự kỷ rồi bẽn lẽn theo Sora vào lớp.

===============

Còn về phần đại công chúa của gia tộc Jung thì sao nhỉ?

À phải rồi! Mang giày, cà kê mở cửa xe và mua đồ ăn sáng cũng đã nuốt hết nửa tiếng đồng hồ của chỷ.

Thật ra Sica không hề đi học trễ đâu, Kirin bắt đầu vào lúc 6g rưỡi và công chúa của chúng ta chỉ là đến sau có 1 tiếng rưỡi thôi.

Sớm chán!

À quên mất! Có ai nói cái bệnh sĩ diện của Sica cao hơn em mình chưa nhỉ?

Phải rồi, vừa bước vào lớp đã nghe cô gọi tên mình là chỵ ý nở hết lỗ mũi lên. Suy nghĩ thì cũng y chang như bé Krys thôi, nhưng vẻ mặt thì lại khác ấy ạ.

Ta nói, giờ có mà đem tiền ra so sánh với khuôn mặt của Sica khi bước vào lớp xem cái nào lạnh hơn thì ta thề là ta vote cho…Sica. Hớ hớ.

Mà thôi, quan tâm gì mấy chuyện ấy. Quay lại với cái fic đã nào. Hề hề.

- Hưm Jessica Jung! Em vào đây cô sẽ sắp chỗ cho em. - Vâng chị Uee đang cười giả lả để lấy lòng đại tiểu thư nhà họ Jung đấy ạ.

Ấy chết quên nói mất! Nàng công chúa ngủ trong… phòng Jessica sẽ vào học lớp SS, tức là lớp của… 2 tiểu thư nhà họ Joo!

- Xin lỗi cô, nhưng em không thích người khác sắp chỗ cho mình. Em ngồi tự do được không ạ? - Sica nhướn người lên hỏi mà chẳng buồn nhìn vào mắt cô giáo.

Trước thái độ lạnh lùng của Jessica, cô Uee lúng túng thấy rõ:

- A…à…ừ. Em có thể ngồi bất cứ chỗ nào trong lớp cũng được Jessica ạ!

Chẳng thèm đợi cô nói hết câu, Jessica đã đảo một vòng khắp lớp tìm chỗ ngồi mới. Thực chất ra Sica muốn tự tìm là vì cô cần một chỗ tiện lợi cho việc………..ngủ!!!


Đi đến bàn cuối, chợt nhiên đôi chân Jessica chùng xuống.

Vì sao ư?

Vì kẻ đó! Kẻ đã lấy đi nụ hôn đầu của cô, kẻ đã khiến cô biết yêu thương là gì giờ đang hiển hiện trước mặt cô sau 5 năm xa cách…

Ai ư?

.

.

.

.


KIM TAE YEON!

Vẫn dáng người lùn lùn ấy, vẫn khuôn mặt búng ra sữa ấy, vẫn bàn tay ấm áp ấy…

Nhưng sao khoảng cách bây giờ nó xa vời quá! Cô và Taeyeon cứ như hai kẻ chưa từng quen biết vậy…

Đơn giản, bởi Tae không nhận ra cô.

Cô đã thay đổi hoàn toàn! Từ tính cách đến vẻ bên ngoài của cô…

Không còn là một Sooyeon xấu xí mồ côi như cách đây 5 năm về trước, không còn là một con bé mít ướt suốt ngày chỉ biết vòi vĩnh Taeyeon.

Vậy…

Cô đã thay đổi như thế nào?

Flash back…

- Chào viện trưởng! Lâu rồi con không về lại đây thăm người… - Một người đàn ông lịch lãm đang vòng tay mình ôm lấy vị xơ già.

- Ô chào con Jung Jae, sao rồi dạo gần đây công việc ổn chứ con? - Vị xơ cười hiền từ đáp trả lại cái ôm ấy.

- Vâng! Công việc vẫn ổn, không gặp chút khó khăn nào ạ.

- Ừm! Vậy là ta yên tâm rồi… Hôm nay con đến đây thăm ta là có chuyện gì à? - Vị xơ xoáy sâu cái nhìn của mình vào mắt ông Jung.

- Ơ à, thật ra cũng chẳng có gì. Chỉ là vợ chồng con cưới nhau cũng đã được 7 năm rồi mà vẫn chưa có con, nên hôm nay con đến đây cốt là muốn xin một đứa trẻ về làm con nuôi… - Ông Jung ấp úng nói.

- Ra thế.Vậy cũng tốt thôi, đỡ cho cái thân già này một tí. Tụi nó đang chơi ở trong đấy, con vào mà chơi đùa với chúng. - Vị xơ già vẩy tay rồi ra hiệu cho ông Jung đi theo mình.

Trong căn phòng bừa bộn treo một cây thánh giá, có khoảng hơn 30 đứa trẻ đang chơi đùa cùng nhau. Khuôn mặt chúng thật thánh thiện và hiền từ như chúa vậy.

Ông Jung đi một vòng khắp căn phòng, chợt nhiên ông dừng lại nơi một cô bé đang chơi trò xếp gạch.

Cô bé ấy thật đẹp, khuôn mặt toát lên những ánh hào quang của thiên thần.

Nhưng sao…nó chỉ chơi một mình? Nó không có bạn ư?

Ông Jung tiến lại gần cô bé ấy, ông bắt chuyện:

- Chào con, ta là Jung Jae. Ta có thể biết tên con không?

Cô bé thoáng giật mình ngước lên nhìn người vừa nói chuyện với mình, sau một lúc dò xét cuối cùng nó cũng chịu lên tiếng:

- Cháu tên Sooyeon ạ. Có việc gì không bác? - Cô bé lễ phép đáp lại.

Sooyeon…? Đứa bé này không có họ ư? Ta có nên chọn nuôi nó không nhỉ?...

Ông Jung cười hiền từ đáp lại cô bé:

- Sooyeon… Con không có cha mẹ à?

Chợt nhiên đôi mắt cô bé thoáng đượm buồn, nó ngoảnh mặt đi để che giọt nước mắt đang lăn trên mi.

Nhưng rồi nó cũng nhanh chóng lau khô giọt nước mắt ấy, quay sang ông Jung mà đáp lại một cách kiên quyết:

- Sooyeon không cần cha mẹ đâu! Cha mẹ Sooyeon không có thương Sooyeon, Sooyeon đã bị bỏ rơi từ lúc còn nhỏ rồi. Híc híc…

Như cảm thông được những đau thương của đứa trẻ ấy, bất giác ông Jung ôm chặt cô bé vào lòng và nói:

- Sooyeon ngoan, nín đi. Cha mẹ Sooyeon có thương con mà, chỉ là họ phải đi xa hay bận chuyện gì đó quan trọng nên mới gửi con ở đây thôi. Hay… con về sống cùng gia đình ta nhé Sooyeon? - Ông Jung hỏi bằng ánh mắt trìu mến.

Như không tin được những điều mình vừa nghe, cô bé há hốc mồm nhìn ông Jung mà chẳng nói được câu nào.

Gì vậy? Ông ta nhận mình làm con ư? Có nhầm không? Một đứa trẻ vừa mồ coi, vừa xấu xí lại còn bị mọi người xa lánh như mình mà cũng có người nhận làm con nuôi ư? Chúa ơi, con đang mơ phải không ạ?

- Sooyeon, con không sao chứ? - Thấy cô bé không trả lời, ông Jung hỏi dồn.

- A…ơ…hả? Bác… bác đừng đùa với con nữa. Con biết con mà… - Sooyeon trả lời bằng giọng miễn cưỡng, dường như cô vẫn hoàn toàn không tin những gì ông Jung nói.

Hiểu chuyện, ông Jung đưa tay xoa đầu cô bé rồi cười hiền từ đáp:

- Ôi con bé ngốc, ta không đùa đâu, ta nói thật đấy. Con về sống cùng vợ chồng ta nhé? Ta hứa sẽ cho con tất cả mọi thứ, từ tình thương đến cả vật chất, ta sẽ bù đắp những khoảng trống mà con đã chịu đựng suốt mấy năm qua. Được chứ Sooyeon?

- Ơ…con…

Như vẫn còn lưỡng lự không biết tin điều đó là thật hay không, Sooyeon đưa mắt đảo khắp phòng hòng cầu mong một sự trợ giúp từ ai đó.

Chợt nhiên vị xơ già từ đâu bước đến chỗ nó, khẽ mỉm cười hiền từ với nó như một lời động viên nó hãy chấp nhận…

Bất chợt gương mặt thiên thần của Sooyeon vẽ lên một nụ cười rạng rỡ, rồi nó quay sang phía ông Jung và gật đầu tắp lự.

Ông Jung cười tỏ vẻ hài lòng và lấy tay xoa đầu cô bé trước mặt:

- Con thật dễ thương Sooyeon à. Thôi ta về, mai ta sẽ cho xe đến đón con đi. - Nói rồi ông Jung đứng phắt dậy và bỏ đi ra ngoài.

.

.

.

Và rồi biết gì không?

Khi đã về Jung gia, Sooyeon hoàn toàn thay đổi.

Từ cái tên đến cả tính cách.

Để rồi người ta biết đến đại tiểu thư của Jung gia với cái tên là Jessica Jung!

Không còn là Sooyeon luôn hồn nhiên như trước kia nữa, cũng không còn là một cô bé suốt ngày bị người khác bắt nạt.

Giờ đây cô đã là một con người khác!

Mái tóc cô vàng óng, đôi mắt sắc lạnh khiến biết bao người mê mệt, đôi môi đầy đặn luôn vẽ lên một nụ cười lạnh giá

Nào ai biết chăng? Từ sau lần gặp Taeyeon cuối cùng ấy, trái tim ấm áp của Jessica đã khóa lại mãi mãi.

Cô không còn biết yêu thương là gì!

Định nghĩa hai từ “tình yêu” đã hoàn toàn chết trong Jessica…

Cô sống dưới cái trướng của nhà họ Jung!

Không một ai biết cô là con nuôi, kể cả Krystal.

Họ chỉ biết rằng đại tiểu thư của Jung gia rất xinh đẹp và lạnh lùng, và sau này cô sẽ là người kế thừa của tập đoàn họ Jung!

Cuộc đời Jessica Jung bắt đầu từ đây…!!!

End Flashback

- Này làm gì mà nhìn tôi ghê vậy? - Taeyeon bực dọc hét lên khi cô gái trước mắt cứ nhìn mình chằm chằm từ nảy đến giờ.

- Không có gì. - Sica đáp gọn lỏn. - Tôi ngồi đây. - Chẳng cần đối phương đồng ý, Sica đã quăng cặp xuống cái ghế trống kế bên Taeyeon và ngồi vào đó.

Hưm…Kim Taeyeon! Không nhận ra tớ sao? Ừ phải, trò chơi còn dài mà!

Continue...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro