28. Đến lúc phải về nhà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Muốn?" Chung Giai cười hỏi Tưởng Y Y, thấy bộ dáng nàng hưng phấn thực đáng yêu.

" Ừ ừ." Tưởng Y Y nhìn Chung Giai dùng sức gật đầu.

" Được thôi." Chung Giai cúi đầu nhìn nhìn, kiểm một nhánh cây dài,luồn tới kẻ hở của tảng đá, con cua bị đuổi đến chịu không nổi từ khe hở chạy ra, Chung Giai nhanh tay lẹ mắt, tranh thủ đè lưng con cua, nắm mai của nó, nó bắt đầu vùng lên cào cấu.

" Oa! Thật là lợi hại." Tưởng Y Y vui vẻ nhảy về phía trước, vội vàng đem thùng đưa qua.

" Không khó, nhưng phải cẩn thận coi chừng bị kẹp tay, nên từ phía sau bắt nó."

" Ừa ừa, lát nữa tôi thử xem."

Vì thế Tưởng Y Y và Chung Giai chơi đùa xung quanh, chỉ chốc lát sau trong thùng nhỏ đủ loại sinh vật. Phần lớn đều là công lao của Chung Giai.

Tưởng Y Y lúc lấy sa bạch không cẩn thận lấy ra một con cua, đầu ngón tay bị nó kẹp đến độ sưng lên, Tưởng Y Y đau oa oa kêu cũng không cam lòng vứt nó.

" Đau lắm không?" Chung Giai nắm tay Tưởng Y Y nhìn nhìn miệng vết thương của nàng.

" Đau." Tưởng Y Y nước mắt đầm đìa nói.

" Hên là không chảy máu, chạy nhanh về khách sạn tắm rửa rồi sau đó bôi thuốc không bao lâu sẽ hết sưng." Chung Giai xách thùng, cùng Tưởng Y Y trở về khách sạn.

Ở đại sảnh đụng tới Catherine, nàng nhìn thấy Tưởng Y Y và Chung Giai, chào hỏi một tiếng, ái muội hướng bọn hắn cười, sau đó liền lôi kéo bạn bè mình tiến nhà ăn.

Chung Giai cùng Tưởng Y Y nói nói cười cười trở lại cửa phòng.

" Tiểu Y, anh xách được rồi, vào tắm rửa đi rồi ra." Chung Giai mời đạo.

" Tôi tắm rửa xong sẽ ra, người dính dính rất khó chịu." Tưởng Y Y chán nản nhìn thoáng qua quần áo của mình.

" Ừ, anh ở phòng chờ em."

Hạ Hàm Lạc đã rửa mặt chải đầu xong rồi, đang ngồi ở trên giường xem TV, nghe thấy tiếng đập cửa, mang dép lê" xoạch xoạch" đi đến mở cửa.

" Chạy đi nơi nào vậy?" Hạ Hàm Lạc chống nạnh đứng ở cửa không cho Tưởng Y Y tiến vào.

" Ai, nhiều cua quá, oa...... Mấy thứ này. Chới rất vui, chị đi đâu tìm được vậy?" Hạ Hàm Lạc nhìn cái thùng nhỏ trong tay Tưởng Y Y, chạy nhanh đem nàng kéo vào phòng, tiếp nhận thùng nhỏ bắt đầu chơi tiếp.

" A Giai bắt, buổi sáng chúng ta đi bờ biển bắt đó." Tưởng Y Y đi đến vali bên cạnh lấy quần áo định tắm rửa.

" Sao không gọi em ?" Hạ Hàm Lạc bất mãn nói.

" Ai biểu em ngủ nướng chi, ngủ tới giờ luôn nè." Tưởng Y Y quay đầu cười khẽ hướng nàng làm một cái mặt quỷ.

" Không bình thường chút nào, nói thiệt đi!  Tổng giám có phải đang theo đuổi chị?!" Hạ Hàm Lạc mẫn cảm hỏi.

" Nào có,em nghĩ nhiều quá rồi." Tưởng Y Y lơ đểnh nói, sau đó ôm bộ váy dài năng động tiến phòng tắm.

" Tuyệt đối không phải em nghĩ nhiều đâu! Em chưa từng thấy hắn đối xử với người con gái nào tốt như vậy, có điều là...... Ai, đáng thương tổng giám......" Hạ Hàm Lạc nhỏ giọng thông cảm.

Tưởng Y Y tắm rửa xong, mặc vào váy dài, một thân nhẹ nhàng khoan khoái nằm ở trên giường, xuất ra di động.

" Alo, chị Giai Di, là em."

"Ừ." Ngô Giai Di đang chuẩn bị vào phiên tòa. Tiếp Tưởng Y Y điện thoại, liền đem đồ đạc này nọ ném cho trợ thủ chỉnh trang lại, cầm di động tiến văn phòng.

" Chị Giai Di, chị đang bận à?"

" Không có."

" Á, em muốn làm phiền chị đây nè." Tưởng Y Y nghe nàng nói không có, vui vẻ nắm chặt điện thoại.

" Ừm, đang làm gì đó?"

" Mới vừa rồi A Giai mang em đi bờ biển bắt cua, em mới trở về tắm rửa xong." Tưởng Y Y trả lời chi tiết.

Sở Cố Hoài trong lòng sáng lên đèn đỏ, hai ngày liên tiếp Tưởng Y Y đều nhắc tới tên nam nhân này, sẽ không có mờ ám gì chứ. Nhưng khi Ngô Giai Di tưởng tượng Tưởng Y Y đối với mình xin gì được nấy, bộ dáng yêu thương, lại an tâm xuống dưới.

" Giai Di, con cua này rất dữ, ngay lúc em lấy sa bạch không cẩn thận bị nó kẹp tay, bị sưng lên rất đau." Tưởng Y Y làm nũng, không đếm xỉa tới Hạ Hàm Lạc ở bên cạnh nổi da gà.

" Sao không cẩn thận gì hết vậy, không chảy máu chứ?" Ngô Giai Di nhớ tới bộ dáng sợ đau của Tưởng Y Y, có chút lo lắng hỏi han.

" Không có."

" Vậy tốt rồi, chị có mang theo thuốc cho em. Bên trong có trị sưng, lấy ra dùng đi, đừng vì sợ đau mà trốn bôi thuốc nha."

" Ừa!" Tưởng Y Y vui vẻ mau lên tiếng.

" Chị treo, em mau bôi thuốc đi." Nói xong, Ngô Giai Di liền treo điện thoại, thu liễm tâm trạng chuẩn bị công tác.

Mà Tưởng Y Y tắc hoan thiên hỉ* tìm ra cao dán mình trên tay mình. Hoàn toàn đã quên chuyện mình đã đáp ứng Chung Giai qua phòng hắn bôi thuốc.

Chung Giai phòng

" Cậu đi tới đi lui hoài vậy?" Tưởng Tần Tây buồn cười nhìn bạn tốt đi qua đi lại khắp phòng, hết sang trái rồi lại sang phải.

" Ah, chờ chị cậu."

" Nàng nói sẽ lại đây? Tưởng Tần Tây hiếu kỳ hỏi.

" Ừ. Sao lại lâu như vậy?" Tưởng Tần Tây thân dài cổ nhìn nhìn cửa.

" Ha ha ha ha......" Tưởng Tần Tây ôm bụng cười to.

" Cậu cười cái gì hả?" Chung Giai không hờn giận đẩy đẩy Tưởng Tần Tây.

" Cậu đừng đợi nữa, nàng nhất định là quên rồi." Tưởng Tần Tây rất hiểu biết chị mình, nếu có chuyện gì đó vui vẻ xuất hiện, nàng sẽ đem những chuyện mình từng hứa trước kia với người khác quên sạch.

" Như vậy a......" Chung Giai suy sụp nằm ở trên giường.

" Cậu thích chị mình rồi à?" Tưởng Tần Tây cười hỏi.

" Ừ, mình hận không được......" Chung Giai còn chưa nói hết liền bị Tưởng Tần Tây đánh gảy.

" Được rồi, đừng nói ra, buồn nôn muốn chết. Đại ca Nhị ca mình cứ như vậy, từ nhỏ đã yêu chị của mình đạt đến một loại cảnh giới. Chậc chậc......" Tưởng Tần Tây xúc động nhớ lại.

Gật gật đầu, Chung Giai tỏ vẻ lý giải.

" Ai, đúng rồi, cuối tuần tiếp mấy quảng cáo mình đã có ý tưởng." Chung Giai nói.

" Nhanh như vậy? Linh cảm bùng nổ ?"

" Ân, buổi sáng chị cậu nắm tay mình hướng bờ biển chạy thời điểm đó......"

" Oh, tiến triển rất nhanh, bất quá nếu như bị Đại ca Nhị ca biết, cậu khẳng định bị tra tấn đến chết." Tưởng Tần Tây ngữ khí có chút vui sướng khi người gặp họa.

" Ai, Đại ca Nhị ca có đặc biệt yêu thích cái gì hay không, hoặc là......"

" Đừng chú ý tới hai người bọn họ, chỉ cần liên quan đến chị mình, bọn hắn tất nhiên không bỏ qua hơn nữa vô cùng đoàn kết." Tưởng Tần Tây lại đánh gảy lời Chung Giai.

" Ai...... con đường phía trước thật khó khăn." Chung Giai thở dài một tiếng.

" Đừng thương tâm, mình không phải loại người thấy chết không cứu đâu, đi thôi, ăn điểm tâm trước rồi tìm chị mình."

Tưởng Tần Tây cùng Chung Giai đi ra cửa phòng, đúng lúc đụng tới Hạ Hàm Lạc đang lôi kéo Tưởng Y Y.

" Hàm Lạc." Tưởng Tần Tây hướng Hạ Hàm Lạc mỉm cười. Hạ Hàm Lạc cũng trả về cho hắn một cái tươi cười, nghiễm nhiên là một bộ lang có tình thiếp có ý bộ dáng, Tưởng Y Y nhìn thấy vui vẻ, trong lúc nhất thời đã xem nhẹ người đang dùng ánh mắt nhu tình nhìn mình-Chung Giai.

Thời gian không nhanh không chậm trôi qua, ba ngày trước tất cả mọi người ở bờ biển khách sạn hưởng thụ cuộc sống, đến ngày thứ tư thật sự là ở lại không được, Tưởng Tần Tây liền thuê xe, mang theo một đám tinh anh đi dạo khắp nơi, như đi shoping, ghé nơi này một chút nơi kia một chút.

Trong mấy ngày nay, Quách Mỹ Mỹ và Tề Tiểu Mi cùng nhau biến mất, thẳng đến lúc Tưởng Y Y thu được tin nhắn của Quách Mỹ Mỹ mới biết được các nàng cảm thấy bất tiện ngại một đống người,nên chạy tới hai người thế giới.

Chung Giai mấy ngày nay đối Tưởng Y Y quả thật là vô vi không chí*, lại hào phóng,ăn nói khéo léo, tất cả đều làm cho Tưởng Y Y đối hắn hảo cảm" Tạch tạch" tăng lên, dù vậy, cũng chỉ là có hảo cảm thôi, Tưởng Y Y cho dù đi ra ngoài chơi, đầu óc đều tràn đầy hình ảnh Ngô Giai Di.

Rất nhanh, thời gian về nhà đã đến.

Chú thích:

*tắc hoan thiên hỉ: vui mừng hớn hở.

*vô vi không chí: chu đáo tỉ mỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro