23. Kế Hoạch Theo Đuổi Thất Bại Rồi....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Lại đây, thoa thuốc." Ngô Giai Di nhíu nhíu mày, phiết khai tầm mắt, Ngô Giai Di giúp đỡ Tưởng Y Y ngồi ở sô pha, tiếp đó liền bắt đầu trở mình tìm cái hòm thuốc ở khắp nơi.

" Cái hòm thuốc ở thư phòng." Tưởng Y Y khó chịu nói.

" Ừ."

Ngô Giai Di lấy cái hòm thuốc đi ra, ngồi xổm trên sàn nhà, định giúp nàng thoa thuốc.

" Chị giúp em khử trùng trước, dùng song dưỡng thủy* có thể hơi đau, em nhịn một chút." Ngô Giai Di cau mày,nàng biết Tưởng Y Y sợ đau.

" A, đau a......" Tưởng Y Y mặt cắt không còn giọt máu.

" Ngoan đi mà."

" Em, em không thoa thuốc đâu" Tưởng Y Y bắt đầu xấu tính.

" Không được, sẽ nổi mủ, lại càng đau thêm, không dễ dàng tốt." Ngô Giai Di dọa nàng.

" Vậy....."

Ngô Giai Di không đợi Tưởng Y Y nói xong, liền đem song dưỡng thủy thoa lên vết thương.

" A......" Tưởng Y Y đau đến nước mắt đều mau rơi xuống.

" Nhìn đi, bọt nổi lên nhiều như vậy, rất nhiều vi khuẩn ác, phải thoa thêm vài lần."

" Không muốn không muốn không muốn không muốn!!" Tưởng Y Y phản kháng, giãy dụa không chịu thoa thêm.

" Không được." Ngô Giai Di tự cố tự rửa sạch miệng vết thương, tùy ý Tưởng Y Y la hét. Chờ thoa thuốc xong, Tưởng Y Y đã la hét đến hết hơi hết sức, nằm ở trên sô pha ngân ngấn nước mắt.

" Y như con nít." Ngô Giai Di cười lấy khăn tay giúp nàng lau nước mắt.

" Đây xem như bài học đi, lần đầu tiên mang giày cao phải không, giày mới, còn đi nhiều nơi?" Ngô Giai Di hỏi.

Tưởng Y Y nói không nên lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

" Đáng đời, lần đầu tiên mang còn dùng giày cao như vậy, không phá mới là lạ, hơn nữa giày này rất cao, em phải mang giày thấp xuống một chút." Ngô Giai Di chỉ dẫn cho.

" Còn có này trang, này tóc, thế nào biến thành như vậy, ngày mai đổi trở lại như cũ cho chị" Ngô Giai Di dùng lực ngón tay cuốn cuốn tóc Tưởng Y Y.

" Không nên, rất vất vả mới làm được." Tưởng Y Y nhăn nhó không muốn.

" Em muốn về nhà hả?" Ngô Giai Di ngồi xuống cùng nàng mặt đối mặt.

" Không, không muốn,chị Giai Di, chị muốn đuổi em sao!?" Tưởng Y Y hoảng sợ nắm tay Ngô Giai Di.

" Nếu em biến thành như thế này chị cam đoan ngày mai em sẽ bị Đại ca Nhị ca bắt trở về." Ngô Giai Di cười lạnh nói.

" A, cái đó... Chị ngồi xuống trước đã!!" Tưởng Y Y đi bằng cái chân, nhảy dựng nhảy dựng chạy đến toilet, không lâu liền truyền đến tiếng nước.

" Cước bộ coi chừng chạm nước, lấy cái bao nilon." Ngô Giai Di nhắc nhở.

" Ai."

" Chị đi ngủ đây, ngày mai tìm thời gian đem tóc cũ trở lại." Nói xong, Ngô Giai Di liền quay đầu tiến phòng, lưu lại Tưởng Y Y một người ở toilet hưởng thụ thất bại khoái cảm.

Tại sao lại như vậy,dù biết trước rằng hành động lần này là 50/50, nhưng tốt xấu gì cũng có thể lay động nàng đi, Tưởng Y Y nghĩ không ra.

Mà Ngô Giai Di cũng không dễ chịu, nói không cảm động là nói dối, Tưởng Y Y bằng lòng vì nàng làm việc này, nàng còn có cái gì không hài lòng chứ, nhưng...... Không được, vẫn là không được. Ngô Giai Di lấy ra một điếu thuốc, tựa vào trên tường. Nàng không ngại, cho dù bị ông nội và ba mẹ đánh chết cũng xứng đáng, nhưng còn Tiểu Y, thanh xuân đơn thuần, mình không thể hủy nàng, đừng nói người trong nhà nàng sẽ không đồng ý, Ngô Giai Di cũng sẽ vô cùng tự trách mình.

Khi nghe được nàng nói thích mình, lòng của nàng thiếu chút nữa từ trong lồng ngực nhảy ra, ê ẩm ngọt ngào, nhưng liệu nàng có thật sự thích mình, Tiểu Y cho tới bây giờ chưa từng nói qua yêu thích người nào, có lẽ nàng nghĩ đây chính là yêu, nhưng ở trong mắt Ngô Giai Di,đây có lẽ chính là thói ỷ lại, một loại thích, so với bằng hữu thoáng nhiều một chút, chưa chắc là yêu.

Trong bóng đêm, Ngô Giai Di chậm rãi đem trái tim yếu đuối phủ thêm khôi giáp, nàng không cho nó dao động, nó cũng không thể dao động thêm lần nữa, nếu không kết quả tất nhiên là lưỡng bại câu thương*.

Nghĩ đến đây, Ngô Giai Di tắt điếu thuốc, hít một hơi. Đi đến ban công chơi với mấy bồn hoa mà Tưởng Y Y trồng, hàm tu thảo gắt gao nhắm, phấn hồng mầu hoa cũng ở trong đêm tối ảm đạm, chỉ có ngày mai nó mới có thể lần nữa mở ra, nghênh đón ánh mặt trời - sáng lạng tẩy lễ*.

Trong phòng khách, Tưởng Y Y đang cùng bạn thân phàn nàn, bên kia còn có đoạn truyền đến tiếng gào thét của Tề Tiểu Mi, các nàng, tựa hồ đã cùng một chỗ rồi, Tưởng Y Y nghĩ như vậy.

" Vô dụng thôi, nàng lần đầu tiên la mình."

" Vậy đổi con đường khác, đừng quan tâm bề ngoài. Ai nha, chị yên lặng đi, em đang dạy Tiểu Y theo đuổi lão bản chị nè."

" Mình phải làm sao bây giờ?" Tưởng Y Y vô cùng buồn rầu.

" Dùng sắc dụ đi!" Quách Mỹ Mỹ lớn tiếng hô.

" Cái gì!!" Tưởng Y Y kinh hô, nàng không nghe sai chứ.

" Đừng a, dùng sắc dụ em nhất định sẽ chết.Boss là khổ hạnh tăng!" Tề Tiểu Mi thanh âm theo giữa điện thoại truyền ra tới.

" Mỹ Mỹ, cậu cho chị Tiểu Mi tiếp điện thoại đi." Tưởng Y Y cảm thấy bạn thân không đáng tin cậy, vội vàng thay người.

" Cái gì! Cậu qua cầu rút ván." Quách Mỹ Mỹ lên án nói.

" Mình xin cậu!"

" Được rồi, lần sau không bao giờ giúp cậu nữa." Quách Mỹ Mỹ đem điện thoại nhét vào trong tay Tề Tiểu Mi.

" Alo, là chị Tiểu Mi sao?" Tưởng Y Y lo lắng hỏi.

" Là chị, Y Y a. Em thật sự phải khiêu chiến nhân loại cực hạn, truy Lão Đại?" Tề Tiểu Mi thanh âm một bức gặp quỷ.

" Vâng, em thích chị ấy." Tưởng Y Y kiên định trả lời.

" Đã tỏ tình với nàng chưa? Nàng phản ứng như thế nào?" Tề Tiểu Mi nghiêm túc hỏi.

" Em tỏ tình rồi, nàng...... dường như đối với em lãnh đạm thiệt nhiều." Tưởng Y Y thất vọng nói.

" Ân, không lãnh đạm sẽ không là nàng." Tề Tiểu Mi thực hiểu biết chính mình bạn học kiêm thủ trưởng.

" Em phải làm sao bây giờ?" Tưởng Y Y vô cùng lo lắng.

" Không có biện pháp, quấn quít lấy nàng, quấn càng lâu nàng càng không có biện pháp." Tề Tiểu Mi khẳng định nói.

" A!...em sẽ làm" Tưởng Y Y thực vui vẻ nói

" Phải kiên trì thêm a! Chẳng bao lâu nữa,tương lai em là người có thể giải cứu chúng tôi từ trong biển lửa." Tề Tiểu Mi có điểm hưng phấn, nàng liền nói thôi, gần đây Ngô Giai Di là áp suất thấp, mỗi ngày đều mặt lạnh như tiền, luật sư sự vụ sở đồng nghiệp như dây cung bị kéo căng, liền sợ chọc Ngô Giai Di, bị mắng cũng không có gì sợ, sợ nhất chính là ánh mắt lạnh lùng của Ngô Giai Di, một thân mồ hôi lạnh đều có thể dọa đi ra. Thì ra là vì Y Y a, xem ra Lão Đại đối với nàng không phải là một chút cảm tình cũng không có. Dựa theo tính cách của nàng, tám phần là muốn chấp nhận Tiểu Y.

" Vâng! Em nhất định cố gắng theo đuổi nàng!" Tưởng Y Y kiên định nói.

Treo điện thoại sau, Tưởng Y Y ngã nhào trên giường, nghĩ kế hoạch truy Ngô Giai Di, mày càng ngày càng nhăn, nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy không suôn sẻ. Nàng chưa từng truy ai hết a, trước kia nam sinh theo đuổi nàng đều bị Đại ca Nhị ca cách ly hết nên hiện tại nàng một biện pháp cũng không có.

" Đông đông đông."

" ChịGiai Di chị đã ngủ chưa?" Tưởng Y Y nhẹ giọng hỏi.

" Không có, làm sao vậy?" Ngô Giai Di thanh âm xuyên thấu qua cánh cửa truyền ra ngoài.

" Chị ngày mai có rãnh hay không a? Chúng ta đi bờ biển chơi được không?"

" Không có, sự vụ sở gần đây tiếp án tử mới." Ngô Giai Di quyết đoán cự tuyệt.

" Nga...... Thế à, vậy...... Buổi tối chị có trở về ăn không?" Tưởng Y Y lại hỏi.

" Có."

" Ukm Ukm, vậy chị mau ngủ đi, nếu không ngày mai sẽ có gấu mèo đi lung tung á." Tưởng Y Y cười tủm tỉm quan tâm nói, sau đó mang theo tâm tình tốt trở về phòng.

Chú thích:

*song dưỡng thủy: dung dịch oxy già.

*lưỡng bại câu thương: cả hai cùng bị thương.

*sáng lạng tẩy lễ: lễ rửa tội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro