Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe chạy vun vút tới chân tháp Namsan. Đây là lần đầu tiên tôi đến đây, dù đã ở đây 3 năm rồi. Doyoung dẫn tôi đi lên bằng cáp treo, nhưng chỉ đi được thêm một đoạn, cậu ấy để tôi tự đi tiếp. Trời tối nhưng ở đây thắp đèn dọc đường đi nên không có gì phải lo lắng. Những bóng đèn nhiều màu nổi bật trên nền trời đêm đen thẫm, khách đi đường khá thưa thớt. Tôi vào thang máy để lên cây cầu tình yêu. Trên đó không còn người tham quan vào giờ này, nhưng đèn vẫn được thắp. Tôi cẩn thận nhìn quanh để chắc chắn không có fan cuồng hay phóng viên hay bất kì ai ở đây, rồi mới tiến đến gần lan can cầu. Taeyong không có ở đây hay sao?

Đột ngột, một vòng tay rắn chắc ôm lấy tôi thật chặt, mùi hương nam tính vây quanh. Tôi nhận ra là anh, vui mừng quay lại. Taeyong sau một tuần có vẻ gầy hơn, vẻ mệt mỏi nhợt nhạt xuất hiện rõ hơn trước. Tôi ôm lấy anh, xót xa khi nhận ra anh gầy tới mức tôi có thể cảm nhận được cả lồng ngực toàn xương sau lớp áo.

"-Taeyong, anh gầy quá rồi..."

"-Chỉ là anh đang phải ăn kiêng cho đợt comeback thôi. Đừng lo." Taeyong xoa đầu tôi, siết chặt vòng tay ôm.

"-Taeyong, có khi em phải làm bác sĩ riêng cho anh mới được, cứ như thế này thì không ổn chút nào hết..."

"-Ừ. Có bạn gái là bác sĩ thật tốt." tiếng cười nhẹ của anh vang trên đầu tôi.

"-Em nhớ anh, nhớ rất nhiều. Sao anh không trả lời điện thoại?"

"-Anh bị thu điện thoại. Doyoung không nói với em là anh bị cấm túc hả?"

"-... Em quên mất." tay anh quệt qua má tôi, khứu giác thích nhạy phát hiện ra một mùi gì đó quen thuộc "Ơ... ôi tay anh bị chảy máu sao?"

Tôi hốt hoảng nhận ra tay anh đầy vết cắt rướm máu đã đóng vẩy. Anh rụt tay lại, lắc đầu:

"-Không sao, chỉ là vết cắt ngoài da bình thường. Tại anh lỡ tay làm vỡ kính cửa."

"-Anh phá cửa thì đúng hơn ấy! Làm sao lỡ tay mà lại chảy máu mu bàn tay được chứ! Thật là..."

Anh vuốt tóc tôi:

"-Em không thắc mắc vì sao anh lại nói rằng chúng ta là bạn với báo chí sao?"

"-Không. Vì nếu như công khai, sẽ có rất nhiều người bị ảnh hưởng. Em biết điều đó mà."

"-Còn một lí do nữa. Em quên rồi à?"

"-Còn nữa á? Là gì?"

"-Thế Doyoung không nói gì với em à? Cậu ta đi theo để làm cái gì vậy?!"

"-Bảo vệ cho em, đương nhiên rồi."

"-Haizz..." Taeyong thở dài "Anh định dành cho em cái này."

"-Cái gì vậy?" tôi tò mò.

Taeyong cho tay vào túi, rút ra một cái hộp nhỏ nhung đỏ đưa ra trước mặt tôi. Tôi tò mò liền rút cái chốt ra, một sợi dây chuyền nhỏ xinh đang nằm trong đó, treo một chiếc nhẫn màu trắng bạc.

"-Cái này..."

"-Anh vẫn đang chờ câu trả lời của em mà."

Tôi bật cười, khóe mắt lấp lánh nước.

"-Em vốn đã trả lới rồi mà. Em yêu anh."

"-Anh cũng yêu em nữa."

Taeyong đeo sợi dây cho tôi.

"-Nếu như đeo trên ngón tay sẽ gây nghi ngờ, nên anh làm thành dây chuyền luôn. Đừng tháo nó ra, chỉ cần em tháo một lần thôi nó sẽ mất đấy."

"-Anh nói gì nghe ghê vậy." tôi nhăn mặt.

"-Đừng tháo ra." Taeyong mỉm cười.

"-Em sẽ không tháo. Hứa đấy."

Anh cười, rồi nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn ngọt ngào.

_____

Tôi trở về vào ngay tối hôm đó. Taeyong và Doyoung trở về bằng chiếc xe đen, còn tôi đi xe buýt về. Tôi không muốn lại bị lộ chân tướng nữa. Nhưng Doyoung luôn nhìn tôi bằng ánh mắt buồn buồn mà tôi không biết phải hiểu sao nữa. 

Tôi qua nhà cất đồ rồi định đi tới bệnh viện lấy lịch mới luôn, nhưng câu hỏi của mẹ vọng từ trong bếp ra đã giữ chân tôi lại:

"-Buổi chiều con đi Namsan với chàng trai tên Taeyong đó?"

"-Vâng. Ai thông báo với mẹ thế?"

"-Buổi sáng Taeyong đã qua xin phép mẹ. Mẹ muốn con hãy dẫn cậu ấy về nhà ăn cơm vào một ngày nào đó gần nhất."

"-Dạ?!" tôi ngạc nhiên, Taeyong và tôi mới chỉ hẹn hò được vài ngày đã dẫn về coi mặt, có phải là hơi sớm không?!

"-Mẹ, tụi con mới chỉ có vài ngày..."

"-Một người mới chỉ hẹn hò một thời gian ngắn mà đã đến tận nhà người yêu xin phép đi chơi tối tận Namsan rồi lại đưa về ngay hôm đó, mẹ nghĩ không phải là "mới" đâu."

"-Cái đó..."

"-Hơn nữa, một người rất nghiêm túc nhưng dù chỉ mới hẹn hò nhưng lại chấp thuận chạy tới chỗ người yêu chỉ để gặp mặt rồi lại chạy về, không chắc là "mới" đâu nhỉ?"

"-..." tôi cứng họng không biết nói gì nữa luôn.

"-Mẹ nghĩ nên gặp mặt sớm, bởi người ta đã tỏ rõ ý muốn nghiêm túc với mối quan hệ rồi!"

"-Mẹ cho con chút thời gian đi~ Tầm 1 tháng sau được không????"

"-Càng sớm càng tốt." mẹ chốt hạ một câu ngắn gọn.

"-Vâng~" tôi không biết phải nỏi thế nào với mẹ nên chỉ biết vâng lời.

Taeyong khi nhận được tin này thì trái với tưởng tượng của tôi, anh cười rất tươi như thể chờ tin đó từ lâu lắm rồi.

"-Anh không thấy lo hả?"

"-Có gì mà phải lo chứ. Về nhà ba mẹ vợ tương lai có gì đáng sợ đâu?"

"-Anh tự tin nhỉ. Ai là ba mẹ vợ anh hả?

"-Tất nhiên là bố mẹ em rồi. Mẹ em muốn bao giờ gặp mặt?"

"-Càng sớm càng tốt. Nhưng trước hết thì nhuộm tóc về màu nguyên bản cho em, ba mẹ em dù không quá khắt khe đầu tóc nhưng cũng không thích kiểu này đâu."

"-OK. Nhạc phụ và nhạc mẫu muốn anh làm gì cũng được. Em cứ hỏi mẹ ngày giờ đi, để anh sắp xếp lịch làm việc."

"-Em biết rồi. Còn nữa, lần trước đi Namsan anh đến nhà em xin phép sao?"

"-Ừ. Có vấn đề gì à?"

"-... Không ạ. Anh nhớ lời em dặn đấy."

"-Biết rồi, nhàm tai quá. Tạm biệt em."

"-Tạm biệt anh." tôi nói rồi cúp điện thoại.

Mẹ tôi tự dưng xuất hiện, bê một đĩa lê vào phòng tôi, rồi bật ti vi lên, thản nhiên ăn ngon lành. Tôi ngán ngẩm thở dài, bố lại chiếm dụng phòng khách rồi.

"-Mẹ, mẹ bảo bố mua thêm ti vi nữa đi, con còn phải học!"

"-Sang phòng mẹ mà học. Mẹ bận coi lại Hậu duệ mặt trời đã."

"-!!!!"

Đừng hỏi, đừng thắc mắc, mẹ tôi là Ajuma fan mà, việc không biết phim này là một thiếu sót quá lớn đấy. Hồi tôi còn ở Việt Nam, phòng tôi chất đầy những thứ liên quan tới EXO hay SMLover cũng là do mami chi viện cho chứ ai!!

"-À mami, việc ăn cơm..."

"-Ý kiến anh chàng đó như thế nào?"

"-Mami đừng có nhảy vào mồm con mà nói chứ. Anh ấy vui như được mùa ấy, không biết lần trước gặp mặt hai người đã nói chuyện gì với nhau???"

"-Thằng bé chỉ đến xin phép thôi. Nói năng xưng hô rất đàng hoàng, gia hạn thời gian số lượng người đi cùng cụ thể kèm lời hứa đảm bảo thực hiện. Hơn nữa có cả Joy đi cùng mà."

"-Mami không nghi ngờ là anh ấy có thể có ý đồ xấu hả?"

"-Có, nhưng mẹ nghĩ nếu như vậy thì anh ta sẽ không trực tiếp ra mặt mà sẽ nhờ qua con, bởi mẹ tin con hơn là tin một người lạ chứ."

"-Ôi mami của con... con đang cảm thấy hối hận khi đã để cho mami tiếp cận Hallyu đấy..." tôi lẩm bẩm. Mami bị nhiễm phim Hàn nhiều quá nên nhìn tưởng nó đẹp như mơ ấy. May là Taeyong không phải là loại người... như thế, chứ không thì...

"-Không phải là mami lậm phim Hàn, mà mami tin ở lựa chọn của con. Con tìm hiểu về văn hóa và con người Hàn Quốc nhiều hơn mami, sống ở đây cũng lâu hơn, kinh nghiệm chắc chắn sẽ nhiều hơn rồi." mami xoa đầu tôi "Thế việc ăn cơm thế nào?"

"-Anh ấy bảo là tùy mami chọn ngày, nhưng không được cận quá vì không xếp lịch được."

"-Vậy chủ nhật đầu tiên của tháng sau được không? Ngày đó đẹp đấy."

"-Ngày đẹp hay không thì anh ấy mới là người quyết định mẹ ạ." tôi lắc đầu cười.

"-Con cứ bảo với nó như thế đi. Quyết định thế nào tùy nó mà."

Taeyong chấp nhận lời mời vào hôm chủ nhật của mẹ tôi, thậm chí anh còn mua quà là một giỏ hoa quả cho mọi người. Dù món quà đơn giản vì anh ấy cũng chỉ là sinh viên như tôi nhưng bố mẹ tôi rất hài lòng, còn khen anh ấy chu đáo. Bữa cơm diễn ra đơn giản như mọi ngày, nhưng mà có Taeyong nên vui hơn hẳn. Anh trò chuyện với bố tôi rất nghiêm túc về gia đình và công việc, sở thích, đam mê, thi thoảng hơi đỏ mặt khi bị bố tôi trêu về chuyện hai đứa. Nhìn ánh mắt bố và mẹ, tôi biết hai người đã ngầm đồng ý. Bố mẹ tôi là một người thoải mái, không quan trọng nghề nghiệp (tất nhiên là ngoại trừ mấy thứ liên quan tới pháp luật rồi), chỉ cần đứng đắn và tốt là được.

Nhưng mà...

Đời không như là mơ.

Trong lúc mọi người đang chuẩn bị ăn uống, cánh cửa nhà đột ngột mở ra, rồi bóng dáng bà nội và anh trai tôi xuất hiện:

"-Chào mọi người! Có ai ở nhà không?"

"-Bà nội???"

Sorry mọi người vì đăng sai ngày nha! Tại mình đang bận viết truyện mới nên quên khuấy mất, hì hì~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro