76. Một Đêm Ấm Áp Ở Phượng Hoàng Cổ Trấn...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì thế đêm nay, Tưởng Y Y hưng phấn đến mức không thể nhắm mắt.

Hậu quả là khi đến sân bay đợi đăng ký, Tưởng Y Y nằm ở trên đùi Ngô Giai Di ngủ say như chết.

" Đứng lên, Tiểu Y, đăng ký." Ngô Giai Di nâng Tưởng Y Y Háo dậy, vỗ vỗ mặt nàng.

" Hở?" Tưởng Y Y mơ mơ màng màng mở to mắt, dùng giọng mũi nói "Ờ", sau đó nàng loạng choạng đi về phía sau.

" Ai, không phải bên này, em lại đây lại đây." Ngô Giai Di bất đắc dĩ giữ chặt Tưởng Y Y, kéo hành lý về hướng cửa đăng ký. Dọc đường đi,mọi người trong sân bay đều chứng kiến được cảnh tượng: mỹ nữ lôi kéo nữ sinh đáng yêu với vẻ mặt mơ hồ, quả thật rất dễ làm người ta chú ý.

Khi đã ngồi trên máy bay, Tưởng Y Y ngược lại tỉnh táo hơn hẳn, bất luận Ngô Giai Di bức nàng ngủ một lát nhưng nàng vẫn là quay tới quay lui không chịu nghe lời.

" Tối hôm qua không chịu ngủ, mới vừa rồi còn ngủ say như chết vậy."

" Tại em hưng phấn mà." Tưởng Y Y nói.

" Hưng phấn lắm hả?"

" Tất nhiên rồi, chúng ta lần đầu tiên đi chơi xa, đến nơi chỉ có hai người, sao em có thể không hưng phấn cho được." Tưởng Y Y liếc Ngô Giai Di một cái.

" Chị không hưng phấn?" Tưởng Y Y hỏi lại.

" Khụ, hưng phấn chứ." Tai Ngô Giai Di ửng đỏ.

" Hì hì......"

" Đắp chăn đi này, coi chừng bị lạnh." Ngô Giai Di từ trong hành lý lấy ra cái chăn nhỏ, phủ trên đùi Tưởng Y Y.

" Trên máy bay có mà, sao chị còn mang theo chi cho nặng vậy." Tưởng Y Y nâng lên tấm chăn.

" Cái đó không sạch sẽ." Ngô Giai Di giải thích.

" Á, thiếu chút nữa quên là chị thích sạch sẽ." Tưởng Y Y hiểu ra.

" Vậy lúc chị ở khách sạn thì phải làm sao?" Tưởng Y Y hỏi.

" Lấy chăn mền và ra giường cái phủ khắp giường và gối." Ngô Giai Di nói.

" Vậy, vậy chăn đâu mà đắp." Tưởng Y Y nhíu mày.

" Chị quên mất." Ngô Giai Di cũng nhíu mày, bắt đầu nghĩ biện pháp giải quyết.

" Lấy áo khoác nha, sau đó đem chăn phủ lên áo khoác." Tưởng Y Y nghĩ ra được, mặt mày hớn hở nói

" Ừm, được đấy."

" Hí hí."

Tưởng Y Y đem chăn dịch qua một nửa đắp lên người Ngô Giai Di, sau đó tựa đầu vào vai nàng, ôm cánh tay của nàng, cảm giác thật ấm áp.

" Sắp cất cánh rồi, à, nhai một viên kẹo cao su đi, nếu không sẽ bị ù tai." Ngô Giai Di lấy một viên kẹo cao su cho vào miệng Tưởng Y Y.

" Ừm ừm, chị Giai Di, em muốn xem bên ngoài......" Tưởng Y Y tham lam cúi đầu xem phong cảnh bên ngoài.

" Ừ."

Hiện tại máy bay đang từ từ bay lên đến tầng bình lưu, các nàng có thể nhìn thấy khung cảnh cả thành phố, phía dưới dòng xe chạy như nước chảy, càng ngày càng nhỏ như một đàn kiến, cuối cùng biến mất.

Đến trời cao, máy bay mới dần dần vững vàng, tầng mây trùng trùng điệp điệp lướt qua các nàng, thật dày từng tầng từng tầng mềm mại như chăn bông.

" Thật đẹp......" Tưởng Y Y ghé vào trên đùi Ngô Giai Di bùi ngùi nói.

" Ừ."

" Ngoan, ngủ một lát, nếu không buổi tối sẽ không có sức đi chơi." Ngô Giai Di vuốt ve tóc Tưởng Y Y, đem chăn bao bọc lấy nàng.

" Ưm." Tưởng Y Y ngoan ngoãn ở trong lòng Ngô Giai Di, cọ cọ tìm vị trí thoải mái để ngủ.

" Chào tiểu thư, xin hỏi ngài muốn uống gì?" Tiếp viên hàng không đi tới, mỉm cười hỏi Ngô Giai Di.

" Không cần, cám ơn." Ngô Giai Di nhìn thoáng qua Tưởng Y Y đang ngủ, sợ nước đổ ở trên người nàng, khước từ lời mời của tiếp viên hàng không, khi tiếp viên hàng không đẩy xe đi còn quay lại nhìn Ngô Giai Di và Tưởng Y Y, cũng không biết vì nguyên nhân gì, lại cảm thấy hai mỹ nữ này rất xứng đôi.

Tưởng Y Y thật sự rất mệt, cảm giác được máy bay từ từ hạ cánh, Ngô Giai Di thấy nàng ngủ say quá, không nỡ đánh thức nàng, nhưng khi máy bay đã hoàn toàn hạ cánh, thật sự là không còn biện pháp nào, đợi mọi người xuống hết rồi nàng mới dịu dàng đánh thức Tưởng Y Y, sau đó dẫn Tưởng Y Y còn đang mơ mơ màng màng ra cabin.

Sân bay ở Quý Châu khá nhỏ, lúc Tưởng Y Y và Ngô Giai Di đi ra cabin, các nàng cảm nhận được không khí ở đây và ở nơi đô thị phồn hoa các nàng sinh sống khác biệt rất lớn.

" Không được hoàn hảo lắm." Tưởng Y Y lẩm bẩm nói.

" Sao có thể so với sân bay chỗ chúng ta được, mỗi nơi đều có đặc điểm riêng biệt, coi kìa, chúng ta không phải từ xa xôi ngàn dậm đến đây chơi sao." Ngô Giai Di giữ chặt tay Tưởng Y Y.

" Có đạo lý." Tưởng Y Y cười a a tán thành.

" Đi thôi, ngồi xe đi, phỏng chừng buổi chiều có thể đến." Xe trung chuyển ở sân bay có thể chở các nàng đi Phượng Hoàng cổ trấn lập tức, lộ trình cỡ 40 phút, không xa.

Còn chưa tới buổi chiều, Tưởng Y Y và Ngô Giai Di đã đến Phượng Hoàng cổ trấn, Tưởng Y Y tí ta tí tởn đi theo Ngô Giai Di vào khách sạn.

Ông, bà chủ khách sạn rất nhiệt tình, khách sạn nằm trong một ngỏ tắt nhỏ, không dễ tìm, nhưng nhân khí rất thịnh vượng, khách sạn có ban công có ghế nằm, cái gì cũng có, giá cả cũng khá hợp lý, Tưởng Y Y và Ngô Giai Di buông hành lý, dự định ở khách sạn ngủ một giấc, đến khi cổ trấn náo nhiệt thì ra ngoài chơi.

" Ưm......" Tưởng Y Y mơ mơ màng màng tỉnh giấc ngồi trên giường. Sắc trời đã gần sập tối.

" Dậy rồi?" Bên cạnh truyền đến tiếng Ngô Giai Di, vẫn ôn nhu như vậy.

" Ừm, mấy giờ rồi." Tưởng Y Y ngáp dài một hơi.

" Hơn bảy giờ rồi, đừng ngủ nhiều quá, sẽ bị đau đầu." Ngô Giai Di đã sớm tỉnh, ngồi bên cạnh Tưởng Y Y chơi điện thoại di động. Thấy nàng tỉnh, mới đứng dậy đi lấy áo khoác phủ thêm cho nàng.

" Á." Tưởng Y Y dụi dụi mắt.

" Chị đi lấy nước ấm cho em rửa mặt, em ngồi một lát cho tỉnh hẳn đi." Ngô Giai Di buông di động, đi về phía phòng tắm.

" Ừm."

Đây coi như là một tật xấu nhỏ của Tưởng Y Y, mỗi lần tỉnh ngủ đều còn lưu lại giường khí, mơ mơ màng màng, dù thế nào cũng phải ở trên giường ngồi khoảng 5 phút mới có thể hoàn toàn thanh tỉnh.

" Mau lại đây rửa mặt, kẻo nước lạnh." Ngô Giai Di thúc giục nàng.

" Á." Tưởng Y Y trùm áo khoác xuống giường, vẫn là có chút mơ mơ màng màng.Sau khi rửa mặt xong, cả người mới hoàn toàn tỉnh táo.

" Chị Giai Di, em đói." Tưởng Y Y sờ sờ bụng, bày ra vẻ mặt đáng thương nói.

" Đi thôi, thay đồ rồi đi ăn cơm."

Đại sảnh khách sạn.

" Đi chơi à?" Lão bản nương cười tủm tỉm hỏi.

" Đúng a, tụi cháu đi ăn cơm, có món ngon giới thiệu cho tụi cháu không?" Tưởng Y Y tiến lên trò chuyện cùng lão bản nương.

" Có, có. Món ngon ở Phượng Hoàng rất nhiều, bánh máu vịt là đặc sản của Phượng Hoàng, đến Phượng Hoàng là nhất định phải ăn, rất thơm nha, còn có cơm hành dã, bánh mầm, trên đường bán rất nhiều, nhưng chính tông lại không nhiều lắm, dì nói cho cháu biết, cháu đến quán XX, quán này là làm đồ ăn chính tông nhất, mọi người ở bản địa đều đi nơi đó ăn." Lão bản nương thực nhiệt tình giới thiệu nhiều món đặc sản ở Phượng Hoàng cổ trấn, lại còn cung cấp cho nàng địa chỉ, Tưởng Y Y và Ngô Giai Di chào tạm biệt lão bản nương, ra ngoài dùng bữa.

Tưởng Y Y và Ngô Giai Di ăn no, mới ngồi trên xe điện đi tới Hồng Kiều.

Cảnh đêm ở Phượng Hoàng cổ trấn cực kỳ xinh đẹp, ngọn đèn lóe ra, sông Đà Giang được ánh đèn phản chiếu cũng lòe lòe tỏa sáng......

Tuy là mùa đông, nhưng vì ở phía nam, bởi vậy sông Đà Giang cũng không bị đóng băng, so với mùa hè cũng không khác gì mấy.

Bởi vì mùa đông gió lớn, mọi người không thể giữ được ngọn lửa, cho nên không ai đi thả đèn cầu nguyện, mọi người sinh hoạt như mùa hè, họ đều đến nơi náo nhiệt, điên cuồng, khoái hoạt như quán bar...

" Không có tuyết a." Tưởng Y Y có chút thất vọng.

" Có, chúng ta còn ở lại đây vài ngày mà, chị đã tra dự báo thời tiết ở nơi này rồi." Ngô Giai Di thuộc tuýp người kĩ lưỡng, đã sớm chuẩn bị tốt rất nhiều thứ, chủ yếu là nàng muốn chơi thật vui vẻ cùng Tưởng Y Y mà thôi.

" Oa, chị tra rồi?" Tưởng Y Y nhảy đến trước mắt Ngô Giai Di.

" Đúng a, không phải em muốn đến ngắm tuyết rơi sao? Chị đã đi dò la một chút, chọn thời gian tới đây."

" Hí hí, em cũng không biết đối với chị làm sao mới tốt như chị đối với em bây giờ nữa." Tưởng Y Y nắm lấy tay Ngô Giai Di.

" Cho nên phải yêu chị hơn a. Đi thôi. Chúng ta đi shopping." Ngô Giai Di nắm lại tay của Tưởng Y Y, giúp nàng chỉnh lại khăn quàng.

" Em muốn ăn long tu đường (kẹo hình con rồng)." Tưởng Y Y làm nũng.

" Nơi này có sao? Giống kẹo gừng thôi chứ có gì đâu." Ngô Giai Di nghĩ nghĩ nói.

" Nhưng em không muốn ăn kẹo gừng." Tưởng Y Y bắt đầu nhõng nhẽo.

" Chúng ta đi tìm xem có long tu đường không."

Ngô Giai Di chậm rãi dẫn Tưởng Y Y đi qua dòng người, cửa hàng rất náo nhiệt, Tưởng Y Y cũng vui vẻ lây, đi ở trên tảng đá, thỉnh thoảng nhảy nhảy vài cái, hết ngó chỗ này rồi lại ngó chỗ kia.

" Em đã từng đến nơi này, cũng không có gì thay đổi." Tưởng Y Y cười ha ha nói.

" Có thay đổi."

" Cái gì?" Tưởng Y Y nghi hoặc hỏi.

" Lần trước đến đây không có chị ở bên em." Ngô Giai Di chậm rãi nói.

" Hì hì, phải a......" Tưởng Y Y nói xong liền chạy về bên người Ngô Giai Di.

" Lão bà, lão bà, chị xem, thiệt nhiều trâm cài." Tưởng Y Y đi đến trước một cửa hàng, chọn một cây trâm tử cắm ở trên tóc mình, rồi nàng hỏi ý kiến Ngô Giai Di.

" Đẹp không?"

" Dễ thương lắm." Ngô Giai Di cười cười với Tưởng Y Y, sau đó đi vào trong trả tiền.

" Oa, tay chân nhanh nhẹn thật, sao chị nghĩ là em muốn mua."

" Dễ thương mà, đừng gỡ xuống. Đêm nay cứ để như vậy đi." Ngô Giai Di bắt lấy tay Tưởng Y Y đang nâng lên định gỡ cây trâm xuống.

" Được rồi."

Tưởng Y Y cảm thấy rất vui, không hiểu tại sao lại thế, chắc là do nàng có Ngô Giai Di ở bên người, không khí luôn luôn tốt như vậy, khiến cho nàng không tự chủ liền kiễng mủi chân hôn bà xã của nàng.

Dọc theo con phố, các nàng đi nơi này nhìn một chút, đi nơi đó ăn một vài thứ linh tinh, cùng lão bản và lão bản nương của cửa hàng tán gẫu nói chuyện phiếm, thời gian trôi qua thật nhanh, cuối cùng Tưởng Y Y và Ngô Giai Di ở cuối Hồng Kiều mua được long tu đường – loại kẹo mà các nàng đã tìm kiếm một đêm.

" A, há miệng ra." Tưởng Y Y cầm lấy một viên, nói với Ngô Giai Di.

Ngô Giai Di nghe lời há miệng, đã thấy Tưởng Y Y đem kẹo nhét vào miệng mình, vừa đi vừa ăn, cuối cùng đem viên kẹo nhỏ còn lại đút cho Ngô Giai Di.

" Còn cái nhỏ xíu mới cho chị." Ngô Giai Di nói.

" Muốn tốt cho chị thôi a, ăn kẹo nhiều sẽ bị béo phì, ngoài ra còn bị sâu răng nữa a." Tưởng Y Y trừng đôi mắt to đe dọa.

" Phì, em nghĩ chị và em là con nít ba tuổi sao." Ngô Giai Di cười.

" Hì hì, đùa một chút thôi mà." Tưởng Y Y cầm lấy một viên long tu đường nhét vào miệng Ngô Giai Di.

" Ăn ngon không."

" Ừ, ngon lắm."

" Đi về nha?"

" Ừ, trở về."

" Ngày mai đi tiếp chứ?"

" Đương nhiên......"

Vì thế hai người con gái cứ vô tư trò chuyện trên đường như vậy, chẳng mấy chốc đã gần đến khách sạn, người trên đường thưa thớt hẳn đi. Đèn đường tỏa ra ánh vàng, thực ấm áp......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro