46. Tình Cảm Của Tưởng Nhị Ca...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Nhưng, nhưng là chuyện này...... Nhận nuôi được sao, điều kiện không phù hợp đi." Tưởng Y Y do dự nói.

" Em sợ cái gì, ba mẹ khẳng định sẽ giúp các em thu phục mà, cho dù ba mẹ không được, ông nội, Lão bà em thế nào cũng được." Tưởng Nhị ca thật sự không hiểu Tưởng Y Y vì cái gì rối rắm như vậy, hắn thấy quyền thế hai nhà chuẩn bị giấy chứng là chuyện hết sức dễ dàng.

" Phải đi cửa sau."

" Em từ nhỏ đến lớn chưa đi qua hả?" Tưởng Nhị ca liếc Tưởng Y Y một cái, tiếp tục lặt rau.

" Em bé, em bé......" Tưởng Y Y lúc này mới bắt đầu hưng phấn dâng lên, miệng không ngừng lẩm bẩm em bé.

" Em bé như thế nào?" Tưởng Y Y lóe mắt to chờ mong hỏi.

" Ưm, hình như muốn dẫn các em đi chọn a. Các em thích thật." Tưởng Nhị ca có chút hâm mộ.

" Hâm mộ ?" Tưởng Y Y cười hỏi.

" Ừ, đứa nhỏ, quá xa xỉ." Tưởng Nhị ca mỉm cười.

" So với hai người các em, anh, Lão Đại và lão Tứ cứ như không phải con ruột của ba mẹ vậy." Tưởng Nhị ca ôm oán giận nói.

" Ai nói nhóm các anh không dễ thương chứ, hì hì, đừng thương tâm quá, nếu anh có thể cùng A Giai sống tốt, cũng có thể nuôi một đứa nhỏ." Tưởng Y Y an ủi.

" Ừm, cũng đúng, ha ha."

Tưởng Y Y và Tưởng Nhị ca ở trong nhà bếp bận rộn hơn một giờ, Ngô Giai Di và Chung Giai mới từ bên ngoài trở về, Chung Giai trở về còn chưa tới năm phút, Tưởng Nhị ca đã không muốn nán lại.

" Anh đi ra ngoài trước a, còn lại em làm hết đi." Tưởng Nhị ca cởi bỏ tạp dề.

" Nè, tại sao anh có thể đối xử với em như vậy, có tình yêu quên em gái hả." Tưởng Y Y chống nạnh, bày ra bộ dáng đanh đá.

" Em gái ngoan, em để anh ra ngoài đi, cùng lắm thì anh đem Lão bà em đổi trở vào." Tưởng Nhị ca van xin.

" Được rồi, đi ra ngoài đi, kêu chị Giai Di vào đây." Tưởng Y Y dặn dò.

" Ok."

Tưởng Nhị ca an toàn ra khỏi nhà bếp, hướng Chung Giai chạy tới, thuận tiện đem Ngô Giai Di đưa đến nhà bếp.

" Vào rồi?"

" Ưm~, thơm quá......" Ngô Giai Di ôm lấy Tưởng Y Y, hít một hơi.

" Em là đồ ăn á." Tưởng Y Y quay đầu hôn Ngô Giai Di một cái.

" Đồ ăn."

" Hừ."

" Ha ha......"

" Thế nào, có thu hoạch gì không." Tưởng Y Y hỏi.

" Có a, rất nhiều......"

" Cái gì cái gì!?" Tưởng Y Y lại kích động, ngữ khí thập phần vội vàng.

" Ăn một bụng tức." Ngô Giai Di bất mãn cắn vành tai thịt thịt của Tưởng Y Y.

" Đừng nghịch mà, bên ngoài một đống người kìa." Tưởng Y Y lấy tay đẩy đẩy Ngô Giai Di.

" A......" Ngô Giai Di buông ra Tưởng Y Y, giúp nàng thái đồ ăn.

" Nói đi, chị cùng A Giai rốt cuộc nói cái gì?"

" Không có gì, tên kia vừa mới bắt đầu còn đối với em tặc tâm bất tử, sau đó hắn tự xem lại bản thân mình so với chị rồi cười cô đơn lạc mịch, cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì." Ngô Giai Di lơ đểnh nói.

" A...... Như vậy a. Vậy Nhị ca làm sao bây giờ." Tưởng Y Y buồn bực nói.

" Em muốn xen vào chuyện của bọn họ?" Ngô Giai Di hỏi.

" Ừm, dù sao em vẫn cảm thấy rất có lỗi với A Giai, Nhị ca lại rất đáng thương......" Tưởng Y Y lòng hảo tâm một khi tràn ra ai cũng không ngăn đón được.

" Chuyện tình cảm mà để người khác xen vào cũng không tốt." Ngô Giai Di khuyên nhủ.

" Nhưng mà......"

" Yên lặng xem biến." Ngô Giai Di lỗ mãng bốn chữ.

" Ách." Tưởng Y Y quyết định nghe lời Ngô Giai Di, ngoan ngoãn cầm một bình Vương Lão Cát Ngô Giai Di mang vào bắt đầu uống.

" A, đúng rồi, chị Giai Di, chị thích tiểu hài tử không?" Tưởng Y Y hỏi.

" Bình thường, không chán ghét." Ngô Giai Di nghĩ nghĩ nói.

" Như vậy a, nếu là con của mình thì sao?" Tưởng Y Y tiếp tục hỏi.

" Em thích thì chị thích."

" Hí hí, vậy tốt rồi." Tưởng Y Y vui vẻ quay lại làm chuyện của mình, thỉnh thoảng lầm bầm hai ba câu, tâm tình cực kỳ tốt.

Cổ quái, có cổ quái, Ngô Giai Di nhíu mày, không biết nha đầu kia lại làm chuyện điên khùng gì.

Khi Tưởng Y Y đã làm xong đồ ăn, đã hơn bảy giờ, mọi người trong nhà đói đến bụng phát ra tiếng, không đợi Tưởng Y Y mời ăn cơm liền tự giác ngồi vào bàn.

" Thiệt nhiều đồ ăn......" Tưởng Đại ca nước miếng đều nhanh chảy ra.

" Hứ, cũng không xem là ai làm, hương sắc vẹn toàn hết." Tưởng Y Y đắc ý nói.

" Quân trưởng, ngài xem, đừng khen nàng, con gái trong nhà, biết nấu cơm là điều đương nhiên, xem nàng kiêu ngạo như vậy kìa." Tưởng ba ba ngăn trở Ngô ông nội nghĩ muốn mở miệng khích lệ Tưởng Y Y.

" Hừ, Ngô ông nội rất tốt với con mà." Tưởng Y Y chạy đến Ngô ông nội ngồi bên cạnh hắn, còn gắp đồ ăn cho hắn.

" Ông nội, mau nếm thử đồ ăn cháu làm xem, đặc biệt làm cho ông á, khoai tây này con hầm đã lâu." Tưởng Y Y rất là có bộ dáng dụ dỗ lão nhân gia, Ngô ông nội bị dụ đến xuân phong đầy mặt hận không thể đem Tưởng Y Y trở thành bảo bối sủng.

" Giỏi giỏi, thực ngoan."

" Ăn đi, ăn đi, mọi người cũng đói." Tưởng mẹ mẹ hô.

" Ai."

Vì thế mọi người bắt đầu đụng đũa, trên bàn sơn trân hải vị không ít, đồ ăn thường ngày cũng có, già trẻ đều hợp, tám món ăn một món canh, còn có mấy mâm rau trộn.

" A Giai, ăn nhiều chút nha, tôi nói cậu biết, này, này, còn có này, là sở trường của Nhị ca đó, cậu nếm xem." Nói xong, Tưởng Y Y nháy mắt ra dấu cho Tưởng Nhị ca, Tưởng Nhị ca thu được tin tức đến từ muội muội, lập tức động thủ gắp đồ ăn cho Chung Giai.

" A Giai, nếm thử đi."

" Vâng, cám ơn." Chung Giai lễ phép đối Tưởng Nhị ca cười cười.

" Nhị ca tôi chính là đặc cấp đầu bếp, không tầm thường chút nào." Tưởng Y Y bắt đầu khoe khoang Nhị ca mình, kẻ trong cuộc thì mê kẻ ngoài cuộc thì tỉnh, cả bàn từ già đến trẻ trừ bỏ Chung Giai, những người khác trong lòng đều rõ ràng.

" Ừm, ăn ngon lắm." Chung Giai cắn một miếng, hùa theo nói.

" Khụ khụ." Tưởng Nhị ca ngượng ngùng ho khan, cảm thấy em gái thật sự là quá mức.

Ngô Giai Di bất đắc dĩ dùng chân đạp Tưởng Y Y, nhắc nhở nàng chú ý.

" Ác...... Ăn cơm, ăn cơm." Tưởng Y Y bình tĩnh ứng biến, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, bưng lên bát bắt đầu ăn cơm.

Cơm nước xong, Ngô Giai Di hiển nhiên bị Tưởng Y Y sai sử đi rửa bát, Tưởng Y Y lấy ra hoa quả cùng một đống đồ ngọt lên bàn trà chiêu đãi khách nhân.

Tưởng ba Tưởng mẹ phân biệt ngồi ở Chung Giai bên người, Tưởng Nhị ca bị Ngô mẹ mẹ kéo vào thư phòng.

Tưởng Y Y quyết định nghe lén, đầu tiên là lại gần ba mẹ, Tưởng Y Y đưa lưng về phía Tưởng mẹ, làm bộ chăm chú xem TV, thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng cười ngây ngô, cái lổ tai dựng thẳng đứng lên. Nghe lén thì phải có kiểu dáng của nghe lén.

" A Giai a, là bá phụ bá mẫu thực xin lỗi cháu, cũng không hỏi rõ ràng nha đầu ý tứ liền kiên quyết đem hai đứa gán ghép với nhau, ai, tuy cháu nói không trách chúng ta nhưng trong lòng chúng ta quả thật rất khó chịu." Tưởng mẹ mẹ vô cùng đau lòng nói.

" Bá mẫu, chuyện này thật sự không liên quan đến hai bác, là cháu không tốt, làm Tiểu Y thấy chướng mắt." Chung Giai ôn nhu nói.

" Cháu cái gì cũng tốt, bác cùng bác gái thiệt tình thích cháu, cháu là đứa nhỏ tốt, ai, chúng ta nghĩ nếu là cháu, chúng ta sẽ toàn tâm toàn ý đem nha đầu giao cho cháu, không nghĩ tới nha đầu nàng...... Ai, cảm tình phải xuất phát từ hai phía, nha đầu là đứa thẳng thắn thích liền nói thích, không thích là không thích." Tưởng ba ba lời nói thành khẩn, ý tứ sâu xa.

" Cháu biết, bá phụ, Ngô luật sư đối Tiểu Y tốt lắm, cháu thấy hết mà, các nàng là thật tâm yêu nhau, cháu chúc phúc các nàng." Chung Giai là người rất có phong độ nam sĩ, mỗi lời nói mỗi cử động đều rất ôn nhu thể thiếp*.

" Cháu có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi, A Giai a, đừng bởi vì chuyện này mà cháu không dám đến, dù gì đi nữa cháu cũng còn vì lão Tứ bán mạng mà, chúng ta là thật thích cháu, thường lại đây thăm chúng ta, cùng nhau ăn cơm." Tưởng mẹ mẹ nói.

" Ai, Dạ. Cháu sẽ đến." Chung Giai đáp ứng.

" Như vậy là tốt, như vậy là tốt." Tưởng ba ba vừa lòng địa điểm đầu.

Kế tiếp Tưởng Y Y thấy rằng trọng điểm không nằm bên này, bỗng nhiên nhớ tới thư phòng còn có một nhóm nữa, Tưởng Y Y quyết định tiếp tục nhiệm vụ, vì thế Tưởng Y Y bưng một mâm vải chuyển qua cửa thư phòng.

Lúc này, Tưởng Y Y quang minh chính đại bưng vải vào phòng.

" Hì hì, khát nước rồi, bá phụ bá mẫu, ăn vải đi." Tưởng Y Y ngơ ngơ đem vải nhét vào trong tay Ngô mẹ.

" A ha, đứa nhỏ này, vào đây thám thính tin tức?" Ngô mẹ gõ nhẹ đầu Tưởng Y Y.

" Ây da, tại con quan tâm Nhị ca mà." Tưởng Y Y ôm đầu cười ha hả nói.

" Lắm chuyện." Ngô mẹ quở mắng

" Hì hì, đừng để ý đến con, hai người tiếp tục, tiếp tục." Tưởng Y Y kéo ghế dựa ngồi xuống.

" Mạc Nam, cháu thích đứa nhỏ kia?" Ngô mẹ hiền lành hỏi han.

" Dạ, nhưng mà......"

" Đừng ngại đừng ngại, những chuyện khác đều không quan trọng." Ngô mẹ mẹ lơ đểnh khoát tay.

" Đây không phải trọng điểm sao?" Tưởng Y Y nói leo.

" Đừng có nói leo." Ngô mẹ lại gõ nhẹ đầu Tưởng Y Y. Tưởng Y Y bất mãn bĩu môi.

" Thích thì theo đuổi đi, bá mẫu là người từng trải, bác nói cho cháu nghe nè, hiện tại hắn đang ở trạng thái thất tình, tâm tình khẳng định rất mất mác, lúc này cháu cứ ân cần niềm nở, chủ động chút." Ngô mẹ nói.

" Việc này cháu biết......"

" Không, đây cũng chưa phải trọng điểm, tặng hoa tặng lễ vật rất vô ích, cháu phải cho hắn ấm áp, tập cho hắn thói quen có cháu, không thể ly khai cháu." Ngô mẹ rất có kinh nghiệm nói.

" Vậy......"

" Ai nha, cháu cứ nghe bác." Ngô mẹ tước đoạt quyền tự do ngôn luận của Tưởng Mạc Nam.

" Thực hành luôn đi, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày đưa đón hắn, tan ca liền dẫn hắn đi xem phim gì đó, sau đó ở lại trong nhà hắn nấu cơm cho hắn ăn, thỉnh thoảng còn có thể ở nhờ nhà hắn, vật dụng cá nhân, dép lê đồ ngủ...vân vân, sắm thêm một cái ở nhà hắn."

" Khoảng hai tháng, là cháu có thể tỏ tình, tỏ tình đừng làm long trọng quá, lúc xem TV hoặc là ăn cơm nói là được." Ngô mẹ một hơi nói xong, vừa lòng vỗ vỗ bả vai Tưởng Nhị ca.

" Vậy, nếu hắn không đồng ý thì sao?" Tưởng Mạc Nam hỏi.

" Tử triền lạn đánh*." Tưởng Y Y rất có kinh nghiệm nói.

" Sai!" Ngô mẹ phủ định lời Tưởng Y Y.

" Gì chứ, sao lại sai được chứ, con cũng áp dụng chiêu đó với chị Giai Di mà." Tưởng Y Y phản bác lại.

" Giai Di lúc đó là không lên tiếng, tình huống không giống nhau."

" Vậy, cháu phải làm sao bây giờ?" Tưởng Mạc Nam mờ mịt hỏi.

" Mất tích, mất tích khoảng một tuần, cam đoan hắn sẽ tự mình tìm đến cháu." Ngô mẹ ban thánh chỉ, tràn đầy tự tin nói.

Chú thích:

*ôn nhu thể thiếp: dịu dàng quan tâm.

*tử triền lạn đánh: tấn công theo kiểu "chai mặt", đeo bám bằng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro