19.Chị Có Thích Em Không?..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Chị nói, lát nữa Nhị ca em tới đón, em cùng hắn trở về." Ngô Giai Di nặng nề lặp lại một lần.

" Vì cái gì?" Tưởng Y Y ngơ ngác, không rõ Ngô Giai Di vì cái gì mặt đột nhiên biến sắc, mới vừa rồi nàng còn nói về sau cùng nhau đi chợ sao.

" Không có vì cái gì, bỗng nhiên cảm thấy phiền, vẫn là như trước một người cuộc sống có vẻ thích hơn." Ngô Giai Di nhún nhún vai nói.

" Không phải vậy đâu!" Tưởng Y Y bật thốt lên, cũng không biết sự kiên định của mình từ đâu mà đến, chỉ là cảm nhận được Ngô Giai Di tuyệt không phải người như thế.

" Em dựa vào đâu khẳng định như vậy?" Ngô Giai Di nhíu mày, xem nhẹ trong lòng ức chế xôn xao phát ra từ tâm.

" Thôi, nhanh ăn cơm, trong giây lát Nhị ca em sẽ tới." Ngô Giai Di ngữ khí dịu xuống dưới, nhìn thấy trước mắt hình ảnh cô bé hơi hơi quyệt miệng như là chịu lớn lao ủy khuất, Ngô Giai Di không tự giác mềm mại.

" Không cần." Tưởng Y Y tính tình cố chấp, quật cường nổi dậy ngay cả Tưởng ba ba đều không làm gì được nàng.

Đang lúc hai người mắt đấu mắt, Tưởng Nhị ca đã đến.

" Em gái, Nhị ca tới đón em nè, hành lý thu thập xong chưa?" Tưởng Nhị ca tiến vào, cùng Ngô Giai Di chào nhau, liền bách không kịp đãi đi vào phòng khách tìm Tưởng Y Y.

" Em không đi, không đi,em còn thiếu nàng một tháng cơm đâu." Tưởng Y Y bắt đầu nổi quạu, trong lòng khó chịu thật sự, không biết vì cái gì nàng không nghĩ rời đi này mặc dù chỉ mới ở vài ngày. Hoặc là nói, không nghĩ rời đi thoạt nhìn lạnh lùng nhưng ôn nhu nữ nhân.

" Không cần em trả, theo Nhị ca em trở về đi." Ngô Giai Di nói xong liền trở về phòng mình, đóng cửa lại.

" Em xem, mọi người đều nói không cần em trả rồi, bằng không ngày mai anh kêu một đầu bếp lại đây làm đi." Tưởng Nhị ca tiếp tục khuyên nhủ.

" Không cần, nàng không thích đồ ăn đầu bếp làm." Tưởng Y Y kiên trì không chịu đi.

" Không được, hôm nay em phải đi cùng Nhị ca." Tưởng Nhị ca bỗng dưng đứng dậy nghiêm túc nói.

" Vì cái gì? Có chuyện xảy ra phải không?" Tưởng Y Y nhíu mày, rốt cục cảm nhận được một tia không đúng, chạy nhanh hỏi.

" A, không, không có a, có thể có chuyện gì chứ." Tưởng Nhị ca rất ít nói dối, hơn nữa là ở trước mặt em gái cưng, rất nhanh xấu hổ.

" Rõ ràng hai người có chuyện gạt em, nói mau, không nói em sẽ ở đây luôn." Tưởng Y Y bắt đầu xấu tính.

Tưởng Nhị ca vốn không nghĩ nói cho nàng biết nhưng xem bộ dáng nàng, không nói là nàng không chịu đi. Vì thế sau một hồi suy tư vẫn là thành thật nói cho Tưởng Y Y.

" Chỉ có vậy thôi sao?" Tưởng Y Y lơ đểnh.

" Aizzz,em thật đúng là một người đơn giản a, nếu thực sự xảy ra đại sự, Nhị ca sĩ nhiên bảo vệ em, chúng ta một nhà lớn bé đều là thương nhân, tuy cùng quan trường không liên quan lắm nhưng nếu đấu tất có bọn hắn lợi hại." Tưởng Nhị ca nhíu mày, hắn lo lắng nhiều cũng đúng, dân luôn đấu không lại quan. Bất quá Ngô Giai Di thoạt nhìn như vậy nhưng thật ra có chút thủ đoạn.

" Em làm sao mà có chuyện được vả lại không phải em chọc hắn." Tưởng Y Y tựa hồ vĩnh viễn đều không thể hiểu được việc này, Tưởng Nhị ca lay chuyển nàng không thành, cuối cùng vẫn là hít một hơi, quyết định về nhà mở cái gia đình hội nghị, tạm thời em gái vẫn ở chỗ của Ngô Giai Di.

" Đông đông đông."

" Ngô luật sư, là tôi, mau mở cửa."

Ngô Giai Di mở cửa, nhìn thấy Tưởng Mạc Nam ngoài cửa, nhíu nhíu mày.

" Tưởng tổng, đây là......"

" Ai, em gái từ nhỏ đã được chúng tôi cưng chiều, tôi làm sao lay được nàng, sự việc kia nàng biết rồi,nhưng nàng vẫn là không chịu vè." Tưởng Mạc Nam vẻ mặt bất đắc dĩ.

" Vậy......"

" Tôi trở về tìm lão ba thương lượng một chút, đành phải để nàng ở lại nơi này, Ngô luật sư, phiền cô chăm sóc em gái tôi." Tưởng Mạc Nam biểu tình thực nghiêm túc, như là đem Tưởng Y Y giao phó ở trong tay Ngô Giai Di. Ngô Giai Di nhất thời cảm thấy áp lực thật lớn lao. Ông nội, Tưởng gia, toàn bộ đều như núi giống nhau đặt ở trên vai của nàng.

" Ừm." Ngô Giai Di nhẹ nhàng lên tiếng.

" Tôi đi trước đây, có việc cứ liên hệ điện thoại." Tưởng Mạc Nam hướng Ngô Giai Di gật gật đầu, liền rời đi Sở gia.

Ngô Giai Di không có xem Tưởng Y Y liếc mắt một cái,đột ngột tự đóng cửa phòng, tựa vào cánh cửa.

" Đông đông đông."

" Mở cửa, Giai Di chị mở cửa, Ngô Giai Di!" Tưởng Y Y bên ngoài đập cửa, tiếng vang càng lúc càng lớn, đập đến muốn gãy tay, Ngô Giai Di cũng không mở cửa.

" Ngô Giai Di!"

Tưởng Y Y cuối cùng vẫn không thể làm cho Ngô Giai Di mở cửa, đành phải ngồi ở ngoài cửa, hướng bên trong nói chuyện.

" Ngô Giai Di, chị như vậy thực làm cho em rất khó chịu."

" Tại sao chị không nghĩ đến cảm thụ của em, em không muốn đi."

" Em lại không phải một cái bình thủy tinh đụng nhẹ liền vỡ, các người vì cái gì đều như vậy, em không cần bảo hộ, em không cần mọi người giúp em làm chủ......"

" Ngô Giai Di, chị vì Ngô ông nội cho nên mới đối với em tốt như vậy, các người đừng gạt em nữa, em biết hết rồi......"

" Ngô Giai Di! Em rất tức giận......"

Tưởng Y Y nói xong một câu cuối cùng, tiện khí hô hô đứng lên, đi vào thư phòng đóng cửa lại, bên ngoài cơm trắng đồ ăn còn nhiệt khí, nhưng không được bất luận kẻ nào chú ý.

Ngô Giai Di tựa vào cánh cửa, nắm chặt tay, xem ra là uổng phí.

Trong lòng mơ hồ, Ngô Giai Di cũng không hiểu được chính mình, vì cái gì nữ nhân này có thể dễ dàng lay động lòng mình, loạn loạn.

Nàng thừa nhận ngay từ đầu quả thật là vì ông nội dặn dò mới chú ý Tưởng Y Y, rồi sau đó... tình không tự kìm hãm được, mới thấy hai ba lần của nàng tươi cười liền có thể dễ dàng ăn mòn chính mình như vậy.

Ngô Giai Di thở một hơi, lâu lắm rồi mình không có nói qua yêu đương.

Rốt cục mở cửa, Ngô Giai Di đi ra phòng, đơn giản thu thập bàn cơm, ôm lấy Mặc Địch ngoạn đến bất diệc nhạc hồ, Ngô Giai Di xoay người tính toán trở về phòng tắm rửa. Lại không nghĩ rằng xoay người thấy Tưởng Y Y.

" Rốt cục chịu ra?" Tưởng Y Y mân mê miệng, nho nhỏ bất mãn.

" Ừm...... Ngủ đi. Ngủ ngon."

" Không được, có cái gì đêm nay nói hết đi." Tưởng Y Y tiếp tục cố chấp, rất nhiều sự tình khó hiểu quyết tất nhiên sẽ lưu lại rất nhiều tiếc nuối hoặc tai họa.

Ngô Giai Di không nói gì, ôm Mặc Địch ngồi xuống.

" Giai Di, chị thích nữ sao?" Tưởng Y Y ngữ như dọa đến người chết. Lời này tựa hồ chôn ở miệng thật lâu, lúc này mới theo miệng nói ra.

Ngô Giai Di có chút kinh ngạc, hơi hơi ngẩng đầu.

" Sao tự nhiên lại hỏi?"

" Lần trước em đi les bar, chị cũng ở đó." Tưởng Y Y cũng ngồi xuống bên cạnh nàng.

" Em thấy rồi sao còn hỏi." Ngô Giai Di không có ngay mặt trả lời coi như là thừa nhận.

" Vậy chị......"

" Vậy chị có thích em không?" Tưởng Y Y nhắm mắt lại hỏi.

Mà khi nàng mở to mắt ra,người trước mắt đã đi mất, chỉ nghe bên tai một trận dùng sức đóng cửa thanh âm.

" Ơ...... Mình đây bị thần kinh rồi." Tưởng Y Y đơ cái mặt, có chút nhớ nhung khóc.

Mà trong phòng......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro