64. Hình Phạt Thô Bạo....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



" Tưởng Y Y." Giọng Ngô Giai Di bất ngờ trầm xuống, Tưởng Y Y có linh cảm rằng mình sắp chết thê thảm trong tay nàng.

" A?" Tưởng Y Y yếu ớt trả lời.

" Em lại đây." Ngô Giai Di thanh âm bỗng nhiên trở nên dịu dàng, riêng Tưởng Y Y lại cảm thấy gió lạnh thổi qua vù vù nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn đi lại.

" Tưởng Y Y, em thật tồi tệ." Ngô Giai Di xoay người gắt gao ôm Tưởng Y Y, cơ thể không ngừng run rẩy, Tưởng Y Y bị ôm chặt đến phát đau, nhưng lại không tự chủ được ôm lại nàng.

Ngô Giai Di áp Tưởng Y Y vào cánh cửa, cúi đầu cắn môi nàng, liều mạng mút vào.

" Ưm......" Tưởng Y Y cảm thấy đau, phát ra thanh âm, ngày xưa Ngô Giai Di rất dịu dàng từ tốn nhưng hôm nay lại không nghĩ như vậy.

Đợi Ngô Giai Di buông Tưởng Y Y ra, thân thể nàng đã mềm nhũn như nước, đứng cũng không vững, tựa vào người Ngô Giai Di thở hổn hển.

Ngô Giai Di không quan tâm nhiều như vậy, bế Tưởng Y Y vào phòng. Sau đó đóng sầm cửa kêu "Rầm" một tiếng, Mặc Địch sợ tới mức từ trên sô pha nhảy xuống trở về ổ.

Đêm đó, hàng xóm bốn phía đều nghe được người nào đó kêu rên.

Ngày hôm sau

Tựa hồ là cảm nhận được độ ấm của ánh ban mai, tay Tưởng Y Y giật giật, từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, lại phát hiện mình không mở mắt không nổi.

" Dậy chưa ?" Bên tai truyền đến giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân của Ngô Giai Di.

Dậy sớm làm gì chứ ! Tưởng Y Y giận dỗi, không để ý tới nàng.

" Giận rồi ?" Một bàn tay luồn vào trong chăn, vặn vặn "hồng đậu" của nàng.

" Đừng có chạm vào người em!" Tưởng Y Y phủi cái tay đang đặt trước ngực mình, quay lưng lại, nàng cố gắng né tránh Ngô Giai Di. Lúc xoay người thiếu chút nữa đã kêu lên, đau quá.

" Có đau hay không?" Ngô Giai Di ôm nàng từ đằng sau, Tưởng Y Y cảm nhận được sau lưng ấm áp lên, nàng cũng không mặc gì.

" Nhảm nhí." Tưởng Y Y lại đỏ hốc mắt, thanh âm nghẹn ngào mắng nàng.

" Thực xin lỗi." Ngô Giai Di hôn lên bờ vai ngọt ngào của Tưởng Y Y. Sau đó nhẹ nhàng ôm nàng đem nàng kéo lại đây mặt đối mặt với mình.

" Tối hôm qua chị rất dữ rất thô lỗ, không hề có một tí dịu dàng." Tưởng Y Y ủy khuất nói.

" Chị tức giận, chị lo lắng, chị sợ hãi." Ngô Giai Di ôm chặt Tưởng Y Y.

" Em đâu có cố ý, em không biết sẽ có người bắt cóc mình, chị còn lấy túi xách của em, hại em đi bộ về nhà." Tưởng Y Y khóc nói.

" Ngoan, đều là lỗi của chị. Đừng khóc." Ngô Giai Di rốt cuộc vẫn đau lòng, kỳ thật tối hôm qua nàng đã không ngủ cả đêm, dù gì đi nữa cũng là mình sai, bây giờ lại làm khổ Tiểu Y, thật sự là không đúng.

" Híc...... Lần sau không chạy lung tung nữa......" Tưởng Y Y nghẹn ngào cam đoan với Ngô Giai Di.

" Biết là tốt rồi, em không biết chúng ta lo lắng đến cỡ nào đâu, cầm súng cầm dao đi......" Ngô Giai Di cũng không nói thêm gì nữa, hít một hơi, yên lặng ôm lấy Tưởng Y Y.

" Chị Giai Di......"

" Nếu thật sự bị trói, em sẽ rất sợ hãi,cuối cùng nỗ lực của chị đã có chút công hiệu......" Ngô Giai Di lẩm bẩm nói.

" Không phải chỉ có một chút công hiệu......" Tưởng Y Y cười nói. Lại phát giác Ngô Giai Di đã ngủ, mắt nàng sưng lên, quầng thâm cũng rất lớn, xem ra là một đêm không ngủ.

Tưởng Y Y cứ ôm nàng như vậy, cũng tiến vào mộng đẹp.

Khi đám người trong sự vụ sở lại một lần nữa nhìn thấy Ngô Giai Di và Tưởng Y Y thì đã là 3 ngày sau khi họ cãi nhau, mọi việc vẫn y như cũ, Ngô Giai Di đưa Tưởng Y Y vào sự vụ sở. Người thứ nhất phát hiện là Tề Tiểu Mi.

" Ô, đến rồi sao?"

" Ừ, chào buổi sáng." Ngô Giai Di chào hỏi tất cả mọi người.

" Tiểu Y, em tán gẫu với Tiểu Mi một lát, chị đi vào trước." Ngô Giai Di dịu dàng nói với Tưởng Y Y, sau đó chuyển hướng Thôi Hi Lâm.

" Em theo tôi vào văn phòng."

Vì thế, Thôi Hi Lâm đi theo Ngô Giai Di vào văn phòng.

" Y Y, thế nào thế nào, nghe nói em bị bắt cóc." Ngô Giai Di vừa đi khỏi, An An liền chạy lại đây quan sát Tưởng Y Y.

" Đúng a, nghe nói là do tên La Hào Danh kia sai sử đúng không, oa, hắn chết chắc rồi." Đinh Hiểu biểu tình khoa trương, khiến cho Tưởng Y Y bật cười " Ha hả".

" Chính xác, hắn bây giờ xong rồi, tham ô, hối lộ, cộng thêm bắt cóc. Chậc chậc......" Một đồng nghiệp phụ họa theo.

" Lão Đại đã nộp đơn kiện rồi."

" Giết chết hắn."

" Đúng vậy......"

" Người gì đâu ngu thế, còn tìm hai tên nghiệp dư đến bắt cóc."

Mọi người sôi nổi bảy miệng tám lưỡi bàn tán. Tưởng Y Y nghe những lời đồng nghiệp nói, bỗng nhiên cảm thấy rất ấm áp, cái gì cần có nàng đều có cả rồi, phải hưởng thụ thật tốt.

Nửa giờ sau, Ngô Giai Di và Thôi Hi Lâm cùng bước ra.

" Hi Lâm sẽ đi Châu Âu học tập, thời gian hai năm. Mọi người có cái gì muốn nói với nàng thì thừa dịp còn sớm nên nói đi. Buổi tối mở tiệc chia tay, ăn cơm rồi đi hát karaoke. Tiểu Y, lại đây." Ngô Giai Di tuyên bố tin tức khiến bao người khiếp sợ xong liền lôi kéo Tưởng Y Y vào phòng.

Lúc đi vào Tưởng Y Y đặc biệt xem sắc mặt Thôi Hi Lâm, chỉ thấy mặt nàng hiện ra nụ cười gượng gạo, không có chút gì gọi là hưng phấn khi được đi du học.

" Thế nào, bà xã, vợ của em xử lý như vậy em hài lòng chưa?" Ngô Giai Di hỏi đùa, thuận thế ôm lấy Tưởng Y Y.

" Du học sao, em cũng muốn đi......" Tưởng Y Y cúi đầu ủ rũ.

" Hả ?" Ngô Giai Di nhíu mày.

" Ha ha ha ha...... Bị lừa." Tưởng Y Y đột nhiên ngẩng đầu cười to, dọa Ngô Giai Di nhảy dựng.

" Càng ngày càng không ngoan, hừ hừ." Ngô Giai Di ngắt ngắt mặt Tưởng Y Y.

Tiệc chia tay buổi tối, ngoại trừ đương sự không thể nào vui vẻ thì phần còn lại đều rất tốt, lúc karaoke Tưởng Y Y và Ngô Giai Di bị ép phải song ca, cũng coi như thể nghiệm một lần vợ chồng song kiếm hợp bích.

Hạnh phúc đã có dấu hiệu bắt đầu

Duyên phận đưa chúng ta lại gần nhau

Và rồi sự cô đơn đã biến mất

Nỗi buồn đã biến thành những cuộc trò chuyện, tất cả bắt đầu đổi thay

Má lúm đồng tiền nhỏ, lông mi dài, đó là nét đẹp nhất của em

Mỗi ngày em đều không ngủ được vì em nhớ nụ cười của chị

Chị không biết được rằng với em chị quan trọng biết bao

Cuộc đời em đầy đủ trọn vẹn khi có chị

Má lúm đồng tiền nhỏ, lông mi dài làm chị mê mẩn

Bước chân chị chậm lại

Cảm giác như mình đang say

Thật kỳ diệu khi cuối cùng đã tìm thấy người thấu hiểu ta

Trong suốt cuộc đời hạnh phúc và ấm áp, ta sẽ mãi mãi yêu nhau

Má lúm đồng tiền nhỏ, lông mi dài làm chị mê mẩn

Bước chân chị chậm lại

Cảm giác như mình đang say

Thật kỳ diệu khi cuối cùng đã tìm thấy người thấu hiểu ta

Trong suốt cuộc đời hạnh phúc và ấm áp, ta sẽ mãi mãi yêu nhau

-- Lâm Tuấn Kiệt và Thái Trác Nghiên( Lúm đồng tiền nhỏ)

" Oh oh oh! thêm một bài nữa nha." Nhạc đệm mới vừa dứt đã có người đòi hỏi, Tưởng Y Y không khỏi liếc người này một cái, biết rõ kiến thức âm nhạc của nàng hạn hẹp chỉ biết ca mấy bài đơn giản, đây không phải là làm khó nàng sao.

" Được rồi, tha cho nàng một lần đi, kỳ thật nàng chỉ biết mỗi bài này." Ngô Giai Di cười nói.

" Ha ha ha ha......Y Y cô biết có một bài."

" Ha ha ha......"

Nghe xong lời Ngô Giai Di nói tất cả mọi người đều bật cười, Tưởng Y Y nghiến răng nghiến lợi nhéo mấy cái bên hông Ngô Giai Di, dám vạch trần bí mật của nàng, quá độc ác.

" Chúng tôi đi đón hai đứa nhỏ, tụi nó ở bên nhà ngoại, ưm, đã nhiều ngày không gặp, các vị cứ tự nhiên đi, khi nào tính tiền thì tìm Tiểu Ngô." Ngô Giai Di cầm lấy túi xách dặn dò thêm.

" Tiểu Ngô, ghi vào thẻ của tôi." Ngô Giai Di quay lại nói với Tiểu Ngô.

" OK, Lão Đại đi thong thả."

" Ờ, mọi người chơi vui vẻ suốt đêm cũng không sao, ngày mai nhớ rõ phải đến đi làm là được rồi." Ngô Giai Di nói xong liền lôi kéo Tưởng Y Y ra kem.

Ngô Giai Di và Tưởng Y Y về đến Tưởng gia là đã gần 8 giờ tối, cả biệt thự đều sáng đèn, bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười.

Tưởng Y Y bỉu môi, coi bộ không có nàng thì bọn họ cũng rất vui vẻ a.

" Bởi vì biết em không có việc gì, cho nên họ mới có thể cười vui vẻ đến vậy." Ngô Giai Di vừa thấy vẻ mặt của Tưởng Y Y liền biết trong đầu nàng đang suy nghĩ cái gì.

" Ba, mẹ, chúng con đã về rồi."

" Con trai !" Tưởng Y Y và Ngô Giai Di mới vừa vào cửa, Ngô Gia Nghiêm liền nhào vào lòng Tưởng Y Y.

Tưởng Y Y ôm lấy hắn, vui vẻ hôn hắn một cái.

" Mẹ, đã ba ngày nay mẹ không tìm Nghiêm Nghiêm." Ngô Gia Nghiêm ủy khuất nói.

" Được rồi, con trai ngoan, lần sau sẽ không như vậy, đến đây, leo xuống thôi." Tưởng Y Y buông hắn. Kéo Ngô Giai Di ngồi ở sô pha.

" Con nha......" Tưởng mẹ mẹ hít một hơi, vào nhà bếp lấy trái cây cho các nàng.

" Bộ con không gây rắc rối là sẽ chết có phải hay không hả." Tưởng ba ba nghiêm khắc dạy bảo.

" Hừ hừ." Tưởng Y Y hừ hừ vài tiếng, không thèm tranh luận với Tưởng ba ba.

" Ba, là lỗi của con, ba đừng mắng nàng." Ngô Giai Di nói với Tưởng ba ba, thuận tay rót một ly trà cho Ngô Giai Di.

" Giai Di , con xem xem nó vẫn cứ như đứa trẻ không hiểu chuyện, đều bị hai thằng anh nó cưng chiều đến hư hỏng rồi, con cũng vậy,vất vả lắm hai đứa kia mới bỏ được cái tật đó, lại bắt đầu tới con chiều chuộng nó." Tưởng ba ba vẫn kiên trì nguyên tắc không thể cưng chiều con cái, đối Ngô Giai Di bất lực nói.

Tưởng Y Y trừng mắt với rồi làm mặt quỷ với Tưởng ba ba.

" Thước Thước đâu?" Tưởng Y Y hỏi.

" Ở trong phòng, mới vừa uống sữa xong đã ngủ rồi." Tưởng ba ba không tức giận nói.

" Đi, đi, chúng ta đi thăm Thước Thước." Tưởng Y Y lôi kéo Ngô Gia Nghiêm vào phòng trẻ con. Vừa đi vừa trò chuyện với hắn.

" Có nhớ mẹ không?"

" Nhớ lắm, nhưng Tự Lập ca ca đã nói nam tử hán phải tự lập tự cường, không thể tối ngày cứ muốn mẹ mẹ." Ngô Gia Nghiêm nghiêm túc nói.

" Đừng nghe hắn nói bậy, muốn nhớ thì cứ việc nhớ." Tưởng Y Y nói.

" Vâng vâng."

" Còn mẹ lớn thì sao, có nhớ mẹ lớn không?" Tưởng Y Y ngó sang Ngô Giai Di, thấy nàng không có chú ý tới mình, liền hỏi nhỏ bên tai Ngô Gia Nghiêm.

" Cũng nhớ." Ngô Gia Nghiêm thành thật gật đầu, kỳ thật Ngô Giai Di rất mạnh mẽ, hắn biết nàng nghiêm khắc cũng vì muốn tốt cho hắn.

" Ngoan lắm, mẹ nói nè, mẹ nghiêm khắc như vậy cũng vì muốn tốt cho con, hy vọng con sẽ là người có ích, nên con đừng nghĩ rằng mẹ lớn không thương con nha." Tưởng Y Y nói.

" Con biết rồi"

" Ngoan lắm."

" Nha, Thước Thước, ngủ say quá, còn chảy dãi......" Tưởng Y Y ngạc nhiên chỉ vào Thước Thước kêu lên.

" Con ồn ào cái gì? Phải đánh thức con bé con mới chịu hả." Tưởng mẹ mẹ ở ngoài cửa giáo huấn nàng.

Tưởng Y Y lè lưỡi.

" Sữa rất ngon, nàng uống no luôn." Ngô Gia Nghiêm nựng nựng mặt hồng hào của em mình.

" Hì hì, thích thật, đánh thức con bé được không?" Tưởng Y Y hỏi Ngô Gia Nghiêm.

" Có đánh cũng không tỉnh, em ấy uống no sẽ ngủ rất say, mẹ không đánh thức được nàng đâu." Ngô Gia Nghiêm lắc lắc đầu tỏ vẻ kế hoạch này rất bất khả thi.

" Thế hả, vậy mẹ ôm một cái thôi vậy." Tưởng Y Y cười hì hì ôm lấy Thước Thước, hôn một cái trên mặt nàng, chỉ thấy Thước Thước quẹt quẹt miệng rồi tiếp tục ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro