49. Phúc Lợi Viện Nhi Đồng...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Y như Ngô Giai Di dự tính, Tưởng Y Y buổi tối thật sự không ngủ, mới vừa nằm xuống không lâu thì bỗng ngồi dậy ôm tự điển, làm hại Ngô Giai Di một đêm tỉnh bốn, năm lần.

" Chị xin em, ngoan ngoãn nằm được chưa, chị buồn ngủ muốn chết." Ngô Giai Di cầu xin Tưởng Y Y.

" Ngủ không được mà, ngày mai em còn có đứa nhỏ." Tưởng Y Y cười ha ha tiếp tục xem từ điển.

" Tên còn chưa nghĩ ra hả?" Ngô Giai Di híp mắt hỏi.

" Nghĩ được rồi, bất quá suy nghĩ có nên thêm mấy cái tên nữa không, như vậy là có thể chọn." Tưởng Y Y tiếp tục xem từ điển.

" Hai cái là đủ rồi, em đặt tên gì ?" Ngô Giai Di hỏi.

" Nữ tên Ngô Duy Thước, nam tên Ngô Gia Nghiêm." Tưởng Y Y vui tươi hớn hở nói.

" Liên quan gì tới thước (gạo) vậy."

" Bởi vì em rất thích cơm nha~......" Tưởng Y Y giải thích.

" Ra là thế, vậy tùy em......" Ngô Giai Di bỗng nhiên nổi lên cảm giác nguy cơ, nàng cảm thấy đứa nhỏ này đến đây về sau địa vị của mình sẽ bị uy hiếp nghiêm trọng.

" Ừm ừm, chị mau ngủ đi, ngày mai còn phải lái xe á." Tưởng Y Y đứng dậy tắt đèn, lưu lại đèn bàn thôi, tiếp tục treo đèn chiến đêm.

Sáng ngày hôm sau, Ngô Giai Di không cảm nhận được hơi ấm của Tưởng Y Y bèn tỉnh lại, ngồi dậy mới nhìn thấy Tưởng Y Y ngủ ngồi ở trên bàn, thỉnh thoảng chép chép miệng.

Ngô Giai Di xem Tưởng Y Y ngủ say liếc mắt một cái, cầm lấy tấm chăn trên giường nhẹ nhàng đắp cho nàng, sau đó nhanh chân nhanh tay mở cửa phòng, đi phòng tắm rửa mặt xong, lại chạy tới phòng bếp ăn sáng, nấu cháo, chiên hai cái trứng, lúc này mới chạy vào phòng kêu Tưởng Y Y rời giường.

" Nha đầu, rời giường......" Ngô Giai Di lấy tay vỗ vỗ bả vai Tưởng Y Y.

" Ưm......" Tưởng Y Y kéo dài giọng mũi, không muốn tỉnh lại, bản năng ôm lấy eo Ngô Giai Di tiếp tục ngủ.

Ngô Giai Di buồn cười nhìn nàng, tối hôm qua kêu nàng ngủ lại không chịu, nàng đã sớm biết Tưởng Y Y hôm nay sẽ không rời nổi giường, ngủ ở đây không biết có bị cảm lạnh không.

" Ngoan, nếu không đứng dậy đứa nhỏ sẽ bị bắt mất......" Ngô Giai Di hù dọa.

" Đứa, đứa nhỏ!" Tưởng Y Y choàng tỉnh, mơ mơ màng màng nói nhảm.

" Tỉnh ? Chạy nhanh đánh răng rửa mặt đi, vừa rồi ba mẹ gọi tới, nói một giờ sau lại đây, coi em một thân lôi thôi kìa." Ngô Giai Di đem Tưởng Y Y từ trên ghế kéo lên.

" Hơ." Tưởng Y Y dụi dụi mắt hướng phòng tắm đi, không lâu sau liền đem bản thân tắm rửa sạch sẽ đưa đến bàn cơm.

" Hiếm khi chị làm bữa sáng nha." Tưởng Y Y xúc động cắn một miếng trứng chiên.

" Hương vị thế nào?" Ngô Giai Di hỏi.

" Ăn được, ưm, tạm chấp nhận." Tưởng Y Y nuốt một ngụm cháo.

" Không có lần sau a......" Ngô Giai Di vẻ mặt hắc tuyến nói.

" Khì khì......"

Ăn xong điểm tâm, Tưởng Y Y thu thập qua loa một chút, liền lôi kéo Ngô Giai Di ngồi ở trong viện đợi các trưởng bối.

Rất nhanh các trưởng bối đi ra, xem ra các trưởng bối tâm tình kích động cũng không ít hơn Tưởng Y Y tý nào.

" Trời ơi, ông nội làm trò gì vậy......" Tưởng Y Y nhìn thấy ngoài sân hai ba chiếc quân xe, trợn mắt há hốc mồm.

" Phỏng chừng là sợ trên đường xảy ra chuyện, dùng quân xe không ai dám đụng." Ngô Giai Di suy đoán.

" Á, có đạo lý." Tưởng Y Y gật gật đầu.

" Trên xe khẳng định có vệ sĩ, không chỉ một người." Ngô Giai Di nhíu mày tiếp tục đoán.

" Ặc...... Thật á ! Chắc có phạm nhân, em muốn đi xem!" Tưởng Y Y vừa nghe đến vệ sĩ liền kích động, lôi kéo Ngô Giai Di hướng ngoài sân chạy.

" Ông nội, ông nội !" Tưởng Y Y vừa chạy vừa la.

" Tưởng nha đầu, bên này......" Ngô ông nội cười rồi ngoắc ngoắc Tưởng Y Y.

" Ơ, ông nội ,chị Giai Di nói có vệ sĩ a." Tưởng Y Y hướng trên xe nhìn, trừ bỏ ông nội cùng Tiểu Trương, không thấy có những người khác.

" Ở chỗ Ngô bá mẫu Ngô bá phụ còn có ba mẹ con hết rồi." Ngô ông nội nói.

" Ác, cháu và chị Giai Di ngồi chung xe với ông nha." Tưởng Y Y nhu thuận nói, sau đó lôi kéo Ngô Giai Di ngồi vào ghế sau. Khi Ngô Giai Di ngồi vào, Tiểu Trương liền khởi động xe, ấn loa, nhắc nhở mấy chiếc xe đi theo ở phía sau.

" Tưởng nha đầu a, mang đứa nhỏ mệt chết đi, có muốn ông nội tìm cho cháu một bảo mẫu giúp đỡ không." Ngô ông nội hỏi.

" Không cần không cần, cháu sẽ không mệt, tiểu hài tử phải tự mình chăm mới có thể thân thiết." Tưởng Y Y cười nói.

" Ừ, có đạo lý, nha đầu xem ra cháu thực thích tiểu hài tử nha."

" Đúng a, cháu đặc biệt thích tiểu hài nhi, thịt nhiều thật là đáng yêu." Tưởng Y Y híp mắt cười.

" Ừ, vậy tốt rồi. Nha đầu a, đứa nhỏ họ Ngô con có ý kiến gì không ?" Ngô ông nội hỏi.

" Không có a, nhà của chúng con bốn người, Ngô bá mẫu chỉ sinh có chị Giai Di, đương nhiên là họ Ngô." Tưởng Y Y theo lý thường đương nhiên nói.

" Ai, ai." Ngô ông nội luôn miệng đáp, mặt cười tươi như hoa.

" Em nha......" Ngô Giai Di cười nắm tay Tưởng Y Y.

" Hì hì." Tưởng Y Y ngồi lâu ở trên xe sinh ra buồn ngủ, trong chốc lát đã gục ở trên đùi Ngô Giai Di ngủ ngon lành. Ngô ông nội xuyên thấu qua kính chiếu hậu thấy được, quay đầu đối Ngô Giai Di nói:" Ở phía dưới có cái chăn nhỏ, đắp cho con bé đi, đừng để bị lạnh, khoảnh một giờ nữa mới có thể đến Phúc Lợi Viện."

" Dạ." Ngô Giai Di gật gật đầu, tận lực làm động tác nhỏ lấy ra tấm chăn nhỏ, thật cẩn thận khoác trên người Tưởng Y Y.

" Sao lại ngủ ngon như vậy?" Ngô ông nội hỏi.

" Tối hôm qua thức đặt tên cho đứa nhỏ, lại nghĩ đến hôm nay có thể đem đứa nhỏ mang về, hưng phấn đến một đêm không ngủ." Ngô Giai Di nhíu mày nói.

" Ai, chỉ là nhận nuôi đứa nhỏ đã như vậy rồi, nếu là đứa nhỏ do chính mình sinh ra không biết con bé còn vui vẻ đến cỡ nào, cháu đó nha......" Ngô ông nội trách cứ liếc Ngô Giai Di một cái.

" Ông nội, ông vẫn không hiểu." Ngô Giai Di thản nhiên nói.

" Không hiểu cái gì?" Ngô ông nội trừng lớn ánh mắt.

" Cháu vừa mới bắt đầu cũng áy náy, nhưng nàng chỉ nói...... Nàng không cần điều đó, nàng yêu cháu, nàng chờ mong đứa nhỏ này vì đây là con của chúng ta." Ngô Giai Di ôn nhu nhìn Tưởng Y Y, trên mặt mang theo thản nhiên mỉm cười.

" Xem ra ta thật sự đã già......" Ngô ông nội lắc lắc đầu, trên mặt xuất hiện vẻ tươi cười. Hắn may mắn khi đó hắn không có kiên quyết chia rẽ các nàng, hiện tại hắn có hai đứa cháu gái, còn có cháu ngoại, nếu lúc ấy mình không tha thứ các nàng,vậy hiện tại cái gì cũng không có.

Lúc Tưởng Y Y tỉnh lại, các nàng đã sắp tới Phúc Lợi Viện.

" Chị Giai Di, đùi của chị êm quá, rất thoải mái......" Tưởng Y Y nhỏ giọng nói.

" Ờ, nên giảm béo." Ngô Giai Di nhíu mi.

" Không cần mà, chị thực gầy, lại không phải bởi vì thịt nhiều mà thoải mái." Tưởng Y Y nhàm chán cầm lấy tay Ngô Giai Di bắt đầu chơi đùa.

" Đừng đùa nữa, sắp đến......" Ngô Giai Di thu tay mình lại, liếc Tưởng Y Y.

" Ơ, nhanh ghê a......" Tưởng Y Y hưng phấn, đang ngồi mà cứ quay tới quay lui. Ngô Giai Di Hoài hé miệng cười cười, Tưởng Y Y căng thẳng liền có thói quen lộn xộn vẫn là không đổi.

" Đến." Tiểu Trương nói một tiếng, tìm vị trí dừng xe, sau khi xuống xe liền đến chỗ phó người lái mở cửa xe dìu Ngô ông nội đi ra.

Ngô Giai Di lôi kéo Tưởng Y Y xuống xe.

" Khỏe quá." Tưởng Y Y nhíu mày.

" Ừm." Ngô Giai Di nắm thật chặt tay Tưởng Y Y.

Mấy chiếc xe phía sau cũng đến, Tưởng cha mẹ và Ngô cha mẹ xuống xe hướng các nàng đi tới.

" Cục cưng, sao không đi vào......" Tưởng mẹ mẹ sờ sờ đầu Tưởng Y Y.

" Chờ mọi người......" Tưởng Y Y hướng Ngô mẹ mẹ cười cười.

" Đi thôi." Ngô Giai Di lôi kéo Tưởng Y Y đi đầu.

Tưởng Y Y đi vào Phúc Lợi Viện, liền nhìn thây một đám nhỏ mặc quần áo cũ ở trong sân chơi đùa. Xem ra chưa lớn lắm chừng,5,6 tuổi, khi nhìn thấy các nàng, đám trẻ đều lộ ra biểu tình khiếp sợ, xem ra bình thường chúng rất ít khi thấy người ngoài.

" Tiểu Y, đừng nhìn, đi thôi, Viện Trưởng đang chờ chúng ta." Ngô Giai Di túm túm vẻ mặt không muốn của Tưởng Y Y.

" Ừm." Tưởng Y Y quay lại đuổi theo Tưởng mẹ mẹ và Ngô Giai Di.

Viện Trưởng ở đại sảnh tiếp khách chờ các nàng, các nàng tiến vào Viện Trưởng liền vội vàng đứng lên, rót trà cho các nàng, rồi mời các nàng ngồi.

" Viện Trưởng, đừng vội......" Tưởng ba ba vội vàng ngăn cản Viện Trưởng, Viện Trưởng là một nữ nhân trung niên tầm bốn mươi tuổi, thoạt nhìn rất hiền lành, bởi vì ngày thường công tác vất vả, cũng không thường xuyên bảo dưỡng, thoạt nhìn so với Tưởng mẹ mẹ và Sở mẹ mẹ tiều tụy hơn rất nhiều.

" Ai...... Tôi chờ mọi người hơn hai giờ......" Viện Trưởng cười nói.

" Thế là ngài chờ từ rất sớm rồi, Viện Trưởng ngài......" Tưởng mẹ mẹ có chút kinh ngạc.

" Tôi sợ mọi người không đến, nơi này này thật sự...... Ai, đứa nhỏ nhiều lắm, hiện tại hoàn cảnh không được tốt, rất nhiều đứa nhỏ đến tuổi còn ở Phúc Lợi Viện còn chưa được đi học, hai người nếu có thể hãy nhận nuôi một đứa, giảm bớt gánh nặng cho chúng tôi, đối với đứa nhỏ mà nói cũng tốt." Viện Trưởng thở dài.

" Chị yêu, chị nuôi em nha......" Tưởng Y Y đáng thương hề hề nhìn Ngô Giai Di, Ngô Giai Di ngẩn người, sau đó mỉm cười gật gật đầu.

" Vậy Viện Trưởng, về sau tiền tôi kiếm được đều lấy hỗ trợ Phúc Lợi Viện, ngài tận lực thu xếp một chút, coi có thể làm cho cuộc sống của đám trẻ tốt hơn hay không, học tập cũng đừng chậm trễ."

" Ách...... Hiện tại tôi cũng không mang tiền nhiều, ngài nhận trước đi." Tưởng Y Y nói xong liền bắt đầu mở túi, lấy của mình hết rồi đi lấy túi của Ngô Giai Di. Sau đó một lòng đưa cho Viện Trưởng.

" Này...... Này, Tưởng tiểu thư cô thật sự là người tốt, lát nữa chúng ta làm thủ tục mới tính đi, tiền này tôi không thể cứ nhận như vậy......" Viện Trưởng cảm kích nhìn Tưởng Y Y.

" Tốt." Tưởng Y Y hướng về phía Viện Trưởng cười.

" Tưởng nha đầu thật có lòng hảo tâm, ông nội ủng hộ cháu, vài năm nữa ông sẽ có tiền hưu cũng không ít, đều cho đứa nhỏ đi." Ngô ông nội cười nói.

Sau đó, hiển nhiên là tất cả mọi người tích cực vang ứng, đối với Tưởng gia mà nói, làm từ thiện nhiều ngược lại đối với việc nâng cao hình tượng công ty thật có lợi, bởi vậy Tưởng ba ba cũng không có keo kiệt.

" Ai...... Đến đây lâu như vậy đứa nhỏ còn chưa có thấy đâu, tôi xem Tưởng tiểu thư gấp lắm rồi, tôi mang mọi người đi xem đi, hai người coi thích đứa nào......" Viện Trưởng cười nói.

" Được a được a." Tưởng Y Y tự nhiên là cao hứng, vội vàng đi theo phía sau Viện Trưởng.

" Mấy đứa ơi, lại đây một chút." Viện Trưởng hướng ngoài cửa gọi một tiếng, một đám trẻ hướng các nàng chạy qua, Tưởng Y Y hưng phấn đến nổi muốn nhào tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro