One shot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 5 tháng 5 là lễ Chính Dương, còn được gọi là lễ hội Mộc Lan. Hôm đó, hải đảo trong ngoài đều náo nhiệt phấn khích. Nhà nhà treo trên cửa cây xương bồ trừ tà. Bên trong thành lũy giữa đảo cũng vậy, các nha hoàn bận rộn lau đệm giường bằng ngải cứu để ngừa côn trùng. Hoa Dung từ khi gả vào đảo, nay là lần đầu tiên trông thấy những hoạt động này. Nàng cảm thấy thật thú vị vì quê nhà chưa từng có tập tục lễ hội Chính Dương. Nàng tò mò nhìn chằm chằm nha hoàn Tiểu Thanh đang cùng hạ nhân đun sôi các loại thảo dược rồi rót từng thùng vào hồ nước nóng, Hoa Dung không kiềm được cất tiếng hỏi:

"Tiểu Thanh, loại thảo mộc gì thế? Mùi vị kỳ lạ quá"

Tiểu Thanh cười híp mắt nhìn cử chỉ ngây ngô che mũi của phu nhân.

"Vậy là phu nhân chưa biết rồi, đây là phong tục của đảo ta. Giữa mùa hè có rất nhiều muỗi và rắn. Là mùa xảy ra các bệnh về da thường xuyên. Trong cả năm, cỏ Chính Dương đạt dược tính mạnh nhất vào một ngày, vào ngày này, hái được thảo mộc để chữa bệnh và xua đuổi tà ác là linh nghiệm hữu hiệu nhất. Buổi trưa khi biển hiệu "Đại Đái Lễ Ký" bị che khuất thì tắm bằng hỗn hợp phong lan...."

"Được rồi được rồi, ta đã hiểu". Hoa Dung nghe Tiểu Thanh trình bày tục lệ lịch sử, nàng cảm thấy đau đầu. Trên đảo này chẳng phải nói là ít đọc sách sao, tại sao bây giờ nguyên một đám mở miệng ra toàn điển cố điển tích? Khi Tiểu Thanh còn chưa bắt đầu triển khai màn giảng dạy, nàng đã kịp thời ngăn chặn. Thật ngốc khi hỏi, cứ tắm là được rồi.

Tiểu cô nương Hoa Dung trước giờ luôn thích tắm nước nóng, dù dùng loại thảo dược nào, Tiểu Thanh nói rằng nó hữu ích cho cơ thể, vậy hẳn không có gì sai. Nàng cũng không cần nha hoàn xung quanh hầu hạ, tự cởi bỏ sạch sẽ y phục, da dẻ trắng nõn tựa bánh bao, một phát trượt vào hồ làm bắn lên những giọt nước nóng bốc khói, sau đó thở dài một hơi thư thái. Tiểu Thanh thấy có lẽ phu nhân rất thích hương vị lá ngải cứu này, liền xoay người rời đi chuẩn bị một ít bánh bao súp tro, đoán chừng phu nhân chưa từng nếm qua nên chắc sẽ thích ăn. Bên trong hồ nước nóng yên tĩnh, cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Không khí nóng lượn lờ bay lên, nhuộm màu huyễn hoặc. Hoa Dung thoải mái tựa vách tường bạch ngọc trong hồ, nở nụ cười thỏa mãn vui như con chuột nhỏ khoét kho thóc lấy được đồ ăn, gần đây được chăm nom kỹ lưỡng nên gương mặt thêm múp máp, mượt mà, đầy vẻ trìu mến.

Trong khi nàng đang cảm thán sao hồ nước nóng có thể thư thái đến vậy, một thân thể cường tráng chậm rãi bước vào hồ tiến về phía nàng, tạo nên gợn sóng đập nhẹ vào mái tóc đen dài của nàng. Nàng phát giác có người tới gần, chuẩn bị mở mắt ra thì bỗng bị người kia từ sau lưng ôm lấy. Hoa Dung kinh ngạc định hét lên, giãy dụa cố gắng thoát ra. Bên ngoài có nha hoàn, chỉ cần nàng hô một tiếng, tên dê xồm này có chạy đằng trời. Thân thể người đàn ông sau lưng nóng rực khiến nàng cũng cảm thấy ấm hơn. Dường như hắn phát giác được ý đồ của nàng, một tay ôm lấy cái eo mảnh khảnh của nàng rồi nhẹ nhàng che miệng nàng bằng tay kia. Hắn tuyệt nhiên không chút gì sợ hãi, sau đó ung dung cười khẽ vào tai nàng:

"Em lại la hét à...? Tốt nhất thét lên cho toàn bộ những người ngoài kia vào đây xem ta và em vui vẻ".

Thanh âm trầm thấp mà dễ chịu, như chiếc lông vũ cọ vào tim nàng. Hoa Dung dù ngốc đến mức nào cũng lập tức nhận ra người tự tiện xông vào hồ tắm dê xồm chính là đảo chủ Tần Thượng Thành. Gần đây không hiểu sao ngoài xử lý công việc thì anh chỉ thích chạy đến chỗ nàng. Nha hoàn cũng phải theo kế hoạch của anh, hèn gì mỗi khi phát hiện nàng đang nhìn bọn họ, họ liền né tránh ánh mắt, quả thực giấu đầu lòi đuôi. Đoán chừng toàn bộ đảo cũng coi nàng là hồng nhan họa thủy, khác gì Ðát Kỷ loạn thế đâu.

Tần Thượng Thành mỉm cười. Hoa Dung tức giận:

"Anh đang làm gì? Tại sao lại tới đây?"

Cái ngữ khí ghét bỏ này, nếu đổi lại là người khác nói năng như thế với đảo chủ thì sớm đã bị phạt tội. Lời này nếu Tiểu Thanh nghe thấy chắc sẽ sợ tới mức quỳ xuống liên tục nhận lỗi. Tần Thượng Thành vốn là người tốt nhưng không phải không nóng tính, tuy nhiên vì Hoa Dung mà anh tự biến mình thành kẻ suốt ngày nhận lấy ngược đãi. Anh thích nhìn nàng trừng mắt lạnh lùng và cau mày với mình. Đôi mắt nàng rất đẹp, lông mi dài rung rinh như đôi cánh. Thời gian gần đây được chăm sóc tốt nên mặt mũi nàng mũm mĩm hơn một chút.

Làn nước nóng toả khói trên mặt hồ khiến nàng trông giống bông hồng kiều diễm ướt át dính sương, thổi bùng ngọn lửa trong lòng Tần Thượng Thành. Anh chăm chú nhìn thân thể xinh xắn dán trước ngực mình, làn da nõn nà trơn mềm lạnh buốt như bạch ngọc của nàng làm dịu lửa trong tim anh, nhưng lại tựa hồ đốt lên ngọn lửa ở vị trí khác. Anh trầm giọng:

"Hôm nay nghe nói gã họ Kim lại làm thơ tặng em à? Chết tiệt"

Hoá ra có người đang ghen, Hoa Dung tinh nghịch quay lại tròn mắt:

"Đúng vậy, Kim công tử kể cho em biết về hành trình du ngoạn gần nhất vừa trải qua"

"Em đừng nói nữa, thú vị lắm hả?"

"Sao anh khó chịu như vậy?"

Tần Thượng Thành tỏ ra không khác gì trẻ con: "Hắn đi đâu thì đi, sao hắn cứ phải kể với em làm gì?"

Hoa Dung tươi cười:

"Bởi vì anh ấy coi em như một người bạn tâm tình"

Lập tức Tần Thượng Thành tối sầm mặt:

"Em thích tên mặt trắng đó sao?"

Hoa Dung nhìn bộ dạng ghen tuông của Tần Thượng Thành, nội tâm nàng có chút vui. Từ lâu nàng đã thích trêu chọc anh:

"Đúng vậy, ngày trước nếu như không phải anh bức hiếp em thì giờ đây người cùng Kim công tử du ngoạn chính là em"

Nàng chưa kịp dứt lời, nộ khí đã nổi lên trong mắt anh:

"Anh không quan tâm! Em là của anh!"

Nói đoạn, anh cúi xuống chiếm lấy môi nàng, dùng mười phần dục vọng mà đem đôi nhũ hoa kéo sát vào trong ngực của mình. Hai người không quần áo, thân thể dán chặt vào nhau, anh phát điên vì cơ thể nàng. Mặt nàng đỏ ửng, nóng ran, môi mải miết quấn lấy môi. Động tác của anh càng dồn dập hơn. Bàn tay ôm lấy nàng, hô hấp thô ráp rơi vào ngực nàng. Lưỡi anh đặt trên đầu nhũ hoa, mút mát chiếm hữu khuôn ngực mềm mại. Hoa Dung kinh ngạc bởi thân dưới trướng căng đầy nam tính của anh, nàng dùng chút lý trí còn sót lại để đẩy anh ra:

"Dừng lại, Tần Thượng Thành! Đang giữa ban ngày...."

Anh dùng ngón tay thô dài dò xét nơi tư mật của nàng, thâm nhập mật đạo, kích thích nàng đến không chịu nổi phải ngại ngùng rên rỉ.

"Người thích lừa dối như em, nói xem, anh là ai? Ai là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời em?"

Cự vật của anh nóng như thiêu đốt, như con rồng đang chờ trước cửa huyệt. Mặc dù cảm nhận được thân dưới nàng đã sớm ẩm ướt, anh vẫn kiềm lại dục vọng, mắt vằn tia đỏ hồng nhìn chằm chằm chờ câu trả lời của nàng. Hoa Dung ủy khuất ôm lấy anh. Kỹ năng bơi của nàng không tốt, từ sau lần bỏ trốn khỏi đảo bị rơi xuống biển, ít nhiều đối với nước có chút sợ hãi. Chỉ có thể phụ thuộc vào thân thể rắn chắc của Tần Thượng Thành đang bế nàng, nước trong hồ nóng hổi trập trùng theo da thịt đang cọ xát vào nhau. Kỳ thực anh đối với nàng có gì không tốt? Anh chưa bao giờ muốn nàng bị tổn thương. Thế nhưng cô nàng này cứng miệng, đã theo anh lâu như vậy mà chưa một lần chính miệng bày tỏ với anh. Hôm nay anh phải ép nàng nói ra suy nghĩ chân thật.

"Nói đi!"

"Là anh! Tên hải tặc đáng ghét!"

Tần Thượng Thành hài lòng. Cự vật căng trướng đau nhức sớm đã không thể kiềm nén được ham muốn mà mạnh mẽ đâm tới hoa huyệt, liên tiếp vào ra. Huyệt nhỏ hút chặt lấy cự vật như không muốn rời. Môi anh ngậm xuống đôi môi mọng đỏ, hôn như muốn nuốt lấy môi nàng. Dục vọng làm mắt anh đỏ ngầu. Một tay giữ chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, tay còn lại anh ôm mông nàng mà nâng lên, điên cuồng thô bạo luận động bên trong cơ thể nàng. Nước trong hồ dập dìu, chỉ nghe tiếng nàng rên rỉ diễm lệ, tiếng anh thở dốc nặng nề đan xen thành nhạc khúc tuyệt phẩm. Khói nóng tựa sương mù bao phủ hình ảnh đẹp đẽ mờ ảo. Đám người hầu bên ngoài đỏ mặt. Nha hoàn Tiểu Thanh ý tứ bảo hạ nhân lui đi xa. Không rõ thời gian trôi qua bao lâu đến khi ánh trăng mờ nhạt xuất hiện, đất phủ sương giá. Chìm trong âm thanh trầm luân, anh thấp giọng:

"Cô nàng thích nói dối. Anh yêu em!"

----End----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro